Muốn chạy cũng được, nhưng để hai bàn tay lại?
Lời nói không chút xúc cảm này, giống nhưtiếng sấm nổ vang ở bên tai mọi người đứng trong gian phòng, ngay cả Hà Lão Lục và Độc Nhất Đao cũng đều ngây dại.
Dường như mọi người thật không NGỜ, ở dưới tình huống này, mà Trần Phàm còn dám nói ra những lời cuồng ngạo như thế. Hà Lão Lục không nghĩ ra. Độc Nhất Đao cũng khônanghĩ ra. Liêu Quế Hoa và Lâm Vũ càng không nghĩ ra!
Nguyên bản. Hà Lão Lục chuyển biến thái độ, hơn nữa còn bắt Lâm Vũ quỳ xuống xin lỗi. cũng đã làm cho Liều Quế Hoa vô pháp chấp nhận rồi. hiện giờ hành vi của Trần Phàm ở trong mắt nàng, càng không thể nghi ngờ chính là muốn đạp lên trên thể diện của nàng!
“Lục ca. Tiều Vũ chính là con trai của hai chúng ta. em không cần biết người này là ai. em không thế nhẫn nhục đứng nhìn người ta chém đứt tay Tiéu Vũ ở trước mặt hai chúng ta gh!” Giờ khắc này, Liễu Quế Hoa đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng. dùng thanh âm bén nhọn, tru lên nói: “Nếu cánh tay của Tiêu Vũ bị chém đứt. em cũng không muốn sống thêm nữa.”
“Cha. đừng....đừng chặt đứt hai tay của con!” Giờ khắc này, rốt cuộc Lâm Vũ mới ý thức được tình trạng nghiêm trọng của chuyện tình lần này. Hắn đã không còn muốn Hà Lão Lục giúp hắn giáo huấn Trần Phàm thêm nữa. chỉ cầu mong sao Hà Lão Lục sẽ cửu hắn thoát ra khỏi đây bình yên vô sự.
Sở Qua đứng bên cạnh Trần Phàm, tuy rằng cũng bị những lời này chấn trụ. nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Trần Phàm, nên không có mở miệng khuyên can.
Hà Lão Lục không vội trả lời ngay, mà dùng hai mắt đõ hồng. 2ắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, ngừ khí trầm thấp, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi thừa nhận chuyện này là thằng con phế vật của tôi đã sai quấy. Nhưng anh đã đánh nó ngay trước mặt tôi rồi. hiện giờ còn muốn chém đứt hai bàn tay của nó, như vậy sẽ không ồn đâu?”
“Không ồn?” Trần Phàm cười lạnh: “Hà Lão Lục, ông coi như cũng là kiêu hùng nhất phương. ông không hiểu những lời này của ông là quá mức ngây thơ nực cười hay sao? Nếu ông không biết chuyện tình tôi đã làm ra ở Hàng Châu, thì hôm nay sợ rằng ông đã bạt súng bắn tôi rồi nhi?”
“Bá!”
Nghe được câu nói này của Trần Phàm. Hà Lão Lục thần sắc biến đổi. Đích xác, đúng theo như lời Trần Phàn vừa nói. nếu không phải hắn biết biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm ở Hàng Châu, thì hắn sớm đã hướng Trần Phàm ra tay luôn rồi. cãn bản là không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như lúc này.
Theo sau. hắn cố aắng kìm chế lửa giận trong nội tâm. giả vờ ăn nói khép lép: “Huynh đệ, chuyện vừa rồi là tôi sai. tôi không có tư cách nhờ anh nể tình. Nhưng mong anh hãy xem trên thể diện của Tiểu Qua. mà tôi cìma cha Tiểu Qua đã từng là huynh đệ kết bái sinh tử!”
“Nếu tôi vẫn không đồng ý thì sao?” Trần Phàm thản nhiên hôi.
Chửng kiến Trần Phàm bày ra hình dáng cường thế. nguyên bản trong con ngươi trống rống của Độc Nhất Đao hiện lên một tia quang mang kỳ dị. Giờ khắc này trong lòng hắn đã hoàn toàn xác định suy đoán, bất quá cũng không dám bước lên ngăn cản. mà đế tình hình tùy ý phát triên.
Còn Hà Lão Lục hai mắt thì híp lại thành một đường chỉ nhỏ, đôi con ngươi trong khóe mắt lóe ra sát khí ngập trời: “Làm người nên để lại cho mình một con đường lui. tìm chỗ khoan dima mà độ lượng. đến con thỏ nóng lên cũng biết cắn người gh! Hà Lão Lục tôi thừa nhận, trước khi tôi kịp nổ súng, anh có thể giết chết tôi. Nhưng tôi không tin anh có khả năng cùng lúc giết hết đám người chúng tôi...”
“Phanh...phanh....phanh...phanh...phanh....”
Hà Lão Lục còn chưa nói dứt lời, thì năm tiếng súng đã nháy mắt vang lên. trùng điệp phát ra. làm cho người ta cảm giác giống như một phát súng liền bắn ra được cả năm viên đạn.
Tiếng súng vang lên xong, tiếng kêu thảm thống cũng mau chóng xuất hiện, năm tên thù hạ của Hà Lão Lục đứng bên ngoài cửa gian phòng, tay phải cầm súng đều bị bắn trúng. máu tươi chảy ra đầm đìa. vốn bọn chúng vội vàng buông súng ra. theo sau 2ắt gao nắm chặt lấy cánh tay phải.
Thời gian. ở một khắc này giống như đã ngừng trôi.
Trong gian phòng nháy mắt đã trở nên vô cùng im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng đập nhịp tim của Hà Lão Lục, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. túa ra trên trán. Lúc này hắn như một chú dê con gặp hổ bình thường. thân hình đang hung hãng run rấy lên.
Mà trước đó, Liễu Quế Hoa cùng Lâm Vũ còn ầm ĩ. hiện giờ hai người sắc mặt đã tái nhợt thành một đoàn, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm giống như đang nhìn ma quỹ ở dưới địa ngục bình thường, trong nội tâm cũng đã hoàn toàn bị một nỗi sợ hãi vô danh chiếm cử. Hai người không dám tiếp tục kêu gào, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng đều không dám. đang sắt gao nín thở ngưng thần.
“Tách!”
Một giọt mồ hôi lạnh theo trên trán chảy qua khuôn mặt Hà Lão Lục rơi xuống sàn nhà. phát ra một thanh âm nhỏ bé. phá vờ bầu khôngkhí yên lậng vốn có.
Im lặng bị phá vờ, bầu không khí lại càng trở nên quý dị hơn bình thường. Giờ khắc này, không người nào dám lên tiếng. ngay cả đệ nhất cao thủ Ám Đường. Độc Nhất Đao cũng vậy!
Thân là đệ nhất cao thủ trong Ám Đường. đao pháp của Độc Nhất Đao uy chấn hắc đạo phương Nam. trong vòng mười mét. nếu không phải là cao thủ dùng súng. lấy súng quyết đấu cùng Độc Nhất Đao, thì tương đương với chuyện tình là sê chầu trời Diêm Vương! Cơ hồ tất cả những thành viên trong băng nhóm hắc đạo phía Nam. đều cho rằng như vậy.
Nhanh, chuẩn, độc!
Nhất đao tiễn mệnh, giết người trong lúc vô hình, đây chính là những điều miêu tả về đao pháp của Độc Nhất Đao.
Nhưng mà....Giờ khắc này, Độc Nhất Đao khôngthể không thừa nhận, ở trong nháy mắt vừa rồi. hẳn không hề trông thấy Trần Phàm nổ súng như thế nào!
Đúng vậy....
Hắn không nhìn thấy rõ.
Hắn chỉ nhìn thấy huyễn ảnh lóe lên. sau đó tiếng súng đã nổ vang. năm thanh âm liên tục chồng chất lên nhau, người bình thường cãn bản là vô pháp nhận ra. đây là có mấy phát súng.
Tốc độ quá mức khủng khiếp! Độc Nhất Đao trong lòng âm thầm hít sâu vào một hơi. giờ khắc này, hắn đã cảm nhận được bản lĩnh cường đại của Trần Phàm là như thế nào rồi. Nếu trước kia hắn cho rằng. ở dưới tình huống tập kích, mình có vài phần nắm chắc đoạt lấy tính mạng của Trần Phàm. Như vậy, sau khi kiến thức qua Trần Phàm xuất thủ. hắn liền đã hiểu ra. vài phần nắm chắc kia thực đúng là chuyện cười.
Hắn dám cam đoan, nếu quả thật có một ngày phải như thế, vậy thì hắn sẽ chết so với cẩu còn muốn nhanh hơn. không có bất kỳ trì hoãn gì!
“Hiện giờ, ông đã tin chưa?” Trần Phàm khẽ thổi làn khói xanh toát ra từ trong họng súng, bình thản dò hôi.
“ực...” Hà Lão Lục hung hãng nuốt xuống một ngụm nước miếng. cố aắng mở miệng giải thích, nhưng lại cảm giác khí lực toàn thân bỗng dưng tan biến, ngay cả hô hấp cũng đều có chút khó khãn. hai hàm răng không ngừng va chạm vào nhau, phát ra thanh âm lách cách, hiển nhiên là lúc này bản thân hắn đã sợ hãi tới cực điểm rồi.
“Trong khẩu súng này còn một viên đạn.” Trần Phàm thấy Hà Lão Lục không mở miệng, liền lên tiếng nói. ngừ khí băng sương giống như ma âm từ dưới chín tầng địa ngục truyền lên. đập thẳng vào tâm thần của mấy người xung quanh, khiến cho tâm tình của bọn hắn bị nhấc lên tới cổ họng: “Nhưng tôi sẽ cấp cho ông hai lựa chọn! Một. làm theo lời tôi nói. chém đứt hai bàn tay của con trai ông!”
“Hô...hô...” Hà Lão Lục rốt cuộc đã không nhịn nổi thêm nữa. mà bắt đầu hô hấp, nhịp hô hấp của hắn trở nên vô cìma dồn dập, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chờ đợi câu nói kế tiếp.
“Hai, viên đạn cuối cùng tôi sẽ để dành cho ông!” ở dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Phàm thản nhiên nói ra điều kiện thử hai.
Viên đạn cuối cùng, tôi sẽ để dành cho ông ư?
Oanh!
Những lời này của Trần Phàm, liền giống như một quả bom nổ vang ở bên tai của Hà Lão Lục, khiến cho hắn sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì đã ngồi phịch xuốngbên dưới sàn nhà.
Thân là thành viên nguyên lão của Hồng Trúc Bang. năm xưa. hắn đi theo Sở vấn Thiên tranh giành địa bàn. đã từng giết qua người, cũng từng bị người đuổi giết qua. nhưng....chưa bao giờ hắn có cảm giác sợ hãi như lúc này.
Chưa từng cảm thấy qua bao giờ....
Giờ khắc này, Trần Phàm cấp cho hắn cảm giác giống như là tử thần đến từ địa ngục, tùy thời đều có thể dễ dàng thu lượm đi tính mạng của hắn bình thường.
Hít vài ngụm dường khí. liên tục thở dài ra mấy hơi. Hà Lão Lục mở miệng, nhưng ngừ khí đã không còn bộ dáng hung hãng càn quấy như lúc trước nữa rồi: “Có còn lựa chọn nào khác nữa hay không?”
“Hai chọn một!” Trần Phàm lắc đầu nói.
“Hảo!” Trông thấy Trần Phàm lắc đầu. nguyên bản Hà Lão Lục đang rơi vào trong nỗi sợ hãi. bỗng nhiên hai mắt trở nên đỏ bừng. đôi con ngươi trong mắt bắn ra lệ khí. Theo sau. hắn đem ánh mắt quẳng ném sang bên phía Lâm Vũ.
“Rầm....rầm!” Lâm Vũ trông thấy ánh mắt khủng bố của Hà Lão Lục, thì đã sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống, hai tay chống xuống sàn nhà. theo bản năng lùi về phía sau.
Cha muốn đặt đứt hai bàn tay của ta?
Sẽ không...Tuyệt đối sẽ không!
Hắn không tin. cũng không dám tin. Hà Lão Lục sẽ chém đứt hai bàn tay của hắn.
Chửng kiến Lâm Vũ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Liễu Quế Hoa dường như đã ý thức được chuyện gì. vội vàng ngăn ở trước người Lâm Vũ. dùng thanh âm bén nhọn quát: “Hà Lão Lục, ông muốn làm gì? Nó là con trai của ông đó à? Chăng lẽ ông muốn đích thân chém đứt hai bàn tay của nó hay sao?”
“Tôi muốn làm gì cái thử phế vật này ư?” Hà Lão Lục hai mắt đục ngầu. gầm rít
lên.
“Đừng....ông đừng làm như thế gh.” Liễu Quế Hoa giống như người điên bình thường. hung hãng xông lên phía trước, ôm chặt lấy Hà Lão Lục.
“Cút ngay.”
Hà Lão Lục gầm lên một tiếng. sau khi 2Ờ Liễu Quế Hoa ra. liền quay đầu nhìn Độc Nhất Đao đang ngồi thở ơ trên ghế salon phía đối diện, nói: “Độc Nhất Đao, cho tôi mượn đao của anh dùng một lát.”
“Sưu!” Độc Nhất Đao không đáp, mà trực tiếp vung chũy thủ giấu trong ống tay áo
ra.
Hà Lão Lục vươn tay ra đón lấy, thanh chũy thủ toàn thân đen bóng. toát ra một cỗ chân khí lạnh thấu xương. cái lạnh này khiến cho hắn dần dần đã khôi phục lại lý trí. diễn cảm trên mặt cũng khôi phục bình tĩnh.
Thấy một màn này, hai mắt Trần Phàm khẽ nheo lại, nhưng không hiểu là trong lòng hắn đang suy nghĩ đến chuyện gì.
“Sưu...sưu...”
Hà Lão Lục dùng chủy thủ của Độc Nhất Đao, giống như cắt đậu hũ bình thường. trực tiếp chém đứt hai bàn tay của Lâm Vũ. máu tươi nhất thời trào ra. Văng lên trên người của Hà Lão Lục.
Đau đớn thống khổ đã làm cho Lâm Vũ trực tiếp hôn mê bất tinh, mà Liễu Quế Hoa cũng ngất luôn ngay theo sau đó. So ra mà nói. giờ khắc này, Hà Lão Lục hai tay lại không hề run rẩy, cả người toát ra chân khí bình tĩnh đến mức đáng sợ.
“Phạm sai lầm. thì sẽ bị trừng phạt thích đáng.” Hà Lão Lục không hề lau vết máu tươi dính trên mặt đi. mà cầm chũy thủ. nhìn Trần Phàm nói: “Tôi đã làm theo lời anh nói. chuyện tình hôm nay đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi.” Không chút do dự. Trần Phàm trực tiếp gật đầu.
“Mang hai người bọn họ quay về.” Hà Lão Lục đem thanh chũy thủ ném trả cho Độc Nhất Đao, lạnh lùng băng sương truyền đạt mệnh lệnh. Sau đó cũng không quay đầu mà trực tiếp bước ra khỏi gian phòng.
Theo sau. mấy tên thủ hạ bị thương. sôi nổi bước nhanh ra ngoài. Còn mấy tên đang canh gác ngoài cửa. thì vội vàng tiến vào, đem Liễu Quế Hoa cùng Lâm Vũ mang đi ra ngoài.
Trông thấy đám người Hà Lão Lục rời đi khuất. Trần Phàm mới nhìn thoáng qua Độc Nhất Đao, trầm giọng nói: “Trở về báo cho Hoàng Phũ Hồng Trúc biết. Hà Lão Lục chính là phản đồ.”