Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 158: Trần Phàm, Anh Biểt Chơi Bóng Rổ Không?

Thân là đội trường hoạt náo viên, ở trong đội bóng rổ Tô San vẫn có chút quyền nói chuyện, bất quá trong lúc nàng đề nghị để ba người Trần Phàm ngồi bên cạnh đội hoạt náo viên, liền bị không ít cầu thủ dự bị của quản lý hệ phản đối - những cầu thủ này vốn không được ra sân cũng đang rất buồn bực. định nhân cơ hội ngồi chung một chỗ cùng đội hoạt náo viên (thành viên đội hoạt náo viên đều là mỹ nừ), nhân cơ hội này liên lạc một chút cảm tình, còn chưa kịp xuống tay với nhóm thủy linh cải trắng. mấy người Trần Phàm lại ngồi chen vào giữa họ với đội hoạt náo viên, chăng phải là đảm đương làm bóngđèn?

Ngay khi đề nghị của Tô San bị cầu thủ dự bị tập thể phản đối. Ngu Huyền liền phóng ra: “Mụ nội nó, ba người này đều là bạn thân của tôi. là đặc biệt tới đây cô vũ cho tôi. chiếm ba cái ghế cũng không được sao?”

Ngu Huyền thân hình cao lớn uy mãnh, thông qua điều kiện thân thể cùng khả năng chơi bóng rổ không tầm thường, hiện giờ đã sớm trở thành trung phong của đội bóng rồ quản lý hệ tại đại học Đông Hải. uy vọng tại đội bóng rổ quản lý hệ rất cao, thậm chí rất nhiều chiến thuật trong quản lý hệ đều quay chung quanh hắn. mà hắn cũng là mấu chốt để có thể chiến thắng được đội bóng bên ngành kiến trúc.

ờ dưới tình hình này, Ngu Huyền lựa chọn ủng hộ lời đề nghị của Tô San. trực tiếp bao phủ toàn bộ tiếng phản đối của các cầu thủ dự bị.

Dù sao những cầu thủ dự bị này đối với Ngu Huyền thật lòng tâm phục khẩu phục.

Khi ba người Trần Phàm đi theo Tô San đến vị trí của đội hoạt náo viên ngồi xuống, lập tức dẫn ra một mảnh kinh hô tại hiện trường.

“Ta X. ba tên kia sao được ngồi ở nơi đó a?”

“Đúng vậy a. mụ nội nó, nghiêm trọng ảnh hường lão tử quan sát mỹ nữ.”

“Các ngươi thật ngốc, khôngthấy được người đang ngồi cùng Tô đại mỹ nữ chính là “Hoàng Tử Éch” có nhân khí bạo phát thời gian gần đây sao?”

ờ thời gian gần đây, nhân khí của Trần Phàm trong đại học Đông Hải thẳng tấp bay lên. nổi bật thậm chí lấn át cả bản thân Tô San. bất quá nam sinh đại học Đông Hải đều nhất trí cho rằng Trần Phàm phao được Tô San là con cóc ăn thịt thiên nga. vì thế liền đặt cho Trần Phàm ngoại hiệu “Hoàng TửÉch”.

Ba người Trần Phàm ngồi bên cạnh đội hoạt náo viên, không chỉ khiến cho một ít người xem luôn hướng về nhóm mỹ nữ tại hiện trường bất màn. cũng làm cho ánh mắt của các cầu thủ dự bị của quản lý hệ trừng trừng. bộ dáng ghen tỵ phẫn hận chỉ như mong có thể đem ba người Trần Phàm oanh giết thành tro.

So sánh với các cầu thủ dự bị của quản lý hệ mà nói, một ít thành viên của đội hoạt náo viên lại giống như phát hiện được tân đại lục, cìma đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, nhìn từ trên xuống dưới vị Hoàng Tử Éch của chúng ta. càng không ngừng bình luận, làm cho Tô San lộ vẻ thẹn thùng đầy mặt.

So ra mà nói, vẻ mặt Trần Phàm lại không sao cả. theo hắn xem ra. người sinh ra trời sinh phải bị người khác nhìn, dù sao nhìn nhiều thêm mấy lần cũng sê không làm chết người.

Sau một bài vận động đơn giản kết thúc, cầu thủ song phương cùng tụ tập lại, do huấn luyện viên chế định chiến thuật trận đấu. cùng lúc đó, hai đội hoạt náo viên của song phương lại tiếp tục nhảy múa. hiện trường lại vang lên tiếng nhạc ầm ĩ. đội hoạt náo viên nhảy múa theo tiết tấu âm nhạc, nhảy vui tưng bừng. không khí tại hiện trường bỗng chốc sôi trào lên. tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.

Bốn giờ ba mươi, theo một tiếng còi thổi vang của trọng tài, trận đấu chính thức bắt đầu. hiện trường cũng yên tĩnh trở lại. tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn vào trong sân bóng.

Ngay từ đầu trận đấu. đội ngành kiến trúc liền triển khai thế mãnh công như nước thủy triều, thông qua chiến thuật ăn ý chinh thế cùng năng lực cá nhân cao hơn một bậc, vững vàng ngăn chận quản lý hệ, trực tiếp đánh ra một phát bóng 6:0.

Trên sân bóng. mặc dù Ngu Huyền vừa cướp bóng được hai lần. hơn nữa lại có một lần đi bóng thật phong cách, nhưng bất đắc dĩ những đồng đội của hắn ngay từ đầu đã không thích ửng được thế mãnh công của đội ngành kiến trúc, không tiến được vào trạng thái chiến đấu. kết quả cũng chỉ đành nhận bi kịch.

Huấn luyên viên quản lý hệ tự nhiên đã phát hiện vấn đề này, vì thế quyết đoán kêu tạm dừng, chờ sau khi năm cầu thù kể cả Ngu Huyền bên trong tụ họp lịa. quơ tay lớn tiếng hô lên: “Ngoại trừ Ngu Huyền ra. các cậu xem xem các cậu có bộ dạng đang thi đấu sao? Lại có nhìn kỹ xem người ta ném rổ? Các cậu đang thi đấu hay là mộng du?”

Đối mặt lời răn dạy cùng quờ mắng của huấn luyện viên, cầu thủ của quản lý hệ á khẩu khôngtrả lời được.

“Trước đó tôi đã nói qua. thực lực của đội ngành kiến trúc trên chúng ta. muốn thắng phải aắng sức tới 200% mới đủ. biết chưa?” Huấn luyện viên có bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.

“Ba.”

Ngu Huyền hung hãng vỗ chai nước suối, phụ họa huấn luyện viên, lớn tiếng nói:

“Mụ nội nó, bọn hắn cũng một cái đầu hai cái đùi. chúng ta sợ gì? Các huynh đệ. đều giữ vững tinh thần, hung hãng ngược đãi bọn hắn.”

Lời này của Ngu Huyền giống như một viên thuốc trấn định, lập tức làm cho những đồng đội chậm chạp vẫn không tiến nhập được trận đấu liền tinh lại.

“Trận kế tiếp, chiến thuật tiến công vẫn như cũ. chũ yếu trong vòng tuyến, nếu bên cạnh Ngu Huyền có hai người. như vậy liền đổi vị trí tuyến ngoài. chia ba. Ngoài ra. giành bóngphải cần quyết đoán, phải biết đúng lúc quay về phònangự...”

Trải qua một loạt an bài của quản lý hệ, nhóm cầu thủ ở trong tiếng reo hò của khán giả lại quay ra sân.

Có lẽ do sự kích thích của huấn luyện viên cùng Ngu Huyền, bốn sã cầu thủ còn lại của quản lý hệ được cố vũ, có lê bây giờ bọn hắn mới có thé chính thức tiến vào trạng thái chiến đấu. sau khi trận đấu bắt đầu. quản lý hệ lại phát động một lần tiến công. nghiêm khắc dựa theo chiến thuật chế định của huấn luyên viên mà chấp hành, tốc độ tiến công không tính là nhanh, lấy ôn là chủ yếu. hơn nữa vẫn kiên trì chạy trong nội tuyến.

Liên tục vài lần chuyền bóng, hậu vệ khống bóng của quản lý hệ làm ra một động tác giả. tránh khòi cầu thủ phòng thù của đội đối phương. giả vờ như muốn ném bóng vào rồ, nhưng.. .nhưng lại không hề ném. mà đem cầu ném ra phía trước bảng bóng rổ.

“Bá.”

Cùng lúc đó, Ngu Huyền đang bị trung phong của đối phương ngăn cản. dưới chân phát lực, gạt ra cầu thủ phòng ngự. thả người nhảy dựng. tay phải xòe ra đón lấy bóng. nhắm ngay rồ mạnh mẽ vỗ xuống.

Phanh!

Một thanh âm trầm đục vang lên. quả bóng liền rơi vào trong rồ.

Trên không trung. Ngu Huyền dùng một tay bám vào mép rổ để giữ lại thân hình không rơi xuống.

“Ngao.”

Loại trường họp này chỉ có thể được nhìn thấy trong những trận thi đấu chuyên nghiệp, lập tức đốt lên cảm xúc của người xem tại hiện trường, nhất là người xem bên quản lý hệ, cùng nhau ngừa mặt lên trời gầm lên giận dừ. giống như đang muốn phát tiết oán khí bị ngành kiến trúc đánh vào 6:0 trước đó.

“Tên to con. chơi bóng rồ là trò chơi của năm người. một mình cậu lợi hại cũng vô dụng.” Cùng lúc đó, trên sân bóng. tên cầu thủ gọi là Trương Vĩ trào phúng nói với Ngu Huyền.

Đối mặt sự khiêu khích của Trương Vĩ. Ngu Huyền trợn tròn ánh mắt. mở to miệng nói: “Hữu dụng hay không. chờ trận đấu chấm dứt sẽ biết.”

“Không biết tự lượng sức mình.”

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng. sau đó quay đầu lại yêu cầu đồng đội, cùng lúc đó Ngu Huyền cũng nhanh chóng quay về phòng thủ.

Ba!

Ba!

Theo sau. trong ánh mắt nhìn chăm chú của khán giả. hậu vệ Trương Vĩ thân là người đứng đầu trong vị trí khốngbóng của ngành kiến trúc tại đại học Đông Hải năm nhất thành thạo khống chế bóng chạy về phía trước.

Đối mặt cầu thủ phòng ngự đầu tiên. Trương Vĩ đổi bóng. giả vờ xông qua trái, làm cho cầu thù phònangự của quản lý hệ nghiêng người qua bên trái.

“Sưu.”

Ngay sau đó, Trương Vĩ xoay nhanh lại như trận sió, khống chế bóng thoải mái phá vây từ bên phải lướt qua.

Cầu thủ phòng ngự thử hai lại đón lấy hắn.

Lại xoay nữa người...

Trương Vĩ dùng một chiêu nửa xoay người thật hoa lệ đột phá qua khôi cầu thủ phòng ngự thử hai. nhảy dựng lên. chuẩn bị xông qua ném bóng.

Ngu Huyền biến sắc, ngay tại chỗ nhảy lên. chìa cánh tay dài chuẩn bị chắn bóng.

“Một tên ngu ngốc, chơi bóng là phải động não.”

Trương Vĩ cười lạnh một tiếng. khi Ngu Huyền sắp sửa chắn được bóng. đột nhiên đem bóng đổi qua tay trái, sau đó.. .hung hãng vỗ xuống.

Phanh!

Đồi tay ném vào trong rồ!

Trương Vĩ dùng sức lực một mình vượt qua cả phòng tuyến phòng ngự. hơn nữa

trong sự ngăn trở của Ngu Huyền, thong dong vỗ bóng vào trong gìỎ thật nhẹ nhàng.

“A...”

“Trương Vĩ thật giỏi..”

“Trương Vĩ. lại thêm một lần.”

“Trương Vĩ em yêu anh.”

Trong lúc nhất thời, những người mê bóng của ngành kiến trúc liên hoan hô không dứt.

Năm trước, quản hệ ở trong vòng một đã bị ngành kiến trúc đào thải, trong trận đấu ngoại trừ Ngu Huyền, những cầu thủ khác đều từng tham gia cuộc tranh tài kia. biết rõ sự khủng bố của Trương Vĩ.

Hiện giờ, phong cách biểu hiện của Trương Vĩ lại giống như một chậu nước lạnh xối lên trên người bọn họ, trực tiếp tiêu diệt khí thế của bọn hắn.

“Đều giữ vững tinh thần, mụ nội nó, khôngphải chỉ một quả thôi sao? Chúng ta hòa nhau là được.” Ngu Huyền thấy đồng đội nhìn theo bóng lưng Trương Vĩ mà ngần người. lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm giận dừ miễn cường làm cho bốn sã cầu thủ còn lại của quản lý hệ lấy lại tinh thần, trận đấu tiếp tục tiến hành, quản lý hệ phát động tiến công.

Nhưng.. .lúc này tiến công lại không thành công. thậm chí cả quả bóng căn bản còn chưa rơi vào trong tay Ngu Huyền - đã bị hậu vệ khống bóng trong lúc quả bóng được chuyền qua do quá mức khấn trương, do dự một thoáng, quả bóng liền bị chặn lại.

Kết quả. ngành kiến trúc đã lập tức phản công rất nhanh, cuối cùng do Trương Vĩ dùng một chiêu khống bóng xuyên qua dưới chân nhảy lên ném bóng vào rổ sửa thành 10: 2.

Sau khi ném bóng vào, hai tay Trương Vĩ mở ra. làm ra động tác như nâng lên. lập tức khiến cho khán giả ngành kiến trúc tại hiện trường bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời, liền đẩy khí thế của đội ngành kiến trúc lên tới đinh.

Ngược lại bên quản lý hệ. tuy rằng Ngu Huyền vẫn đang rống giận gọi tinh đồng đội. nhưng hiệu quả cũng không quá lớn. cũng may tới hiệp thử nhất của trận đấu. bọn hắn dần dần bắt đầu phát huy được tiêu chuẩn bình thường.

Kết quả sau hiệp đấu thử nhất kết thúc, ngành kiến trúc đạt được 26:12, dẫn đầu thật

xa.

Sau khi hiệp thử nhất kết thúc, đội hoạt náo viên của ngành kiến trúc liền đi ra sân bóng nhảy múa chúc mừng.

Nói chung. vô luận là trường đại học nào, số lượng mỹ nữ trong ngành kiến trúc đều là ít nhất, thậm chí số lượng nữ sinh cũng đều rất ít. điển hình là nam nữ thiếu cân đối. sói nhiều thịt ít.

Vì thế, so sánh với đội hoạt náo viên của quản lý hệ mà nói, thành viên đội hoạt náo viên đội ngành kiến trúc toàn bộ chất lượng đều kém hơn không ít.

Bất quá...bởi vì cầu thủ của ngành kiến trúc biểu hiện rất tốt. khán giả hò hét hoan hô, cho nên đội hoạt náo viên của ngành kiến trúc cũng không vì tư sắc không sánh bằng thành viên đội hoạt náo viên quản lý hệ mà có vẻ thua sút. ngược lại. các nàng lại hưng phấn như được đánh máu gà. biểu hiện cực kỳ phấn khích.

“Ai, chỉ dựa vào một mình tiểu Huyền tử thật khó thể chống đỡ a.” Tiêu Phong nhìn lướt qua đội hoạt náo viên ngành kiến trúc, không phát hiện được cải trắng trúng ý bèn thu hồi ánh mắt than thở nói.

Tô San thân là thành viên đội hoạt náo vốn bởi vì hệ đội của phe mình rớt lại phía sau mà có vẻ có chút rầu rĩ không vui. lúc này nghe được Tiêu Phong vừa nói như thế, có vẻ cực kỳ buồn bực: “Vốn tường rằng hệ đội chúng ta cố aắng hết sức vẫn có hi vọng bắt được chức quán quân, ai biết bọn hắn chăng những không phát huy được tiêu chuẩn bình thường, ngược lại còn phát huy thất thường, thật sự là rất mất hửng.”

“Số 8 của ngành kiến trúc rất biến thái.” Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính, một châm thấy máu vạch vào mấu chốt.

Trần Phàm ngồi một bên nghe được lời của Chu Văn. cực kỳ đồng ý, hắn tự nhiên nhìn ra được, khí thế cũa đội ngành kiến trúc được Trương Vĩ hoàn toàn nâng cao lên. hơn nữa Trương Vĩ thông qua năng lực khống bóng thành thạo cùng khả năng đột phá biến thái, một người làm đảo loạn phòng tuyến của quản lý hệ, gây áp lực cho phòng ngự của đội quản lý hệ.

Nguyên bản thực lực của quản lý hệ cũng đã không bằng ngành kiến trúc, kể từ đó, điêm số bị rớt lại phía sau là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Đúng rồi, Trần Phàm, anh có biết chơi bóng rổ hay không?” Bỗng nhiên. Tô San vẻ mặt buồn bực chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn Trần Phàm hòi.

Ân?

Trần Phàm theo bản năng quay đầu. kết quả phát hiện. Tô San đang chớp đôi mắt to trong suốt, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

back top