Sáng sớm. vầng mặt trời đỏ dần lộ ra từ hướng đông, trên không trung phía đông vị nhuộm thành một mảnh đỏ bừng. ánh sáng rạng đông xuyên qua đám mây, xò xuyên qua cả không trung.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay thương vụ giống như một con chim nhỏ, xuyên qua đám mây mịt mờ.
“Đẹp quá.”
Trong máy bay, một cô gái mặc đồng phục sinh viên nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sồ, nhịn không được ca ngợi.
Cũng giống như cô gái. sinh viên đại học Tokyo ngồi bên cạnh nàng đều có bộ dáng vé mặt hưng phấn.
Hoàn toàn khác hắn vẻ mặt của bọn họ chính là người ngồi trong khoang hạng nhất.
Khoang hạng nhất nằm ngay sau khoang điều khiển máy bay, diện tích không lớn. bên trong tổng cộng ngồi năm người.
Ngồi ở vị trí trung ương chính là Tá Đằng Dụ Nhân trong một thân võ sĩ phục màu trắng.
Ngày hôm nay hắn không đeo thanh chiến đao đã làm bạn với hắn mười mấy năm. mà mang theo một thanh mộc kiếm, mái tóc cũng không tùy ý xõa trên đầu vai như trước kia. mà là buộc lại. cả người thoạt nhìn gọn gàng hơn rất nhiều, nhưng vẻ băng sương sát ý trên người lại không hề có chút giảm bớt.
Ngồi bên trái Tá Đằng Dụ Nhân chính là Liễu Xuyên Tình Tứ trong bộ trang phục màu tím.
Màu tím. là màu sắc mà Liễu Xuyên Tình Tứ yêu nhất, mà bộ quần áo màu tím. là món quà tậng cha nàng tậng nàng năm hai mươi tuối. do bậc thầy đinh cấp thiết kế, quần áo, cồ áo, tay áo đều được khảm vàng, cực kỳ hoa lệ, lại thể hiện hoàn toàn dáng người hoàn mỹ của nàng.
So sánh với Liễu Xuyên Tình Tứ mà nói, Liễu Xuyên Phong trong bộ lễ phục màu trắng không có chút nào kém còi. tuy rằng quần áo của hắn không hoa lệ như Liễu Xuyên Tình Tử. nhưng lại có được khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị. phối họp với khí chất phiêu dật. làm cho người ta hoàn toàn có thể xem nhẹ trang phục trên người hắn.
Có thể nói không chút nào khoa trương, không đề cập tới thân phận ba người. chỉ nhìn vào gương mặt. khí chất, cách ăn mặc, vô luận đi tới nơi nào bọn hắn cũng đều trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
Kể từ đó, ngồi bên cạnh bọn hắn. tên trung niên đeo kính gọng vàng lại có vẻ kém
cõi.
Ngoài ra. sã thanh niên cuối cùng trong khoang hạng nhất mặc một thân âu phục màu đen. gương mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là loại người không dễ trêu chọc.
“Chú Điền, tôi dặn chuyện cần làm. ông làm xong chưa?” Đột nhiên. Liễu Xuyên Tình Tử trong bộ trang phục màu tím mở miệng đánh vờ vẻ yên lậng trong khoang hạng nhất, trong lúc nói chuyện đồng thời đưa đôi mắt to mê người nhìn chằm chằm người trung niên đeo kính gọng vàng.
Nghe được câu hôi của Liễu Xuyên Tình Tử. người trung niên bản thân chính là phó hiệu trường đại học Tokyo cũng không dám có chút lãnh đạm. cung kính đáp: “Hồi đại tiêu thư. tôi đã dựa theo yêu cầu của cô, đưa ra yêu cầu với hiệu trường đại học Đông Hải. nói vậy hẳn là không có vấn đề.”
“Nga. không có vấn đề là tốt rồi.” Khóe miệng Liễu Xuyên Tình Tứ hiện lên dáng tươi cười thực hiện được âm mưu. cảm giác như chỉ hận không thể lập tức dẫm nát Trần Phàm dưới chân.
Sau đó, Liễu Xuyên Tình Tứ quay đầu nhìn thoáng qua Tá Điền Dụ Nhân ngồi bên cạnh, kết quả phát hiện hắn đang nhắm nghiền hai mắt. hơi thở chậm rãi mà nhẹ nhàng, thân thể vẫn khônanhúc nhích, giống như một lão tãng nhập định.
Thấy một màn như vậy, Liễu Xuyên Tình Tứ cũng không nói gì nữa. chỉ cầm một quyển tạp chí lật ra đọc.
Ba giờ sau. chiếc máy bay thương vụ xa hoa đúng giờ hạ xuốngphi trường quốc tế Phố Đông tại Đông Hải.
ờ địa phương cách nơi máy bay đáp xuống không xa. thân là hiệu trường đại học Đông Hải Tần An tự mình dẫn người tiến đến nghênh đón đội đại biểu của đại học Tokyo.
Rất nhanh, phó hiệu trường đại học Tokyo Điền Dã tự mình dẫn đội từ trên máy
bay đi xuống.
Đi theo phía sau Điền Dã không phải là thầy cô giáo của đại học Tokyo, mà là Tá Đẳng Dụ Nhân. Liều Xuyên Phong. Liễu Xuyên Tình Tử cùng thanh niên mặc trang phục màu đen. mặt sau mới là thầy cô giáo cùng sinh viên đại học Tokyo, ngoài ra còn có hơn hai mươi mấy đại hán mặc âu phục màu đen gương mặt lạnh lùng, bọn họ đều là bảo tiêu phụ trách bảo hộ bốn người Tá Đằng Dụ Nhân.
“Tôi đại biểu đại học Đông Hải hoan nghênh các vị đến Trung Quốc.” Tần An đi lên trước, vẻ mặt mim cười bắt tay cùng Điền Dã. không nóng không vội nói: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi khách sạn cho các vị. công việc cụ thế chúng ta đến khách sạn bàn lại”
Điền Dã gật gật đầu. sau đó xin chỉ thị Liễu Xuyên Tình Tử ở phía sau. thấy Liễu Xuyên Tình Tử cũng không phản đối. phân phó đoàn đại biểu đại học Tokyo đi lên hai chiếc xe bus chờ đã lâu.
Mà Tá Đằng Dụ Nhân cùng mấy người Liễu Xuyên Tình Tử lại ngồi vào trong một chiếc xe thương vụ Toyota.
Bốn mươi phút sau. đoàn xe thanh thế mênh mông cuồn cuộn đi tới một khách sạn năm sao tại Đông Hải. sau khi xuống xe, đội đại biểu đại học Tokyo được sự tiếp đón nhiệt tình của nhân viên khách sạn đều đã đi về phòng của mình.
“Tần An quân, ngày hôm qua chuyện tôi nói với ngài. ngài sắp xếp xong xuôi chứ?” Trong một gian phòng xa hoa. Điền Dã ngồi trên ghế sô pha. mở miệng hòi.
Nghe được câu hôi của Điền Dã. khóe mắt Tần An hơi nhảy lên. cười khổ nói: “Thật có lỗi. Điền Dã tiên sinh, tôi có liên hệ với sinh viên kia. nhưng hắn cự tuyệt tham gia trận đấu cs...”
“Cái gì? Cự tuyệt?” Không đợi Tần An nói hết lời. sắc mặt Điền Dã khó coi cắt đứt lời hắn: “Tần An quân, ông cũng đã biết, đây là chuyện mà chính Liễu Xuyên Tình Tử tiểu thư tự mình căn dặn? Làm sao ông lại cho phép hắn cự tuyệt?”
“Thật có lỗi. Điền Dã tiên sinh, đáp ửng hay cự tuyệt là tự do của người sinh viên kia. tôi không có quyền can thiệp.” Đối với hành vi không lề phép của Điền Dã. tuy rằng trong lòng Tần An cảm thấy có chút không thoải mái. nhưng trên mặt vẫn lộ vé tươi cười thân mặt như trước.
Nghe Tần An vừa nói như thế. sắc mặt Điền Dã liên tục biến ảo vài lần. cuối cùng hừ lạnh nói: “Hừ, Tần An quân, theo tôi được biết, ông có được quyền uy rất cao trong quý hiệu, hiện giờ ngay cả một chuyện đơn giản như vậy cũng không thế làm. thật sự làm cho tôi quá thất vọng.”
“Tôi đúng là hiệu trường. nhưng tôi không thể quá phận can thiệp tự do của sinh viên.” Tần An bất động như núi. dáng tươi cười trên mặt không giảm: “ông có thể chuyển cáo Tình Tử tiểu thư. ngoại trừ người sinh viên kia. trong trường chúng tôi còn có rất nhiều sinh viên chơi cs, bọn họ có thể tham gia thi đấu.”
Nghe được câu nói không lạnh không nhạt của Tần An. Điền Dã thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. tuy rằng hắn không biết vì sao Liễu Xuyên Tình Tử chỉ tên điềm họ đỏi phải có Trần Phàm thi đấu. nhưng hắn rõ ràng nhớ kỹ lúc Liễu Xuyên Tình Tử đưa ra yêu cầu này rất nghiêm túc, thậm chí hắn còn biết sở dĩ Liễu Xuyên Tình Tử đến Trung Quốc, hoàn toàn là bởi vì người sinh viên kia.
Hiện giờ sinh viên kia cự tuyệt tham gia thi đấu cs không nói, khi cần Tần An giải thích. Tần An lại nói không có quyền can thiệp tự do cũa sinh viên?
“Tần An quân, hiện tại tôi sẽ lập tức đến xin chỉ thị của Tình Tử tiểu thư. nếu như bởi vì chuyện này Tình Tử tiểu thư lựa chọn về nước, như vậy hoạt động giao lưu lần này sẽ bị hũy bò.” Điền Dã trầm ngâm một phen, ném xuống một lời hãm dọa. sau đó không đợi Tần An đáp lời. trực tiếp đứng dậy rời khòi phòng.
Bên tai quanh quẩn lời uy hiếp của Điền Dã. nhìn bóng dáng hắn rời đi, đôi mày Tần An trong nháy mắt cau chật lại. trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khách sạn năm sao này chỉ có một phòng tổng thống. nằm trên tầng cao nhất.
Sắc mặt Điền Dã khó coi đi đến tầng cao nhất, tầng cao nhất đã bị phong tỏa hoàn toàn, ngoại trừ thang máy cùng cửa thông đạo an toàn, cửa phòng tồng thống cũng có một bảo tiêu mặc áo đen võ trang đầy đũ canh gác.
Đi vào cứa phòng tổng thống. Điền Dã kiệt lực điều chinh cảm xúc một chút, sau đó mim cười nói với bảo tiêu ngoài cửa: “Thinh thông tri Tình Tử tiểu thư. tôi có chuyện quan trọng hồi báo.”
Nửa phút sau. Điền Dã được Liễu Xuyên Tình Tử cho phép, đi vào trong phòng tồng thống.
Trong phòng tổng thống, ngoại trừ Liễu Xuyên Tình Tử. Tá Đằng Dụ Nhân. Liễu Xuyên Phong cùng tên thanh niên mặc âu phục màu đen đều có mặt.
“Chú Điền, ông tìm tôi có việc sao?” Mắt thây Điên Dã đi vào phòng. Liêu Xuyên Tình Tử ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh buông xuống tạp chí trong tay, thản nhiên hỏi.
Điền Dã châm chước một phen, cắn răng nói: “Thật có lỗi. tiểu thư. vừa rồi tôi nghe được từ chỗ hiệu trường đại học Đông Hải Tần An nói sinh viên mà cô đã yêu cầu. hắn cự tuyệt tham gia trận đấu cs được tổ chức giao lưu giữa hai trường học.”
“Cái gì? Cự tuyệt?” Ngây người nghe được lời Điền Dã. nguyên bản biểu tình bình tĩnh của Liễu Xuyên Tình Tử lập tức biến đối. gương mặt trở nên có chút dừ tợn. trong con ngươi bắn ra ánh mắt oán độc: “Điền Dã quân, khôngphải ông nói cho tôi biết, hết thảy không có vấn đề sao? Như thế nào hiện tại lại xuất hiện biến cố?”
Mắt thấy Liễu Xuyên Tình Tử nổi giận. sắc mặt Điền Dã đột nhiên biến đổi.
“Điền Dã quân, tôi cần một lời giải thích, một lời giải thích họp lý.” Liễu Xuyên Tình Tử tựa hồ thật sự tức giận. nàng cơ hồ dùngphương thức rít gào nói ra những lời này.
Điền Dã thân là phó hiệu trường đại học Tokyo, cũng không phải là thành viên gia tộc Liễu Xuyên, nói dễ nghe là làm công cho Liễu Xuyên gia tộc, nói khó nghe một chút là làm một con chó săn.
Vì thế đối mặt lửa giận ngập trời của Liễu Xuyên Tình Tử. Điền Dã sợ tới mức không nhẹ, hắn biết nếu như chuyện này xử lý không tốt. như vậy tương lai của hắn nhất định là một mảnh tối đen.
“Hồi tiểu thư. vốn hiệu trường đại học Đông Hải đã chịu đáp ửng tôi. ai biết lại xuất hiện biến cố...” Trong bất tri bất giác mồ hôi lạnh chảy ra trên trán Điền Dã. hắn cũng không dám lau. mà thân thể run lên giải thích: “Thinh tiểu thư yên tâm. hiện tại tôi lập tức đi xử lý chuyện này, cam đoan cấp cho tiểu thư một câu trả lời hoàn mỹ.”
“ông xứ lý được không?” Điền Dã vừa mới nói xong. trong đại sảnh lại vang lên thanh âm.
Chủ nhân thanh âm chính là thanh niên mặc âu phục màu đen. trong lúc nói chuyện hắn híp mắt. lạnh lùng nhìn chằm chằm Điền Dã. cảm giác giống như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi. ánh mắt làm cho người ta không rét mà run.
Nghe được thanh âm lạnh buốt kia. Điền Dã giống như bị rơi vào hầm băng, lông tơ toàn thân trong nháy mắt dựng đứng lên.
Làm người phụ trách đoàn đại biểu lần này, hắn tự nhiên nhận ra được thanh niên mặc âu phục màu đen kia. biết thanh niên kia đến từ Đằng gia tại Nhật Bản.
Cũng giống như Tá Đằng gia. Đằng gia cũng là một thành viên trong Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản.
ờ Sơn Khẩu Tổ, Tá Đằng gia tộc là người cầm quyền. Đằng gia chính là quái tử thủ (ý nghĩa như tay đánh chính).
Đây là sự thật được thế giới ngầm Nhật Bản công nhận.
Tuy rằng Điền Dã cũng không được xem là thành viên thế giới ngầm. nhưng cũng biết điểm này, hơn nữa hắn cũng biết Đằng Mộc ở trong đại học Tokyo tuy hừu danh vô thực, nhưng lại là đứa con của một đại lão trong Sơn Khẩu Tổ, đã luyện tập Nhẫn Thuật từ nhỏ, bản thân là một aã Ninja. hơn nữa còn thuộc Nhẫn Đường Ninja của Sơn Khẩu Tổ, thân phận không giống bình thường.
“Phế vật vô dụng.”
Mắt thấy Điền Dã không nói lời nào, Đằng Mộc bỗng nhiên nhảy lên. một cước đạp bay Điền Dã ra ngoài.
Làm xong tất cả chuyện này, sắc mặt Đằng Mộc cung kính nhìn qua Tá Đằng Dụ Nhân, nghiêm mặt nói: “Tá Đằng quân, tôi nguyện ý cống hiến sức lực cho tiéu thư.”
“Anh có thể xứ lý chuyện này?” Liễu Xuyên Tình Tứ nghe được lời Đằng Mộc, trước mắt không khỏi sáng ngời. nàng mơ hồ biết được bổn sự của Đằng Mộc không nhò, sở dĩ ở đại học Tokyo hừu danh vô thực, hoàn toàn là vì tuân thù mệnh lệnh của Tá Đằng Dụ Nhân, bảo hộ bên cạnh nàng mà thôi.
“Dạ. Tình Tử tiều thư.” Đằng Mộc gật gật đầu. sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về hướng Tá Đằng Dụ Nhân, giống như đang chờ đợi mệnh lệnh.
Đột nhiên...
Tá Đằng Dụ Nhân đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhiên mở mắt. trong nháy mắt. trong con ngươi hiện lên sát ý dày đặc: “Đi thôi, nếu hắn không đáp ửng. như vậy trước khi rời đi Trung Quốc, đưa hắn rời khỏi thế giới này.”