Liễu Xuyên Tình Tử vốn muốn lợi dụng lão hiệu trường tạo áp lực. sau đó lại phái Đẳng Mộc đến dùng tiền ném người. ném người lại không được, đã động lên sát khí.
Hành vi như vậy, nhất thời kích phát lệ khí Trần Phàm vốn che giấu thật sâu trong nội tâm. lúc này hắn giống như một đầu dã thú đang chuấn bị phóng ra. tùy thời sẽ dành cho Đằng Mộc một kích trí mạng.
Thân là một 2ã ninja. từ nhỏ Đằng Mộc nhận được huấn luyện nghiêm khắc, tâm tính không giống bình thường, sở dĩ bị Trần Phàm chọc giận. hoàn toàn là bởi vì bị Trần Phàm kích thích quá sâu.
Nhưng ngay trong lúc tức giận. Đằng Mộc rất rõ ràng, nơi này không phải là Nhật Bản. mà là Trung Quốc.
Trong một đại học nổi tiếng tại Trung Quốc lại chém giết một sinh viên Trung Quốc, điều này sẽ tạo nên hậu quả như thế nào, Đằng Mộc rất rõ ràng.
Mặt khác. Đằng Mộc mơ hồ từ trên người Trần Phàm ngửi được một tia chân khí nguy hiểm, dù hắn không tin Trần Phàm sê có thể tạo thành uy hiếp cho hắn.
Nhưng khứu giác linh mẫn được dường thành trong nhiều năm qua. quả thật làm cho hắn cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Sát khí. chợt lóe lên.
Sau thoáng phẫn nộ ngắn ngũi trôi qua. Đằng Mộc ở trong nháy mắt đã thu liễm sát ý trên người. trên mặt lại hiện lên một nụ cười sáng lạn. nói: “Tiểu tử. chỉ cần ngươi tham gia thi đấu. ta cho ngưoi năm trãm vạn tiền tham gia.”
Cường bức khôngđược. Đằng Mộc lại lựa chọn dụ dỗ.
“Ta đã nói, không phải một vạn triệu nhân dân tệ. không bàn nữa.” Trần Phàm không hề cho Đằng Mộc mặt mũi. giọng nói kiên quyết, không hề có bộ dạng đùa giờn chút nào.
Ân?
Lần này, Đằng Mộc lại khôngphát hỏa. mà híp mắt tinh tế đánh giá Trần Phàm.
Đạn. tiền tài, nừnhân.
Đây là ba loại thủ đoạn mà Đằng Mộc tôn trọng - theo hắn xem ra. trên thế giới này không có người ngào hoàn mỹ, ngược lại. mỗi người đều có khuyết điém. mà 99% đều thần phục dưới loại thủ đoạn này.
Hiện giờ, đối mặt Trần Phàm hai loại thủ đoạn trước đều mất đi tác dụng, điều này làm cho Đằng Mộc theo bản năng tung sắc đẹp ra hấp dẫn: “Tiểu tử. xem ra ngươi không phải là người thiếu tiền. Như vậy đi. ngươi thích mỹ nữ không? Chỉ cần ngươi tham gia thi đấu. giới ngôi sao nghệ sĩ Nhật Bản. hoặc là ngôi sao thế giới. chỉ cần ngươi gật đầu. ta sẽ cho các nàng lên giường cùng ngươi chỉ trong hai mươi bốn giờ.”
“Thật sự?” Trần Phàm nỡ nụ cười, nụ cười làm trong lòng Đằng Mộc có chút sợ
hãi.
Đằng Mộc gật gật đầu: “Trận đấu diễn ra hai ngày sau. nếu ta làm không được, như vậy ngươi hoàn toàn có thế cự tuyệt thi đấu.”
“Vậy được rồi.” Trần Phàm liếm liếm môi. mim cười nói: “Ta nghe nghe Nhật Bản có một nữ nhân tên là Liều Xuyên Tình Tử được đánh giá là nữ nhân phương đông xinh đẹp nhất thế kỹ 21. Nếu ngươi có thể khiến cho nàng ngủ cả đêm với ta. như vậy ta liền đáp ửng tham gia thi đấu. thế nào?”
“Ngươi...” Ngây người nghe được lời nói này của Trần Phàm. Đằng Mộc chợt ngần ra. sau đó tức giận đến sắc mặt trắng bệch một trận, cả người run rẩy, sát khí che giấu lại tràn ngập khắp người hắn.
Đối mặt Đằng Mộc đang sắp phát điên. Trần Phàm không chút nào sợ hãi, mà cười híp mắt hòi: “Như thế nào? Có vấn đề sao? Ngưoi không phải nói chỉ cần là ngôi sao giới giải trí Nhật Bản đều có thể sao? Chẳng lê Liễu Xuyên Tình Tử khôngphải? Ta vẫn nhớ rõ, nàng là diễn viên phim AV a. ân. ta từng xem qua phim của nàng. bộ dạng kỵ binh của nàng thật hãng hái.”
Cả người Đằng Mộc đang run lên bần bật. gương mặt dừ tợn. sát khí lẫm nhiên, bất quá lại không hề động thù. mà âm lãnh từ trong kẽ răng rít ra vài tiếng: “Tiểu tử. ta cam đoan, ngươi sẽ chết còn thảm hơn con chó.”
Dứt lời. Đằng Mộc không đợi Trần Phàm trả lời. bước chân nhẹ nhàng đi ra cứa.
Bên tai quanh quẩn tiếng uy hiếp của Đằng Mộc, nhìn bóng lưng thon dài của hắn. khóe miệng Trần Phàm lộ ra một tia tươi cười khinh thường.
Đằng Mộc lo lắng ở trong này động thủ giết người sẽ gây ra phiền toái, Trần Phàm không phải cũng vậy sao?
Nửa phút sau. Cảnh Huy đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Phàm ngồi trên ghế sô pha ngậm thuốc lá. nhẹ nhàng hút. vẫn không hề trách cử mà lo lắng hòi: “Trần Phàm, cậu nói với hắn chuyện gì vậy, thoạt nhìn hắn tâm tình thật khôngtốt.”
“Không có gì. chỉ là có người mạnh mẽ bức bách tôi tham gia trận đấu cs, tôi không muốn thôi.” Trần Phàm phun ra một ngụm khói dày đặc, thản nhiên nói: “Bởi vì. tôi chán ghét bị người bắt buộc làm bất cử chuyện gì.”
“Nha.”
Đối với việc Liễu Xuyên Tình Tử chỉ tên điểm danh muốn Trần Phàm tham gia trận đấu CSs Cảnh Huy cũng biết, lúc này nghe Trần Phàm nói như thế, hắn không phát biểu ý kiến, hắn rất bất mãn đối với loại hành vi bá đạo này của Liễu Xuyên Tình Tử. hơn nữa ngay cả lão hiệu trường còn khuyên không được Trần Phàm, hắn tự nhiên cũng không dám hi vọng.
“Thật ngại ngùng. Cảnh lão sư. gây thêm phiền toái cho thầy và lão hiệu trường, các vị yên tâm. nếu lần giao lưu này xuất hiện chuyện gì mà các vị cảm thấy không vui. tôi sẽ bồi thường.” Mắt thấy Cảnh Huy không nói lời nào, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy mim cười đưa ra một lời cam đoan cho Cảnh Huy.
Hiển nhiên Trần Phàm đã ý thức được, giao lưu lần này muốn an ổn vượt qua. chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng.
Người không cản ta. ta khôngphạm người. người nếu phạm ta. trả lại sấp mười.
Đây là chuẩn tắc làm người của Trần Phàm.
Hiện giờ, có người chẳng những muốn phạm vào nghịch lân của hắn. còn lòng tham không đáy muốn mạng của hắn. hắn tự nhiên sẽ không thở ơ.
“Bá.”
Nghe được những lời này của Trần Phàm, sắc mặt Cảnh Huy cuồng biến.
Hắn đã mơ hồ biết thân phận của Trần Phàm không đơn giản. hiện giờ Trần Phàm nói như vậy, rõ ràng là muốn nói cho hắn biết, cuộc giao lưu lần này sê xảy ra chuyện.
“Trần Phàm...” Dưới tình thế cấp bách. Cảnh Huy không khỏi đề cao thanh âm. chợt thở dài. nói: “Lần này trao đổi có ý nghĩa trọng đại đối với trường chúng ta. tôi hi vọng cậu vì chú ý toàn cục, không nên vọng động.”
“Cảnh lão sư. thầy yên tâm. tôi sẽ không chũ động trêu chọc người khác, đương nhiên nếu bọn hắn chủ động trêu chọc ta. thì lại là một chuyện khác.” Trần Phàm nghiêm mặt nói: “Còn về việc hoạt động giao lưu. trên thế giới này trường học tốt hơn đại học Tokyo khôngphải là không có.”
Ân?
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. đồng tử Cảnh Huy trong nháy mắt trừng lớn. tựa hồ đã hiểu được điều gì.
Cùng lúc đó, trên một con đường lớn tại Đông Hải. một chiếc Audi A8 xa hoa dưới sự bảo vệ của ba chiếc xe Benz. đi theo hai chiếc Toyota phía trước vững vàng lướt nhanh.
Trong xe. Hoàng Phủ Hồng Trúc trong bộ áo màu đen đang ngồi băng sau. bưng một ly rượu đỏ, nhưng không uống mà cau mày, cập con ngươi mê ngươi nhưng tràn ngập nguy hiểm không ngừng chuyển động. không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.
Nguyên bản với thân phận của Hoàng Phũ Hồng Trúc, dù ngồi xe sang trọng hơn cũng không phải là việc gì khó khãn. chính là nàng đã có thói quen ngồi chiếc Audi A8 này.
Nàng là một người luôn nhớ tới chuyện xưa.
Không biết qua bao lâu. mấy chiếc xe ngừng lại trước một cứa khách sạn năm sao.
Khi xe dừng lại, bảo tiêu Hoàng Phũ Hồng Trúc xuống xe trước, cung kính mở cửa xe cho Hoàng Phủ Hồng Trúcs xoay người. nghênh đón Hoàng Phủ Hồng Trúc xuống xe.
Đôi mày chậm rãi giãn ra. sắc mặt Hoàng Phũ Hồng Trúc lạnh lùng. đem ly rượu màu đỏ tươi rót vào trong miệng.
Rượu đõ nhuộm ướt đôi môi đõ tươi của nàng, làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp hấp dẫn. nhưng...lúc này nhìn nàng biểu hiện còn lạnh lìma hơn so với dĩ Văng, trong lạnh lùng còn có được vẻ trấn định mà những nữ nhân bình thường cả đời đều không thể có được.
Loại trấn định này, sâu tận xương tủy.
Đặt ly rượu xuống. Hoàng Phủ Hồng Trúc bước xuống xe. rõ ràng nhìn thấy nam
nhân hói đầu ngồi trong chiếc Toyota đã xuống xe, nhìn thấy nàng xuống xe, lập tức đón chào.
“Hoàng Phủ tiểu thư, thiếu gia nhà tôi đang chờ cô, mời.” Ánh mắt thoáng dừng lại trên đôi môi ướt đẫm đỏ tươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc một chút, nam nhân hói đầu đưa tay như mời.
“Các anh ở đây chờ tôi.” Hoàng Phũ Hồng Trúc gật đầu, nhìn đầu lĩnh bào tiêu bên cạnh phân phó.
Đầu lĩnh bào tiêu nghe được lời nói của Hoàng Phũ Hồng Trúc, biến sắc: “Tiều thư...”
“Nơi này là Đông Hài.” Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi phun ra năm chữ, giọng nói kiên định mà tự tin.
Sau đó không đợi đầu lĩnh bào tiêu mỡ miệng, trong ánh mắt kinh ngạc của nam nhân hói đầu, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩng đầu đi vào khách sạn.
Rất nhanh, được nam nhân hói đầu dẫn đường, Hoàng Phũ Hồng Trúc đi tới tầng cao nhất của khách sạn.
Nhìn thấy mấy tên áo đen chặt chẽ phòng vệ trên tầng cao nhất, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc không hề phát sinh biến hóa. thậm chí ngay cả tiết tấu bước chân cùng tần suất hơi thở đều không hề thay đổi.
Bát phong bất động (aió tám hướng).
Đây là sự hình dung chân thực nhất về Hoàng Phũ Hồng Trúc giờ phút này.
“Nghe nói Hoàng Phủ tiểu thư là một đóa hoa tuyệt thế của hắc đạo Trung Quốc, hôm nay vừa thấy, quà nhiên danh bất hư truyền.” Nam nhân hói đầu nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhịn khôngđược cảm thán.
Hoàng Phũ Hồng Trúc thở ơ, đứng lại ngay trước cửa phòng tổng thống.
“Hoàng Phủ tiểu thư, mời.” Nam nhân hói đầu đưa tay làm tư thế mời với nàng, đồng thời cửa phòng được một đại hán đẩy ra.
Khóe mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên nhày lên, ngầng đầu đi vào phòng.
Trong đại sành, Tá Đằng Dụ Nhân trong bộ võ sĩ phục màu trắng đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha. hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thật nhẹ, cảm giác giống như không hề phát hiện Hoàng Phũ Hồng Trúc và nam nhân hói đầu vừa đi vào.
“Thiếu gia, Hoàng Phũ tiểu thư đã đến.” Không đợi Tá Đằng Dụ Nhân mở mẳt, nam tử hói đầu lập tức đi đến cách Tá Đằng Dụ Nhân chừng hai thước cúi đầu nói, gương mặt cung kính.
“Bá.”
Tá Đằng Dụ Nhân chợt mỡ to mất, ánh mắt lạnh như băng giống như dao quét về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Đón nhận ánh mắt sắc bén của Tá Đằng Dụ Nhân, Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực cực lớn truyền đến, cảm giác giống như trong lồng ngực bị đè ép một tòa núi lớn. làm nàng ngừng thở theo bàn năng.
Cũng may năng lực khống chế của nàng cũng đủ cường đại, gương mặt không hề phát sinh biến hóa, hơi thở lập tức khôi phục bình thường.
Đối với việc Hoàng Phũ Hồng Trúc có thể trong tích tắc khu trừ áp lực, điều chinh hơi thở, Tá Đằng Dụ Nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà xoay người lạnh lùng hướng Hoàng Phủ Hồng Trúc làm ra thủ thế: “Hoàng Phủ tiểu thư. mời ngồi.”
Hoàng Phủ Hồng Trúc tinh bơ đi tới đối diện Tá Đằng Dụ Nhân, chậm rãi ngồi xuống, không có chút vội vã.
“Hoàng Phủ tiểu thư, xin tự giới thiệu, Tá Đằng Dụ Nhân, con lớn nhất của Tá Đằng Nhất Lang.” Tá Đằng Dụ Nhân thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Hôm nay, mời Hoàng Phũ tiếu thư đến nơi đây, chỉ có một mục đích, tôi nghĩ muốn cùng Hoàng Phủ tiểu thư làm một vụ làm ăn.”
“Tá Đằng tiên sinh, hi vọng vụ làm ăn trong miệng của ông sẽ không làm tôi thất vọng.”
Hoàng Phũ Hồng Trúc thản nhiên trà lời, lời nói ngắn gọn, nhưng ý tứ rõ ràng - nơi này là địa bàn của ta, ta là chủ nhà, ngươi là khách còn muốn làm chủ ta cũng không để ý, nhưng nếu như ngươi không biếu hiện ra được một tia thành ý, vậy cũng đừng trách chủ nhà như ta không nể tình.
“Hoàng Phủ tiểu thư, giọng nói của cô tôi thật không thích.” Tá Đằng Dụ Nhân nhẹ nhàng lấc cổ, giọng nói lạnh giá như đến từ cửu u vực sâu, làm kẻ khác không rét mà run: “Từng, người nói chuyện với tôi như vậy, bọn hắn đều chết dưới kiếm của tôi.”