“Tần An. chúng ta đã nói xong, không gặp không về.” Giống như bởi vì Trần Phàm quá mức cường thế, Điền Dã cảm nhận được một tia kinh ngạc, bất quá sau đó lại mừng rờ, hắn không suy nghĩ vì sao với tính cách cường ngạnh như Tần An tại sao lại biểu hiện dị thường ở trước mặt Trần Phàm, theo hắn xem ra. hoàn thành nhiệm vụ do Liễu Xuyên Tình Tử giao cho mới là quan trọng nhất.
Tần An thoáng do dự. ánh mắt chạm mắt Trần Phàm, cuối cìms gật gật đầu.
Thấy Tần An gật đầu. Điền Dã yên tâm rời đi.
“Trần Phàm, tôi biết cậu muốn làm gì. nhưng nhất định phải cam đoan điều kiện tiên quyết.” Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Phàm, biểu tình Tần An cực kỳ ngima trọng.
Trần Phàm gật gật đầu: “Tần hiệu trường, yên tâm. tôi cam đoan sẽ không chết người. ít nhất ở trong trường học sẽ không.”
“Bá”
Sắc mặt Tần An biến đổi lớn. muốn nói gì đó, lại không nói ra miệng.
“Ngu Huyền, chúng ta đi.” Thấy Tần An trầm mặc, Trần Phàm cũng không nói thêm lời vô ích. nhìnNgu Huyền vẫy vẫy tay.
“Trần Phàm, cảm ơn.” Ra khôi văn phòng của Tần An. Ngu Huyền hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Ngu Huyền, tôi nói rồi. giữa chúng ta không cần phải nói hai chữ cảm ơn.” Trần Phàm lắc lắc đầu. nói sang chuyện khác: “Tôi biết, trong lòng cậu đang nén giận. nhưng điều kiện vừa rồi khôngthể phá vờ.”
“Tôi biết.” Ngu Huyền gật gật đầu. tuy rằng hắn rất xúc động. nhưng khôngphải là đứa ngốc, luận võ trăm triệu không thể đánh chết người. nếu không sự tình rất khó kết thúc.
Thấy Ngu Huyền gật đầu. Trần Phàm suy tư một lúc, lại nói: “Nếu tôi không đoán sai, trận đấu võ thuật buổi chiều, đội đại biểu đại học Tokyo sẽ phải ra Xích Tinh. Thu Nguyên. Triêu Thương ba người xuất chiến. Bọn họ đều là đệ tử của Đằng Mộc.”
“Đằng Mộc?” Ngu Huyền khó hiểu nhìn Trần Phàm.
“Đằng Mộc là thầy giáo đại biểu võ thuật đoàn của bọn hắn. thân phận chân thật là một 2ã trung đãng.” Trần Phàm giải thích.
Trung đẳng?
Nghe được hai chữ này, đôi mày Ngu Huyền lập tức nhíu lại, hắn luyện võ từ nhỏ, đối với võ học Nhật Bản cũng có hiéu biết. Hắn biết Ninja Nhật Bản. tông cộng chia làm hạ đẳng, trung đẳng cùng thượng đẳng, hạ đẳng cúi đầu nghe theo trung đẳng, trung đẳng đối với thượng đẳng luôn nói gì nghe nấy.
Hạ đẳng đại biểu tư cách trở thành một 2ã Ninja chân chính, thực lực ngang hàng với bộ đội đặc chũng Nhật Bản. mà nhẫn thuật trung đẳng đã đạt tới nông nỗi không thể tưởng tượng, vốn thuộc về hàng ngữ cao thủ đứng đầu. về phần thượng đẳng là thuộc loại người mưu trí. phụ trách trù định kế hoạch tác chiến.
“Cậu nhớ rõ, ở trong trận đấu tuyệt đối không được sơ ý khinh thường.” Trần Phàm thấy Ngu Huyền không nói lời nào, nhắc nhờ: “Ba người kia tuy rằng đi theo Đằng Mộc học tập không lâu. không đạt tới thực lực hạ đẳng. nhưng nhiều ít học được một ít nhẫn thuật, thủ đoạn ùn ùn.”
“Tôi đã biết.” Mặc dù có chút tò mò vì sao Trần Phàm có thể giải thích được rõ ràng như thế, nhưng Ngu Huyền cũng không hỏi nhiều, mà trịnh trọng sật đầu.
Vào lúc hai giờ rười chiều, sân bóng rổ lại chật ních, toàn bộ ghế ngồi đều đầy sinh viên đại học Đông Hải. thậm chí còn có rất nhiều sinh viên đứng trên lối đi.
Tuy rằng mọi người không nghĩ ra dưới tình huống đã phát sinh xung đột giữa đại học Đông Hải và đại học Tokyo mà còn kiên trì tiếp tục tiến hành trận đấu võ thuật, nhưng bọn họ cũng không hao tâm tư suy nghĩ vấn đề bên trong, chờ mong tuyển thủ dự thi của trường mình hung hãng đập cho thành viên đại biểu đại học Tokyo một trận, hảo hảo trút một ngụm ác khí - hành vi của đoàn đại biểu đại học Tokyo đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Trần Phàm mang theo đám người Ngu Huyền đi tới sân bóng, nhìn thấy toàn bộ sân bóng đều là hải dương màu đỏ, trên sân bóng trải thảm đỏ, cơ hồ mỗi một sinh viên đại học Đông Hải đều cầm lá cờ nhò màu đỏ, khắp bốn phía sân bóng đều treo lá quốc kỳ lớn gần mười thước.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm khôngkhõi chấn động.
Không riêng gì Trần Phàm. Ngu Huyền. Tô San. Tiêu Phong. Chu Văn. Sở Qua năm người cũng có vẻ mặt rung động.
“San San. mọi người đi về chỗ đi.” Lấy lại tinh thần. Trần Phàm dặn dò ba người Tô San. đồng thời nhìnthoáng qua sân bóng, rõ ràng phát hiện mỗi cách năm thước có một 2ã võ cảnh đang đứng duy trì trật tự.
“Được.” Tô San gật đầu đáp ửng. theo sau lo lắng liếc mắt nhìn Trần Phàm: “Trần Phàm. Ngu Huyền, hai anh cẩn thận một chút.”
Đối với chuyện Tô San bị Liễu Xuyên Tình Tứ trào phúng lúc buổi sáng. Trần Phàm đã biết, lúc này nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Tô San. liếm liếm môi nói: “Yên tâm đi. chúng ta không có việc gì.”
“Sư phụ. em có thể lưu lại hay không?” Sở Qua đã biết mâu thuẫn giữa Trần Phàm cùng Liều Xuyên Tình Tử. trước đó hắn đã thinh chiến, bất quá bị Trần Phàm cự tuyệt.
Trần Phàm lắc lắc đầu: “Không được.”
Nghe Trần Phàm nói như thế, vẻ mặt Sở Qua buồn bực. lại không nói gì nữa.
Theo sau. ba người Tô San đi xuống khán đài, mà Trần Phàm CÙNG Ngu Huyền và hai sinh viên võ thuật xã đi tới phòng thay đồ thay quần áo.
Nguyên bản trận đấu võ thuật có thầy giáo dẫn đội. nhưng Tần An cùng Trần Phàm đã thầm đạt được nhận thức, tự nhiên không cần thầy giáo dẫn đội.
Ngay khi Trần Phàm mang theo ba người đi tới phòng thay đồ, đoàn đại biểu đại học Tokyo dưới sự dẫn dắt của Điền Dã. tiến vào sân bóng.
“Hư.”
Khi đoàn đại biểu đại học Tokyo tiến vào sân bóng. bên trong sân bóng vang đầy tiếng huỷt gió.
Tiếng huỷt sió to rõ làm sắc mặt đoàn đại biểu đại học Tokyo cực kỳ khó coi. nhất là Liễu Xuyên Tình Tử. khuôn mặt vốn xinh đẹp lại tràn ngập tức giận.
Rất nhanh. Điền Dã mang theo đoàn đại biểu đại học Tokyo đi tới ghế lô, mà Đằng Mộc mang theo ba sã đệ tử Xích Tinh. Thu Nguyên. Triêu Thương đi tới phòng thay đồ.
“Triêu Thương. trong ba người các ngươi. thực lực của ngươi cực mạnh, trận đấu thử nhất do ngưoi tới trước.” Trong phòng thay đồ, Đằng Mộc thấy ba người đổi xong võ sĩ phục, trầm giọng nói: “Nhớ rõ, sau khi lên sân khấu, không cần lưu thù. trực tiếp xử lý tên hỗn đản.”
“Dạ.” Sinh viên tên Triêu Thương cung kính bái Đằng Mộc, nguyên bản trong con ngươi lạnh lùng đã tuôn ra sát ý sắc bén.
Mười phút sau. Trần Phàm mang theo ba người Ngu Huyền ra sân.
Lúc này Ngu Huyền đổi bộ luyện võ phục, quần áo được chế tạo bằng vải bố hiếm thấy, thực cũ nát. lại thực sạch sẽ.
Trần Phàm từ trong miệng Ngu Huyền biết được, đó là do Ngu lão gia tử cấp cho Ngu Huyền. Ngu Huyền luôn luôn xem như tâm can bảo bối mà cất kỹ.
Theo Trần Phàm xem ra. hôm nay Ngu Huyền mặc bộ quần áo này ra tranh tài. không phải do tâm huyết dâng trào, mà đã sớm tính toán.
Vứt sang một bên tác phong bá đạo của đám người Liễu Xuyên Tình Tử không nói. bà nội cả của Ngu Huyền năm xưa bị người Nhật Bản cường hiếp giết chết, cừu hận này đã chặt chẽ ghi khắc trong nội tâm Ngu Huyền. Ngu Huyền là một người luyện võ, tự nhiên cần khoái ý ân cừu.
“Ngu Huyền, cố lên. đánh tan xác bọn hắn.”
Ngu Huyền vừa ra sân. liền được cả sân bóng ủng hộ kêu vang. hiển nhiên hành vi buổi sáng của Ngu Huyền đều được mọi người ũng hộ.
Bốn người Trần Phàm xuất hiện không lâu. ở một bên Đằng Mộc thay xong một thân võ sĩ phục cũng mang theo ba đệ tử ra sân.
Trong đó sinh viên tên Triêu Thương dáng người khôngtính là cao lớn. đại khái chỉ cờ một thước bảy, dáng người cũng không khỏi ngô như Ngu Huyền, nhưng lúc đi đường bước chân nhẹ nhàng, giống như đang bước lướt.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm không khỏi vừa động. hắn nhìn ra được tên sinh viên gọi là Triêu Thương kia. thực lực còn mạnh hơn trong tư liệu cung cấp, nhất là hàn ý băng sương phát ra từ trong con ngưoi. hoàn toàn người luyện võ bình thường khôn.2 thể có được.
Chỉ có kẻ từng giết người. mới có thê có được loại sát khí này.
Hay là. Đằng Mộc chuẩn bị đem ba người này bồi dường thành thành viên Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ?
Trong lòng Trần Phàm hiện lên ý niệm này, trong lòng nhiều ít có chút lo lắng, theo hắn xem ra. nói riêng về công phu. có lê Ngu Huyền không thua Triêu Thương, nhưng đối phương là đệ tứ thân truyền của Đằng Mộc, học tập chính là huấn luyện Nhẫn thuật, thủ đoạn ùn ùn không nói. còn từng giết người. nói về khí thế cùng năng lực ấu đả chân chính, là phải mạnh hơn Ngu Huyền.
Trong lúc lo lắng. Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy sinh viên tên Triêu Thương kia vừa ra sân. ánh mắt giống như dã thú tập trung con mồi. gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Huyền, trong ánh mắt sát khí lẫm nhiên, không hề che giấu.
Ngu Huyền cũng đã nhận ra ánh mắt của Triêu Thương. hai tay nắm chặt, trợn tròn mắt. giống như một đầu sư tử đang sắp tức giận.
Tựa hồ trận đấu còn chưa bắt đầu. hai người đã bắt đầu dò xét nhau.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm ngầm thở dài. hắn biết đến lúc này, muốn Ngu Huyền buông tha trận đấu đầu tiên, với tính cách Ngu Huyền quả quyết không có khả năng đáp ứng.
“Ngu Huyền, ngàn vạn lần nhớ kỹ, sau khi lên đài không nên vọng động, ổn đánh ồn định, phòng thù là việc chính.” Trong lòng hiểu được điểm này, Trần Phàm vỗ vỗ bả vai Ngu Huyền dặn dò.
“Ân.” Ngu Huyền gật gật đầu. nhưng ánh mắt cũng không chuyển dời khôi người Triêu Thương, tựa hồ giờ khắc này, trong mắt của hắn chỉ có Triêu Thương, đã không có tâm tư đi ghi nhớ lời dặn của Trần Phàm.
Sau đó trong sự ai ới thiệu của người chủ trì. một sã nam nhân trung niên mặc trang phục luyện võ đi lên đài. ôm quyền chào khán giả khắp bốn phía. Căn cứ theo lời người chủ trì. người trung niên này đến từ một võ quán nối tiếng tại Đông Hải. luyện võ hơn mười năm. đảm nhiên trọng tài cuộc thi đấu.
Nhìn nam nhân trung niên kia. Trần Phàm rất rõ ràng. Tần An lo lắng trong trận đấu xảy ra tai nạn chết người. cho nên mời người tập võ trong võ quán tới, nhưng lấy ánh mắt của Trần Phàm, liếc mắt liền nhìn ra người trung niên chỉ có bề ngoài. cãn bản không phải đối thù của Triêu Thương cùng Ngu Huyền, một khi xuất hiện tình huống nguy cơ, với thân thủ của hắn vốn khôngthể ngăn cản.
“Tiếp theo, xin mời tuyển thủ song phương vào sân.” Giới thiệu xong trọng tài. người chũ trì mim cười làm ra thù thế như mời.
Thanh âm hạ xuống. Ngu Huyền không đợi Trần Phàm mở miệng. bước đi trầm ổn vào trong sân. mà ở một bên Triêu Thương cũng đi vào.
Cảm nhận được hận ý trong con ngươi Ngu Huyền cùng khí tức băng sương trong con ngưoi Triêu Thương, người trung niên đảm đương trọng tài cực kỳ khiếp sợ, nguyên bản hắn nghĩ trận đấu võ thuật trong trường học cũng chỉ là náo nhiệt bề ngoài. làm sao nghĩ tới thực lực tuyển thủ lại khủng bố đến như thế?
Tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng hắn không nói gì thêm - lấy tình hình bây giờ, hắn không còn khả năng thối lui ra ngoài.
“Quy tắc trận đấu. các cậu cũng đã biết rõ chứ? Các cậu còn có gì muốn nói?” Mắt thấy Ngu Huyền cùng Triêu Thương đi ra sân. người chũ trì tiến lên hòi.
Nghe được câu nói của người chũ trì. Triêu Thương ra dấu như muốn nói, người chủ trì lập tức đem microphone đưa cho Triêu Thương.
Tiếp nhận microphone, gương mặt Triêu Thương không chút thay đổi nhìn chằm chằm Ngu Huyền, giọng nói trầm thấp: “Ta nhớ được buổi sáng hôm nay, hiệu trường quý hiệu nói qua. thi đấu thể thao thật khó tránh xảy ra điều ngoài ý muốn. Trận đấu võ thuật là trận đấu nmy hiểm nhất trong toàn bộ những trận thi đấu thể thao, xác suất xảy ra ngoài ý muốn càng lớn hơn nữa. ta không dám cam đoan sẽ không thất thủ trong trận đấu...võ giả chân chính, lên sân luận võ, sẽ không để ý sống chết, nếu tuyển thủ quý hiệu sợ hãi. có thể lựa chọn nhận thua.”
“Nhận thua mẹ ngươi, Huyền ca cố lên.”
Dưới khán đài. Sở Qua nghe được lời của Triêu Thương. giận dừ hét.
“Ngu Huyền, cố lên. hung hãng đập cho tên không biết trời cao đất dày này.”
Người xem tại hiện trường phẫn nộ mắng to.
“Tên tiểu tử. trong từ điển của ông. không có hai chữ nhận thua.” Ngu Huyền không cầm microphone. mà khí vận đan điền, rống lớn: “Mạng của ông ở đây, có bản lĩnh, ngươi lấy đi.”