Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 178: Hôm Nay? Các Ngươi Sẽ Bò Ra Ngoài!

“Sư phụ. Huyền Tử Ca uy vũ!” So sánh cùng Tô San mà nói. Sở Qua dường như càng thêm kích động. cảm giác tựa hồ chỉ hận không thể lao vào trong sân. cùng hai người Trần Phàm kề vai chiến đấu.

Lúc này, Đằng Mộc một thân trang phục võ sĩ màu đen. diễn cảm băng sương lạnh lùng theo dưới sân đi lên tràng đấu. bám theo phía sau hắn chính là 2ã đệ tứ chưa lên sân đấu—Xích Tinh!

Trừ hai người này ra. Thu Nguyên bị Trần Phàm tát ngã bay đi. cũng cố aắng kìm nén đau đớn gượng đứng lên. nhưng gò má bên tay trái đã hoàn toàn phồng rộp, giống như một chiếc bánh mì kẹp thịt bình thường. Lúc này, hắn nhìn về phía Trần Phàm trong ánh mắt đã tràn ngập hương vị oán độc, cảm giác như chỉ hận không thể xông lên giết chết Trần Phàm ngay lập tức.

Còn Triêu Thương trúng phải hai pháo quyền của Ngu Huyền, thì lúc này đã hoàn toàn mất hết năng lực chiến đấu. cãn bản là vô pháp đứng lên. Chửng kiến Triêu Thương mất đi khả năng chiến đấu. Ngu Huyền rốt cuộc đã không chống đỡ nổi thêm nữa. hai mắt tối gầm. đổ sục xuống dưới mặt đất. chìm vào trong cơn hôn mê.

“Ngu Huyền!” Thấy một màn như vậy, người xem ở hiện trường không khỏi lớn tiếng kinh hô.

Mà nguyên bản Trần Phàm đem lực chú ý ở trên thân ba người Đằng Mộc, sắc mặt cũng hơi biến đổi. nhanh chóng lao về phía Ngu Huyền.

“Đánh người còn muốn chạy ư? Không có cứa đâu.” Đúng lúc này, Đằng Mộc đang bước tới phía Trần Phàm, theo trong khê răng rít ra một câu. cả người như quý mị lao vút đến phương hướng Trần Phàm, tốc độ so sánh cùng ba người Triêu Thương còn không biết là nhanh hơn 2ấp bao nhiêu lần.

“Cút!” Cảm giác được thanh âm xé sió truyền đến từ phía sau. Trần Phàm đột nhiên dừng bước, giậm chân quay về phía sau.

“Răng rắc.” Dưới một bước chân, sàn nhà làm bằng mộc nháy mắt bị siẫm nát.

Ân...? Thân ảnh của Đằng Mộc nháy mắt dừng lại, nhận thấy được lệ khí khủng bố trong đôi con ngươi của Trần Phàm, đồng thời cảm thụ sát khí bao quanh người Trần Phàm càng lúc càng thịnh, trên mặt hắn không khòi lộ ra biểu tình ngưng trọng.

“Mày còn dám bước tới, tao sẽ giết mày.” Trông thấy Đằng Mộc không dám tiến lên nữa. Trần Phàm lạnh lùng phun ra một câu. sau đó trực tiếp xoay người chạy về phíaNgu Huyền.

Không hiểu là do bị Trần Phàm dù họa. hay là do sát khí khủngbố trên người Trần Phàm, mà Đằng Mộc cảm nhận được nguy cơ, cho nên hắn không có đuối theo, tùy ý để Trần Phàm chạy tới bên người Ngu Huyền.

Trần Phàm cúi người xuống. mau chóng kiểm tra thương thế của Ngu Huyền, phát hiện sắc mặt Ngu Huyền tái nhợt, thân hình còn không ngừng run rẩy lên. quần áo trên người cũng đã thấm đẫm máu đỏ tươi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Phàm trở nên phi thường khó coi, đầu tiên hắn cởi áo Ngu Huyền ra. ti mi kiểm tra vùng xương ngực đầy máu. vô tình trông thấy một chiếc xương sườn gãy nát. đâm thấu qua da thịt, phơi bày ra ngoài khôngkhí.

“Cậu ấy thế nào rồi?” Cùng lúc đó, trọng tài trận đấu. đã kịp phục hồi tinh thần theo trong nỗi khiếp sợ, chạy tới lo lắng hòi thăm, mà nhóm nhân viên chãm sóc y tế đứng bên cạnh sân. cũng vội vàng nâng cán lên chạy đến bên người Ngu Huyền.

“Không có nguy hiểm đến tính mạng. nhưng cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.” Trần Phàm ti mi kiểm tra một phen xong phát hiện trong phổi của Ngu Huyền không có bị xương gãy đâm thủng. liền thở dài ra một hơi nhẹ nhõm, vội vàng nhìn nhóm nhân viên chăm sóc y tế nói.

Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, nhóm nhân viên chãm sóc y tế không dám lãnh đạm. mau chóng cần thận chuyển Ngu Huyền năm lên trên cáng cứu thương.

Cùng lúc đó, trong bao sương. nguyên bản Liễu Xuyên Tình Tứ đối với Trần Phàm cùng Ngu Huyền căm hận thấu xương. trông thấy Ngu Huyền dìma hai quyền đánh bại Triêu Thương không nói. Trần Phàm còn dùng một tát đánh bay Thu Nguyên Văng ra ngoài. lửa giận trong lòng nàng đã hoàn toàn bị thiêu đốt lên ngùn ngụt.

“Các anh đi bang trợ Đẳng Mộc quân, bất kể như thế nào, đều phải giết chết tên hỗn đản kia.” Liễu Xuyên Tình Tử ngắm nhìn Trần Phàm bên trong tràng đấu. lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh.

Điền Dã đứng bên cạnh, vì mải quan sát trận đấu lúc trước mà mang diễn cảm ngây ngốc, lúc này vừa nghe thấy Liễu Xuyên Tình Tử nói. thần tình không khòi biến sắc: “Tiêu thư. nếu làm theo lời cô nói. sợ rằng chúng ta sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này.”

“Hãy làm theo lời tôi nói.” Giờ khắc này Liễu Xuyên Tình Tử dường như đã hoàn toàn nổi giận. cãn bản là không hề lo lắng đến hậu quả sẽ như thế nào.

“Được rồi. nhưng tiều thư cần phải rời khôi nơi này trước đã.” Điền Dã tựa như cũng không quan tâm lắm. khi nói chuyện, bỗng nhiên vươn tay chặt nhẹ vào gáy Liễu Xuyên Tình Tử. sau đó nhìn hai gã bảo tiêu của nàng. nói: “Hai các người mang tiểu thư rời khỏi nơi này, còn những người khác đi theo ta bang trợ cho Đằng Mộc quân.”

Chờ sau khi Ngu Huyền được nhân viên chăm sóc y tế nâng cáng mang đi. người xem ở hiện trường đều kích động đứng lên. thần tình tràn đầy vẻ lo lắng bất an.

Đúng lúc này, sáu sã cao to thân mặc âu phục màu đen theo trong bao sương tiến ra. nhanh chóng vượt qua vòng bảo hộ, bước đến phía sau lưng Đằng Mộc.

Sáu người gia nhập, làm cho nhân số đứng sau lưng Đằng Mộc tãng lên thành tám ngưòi. trong đó có sáu sã Ninja hạ đẳng, còn hai sã tuy rằng chưa đạt thực lực như Ninja hạ đẳng. nhưng hai người cộng vào, tuyệt đối là ngang bẳng một người có thực lực của Ninja hạ đẳng.

Bảy Ninja hạ đẳng và một tên Ninja trung đẳng!

“Mẹ nó, bọn chúng muốn quần ẩu hay sao?” Nguyên bản. người xem ở hiện trường bởi vì Ngu Huyền trọng thương mà tâm tình xúc động. Lúc này vừa trông thấy đám người Đằng Mộc như hổ đói rình mồi. nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, thì người xem ở hiện trường đã hoàn toàn nổi giận. Trong lúc nhất thời, hiện trường không khỏi sôi nổi nhốn nháo lên. Trong đó, Sở Qua là người không quan tâm đến ngoại giới nhất, trực tiếp lao về phía hành lang, cố aắng chạy đến bang trợ Trần Phàm.

“Yên lặng nào!” Đúng lúc này, Trần Phàm đưa mắt nhìn thấy Ngu Huyền rời đi, liền chậm rãi thu hồi ánh mắt. đè nén thanh âm phun ra ba chữ.

Thanh âm tuy không lớn. nhưng giống như mang theo ma lực bình thường. đủ khiến cho mỗi người trong hiện trường đều nghe thấy rõ ràng. Hơn nữa. tất cả đều theo bản năng dừng lại; đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm.

Ngay cả ở trong một gian bao sương khác, lão hiệu trường Tần An nhìn thấy cảnh tượng này cũng không ngoại lệ, diễn cảm trên mặt phi thường phức tạp.

“Bọn hắn. giao cho ta.” Trần Phàm nói xong, híp mắt nhìn đám người Đằng Mộc, sau đó ngoắc tay: “Các ngưoi. cùng tiến lên đi.”

Thấy một màn này, ngay cả Sở Qua ở bên trong, mỗi người xem tại hiện trường đều giật mình sửng sốt.

Trần Phàm, hắn muốn làm gì?

Chẳng lẽ là muốn lấy một đánh tám hay sao?

Người xem ở hiện trường ngây ngốc, đồng thời nguyên bản đối với Trần Phàm còn

một tia kiêng kị, rốt cuộc Đằng Mộc cũng đã động sát cơ, chỉ thấy hắn làm ra thủ thế. khẽ phun ra ba chừ: “Lên giết hắn.”

“Sưu...sưu...sưu...”

Ninja hạ đẳng theo lệnh của Ninja trung đẳng mà làm. đây chính là quy tắc của các môn phái Ninja.

Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Đằng Mộc, sáu aã bảo tiêu của Liễu Xuyên Tình Tứ dẫn đầu phóng ra. hóa thành sáu bóng ảnh tử. theo bốn phương tám hướng lao về phía Trần Phàm. Hai người Thu Nguyên và Xích Tinh tốc độ chậm hơn một chút, bất quá vẫn không dám lãnh đạm.

“Hôm nay, các ngươi đều phải bò đi ra ngoài.” Đối mặ với thế vây công. Trần Phàm không hề tò vẻ hoảng hốt. tương phản khóe miệng còn dâng lên một nụ cười, nụ cười vô cùng ma quái.

Hắn không có chuyển động thân thể. chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.

Mười thước, tám thước, năm thước, ba thước....

Trong nháy mắt. sáu sã bảo tiêu của Liễu Xuyên Tình Tử cùng Thu Nguyên và Xích Tinh đã áp sát đến bên người Trần Phàm, mà thân là Ninja thượng đẳng. Đằng Mộc chưa thèm phát động công kích, chỉ tập trung quan sát Trần Phàm, giống như một đầu mãnh thú đang ần giấu trong bóng đêm. tùy thời sẽ ra tay đánh cho con mồi một kích trí mạng.

“Bá!” Khi tên Ninja xông nên đầu tiên, chỉ còn cách Trần Phàm khoảng ba thước thời gian. thì Trần Phàm khê động.

Chân trái của hắn đột nhiên phát lực. giậm xuống sàn nhà. mượn lực phản chấn bắn ngược lên không trung. Đồng thời cũng nâng đùi phải lên. mu bàn chân bắn ra. giống như một cây thương sắc bén. nhắm thẳng vào tên Ninja có tốc độ nhanh nhất ở hướng bên tay phải.

Một cú tạt sườn!

Nguyên bản đây chỉ là một chiêu thức bình thường. nhưng bởi vì tốc độ và lực lượng khủng khiếp của Trần Phàm, mà thế công đã trở nên phi thường lãng lệ. Chân vừa chuyển động, không khí xung quanh như bị xé rách bình thường, không ngừng phát ra những tiếng “sưu sưu...”

“Phanh.”

“Răng rắc!”

Ngay sau đó, tiếng xương gãy thanh thúy, cơ hồ là đồng thời vang lên. tên Ninja xông đang xông tới phía trước đầu tiên, liền bị lực lượng khùng bố đánh Văng ra ngoài. nát ngực không nói. đang bay giữa không trung còn phún ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi.

Cùng lúc này, năm tên Ninja còn lại cũng không vì đồng bạn trúng đỏn mà rút lui. tương phản còn sôi nổi hóa chường thành đao, theo năm phương vị bất đồng bổ về phía Trần Phàm.

Thân là Ninja hạ đẳng, bọn hắn đều là cao thủ dùng đao, lúc này tuy rằng dùng tay làm đao, nhưng uy lực không hề thuyên giảm, rất nhanh đã đem hết phương vị rút lui phong bế, để cho Trần Phàm không còn đường tránh né.

Chửng kiến cảnh tượng này, toàn bộ người xem ở hiện trường đều khẩn trương ngừng thở....

“Đừng....” Tô San hoa dung thất sắc, khỏa trái tim yếu ớt của nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bình thường. thân mình cứng đỡ nguyên tại chỗ.

back top