Đã chết?
Được xưng thiên tài võ học, đại biểu cho tương lai của Vô Sinh Kiếm Đạo, Tá Đằng Dụ Nhân đã chết?
Hơn nữa.. .cơ bản bị đối thủ đánh cho không có lực hoàn thủ.
Miều sát. ( giết chết ngay lập tức).
Đối mặt kết quả này, hiện trường lâm vào sự yên lặng giống như cõi chết.
Giờ khắc này, không có người nói chuyện, tất cả mọi người kìm lòng không được trừng mắt nhìn luận võ tràng, suy nghĩ xuất thần.
Đối với người xem bình thường mà nói. bọn hắn không thể thấy rõ động tác của Trần Phàm cùng Tá Đằng Dụ Nhân, chỉ có thé thông qua động tác trên màn hình lớn thả chậm mới có thể thấy rõ.
Khi bọn họ nhìn thấy trên màn ảnh. Trần Phàm tiến lên trước một bước, chém ra một đao cuối cùng thì lòng của họ trong nháy mắt co thắt lại.
Theo bọn họ xem ra. một đao đằng đằng sát khí kia. đủ để đem thiên địa chém phá.
Đối với người xem bình thường mà nói. võ già tại hiện trường đại khái có thể thấy rõ từng cử động của Trần Phàm cùng Tá Đằng Dụ Nhân, nhưng đối với việc Trần Phàm miểu sát Tá Đằng Dụ Nhân, bọn họ tựa hồ khôngthể tiếp nhận.
Kết quả. thường thường vượt ngoài sự dự liệu của mọi người.
Đối mặt trường họp không thể tưởng tượng, trong hiện trường chỉ có một người có biểu tình dị thường bình tĩnh.
Là Long Nữ.
Từ một khắc đặt chân xuống quyền tràng, vẻ mặt của nàng từ đầu đến cuối không hề phát sinh biến hóa. mặc dù ngay lúc Trần Phàm đoạt đao gặp nguy cơ trùng trùng. nàng cũng khônghề toát ra một tia lo lắng.
Là thở ơ sao?
Không phải.
Là tín nhiệm.
Tín nhiệm hoàn toàn mù quáng.
“Sư phụ. ngài thay đổi rồi.”
Nhìn nam nhân cả người toát ra sát ý khủngbố trên luận võ tràng, trong lòng Long Nữ ngầm thở dài.
Đồng thời thở dài. nàng nhịn không được nhắm mắt lại. sau đó chìm vào bóng tối. rời khỏi quyền tràng.
Mọi người tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, bọn họ không nhận thấy được Long Nữ đã rời đi. kể cả Hoàng Phũ Hồng Trúc.
Thân là lão đại của Hồng Trúc bang, chũ nhân của quyền tràng ngầm này, Hoàng Phủ Hồng Trúc một mình một người đứng trong một ghế lô.
Khác với vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối cùng Long Nữ, rtr lúc bắt đầu trận đấu đến lúc Trần Phàm chém giết Tá Đằng Dụ Nhân, trái tim Hoàng Phũ Hồng Trúc luôn treo cao trên cồ họng.
Thậm chí mặc dù là hiện tại. trên mặt nàng vẫn còn nguyên vẻ khẩn trương như trước.
“Hô...”
Hít một hơi thật sâu. Hoàng Phũ Hồng Trúc chậm rãi buông lõng nắm tay, trái tim cũng hạ xuống. đồng thời cực nhanh vận chuyên đại não, suy tư nên làm sao kết thúc.
Một bên khác. Lý Dĩnh cũng từ trong sự khẩn trương khôi phục lại bình thường.
Nhưng nàng cũng không thu hồi ánh mắt. ánh mắt vẫn dừng trên người Trần Phàm.
Trên luân võ tràng. Trần Phàm vẫn cầm thanh Sát Thần Đao có tên là Bố Đô Ngư Hồn.
Cũng giống như trong truyền thuyết. Bố Đô Ngự Hồn giết người không dính máu. trên lười đao sắc bén không có một tia vết máu.
“Khanh.”
Bỗng nhiên, trên luận võ tràng. Trần Phàm chợt động, hắn xoay người nhặt lên võ đao, sau đó cắm đao vào trong vò.
Tiếng vang thình lình xảy ra làm cho khán giả đang lâm vào trong nỗi khiếp sợ tại hiện trường phục hồi lại tinh thần, nhưng không ai mở miệng đánh vờ bầu không khí quỳ dị tại hiện trường.
“Ba.”
“Ba”
Theo sau. trong ánh nhìn chăm chú của mọi người. Trần Phàm mang theo Bố Đô Ngự Hồn từng bước một hướng cuối hành lang đi đến.
“Đã chết? Tá Đằng quân đã chết?”
Trong ghế lô VTP, khi thấy Tá Đằng Dụ Nhân bị Trần Phàm dùng một đao chém rớt đầu. Liều Xuyên Tình Từ giống như bị choáng váng. không ngừng lặp lại những lời này, tựa hồ đang chất vấn Ma Cung bên cạnh, lại tựa hồ như đang chất vấn chính bản thân cô ta.
Đối mặt câu hôi của Liễu Xuyên Tình Tứ. Ma Cung khôngtrả lời. vào giờ khắc này trong con ngưoi hắn biến thành một mảnh ảm đạm. thân mình hoàn toàn cửng ngắc, nhìn qua giống như bị mất đi hồn phách, trở thành một người đần độn.
“Nói cho ta biết. Tá Đằng quân có phải đã chết hay không?”
Bỗng nhiên. Liễu Xuyên Tình Tứ một phát nắm lấy bả vai Ma Cung. khuôn mặt vận vẹo quát.
“Ân. đã chết, đã chết...” Ma Cung ngây ngốc trả lời. ánh mắt không hề di động, thậm chí không hề nháy một cái nào.
“Ha ha. đã chết.” Nghe được Ma Cung trả lời. Liễu Xuyên Tình Tử giống như bị phát điên, ha ha phá lên cười, theo sau sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ âm trầm, không nói hai lời trực tiếp đi ra cửa ghế lô.
Nếu ở lúc đang bình tĩnh. Ma Cung tự nhiên sẽ đoán được Liễu Xuyên Tình Tử muốn làm gì. nhưng hiện tại hắn đã không còn tâm tư đi quan tâm tất cả những chuyện này.
Theo hắn xem ra. Tá Đằng Dụ Nhân chết tại Đại Lục, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, chờ đợi hắn chính là phải gánh vác cơn lừa giận của lão đại Tá Đằng Nhất Lang Sơn Khẩu Tổ.
Ngoài ghế lô, thành viên Sơn Khẩu Tồ phụ trách bảo hộ sự an toàn của Tá Đằng Dụ Nhân, một đám giống như bị sừ dụng ma pháp, gắt gao trừng mắt nhìn thi thể Tá Đằng Dụ Nhân bị chém rụng đầu trên lôi đài. vẻ khiếp sợ trong con ngươi không thể hùy diệt.
Bọn hắn thân là thành viên Nhẫn Đường. biết rõ thực lực của Tá Đằng Dụ Nhân kinh khủng đến bậc nào.
Mà chính bởi vì như vậy, rung động trong lòng bọn hắn mới là lớn nhất.
“Tá Đằng quân đã bị giết, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?” Liễu Xuyên Tình Tử mở cửa ghế lô, nhìn thấy toàn bộ thành viên Nhẫn Đường đứng ngây ra tại chỗ, lập tức bén nhọn quát, giống như một người đàn bà chanh chua, hét lớn: “Giết chết tên hỗn đản kia.”
Khi nói chuyện. Liễu Xuyên Tình Tử chỉ hướng Trần Phàm đang dần dần rời khôi luận võ tràng.
ờ phía trước. Trần Phàm nghe được tiếng gầm rú bén nhọn của Liễu Xuyên Tình Tử. bước chân chợt khựng lại; quay đầu. hai mắt màu đỏ nhìn về phía Liễu Xuyên Tình Txx.
Cái nhìn kia. không hề có bất cử sắc thái cảm tình nào.
Cái nhìn kia. đằng đằng sát khí. phảng phất như muốn thu gặt tính mạng Liễu Xuyên Tình Tử.
“A.”
Đón nhận ánh mắt đằng đằng sát khí của Trần Phàm. Liều Xuyên Tình Từ đột nhiên hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó thành viên Nhẫn Đường tựa hồ cũng lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, theo bản năng bàn tay thò vào bên hông. định rút súng.
“Không muốn chết, cũng đừng động.” Không đợi thành viên Nhẫn Đường kịp rút súng ra. Cô Phi đang dẫn dắt thành viên Ám Đường bỗng nhiên mở miệng. gìỌNG nói lạnh lùng. đồng thời lấy súng ra.
Lời của Cô Phi vừa thốt ra. những thành viên Ám Đường khác cũng lập tức rút SÚNG. họng súng nhắm ngay thành viên Nhẫn Đường bảo hộ Tá Đằng Dụ Nhân.
Mà đổi lại một bên. Trần Phàm thu hồi ánh mắt. tiếp tục đi về phía trước.
Trần Phàm vừa thu lại ánh mắt. áp lực trên người Liễu Xuyên Tình Tứ 21 ảm đi. giãy dụa bò lên khỏi mặt đất.
“Tá Đằng quân là đứa con cả của tộc trường Tá Đằng gia tộc, ta là thành viên Liễu Xuyên gia tộc, các ngươi lại dám đối với chúng ta như vậy, Tá Đằng gia tộc và Liễu Xuyên gia tộc sẽ không bò qua cho các ngươi. tuyệt đối sê không.” Sau khi đứng dậy, Liễu Xuyên Tình Tử nhìn thấy đám người Cô Phi cầm súng nhắm vào thành viên Nhẫn Đường. lập tức phẫn nộ gào lên.
“Mẹ nó, nữ nhân ngu ngốc, ngươi còn gào, lão tử lập tức tìm người luân ngươi đến chết.” Thanh âm Liễu Xuyên Tình Tử vừa hạ xuống, bỗng nhiên lại vang lên một thanh âm tà ác.
Chủ nhân thanh âm chính là Sở Qua.
Đối với mâu thuẫn giữa đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân và Trần Phàm. Sở Qua hiểu được rõ ràng từ chỗ Tiêu Phong, theo hắn xem ra. đầu sỏ gây nên chính là Liều Xuyên Tình Tử có bộ ngực lớn mà không có não đang ở trước mắt.
ờ trước đó, Trần Phàm thiếu chút nữa chết trên tay Tá Đằng Dụ Nhân. Sở Qua vô cùng khẩn trương, đồng thời ôm một bụng tức giận. Lúc sau nhìn thấy Trần Phàm dùng một đao chém rụng đầu Tá Đằng Dụ Nhân, trong lòng vui mừng, nhưng sau khi nghe được Liễu Xuyên Tình Tử kêu gào, hắn đã trực tiếp nổi giận.
“Ngươi là con kiến tầm thường, dám uy hiếp ta?” Liễu Xuyên Tình Tử nhanh chóng đưa mắt nhìn Sở Qua. trong con ngươi hận ý ngập trời, cảm giác chỉ hận không thé lập tức giết chết Sở Qua.
Không trả lời. dưới chân Sở Qua đột nhiên phát lực. liền nhảy lên trước người Liễu Xuyên Tình Tử. không nói hai lời. thuận tay tát tới.
“Ba”
Mười thành lực.
Lần này Sở Qua dùng mười thành lực. một cái tát vãi ra. khuôn mặt trắng noãn của Liễu Xuyên Tình Tử nhất thời hiện lên năm ngón tay, cả người bị đánh ngã lăn trên đất.
Hành động của Sở Qua lập tức làm người của Nhẫn Đường sắc mặt đại biến, nhưng chửng kiến những họng súng tối đen trước mắt. không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi đánh ta? Ngươi cũng dám đánh ta?” Bị một cái tát mạnh mẽ của Sở Qua. đầu óc Liễu Xuyên Tình Tứ mê muội, sau đó chợt thanh tinh, giống như phát điên từ trên mặt đất nhảy lên. hướng Sở Qua vọt tới.
“Bá”
Sở Qua đột nhiên đưa tay phải chụp lấy tóc Liễu Xuyên Tình Tử. không hề có chút ý tử thương hương tiếc ngọc.
“Đồ ngu ngốc, ngươi nghe kỹ cho lão tử. nếu như thức thời hiện tại ngươi mang người của ngươi có bao xa thì mau cút bao xa cho lão tử. nếu như ngươi dám tiếp tục ở chỗ này chít chít méo mó, lão tứ lập tức cho người cường gian ngươi. không tin ngươi thử xem nào?” Sở Qua ghịt chặt tóc Liều Xuyên Tình Tử. kéo mạnh tới trước người hắn. hung tợn nói.
Đối mặt Sở Qua hung thần ác sát. nhận thấy được sát khí toát ra trong con ngươi Sở Qua. Liều Xuyên Tình Từ tựa hồ bị dọa. khôngkhỏi ngây ngốc.
“Kỹ nữ. ngươi nhớ kỹ, ta mặc kệ ngươi ở nhà lợi hại thế nào, nhưng nơi này, là Đại Lục, ngươi hiểu chưa?” Mắt thấy Liễu Xuyên Tình Tử không nói lời nào, Sở Qua buông tóc Liễu Xuyên Tình Tử ra. lạnh lùng nói: “Cút.”
Đại Lục...
Hai chữ này giống như được sử dụng ma pháp, không ngừng nổ vang bên tai Liễu Xuyên Tình Tử.
Giờ khắc này, nàng tựa hồ nhận ra được trong khoàng thời gian này mình đã phạm phải sai lầm ngu xuân ra sao, thật lâu không lên tiếng.
Theo sau, Ma Cung mang theo vẻ mặt tro nguội từ trong ghế lô đi ra: “Mang theo thi thể Tá Đằng thiếu gia. chúng ta rời đi nơi này.”
Ma Cung nói xong, đưa mắt nhìn về phía Cô Phi.
“Rời đi cũng được, nhưng đưa súng ra đây.” Cô Phi đã được Hoàng Phũ Hồng Trúc dặn dò, tự nhiên không dám khinh thường.
Nghe được Cô Phi nói, người của Nhẫn Đường không hề động, mà nhìn về phía Ma Cung.
Ma Cung nhẹ gật đầu.
Thấy Ma Cung gật đầu, người của Nhẫn Đường cũng không do dự, liền giao súng
ra.
Năm phút sau, Ma Cung mang theo Liễu Xuyên Tình Tử cùng thi thể Tá Đằng Dụ Nhân rời khỏi quyền tràng ngầm. theo bọn hắn rời khỏi còn có võ già đến từ Nhật Bản.
Cũng giống như đám người Ma Cung, sắc mặt của bọn hắn rất khó xem.
Theo bọn hắn xem ra, Tá Đằng Dụ Nhân bị chém giết. Bố Đô Ngự Hồn bị đoạt đi, điều này đối với giới võ học Nhật Bản là một si nhục lớn lao.
Cảm tính làm cho bọn họ chỉ hận không thể đương trường khiêu chiến Trần Phàm, đoạt lại Bố Đô Ngự Hồn, lý tính nói cho bọn họ biết, kết cục khiêu chiến Trần Phàm chỉ có một: chết.
Trong ghế lô, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy thế cục trong quyền tràng đã định, trong lòng thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cầm lấy bộ đàm hôi: “Độc Nhất Đao, có nhìn thấy Trần tiên sinh hay không?”
“Hoàng Phủ tiểu thư, Trần tiên sinh một mình đi tới bãi đỗ xe.” Bên ngoài quyền tràng, Độc Nhất Đao phụ trách công tác bên ngoài nói tiếp: “Mặt khác, còn có một nữ nhân đi theo hắn. là lão bàn của công ty giài trí Lam Cành.”
Lý Dĩnh?
Nghe được Độc Nhất Đao hồi báo, Hoàng Phủ Hồng Trúc giật mình, gương mặt bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái.
“Thành viên Sơn Khẩu Tổ bên ngoài đều bị khống chế rồi chứ?” Theo sau, Hoàng Phũ Hồng Trúc tiếp tục hỏi.
“Dạ. Hoàng Phủ tiểu thư. Toàn bộ bọn hắn đang ở trong phạm vi khống chế của chúng ta.” Độc Nhất Đao cung kính đáp.
Nghe Độc Nhất Đao vừa nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại nhẹ thở ra, sau đó thoáng do dự, nói: “Anh phái ra năm người âm thầm bào hộ Trần tiên sinh.”
“Hoàng Phủ tiểu thư, điều này chỉ sợ không được.” Độc Nhất Đao bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa nhìn thấy Trần tiên sinh, sát khí trên người hắn quá nồng, hơn nữa tựa hồ có bộ dạng như mất lý trí. Tôi sợ chúng ta phái người âm thầm bào hộ hắn, sẽ bị hắn ngộ nhận là theo dõi. đến lúc đó”
Câu nói kế tiếp Độc Nhất Đao không nói ra miệng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Nghe Độc Nhất Đao vừa nói như thế, Hoàng Phũ Hồng Trúc chọt trầm mặc, nàng rõ ràng, nếu tình huống thực tế thật sự giống như lời nói của Độc Nhất Đao, như vậy phái người chẳng khác gì chịu chết.
“Hoàng Phũ tiểu thư, thực lực Trần tiên sinh sâu khônglường được, khôngai có thể ám sát hắn. cô cứ yên tâm đi.” Thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói lời nào, Độc Nhất Đao thoáng do dự nói.
Lúc này Hoàng Phũ Hồng Trúc khôngtrà lời mà trực tiếp cắt điện thoại.
Cùng lúc đó, Trần Phàm đi tới bãi đỗ xe.
Lúc này trong lòng hắn lệ khí đã hoàn toàn bị kích thích, hai mắt đõ bừng, sát ý lẫm nhiên, giống như sát thần vừa chuyển thế.
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn biến thành một người khác.
“Anh muốn đi đâu?”
Bỗng nhiên, ngay khi Trần Phàm vừa chui vào trong xe, sau lưng vang lên một thanh âm.
Chẳng biết từ lúc nào Lý Dĩnh xuất hiện cách sau lưng hắn năm thước, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Trước đó, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Lý Dĩnh liền một mực chú ý từng cữ động của Trần Phàm, khi thấy Trần Phàm đi thông qua hành lang rời khôi luận võ tràng. trong nội tâm nàng bỗng nhiên trào ra một nỗi xúc động: theo dõi Trần Phàm.
Nàng không biết vì sao mình lại có xúc động như vậy, nàng cũng không suy nghĩ. sau khi xúc động đi qua rốt cục sẽ phát sinh chuyện 21. mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất ly khai quyền tràng, sau đó ở bãi đỗ xe phát hiện thân ảnh Trần Phàm, trực tiếp vọt tới.
Nghe được thanh âm của Lý Dĩnh. Trần Phàm theo bản năng liếc mắt nhìn Lý Dĩnh.
“A.”
Gần sũi nhìn thấy cặp mắt đõ bừng của Trần Phàm, cảm thụ được sát ý khủng bố trên người hắn. Lý Dĩnh chỉ cảm thấy giống như trên cố đang gác một thanh đao, hai chân mềm nhũn, da đầu run lên. tay chân lạnh lẽo.
“Đừng đi theo tôi.” Nhìn thấy Lý Dĩnh sợ tới mức mặt không còn chút máu. khuôn mặt Trần Phàm vặn vẹo, diễn cảm trở nên cực kỳ thống khổ, trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh.
Nhận thấy được vẻ dị thường của Trần Phàm, sắc mặt Lý Dĩnh đột nhiên biến đổi, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần bị xua tan. biểu tình vẻ mặt chợt nghi hoặc, nghi hoặc Trần Phàm vì sao đột nhiên biến thành như vậy.
“Phanh.”
Theo sau. trong ánh mắt trừng trừng của Lý Dĩnh. Trần Phàm đột nhiên vung lên nắm tay, nhắm ngay cửa kính xe đấm tới một quyền.
“Loảng xoảng loảng xoảng.”
Một quyền đánh ra. cửa kính xe hoàn toàn bị đập thành vờ nát. thủy tinh cắt vào tay Trần Phàm, máu tươi đầm đìa.
“A.” Chửng kiến hành động điên cuồng của Trần Phàm. Lý Dĩnh kinh hô một tiếng. sau đó cấp tốc chạy về hướng Trần Phàm: “Anh làm sao vậy?”
“Lên xe.”
Lại nghe được thanh âm của Lý Dĩnh. Trần Phàm bỗng nhiên mở miệng. giọng nói trầm thấp, thanh âm khàn khàn.
Trần Phàm vừa thốt lên xong. cả người Lý Dĩnh chấn động. ánh mắt hơi có vẻ do dự. tựa hồ đang lo lắng có nên lên xe hay không.
Theo sau. nàng lại liếc mắt nhìn Trần Phàm, chửng kiến bàn tay phải máu tươi đầm đìa của Trần Phàm thì cắn chặt răng. mở cửa xe ngồi lên vị trí phó lái xe.
Oanh.
Lý Dĩnh vừa lên xe, Trần Phàm khởi động máy trong nháy mắt. chiếc xe Benz giống như một đầu quái thú sắt thép liền xông ra ngoài.
“A”
Trong xe. Lý Dĩnh bởi vì không kịp cài dây an toàn, bị lực tác dụng của quán tính, đầu đập vào cửa kính xe, không khỏi phát ra tiếng thét kinh hãi.
Cùng lúc đó, nhìn gương mặt băng sương của Trần Phàm, trong nội tâm nàng bỗng nhiên tuôn ra một cỗ trực giác không hay...
ờ góc tây bắc bãi đỗ xe, trong một chiếc Land Rovers. Long Nữ nhìn chiếc Benz đi xa. nguyên bản trên gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện một tia dao động. dao động rất nhỏ bé, nếu không cần thận quan sát. cãn bản không thể phát hiện.
“Long Nữ, cô không gặp mặt hắn đi?” ở bên ghế lái xe là một 2ã trung niên dáng
người rắn chắc, đôi tay hắn đeo một cặp bao tay màu đen. lúc này đang đặt trên tay lái. nhưng không có ý tử muốn khởi động máy xe.
Nghe được lời của nam nhân. Long Nữ vẫn chưa trả lời.
“Ai.” Thấy Long Nữ không nói lời nào, nam nhân thở dài nói: “Nói thật, tôi thật không ngờ thân là Long Nha duy nhất suốt ba mươi năm. sẽ luân lạc tới trình độ như hôm nay, thật sự là tạo hóa trêu người a.”
“Điều này không có liên quan gì tới hắn.” Long Nữ mở miệng, thanh âm làm cho người ta có loại cảm giác lạnh buốt.
Khác với vé lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của Hoàng Phũ Hồng Trúc, vẻ lạnh lùng của Long Nữ phảng phất như là trời sinh, toàn thân không hề có chút nhân tình vị. liền giống như tiểu Long Nữ trong truyền thuyết của truyện Thần Điêu Hiệp Lừ. làm cho người nào cũng không thể đến gần.
“Theo ý nào đó mà nói. cô nói thật đúng.” Nam nhân nhíu mày: “Bất quá có một số việc đã không thể thay đổi. Thời gian hắn về nước cũng không dài. lại liên tục xảy ra chuyện, tôi lo lắng nếu cứ phát triên như vậy, sớm hay muộn hắn sẽ chọc ra một việc lớn. đến lúc đó cho dù lão thù trường ra mặt. cũng không thể áp chế chuyện này.”
Nghe được lời của nam nhân trung niên, trong lòng Long Nữ cũng hiện ra một tia lo lắng. nàng rất rõ ràng. nếu không bởi vì hậu trường của Trần Phàm thật sự cửng rắn. lấy tính cách của Trần Phàm, không dốc sức được cho quốc gia thì cũng không sao, nhưng nếu lợi dụng bổn sự của mình gây chuyện thị phi. tổ chức sẽ là nhóm đầu tiên không buông tha cho Trần Phàm.
Trên thực tế, không riêng gì loại tổ chức thần bí như cơ quan của Long Nữ, chỉ là bên trong tổ chức đặc công bình thường cũng là như thế, thành viên bên trong một khi rời khỏi không được lợi dụng những gì mình học được ra ngoài làm ra chuyện nguy hại xã hội. nếu không sẽ bị thanh lý môn hộ.
“Sẽ không đâu. hắn là một người có chừng mực.” Ngay lúc lo lắng. Long Nữ mở miệng lần nữa. giống như đang thuyết phục nam nhân trung niên, lại giống như đang tự an ủi mình.
Nam nhân trung niên nheo mắt lại, phũ định nói: “Nếu là hắn của hai năm trước, tôi cũng đồng ý cách nhìn của cô. Nhưng.. .hôm nay hắn..
Nói xong lời cuối cùng nam nhân cũng không tiếp tục nói hết. trong con ngươi toát ra một đạo ánh mắt tiếc hận.
Cùng lúc đó, Ma Cung mang theo đám người Liễu Xuyên Tình Tử xuất hiện ở bãi đỗ xe, sắc mặt đoàn người đều hết sức khó xem.
“Chú ý, mục tiêu xuất hiện.” Mắt thấy đám người Ma Cung xuất hiện, nam nhân trung niên lập tức thông qua vô tuyến điện nhắn nhũ mệnh lệnh: “Tá Đằng Dụ Nhân bị Trần Phàm giết chết trên lôi đài. Ma Cung vì bảo mệnh nhất định sẽ thực hiện trả thù. chúng ta nhất định phải ngăn cản chuyện này!”
“Thu được!”
“Thu được!”
Rất nhanh, trong vô tuyến truyền ra tiếng trả lời của thủ hạ.
Nghe được câu trả lời, nam nhân trung niên rất rõ ràng. đêm nay chỉ sợ sẽ là một đêm không ngủ. hắn biết rõ nếu Ma Cung không lấy được đầu người của Trần Phàm thì không cách nào trở lại công đạo với lão đại Tá Đằng Nhất Lang của Sơn Khẩu Tổ.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm cũng không biết rõ tình hình, sau khi hắn khởi động máy xe, đạp sa tới hết mức. chiếc xe lấy tốc độ khủng khiếp lao ra bãi đỗ xe, lao như bão táp trên đường phố.
Trên vị trí tay lái phụ. bởi vì lúc trước Lý Dĩnh không cài dây an toàn bị đụng trúng đầu. trên trán đã sưng lên một khối u.
Vào lúc này tuy rằng nàng đã cài dây an toàn, nhưng tựa hồ không thích ửng được với loại tốc độ cực hạn này, trái tim treo cao trên cổ họng, sắc mặt hơi trắng bệch, thân hình cũng không thể khống chế run run lên.
Sợ hãi.
Đây là sự hình dung chân thật nhất về Lý Dĩnh giờ phút này.
Nhưng trong sự sợ hãi còn kèm theo một tia kích thích mà nàng chưa bao giờ được thể nghiệm....