“Đây đối với cô, tôi. đều mới có lợi.”
Một câu thật nhẹ nhàng của Trần Phàm, lại làm đồng tử Lý Dĩnh đột nhiên phóng lớn.
Nàng biết. Trần Phàm nói không sai.
Đúng như lời của Trần Phàm, nàng đích xác đang nói dối. lần thử hai nàng chũ động phát sinh quan hệ với Trần Phàm, không có bất cử quan hệ nào với Tiết Cường.
Đồng dạng cũng đúng như lời Trần Phàm, nàng có cảm xúc khó hiểu đối với Trần Phàm cũng có quan hệ tới Tiết Cường. ít nhất là bởi vì Tiết Cường dựng lên.
Dù sao, nếu khôngphải Trần Phàm có gương mặt giống Tiết Cường. nàng không có khả năng lưu ý Trần Phàm, nếu như không lưu ý, cũng sê khôngphát sinh một loạt sự tình phía sau.
“Cho tôi một điếu thuốc.” Dần dần. dần dần. Lý Dĩnh mới bình tĩnh trở lại.
Trần Phàm rút ra một điếu thuốc lá. đốt. hút nhẹ một hơi. sau đó đưa cho Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh cũng không ghét bõ, mà trực tiếp cầm lấy đưa lên miệng. rít mạnh một hơi thuốc.
Tuy rằng cũng giống như Hoàng Phũ Hồng Trúc, Lý Dĩnh cũng hút thuốc lá. nhưng cũng khônanghiện. chỉ ngẫu nhiên hút mà thôi.
Vì thế vừa rít mạnh thuốc lá dành cho đàn ông. nàng lập tức ho khan.
Trần Phàm thấy thế. nhẹ nhàng vỗ lên sau lưng Lý Dĩnh: “Chậm một chút, thuốc này hơi mạnh.”
“Giấc mộng từ nhỏ của tôi là làm một diễn viên, giống như những minh tinh điện ảnh nổi tiếng, đóng bộ phim mình thích, sau đó hát khúc chũ đề cho bộ phim của mình. Từ mới bắt đầu. tôi luôn luôn vì giấc mộng này mà phấn đấu. Nhà của tôi quản rất nghiêm. hơn nữa rất phong kiến. Vô luận là cha mẹ hay ông nội tôi. bọn họ đều cực kỳ phản đối tôi theo ngành điện ảnh và truyền hình, hơn nữa còn giúp tôi sắp xếp xong hết thảy tương lai. Dùng lời của họ nói. con hát. cuối cùng là nghề nghiệp không lên được mặt bàn. cổ đại như thế, hiện đại cũng là như thế.”
Liên tục rít ba hơi thuốc lá. Lý Dĩnh bắt đầu kể ra. lúc nàng nói chuyện, ánh mắt hơi nghiêng bên trái, hoàn toàn lâm vào trong hồi ức: “Mười năm trước, tôi không để ý trong nhà phản đối. thi vào hệ biểu diễn học viện điện ảnh và truyền hình Yên Kinh, bắt đầu vì giấc mộng của mình mà phấn đấu.”
Nghe được Lý Dĩnh kể ra. Trần Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở một hơi. nhưng không cắt lời. chỉ lẳng lậng nghe. đảm nhiệm thính gìả.
“Sau khi tiến vào trong trường học của giấc mộng, tôi thật cố aắng học tập hết thảy tri thức, chờ mong ngày nào đó có cơ hội được đóngphim. Nhưng...tôi thật nằm mơ cũng không ngờ chính là. giới giải trí đen tối vượt xa tôi tường tưởng tượng. phức tạp, một người bình thường muốn thông qua cố aắng của mình ở trong ngành điện ảnh và truyền hình sáng chế cho mình một mảnh trời đất. so với lên trời còn khó hơn. nhất là những cô gái xinh đẹp.” Nói tới đây, trong con ngươi Lý Dĩnh toát ra vẻ chán ghét cùng xem thường thật sâu: “Khi đó mặc dù chúng tôi ở trong trường học tập, nhưng bình thường trường học sẽ giới thiệu chúng tôi đi biểu diễn thử một ít phim nhựa, hoặc là làm vai quần chúng. Lúc ấy, ngay cả tôi bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều báo danh, bởi vì chúng tôi không ai biết đâu là cơ hội của chúng tôi. Tôi nhớ đến lúc ấy, tôi
cùng một cô gái ngủ chung phòng đều được lựa chọn. Sau khi được tuyển, tôi mừng rờ như điên, tôi cho rằng sự cố aắng của tôi rốt cục đạt được hồi báo. Nhưng kế tiếp tôi mới biết được, đó là lúc ác mộng bắt đầu.”
“Khi đó, người phụ trách phương diện này trong trường học là một nam nhân trung niên, ngay hôm sau hắn gọi tôi tới phòng làm việc của hắn. rất rõ ràng nói cho tôi biết, tôi cùng bạn của tôi chỉ có một người được chọn lựa. trước tiên hắn đem cơ hội cho tôi. Khi đó tôi thơ ngây, mà trong nhà mặc dù có chút quan hệ, nhưng bởi vì người trong nhà cực kỳ phản đối tôi tiến vào giới giải trí. cho nên cũng không âm thầm trợ giúp, hơn nữa lại sợ đánh mất danh phận gia tộc, riêng sửa lại hồ sơ cho tôi. Lúc ấy tôi nghe được lời người kia tôi rất kích động, càng không ngừng cảm tạ hắn.” Nói tới đây, Lý Dĩnh ngừng một chút, rít mạnh một hơi thuốc lá. trong con ngươi toát ra một tia hận ỷ: “Ai biết, ngay khi tôi vừa nói lời cảm ơn. hắn bỗng nhiên đứng dậy đi tới gần tôi. tôi hôi hắn muốn làm gì. hắn chợt sửng sốt. còn nói tôi giả vờ ngốc làm gì. Hắn nói cơ hội như vậy một năm khó gặp một lần. nói tôi nắm chắc cơ hội là có thể nổi tiếng, tất cả mọi người giành phá đầu. muốn có được cơ hội như vậy nhất định phải trả giá.”
“Lúc ấy tôi mơ hồ nghe hiểu được ý tử của hắn. thiếu chút nữa tức quá mà khóc, thẳng mắng hắn vô si. Kết quả vé mặt hắn đương nhiên nói cho tôi biết, nếu nguyện ý thì tối phải bồi hắn đi khách sạn. nếu không muốn thì sớm cút đi.” Nói xong trong con ngưoi Lý Dĩnh toát ra hận ý khắc cốt minh tâm: “Ngày đó tôi khóc rời khòi phòng làm việc của hắn. không trở về phòng học, trực tiếp về ký túc xá. Ngày hôm sau bạn cùng phòng của tôi được lựa chọn, nàng bồi người kia ngủ một đêm. hơn nữa nửa năm sau trở thành tình phụ của hắn. Nửa năm sau. nàng rời khỏi trường học gia nhập một công ty điện ảnh truyền hình, diễn mấy bộ phim truyền hình nhưng không nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từng gặp mặt nàng một lần tại Yên Kinh, khi đó nàng đã hoàn toàn lui ra khỏi giới giải trí. trở thành vợ hai của một kẻ có tiền. Ngày đó tôi cùng nàng ăn một bừa cơm đoàn tụ. trong lúc đó nàng nói cho tôi biết nàng vì muốn nhận được vai diễn, trước sau đã lên giường ăn nằm với tám người đàn ông.”
Nói tới đây, Lý Dĩnh nhịn không được nhắm hai mắt lại. theo sau hít một hơi. tiếp tục nói: “Nửa năm sau. người trung niên kia biến mất trong trường học. Lúc tôi về nhà. mới biết được do người nhà của tôi làm. Người nhà lại lần nữa khuyên tôi buông tha. nói trong trường học còn như thế, bên ngoài càng thêm đen tối. Nói thật khi đó tôi từng bàng hoàng. thậm chí còn có ý niệm buông tha trong đầu. Bất quá cuối cùng tôi lựa chọn tiếp tục bước tới.”
“Bốn năm đại học, tôi không đạt được cơ hội đóng phim, mà nhờ dáng điệu không tệ. các bạn cùng phòng của tôi lại đạt được cơ hội bước lên con đường cũ của người bạn kia. chỉ là đối tượng khác nhau mà thôi.” Trên mặt Lý Dĩnh toát ra vẻ bi ai: “Sau khi tốt nghiệp đại học, có một ông chù yêu cầu người nhà của tôi làm một việc, từ mọi phương diện nghe được tình huống của tôi. vì thế âm thầm giúp tôi. cho tôi thuận lợi ký tên vào một công ty điện ảnh và truyền hình danh tiếng không tệ lúc đó.”
“Lúc ấy tôi khờ dại cho rằng mình vận khí tốt. đã lấy được cơ hội. Sau khi tiến vào công ty, bởi vì người kia âm thầm hỗ trợ, tôi rất nhanh lấy được cơ hội. hơn nữa đóng một bộ phim điện ảnh cực kỳ nối danh, nhà đầu tư cùng đạo diễn đều là người Hong Kong”
“Tôi nằm mơ cũng khônangờ chính là có một lần tôi lại gặp phải tiềm quy tắc - sau đó tôi mới biết được, nam nhân kia mặc dù âm thầm giúp tôi. nhưng vì sợ tuyên dương thanh thế, tạo thành ảnh hường đối với gia tộc của tôi. nên cũng không nói cho ông chủ của công ty thân phận chân thật. Lúc ấy người muốn tiềm quy tắc với tôi là nhà đầu tư.” Lý Dĩnh nói tới đây, tàn thuốc đã tắt. nàng ném ra ngoài cửa sô, sau đó lại hỏi Trần Phàm thêm điếu thuốc lá. châm lửa rít nhẹ một hơi: “Lần đó người hóa giải nmy cơ cho tôi khôngphải là người nhà. là Tiết Cường.”
“Tôi gặp mặt hắn là một lần vô tình, khi tôi ở khách sạn bồi nhà đầu tư ăn cơm. lại gặp hắn. Lúc ăn cơm. ông chù đưa ra yêu cầu vô gì. tôi ở trước mặt mọi người lớn tiếng quờ mắng ông ta. Tiết Cường xuất hiện. Ngày đó hắn biểu hiện giống như người nhà
của tôi. không ngừng hỏi tôi bị làm sao, cuôi cùng tự mình động thủ đánh ông chủ người Hong Kong kia một trận.” Lý Dĩnh nói xong, nờ nụ cười, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị trào phúng: “Sau đó Tiết Cường nói cho tôi biết, giới giải trí luôn đen tối như vậy, khuyên tôi đổi nghề. Tính tình tôi quật cường. vẫn không chịu buông tha. Vì thế hắn chủ động liên hệ một công ty điện ảnh truyền hình cho tôi. công ty đó là một trong những công ty nổi tiếng nhất quốc nội.”
Chẳng biết tại sao, đôi mày Trần Phàm không khỏi nhảy dựng lên. mơ hồ đoán được điều gì. lại không phát biểu cách nhìn, chỉ lăng lậng nghe.
“Sau đó tôi gia nhập công ty kia. bởi vì đóng một bộ phim, lập tức nổi tiếng, đồng dạng tôi cũng trở thành bạn gái của Tiết Cường.” Hương vị tươi cười trào phúng trên miệng Lý Dĩnh ngày càng đậm: “Sau ba năm. Tiết Cương giống như một người chồng chuẩn mực vô cùng, vô cùng chiếu cố cho tôi. hơn nữa chưa bao giờ động tay động chân với tôi. mà sự nghiệp của tôi ngày càng tốt đẹp, bằng vào ba bộ phim lớn cùng năm tập phim mỗi bộ, tôi nổi danh cả Châu Á. thậm chí một tập đoàn giải trí nổi danh Hollywood cũng phát ra lời mời với tôi.”
“Ngay lúc đó tôi còn khờ ngốc cho rằng. tôi có thể đạt được thành công ngoại trừ bản thân cố aắng. hoàn toàn nhờ Tiết Cường trợ giúp cho nên tôi muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng hắn. Ngày đó hắn mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương cực đẹp, cầu hôn tôi.” Lý Dĩnh nói tới đây, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp: “Tôi đáp ứng lời cầu hôn. hơn nữa nghe lời hắn đưa hắn về nhà.”
“Khi đó tôi nằm mơ cũng thật không ngờ, gia đình cực kỳ phản đối hôn nhân của chúng tôi. không hề có đường thương lượng nào. Tôi gây cãi với họ, trở mặt với họ, kết quả họ nói cho tôi biết. Tiết Cường là con trai đầu lĩnh xã hội đen lớn nhất Trung Quốc.”
“Tôi xuất thân từ gia đình quân nhân, ông nội là lão quân nhân, gia giáo thật nghiêm. Cho nên vô luận tôi làm thế nào, trong nhà đều không đồng ý hôn nhân kia. Đại khái chuyện đó kéo dài ba tháng, ba tháng sau. tôi phát hiện Tiết Cường ngày xưa luôn chu đáo với tôi giống như thay đối thành người khác, không hề quan tâm tôi. Tôi tường vì nhà tôi phản đối làm hắn tức giận, vì thế chủ động liên hệ hắn. nhưng hắn không hề để ý tới.”
“Sau đó hắn nói với tôi hắn muốn chia tay tôi. Lúc ấy tôi vô cùng đau đớn. đồng thời đem toàn bộ oán khí phát tiết lên gia đình mình.” Lý Dĩnh nói tới đây, đôi mắt đỏ hồng. trong con ngươi toát ra hận ý thật sâu: “Khi tôi đem trong nhà làm cho long trời lờ đất. cha tôi nói cho tôi biết chân tướng sự tình - năm đó Tiết Cường ra tay giúp tôi. cả quá trình đều do hắn trù hoạch, hết thảy đều do hắn bố cục. Hắn làm như vậy chính là vì tiếp cận tôi. Sau đó hắn không tiếc hết thảy trả giá giúp tôi. để tôi đạt được đinh sự nghiệp, một mặt vì cảm động tôi. cho tôi đáp ửng kết hôn với hắn. một mặt làm cho nhà tôi xem. do đó có thể thuận lợi cưới tôi. lợi dụng gia tộc tôi. tãng thêm lợi thế cho cha hắn...hắn lại nằm mơ cũng thật không ngờ, người nhà tôi kiên quyết phản đối. không hề có bất kỳ đường nào thương lượng.”
“Nguyên bản. đối với hết thảy chuyện này tôi vốn không tin. nhưng, nhưng người nhà tôi tìm được ông chủ người Hong Kong năm đó, ông chủ kia chính mồm thừa nhận hết thảy. Hơn nữa.. .hơn nữa hắn còn nói cho tôi biết..
Nói tới đây Lý Dĩnh vô lực nhắm hai mắt lại: “Hắn nói Tiết Cường ở chung với tôi thời gian ba năm. không chạm vào đầu ngón tay tôi. không phải là vì tôn trọng. mà là.. .bởi vì hắn là một tên đồng tính luyến ái.”
Đồng tính luyến ái?
Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, Trần Phàm hoàn toàn sửng sờ ngay tại chỗ.