Sáng sớm. ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hờ tấm rèm len lỏi vào trong gian phòng. làm cho gian phòng âm u. chợt bừng sáng lên.
Trong phòng, ở trên chiếc giường lớn. Lý Dĩnh thân hình trần truồng, mềm mại nhu thuận giống như chú mèo nhò rúc vào trong lòng của Trần Phàm, nm thực say sưa.
Trong lúc mơ màng. nàng không nhãn nhó can mày giống thường ngày, thoát ra biểu tình thương cảm. Mà ngược lại. khóe miệng của nàng đang buộc vòng quanh một nụ cười hạnh phúc khôngthể che giấu. Dường như. đối với nàng mà nói. có thể gối đầu lên khuỹu tay rắn chắc nằm ngtì; thì cũng là một chuyện tình phi thường hạnh phúc.
Trần Phàm sớm đã tinh ngủ. nhưng vì không muốn đánh thức Lý Dĩnh, cho nên hắn không có rời giường. thậm chí ngay cả tư thế nằm cũng đều không thay đổi. Ngắm nhìn mỹ nhân trong lòng thở đều đều. cảm thụ bắp đùi thon dài mềm mại. không chút khách khí đè ngang hông mình, đồng thời còn phải tránh né hai tòa nhũ phong trước ngực nàng đè ép khiêu khích, cây thương dưới hạ thân của Trần Phàm tối hôm qua liên tục chinh chiến bốn lần. đã lập tức dựng sừng sừng lên. tựa hồ như đêm qua vẫn còn chưa đã nghiền.
Tối hôm qua. sau khi hắn và Lý Dĩnh quay về biệt thự. lần đầu tiên là tiến hành ở trong phòng tắm. Lúc ấy Lý Dĩnh đang ở trong phòng tắm rửa. đột nhiên bước ra ngoài. tiến đến đại sảnh kêu Trần Phàm vào trong cùng tắm với nàng. ở trong phòng tắm. hai người chơi trò uyên ương hí thủy, quan âm tọa liên, tràng cảnh chiến đấu phi thường náo nhiệt!
Lần thử hai là ở trên giường. Lý Dĩnh đảm đương làm kỵ sĩ cười ngựa. tuy rằng không thuần thục, nhưng cũng đũ khiến cho Trần Phàm phải giương súng lên chào thua.
Thêm hai lần nữa qua đi. Lý Dĩnh đã hoàn toàn bị vất cạn nước, cuối cùng vô lực trực tiếp chìm vào trong cơn nm say.
Trần Phàm tuy rằng thân thể biến thái, nhưng lúc trước cùng Tá Đằng Dụ Nhân ác chiến một hồi. Lúc sau lại cùng Lý Dĩnh phóng túng bốn lần. cho nên cũng đã thấy cảm giác mệt mỏi. sau khi Lý Dĩnh chìm vào giấc mộng, hắn cũng nm thãng đến sáng mới kịp tinh giấc.
“Ân...” Trong lúc mơ ngủ. Lý Dĩnh tựa như bị cây súng cửng rắn của Trần Phàm chọc vào người. khiến cho nàng không thoải mái. theo bản năng thay đối tư thế nằm. đồng thời vươn bàn tay trắng noãn ra. cố aắng túm lấy cái thử kia.
Đối với một nam nhân mà nói. bi ai lớn nhất không phải là không được ngủ cùng người đẹp. Mà là bên cạnh có một người đẹp khỏa thân đang nằm ngủ. chính bản thân mình lại không được làm gì. Lúc này, Trần Phàm chính là như thế!
Từ lúc tinh giấc cho đến bây giờ, Trần Phàm luôn luôn nằm ôm Lý Dĩnh không có thay đổi tư thế, cây súng dưới thân lúc trước bị cặp đùi bóng loáng của Lý Dĩnh ma sát qua vài lần. đang ở trạng thái ngồng cao đầu. điều này khiến cho Trần Phàm cực kỳ khó chịu. Thế nhưng lúc này, Lý Dĩnh còn vươn bàn tay mềm mại ra túm lấy nó, nhất thời Trần Phàm theo bản năng nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua ở trong phòng tắm. Lý Dĩnh dùng tay chơi đùa khẩu súng của mình, bất tri giác ở dưới hạ thân đã cứng ngắc lên. Trần Phàm đành phải hơi chuyên người về phía sau. nhúc nhích thân mình.
Cho đến lúc này, Lý Dĩnh đã ngủ no giấc, nếu như có động tĩnh, nàng sẽ lập tức bừng tinh. Hành động này của Trần Phàm đã khiến cho nàng tinh giấc. Vừa mở mắt ra. Lý Dĩnh còn chưa ý thức được tình huống xung quanh, cảm thấy bên cạnh mình có nam nhân đang nằm. thì nàng khôngkhòi cả kinh ngồi dựng dậy, hai mắt trợn tròn ra.
Thấy phản ứng quá mạnh của Lý Dĩnh. Trần Phàm khôngkhõi ngẩn ra. theo sau vội vàng dò hỏi: “Làm sao thế?”
Nguyên bản vì chưa khôi phục ý thức mà rơi vào trong kinh hãi, Lý Dĩnh vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc của Trần Phàm, liền nhẹ nhàng thở phào một hơi. gương mặt tái nhợt dần dần hiện ra một tia huyết sắc, khẽ giọng đáp: “Không có chuyện gì.”
Nói xong. Lý Dĩnh vươn tay bật công tác đèn nằm ở đầu giường. nhất thời ánh đèn chiếu sáng cả gian phòng ngủ. Nương theo ánh đèn. Lý Dĩnh rõ ràng trông thấy Trần
Phàm đã ngồi dậy, cả người trần truồng như nhộng. mà tấm đệm dưới giường. bởi vì tối hôm qua điên cuồng, nên đã nhãn nheo không chịu nổi.
Khi lấy lại tinh thần. Lý Dĩnh rõ ràng trông thấy, Trần Phàm đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi con ngươi thoáng hiện lên một tia dục vọng bất kham, cây súng dưới thân cũng muốn ngóc đầu lên. Điều này không khỏi khiến cho nội tâm của nàng dâng lên cảm giác cố quái. Theo sau. nàng không nói gì. mà vạch chãn ra. bước xuống giường đi tới trước tủ quần áo, đồng thời vươn tay mở cánh tủ ra.
Coi như Lý Dĩnh không thường xuyên tới cãn biệt thự này, nhưng quần áo treo trong tù vẫn có rất nhiều, phía dưới còn thấy cả những đôi giày tinh tế diễm lệ. Lý Dĩnh làm trò trước mặt Trần Phàm bình thản mặc quần áo lên người. không hề quan tâm nhất cừ nhất động của mình, sẽ có ảnh hường như thế nào đối với Trần Phàm.
Thường thức ngắm nhìn Lý Dĩnh mặc quần áo lên người. Trần Phàm cười khổ đứng dậy, kết quả phát hiện ra. trang phục của mình cũng không nằm trong phòng ngủ. cẩn thận suy nghĩ thì mới nhớ ra. tối hôm qua đã ném ở trong phòng tắm mất rồi. Rơi vào đường cùng. Trần Phàm đành phải dùng khãn tắm quấn phần hạ thân, bước xuống giường.
“Sáng nay tôi phải tham gia một buổi họp.” Đơn giản trang điểm xong. Lý Dĩnh quay đầu nhìn Trần Phàm đang bước xuống giường. chần chữ nói: “Tôi cần đi trước một bước, sẽ không cùng anh dùng điểm tâm được rồi.”
Vừa nghe Lý Dĩnh nói như thế, Trần Phàm không khỏi ngần ra. nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Lý Dĩnh.
Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong ánh mắt của Trần Phàm. Lý Dĩnh không có muốn giải thích nhiều, mà khẽ nhấc chân, lắc cặp mông khiêu aợi. xoay người rời đi. Chãng qua....Bởi vì tối hôm qua phóng túng quá nhiều, nên tư thế bước đi của nàng có điểm cứng nhắc, tựa hồ nàng có chút đau đớn. nhưng tư thế vặn vẹo xem ra lại càng thêm thành thục, hiển nhiên là do trò cười ngựa đêm qua đã luyện ra.
Nguyên bản Trần Phàm còn tường rằng. sáng hôm nay sau khi Lý Dĩnh hồi tinh, sẽ trực tiếp tạo khoảng cách cùng hắn. Ngày sau nàng đi trên con đường riêng của nàng. cùng chính mình sê không có bất cử mối quan hệ gì. Nhưng lúc này xem ra. Lý Dĩnh dường như là không muốn làm vậy, đồng dạng Lý Dĩnh cũng không vội xác minh mối quan hệ giữa hai người. mà ném cho Trần Phàm cảm giác như đang lọt vào trong màn sương mù. Tựa như muốn nói: “Chuyện này chính anh hãy tự mình cân nhắc đi.”
Sau khi ra khôi biệt thự. trợ lý Tiểu Lì đã đánh ô tô chạy đến cứa biệt thự. chờ đợi lâu rồi. Mắt thấy Lý Dĩnh bước ra. liền vội vàng xuốngxe chào hôi: “Lý tổng.”
“Thật xin lỗi. Tiểu Lì. để cho cô phải chờ lâu như thế.” Lý Dĩnh mim cười, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Chửng kiến nụ cười mê hoặc chúng sinh của Lý Dĩnh. Tiểu Lì toàn thân cửng đỡ ra. đôi con ngươi trong mắt phóng đại. nhịn không được thầm nghĩ: “Lý tỷ gặp chuyện gì vui. mà sáng ra đã tươi cười vui sướng như thế này nhi?”
ờ trong trí nhớ của Tiểu Lì. bởi vì chuyện tình cảm Lý Dĩnh gặp khó khăn, mà rất ít khi trông thấy nàng cười. Cho dù có, cũng chỉ là nụ cười theo tiêu chuấn chức nghiệp mà thôi. Mang theo nghi hoặc, Tiểu Lì chui vào trong ô tô, chậm rãi nổ máy.
Lý Dĩnh ngồi khoang phía sau. theo bản năng quay đầu nhìn về phía cánh cổng căn biệt thự. diễn cảm vô cùng phức tạp. Nguyên bản. nàng cũng nghĩ sau khi hửng đông, nàng cùng Trần Phàm sẽ tuyệt giao quan hệ. từ nay về sau đường ai người nấy đi!
Sở dĩ làm ra quyết định như thế. là do nhiều ít nàng vẫn có chút không chấp nhận được, vì lần đầu tiên của mình đã bị Trần Phàm dùng sức mạnh cường đoạt. Càng quan trọng hơn chính là...mỗi quan hệ giữa nàng và Tô San cũng rất không tồi. hiện giờ cùng Trần Phàm phát triển đến bước này, trong lòng nàng cảm thấy rất có lỗi đối với Tô San.
Không thể không nói, Lý Dĩnh tâm tính vẫn hơn xa Trương Thiên Thiên. Nàng là một nữ nhân cảm tính cực điểm, mềm lòng là điểm yếu duy nhất của nàng, và cũng là uy hiếp lớn nhất. Nếu không phải mềm lòng, sau khi hiéu rõ hành vi đê tiện của Tiết Cường. nàng cũng sẽ khôngphải bận tâm nhiều đến như vậy.
Đồng dạng. cũng bởi vì mềm lòng. cho nên lúc sáng khi trông thấy Trần Phàm rời giường. nhớ đến tràng cảnh điên cuồng tối hôm qua. nàng đã nhanh chóng làm ra quyết định, nên mới lấp lửng im lậng rời đi...
Sau khi Lý Dĩnh rời đi. Trần Phàm cũng không nán lại ở trong biệt thự. mà trực tiếp ly khai.
Trần Phàm không quay về căn hộ của mình luôn, mà trước tiên đến tràng quyền ngầm trả xe. Chiếc xe này là cũa Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Khi hắn lái chiếc Benz đến. thì Hoàng Phũ Hồng Trúc cũng không có mặt ở đây. Người phụ trách ở hiện trường cung kính nghênh đón Trần Phàm, thấy cửa kính xe vờ nát. cũng không hỏi nhiều. Tương phản còn muốn giao cho Trần Phàm một cỗ xe Benz mới tinh, bất quá Trần Phàm cũng không có tiếp nhận.
Rời khôi quyền tràng ngầm. Trần Phàm ngựa không dừng vó, ngăn đón một chiếc taxi quay trở về nhà.
ờ nhà. dì Điền giống như ngày thường đang ở trong phòng bếp rửa rau. chuẩn bị làm cơm. còn Tô San thì mặc váy ngù. thần tình tức giận đang ngồi ở trên ghế sa-lon. Chiếc ti vi LCD trên vách tường đang mờ, bất quá lực chú ý của Tô San hoàn toàn không rơi vào trong ti vi.
Két...két....!
Bỗng dưng nghe thấy tiếng mở cứa. nguyên bản trên khuôn mặt tức giận của Tô San. liền dâng lên thần sắc kích động. đôi con ngươi cũng nháy mắt phóng đại. Bất quá rất nhanh, nàng lại nghiêm mặt. cảm giác giống như đang chờ người thiếu nàng rất nhiều tiền.
Vừa vào nhà. trông thấy Tô San thần tình tức giận đang ngồi trên ghế sa-lon. đầu tiên Trần Phàm hơi ngần ra. theo sau cũng nhanh chóng minh bạch chuyện gì rồi. Trong lòng nhiều ít vẫn là áy náy, bất quá không có biểu hiện ra bên ngoài mà thôi.
“Lão bà. đã thức dậy rồi gh!”
Tô San bất động nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Trần Phàm.
Trần Phàm đem ánh mắt quẳng ném lên màn hình ti vi, muốn nhìn xem rốt cuộc là cái chương trình gì. mà có thể khiến cho Tô San mê mẩn đến mức này.
Kết quả. ngay sau đó, Trần Phàm liền ngây ngốc ra. như bị thiên lôi oanh đinh!
Trên màn hình ti vi. một nữ nghệ sĩ nổi tiếng, đang mim cười giới thiệu: “Thập Niên Tú Lộ, sát trùng nhanh, bảo vệ sức khỏe, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái. tinh thần khỏe mạnh, kéo dài hạnh phúc...” (quảng cáo BVS.)
Sau vài giây đồng hồ, Trần Phàm điều chinh cảm xúc, mim cười chòng ghẹo nói: “ủa. lão bà. em đến ngày rồi hay sao?”
“Anh mới đến ngày ấy!” Nguyên bản tâm tư của Tô San nào có ở chương trình trong ti vi. tiết mục quảng cáo vừa rồi cũng khiến cho nàng thiếu chút nữa không gìả vờ nổi. Lúc này nghe thấy Trần Phàm buông lời chòng ghẹo, liền vội vàng phản kích.
Trong phòngbếp, dì Điền xuyên thấu qua cánh cứa thủy tinh, trông thấy cảnh tượng này, thì không khỏi thở dài. Nàng nhớ rõ, tối hôm qua ở trước mặt mình. Tô San đã nhấc điện thoại gọi cho Trần Phàm mười lần. về phần sau lưng gọi thêm bao nhiêu cuộc nữa. nàng cũng khônghay biết.
Tục ngừ thường nói, không làm chuyện gì trái với lương tâm. sẽ không sợ ma quỳ 2Õ cửa. Trần Phàm có tật giật mình, nhìn thấy phản ứng của Tô San như thế, cũng không biết nên khuyên giải cái gì. chỉ gượng cười đi về phía sa-lon.
“Hừ, thành thật khai báo, anh hãy giải thích xem vì sao, bây giờ anh mới về nhà?”
Ngay khi Trần Phàm bước đến gần sa-lon. thì Tô San hung hãng nhảy dựng lên. hai tay chắp hông. thần tình hung ác buông lời chất vấn.