Nhìn thấy Trần Phàm mắt lộ hung quang, Tần An tựa hồ ý thức được Trần Phàm muốn làm gì, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở nói: "Tiểu Phàm, Cổ Thanh Hà làm như vậy mặc dù có chút ngang ngạnh, bất quá dù sao hắn cũng là nhân vật nổi tiếng của chính giới, cậu không thể xằng bậy."
Tần An từng nhìn thấy qua thân thủ của Trần Phàm nên rất rõ ràng, nếu Trần Phàm muốn giết Cổ Thanh Hà, chẳng khác gì như giết một con gà.
"Hắc, con của hắn ở nhiều năm trước bị thái tử đảng làm bị thương, chính hắn không có bản lĩnh trả thù, vì con đường làm quan cũng không dám trả thù, hiện giờ hắn muốn về hưu, lại liều mạng tới tìm tôi gây nháo, đem tôi trở thành vật thay thế thừa nhận lửa giận của hắn." Trần Phàm lạnh lùng nói: "Đây chính là ngang ngạnh, quả thực là bá đạo đến cực điểm."
"Tiểu Phàm, bất kể như thế nào, cậu không thể xằng bậy." Tần An than thở nói: "Tuy rằng chức quan của Cổ Thanh Hà không lớn, nhưng ân sư của hắn vẫn còn sống, hơn nữa nhân mạch thông thiên trong giới giáo dục. Nếu hắn bị giết chết, tuyệt đối sẽ gợi ra sóng to gió lớn, nếu như vậy cho dù bối cảnh của cậu thâm sâu, nhưng muốn xử lý êm đẹp chuyện này cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Điều này tôi tự nhiên biết, yên tâm đi Tần lão tiên sinh, tôi sẽ không xằng bậy." Trần Phàm hít một hơi thật sâu, ổn định một chút lửa giận, nói: "Nhưng tôi từ nhỏ tới lớn chưa từng bị người khi dễ qua như thể, Cổ Thanh Hà muốn mượn người trút giận, lấy tôi làm nơi trút giận, chỉ sợ đã xây lầm giấc mộng."
Khi nói chuyện, trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia chân khí thô bạo.
Ngay khi Trần Phàm đang nói chuyện với Tần An, một chiếc Audi A8 vững vàng lướt trên con đường đi đến đại học Đông Hải.
Trong xe, Lý Hồng với dáng người giống như một thùng nước đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bà ta mặc một bộ áo màu đỏ, nguyên bản bộ quần áo giá trị xa xỉ nhưng mặc lên người bà ta không hề thấy đẹp chút nào, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác chẳng ra gì.
Cổ Thanh Hà mặc một bộ quần áo màu xám đen đang ngồi ở băng sau dựa vào lưng ghế.
Dù chưa tới sáu mươi tuổi, nhưng mái tóc Cổ Thanh Hà ưắng xóa, vóc dáng cũng cực kỳ phong phanh, hai gò má nhô cao, hốc mắt hãm sâu.
Tất cả những chuyện này đơn giản là vì cú sốc về chuyện xảy ra cho con hắn năm xưa.
Một năm đó, sau khi biết được con mình bị tên thái tử đảng cho người đánh thành người sống đời thực vật, mái tóc Cổ Thanh Hà trong vòng một đêm ưắng xóa.
Đối với Cổ Thanh Hà mà nói, nếu không phải bởi vì chuyện năm đó, bằng vào sự đề bạt của ân sư cùng năng lực bản thân hắn, con đường làm quan không chỉ như bây giờ.
Trước khi xảy ra sự cố, hắn ở trong quan trường thuận buồm xuôi gió, gia đình hòa thuận.
Sau khi xảy ra sự cố, con đường làm quan của hắn một mành tối đen, đứa con bị người đánh thành người thực vật.
Có thể nói, chuyện kia luôn luôn là cơn ác mộng mà suốt đời Cổ Thanh Hà không thể lãng quên.
Lúc ấy không phải hắn không nghĩ tới trả thù, nhưng tên thái tử đảng làm bị thương con hắn năm đó, gia tộc tại kinh thành có năng lượng không nhỏ, căn bản không phải hắn có thể đối kháng, hắn chỉ có thể đem răng nanh đánh nát nuốt vào trong bụng.
Nén giận, không có nghĩa là quên đi cừu hận.
Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, Cổ Thanh Hà chưa bao giờ quên sỉ nhục năm đó.
Ờ dưới tình hình này, khi Lý Hồng tìm đến hắn, nói cho hắn biết Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm đánh gãy hai chân, cả đời phải vượt qua trên xe lăn thì trực tiếp khơi gợi lên nỗi đau trong lòng hắn, cũng làm cho hắn nhớ lại cơn ác mộng mà hắn không muốn nhớ nhất.
Cũng chính là dưới tình huống như vậy, Lý Hồng lại không ngừng châm ngòi thổi gió, cuối cùng thành công khơi dậy nỗi tức giận của Cổ Thanh Hà, do đó làm cho hắn ở trong cơn tức giận, làm ra một quyết định sai lầm mà chính bản thân hắn cũng biết.
Nhưng cho dù biết rõ là sai lầm, biết rõ chuyện lần này làm không tốt sẽ đá trúng tấm sắt, nhưng Cổ Thanh Hà vẫn lựa chọn tiếp tục làm sai.
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì hắn bị kích phát cừu hận nhiều năm tích góp từng chút một.
Cừu hận làm cho người điên cuồng.
Người điên cuồng thường thường làm ra một ít chuyện mà người khác không thể hiểu được, là chuyện không hề hợp logic.
Cổ Thanh Hà chính là như thế.
Ờ trên vị trí tay lái phụ, Lý Hồng xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình vẻ mặt xanh mét của Cổ Thanh Hà, trong lòng âm thầm đắc ý - theo bà ta xem, nếu Cổ Thanh Hà thật sự làm theo hết thảy những gì bà ta bố trí, cứ làm ầm ĩ với bất cứ giá nào, như vậy Tần An và Trần Phàm tuyệt đối sẽ không được yên thân.
Dù sao Cổ Thanh Hà trong giới giáo dục cũng có một chút lực ảnh hưởng, hơn nữa bởi vì ân sư của hắn từng là nhân vật thực quyền trong Trung Khoa Viện, dù bị thế lực sau lưng của tên thái tử đảng kia chèn ép, nhưng vẫn có được mạng lưới quan hệ khủng bố.
Khoảng chín giờ rưỡi, chiếc xe của Cổ Thanh Hà chạy vào đại học Đông Hải, ngừng lại trước ký túc xá.
"Cổ thúc, tôi sẽ không bồi ngài đến chỗ Tần An, hết thảy làm theo như trong kế hoạch của chúng ta là được." Khi xe dừng lại, Lý Hồng quay đầu cung kính nhìn Cổ Thanh Hà nói.
Nghe được lời nói của Lý Hồng, Cổ Thanh Hà vô lực nhắm mắt, cảm thán nói: "Tiểu Hồng a, đời này chú vốn không có con gái. Cháu là con gái của lão Lý, cũng xem như nửa con gái. Tao lão đầu như chú sống tới hôm nay cũng không có gì có thế trông cậy vào, cũng không sợ đắc tội người nào, vậy khẩu ác khí này cứ để chú giúp cháu trút ra đi."
"Cảm ơn ngài, cổ thúc." Lý Hồng làm ra vẻ cảm kích, nhưng trong lòng âm thầm may mắn dùng chiêu mượn dao giết người này đã làm thật đúng - nguyên bản trước đó bà ta còn lo lắng là Cổ Thanh Hà nhìn ra bà ta đang mượn dao giết người, mà không chịu ra khẩu ác khí cho bà ta, hiện giờ xem ra Cổ Thanh Hà đã sớm nhìn ra nhưng còn lựa chọn giúp bà ta.
Mười phút sau, Cổ Thanh Hà gầy gò đi tới văn phòng Tần An.
Trong văn phòng, Trần Phàm cũng không có rời đi, mà chờ đợi đã lâu.
Mắt thấy Cổ Thanh Hà đi vào phòng, Trần Phàm nheo mắt, nhưng gương mặt vẫn bình thường.
So ra mà nói, Cổ Thanh Hà nhìn thấy Trần Phàm liền giống như thấy được đại cừu nhân từ kiếp trước, sắc mặt xanh mét, ánh mắt thù địch.
"Tần hiệu trưởng, đây là sinh viên làm bị thương vài đại biểu đại học Tokyo phải không?" Cổ Thanh Hà dời mắt, chấp tay sau mông, làm như lãnh đạo đi thị sát, lạnh lùng hỏi Tần An.
Đối mặt thái độ bức người của Cổ Thanh Hà, sắc mặt Tần An cũng không tốt, mà nghẹn giọng trả lời: "Đúng vậy, không biết cổ cục trưởng muốn tìm hắn nói chuyện gì?"
"Tần hiệu trưởng, tuy rằng tôi và ông đồng cấp, ông trực thuộc thượng cấp lãnh đạo, nhưng mặt trên truyền xuống chỉ thị trong lòng ông biết rõ ràng, chuyện lần này đối với các trường đại học tại Đông Hải thậm chí là toàn quốc đều ảnh hưởng rất lớn, cho nên mặt trên yêu cầu lãnh đạo quý hiệu cùng Bộ Giáo Dục chúng ta cùng nhau thương thảo phương án giải quyết." Cổ Thanh Hà trầm giọng nói.
Tần An cười lạnh: "Điều này tôi tự nhiên biết. Bất quá cổ cục trưởng, hay là ông không thấy được sự tình hiện giờ đã được xử lý? Hoặc là nói, cổ cục trưởng muốn Tần mỗ hồi báo tỉ mỉ chuyện đã giải quyết?"
Nghe Tần An vừa nói như thế, sắc mặt Cổ Thanh Hà xanh mét, hắn tự nhiên nghe ra ý tứ trào phúng trong giọng nói của Tần An.
"Tôi và ông đồng cấp, tôi nào dám cho ông hồi báo công tác?" Cổ Thanh Hà ữầm giọng nói xong, đem ánh mắt nhìn hướng Trần Phàm: "Tuy nói ông tìm người xử lý việc này, nhưng cũng chỉ là ở mặt ngoài, đại sứ quán Nhật Bản cùng bên kia đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng kia."
"Cổ cục trưởng, không biết ông muốn cho tôi làm thế nào đây?" Lúc này không đợi Tần An mở miệng, Trần Phàm mở miệng trước, giọng nói tuyệt không khách khí.
Trần Phàm mở miệng, làm sắc mặt Cổ Thanh Hà vốn đang vô cùng âm trầm chợt cau mày, lại gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, nói: "Làm như thế nào? Hừ, ngươi ỷ vào việc nhà người có chút của cải, ở trong trường học tùy ý làm bậy, bôi đen trường học của ngươi không nói, cũng bôi đen luôn giới giáo dục cả nước, trực tiếp ảnh hưởng tới quan hệ hai nước."
Nói xong, Cổ Thanh Hà nhìn Tần An gằn từng chữ: "Tần hiệu trưởng, theo ý tứ của cấp trên, lấy điểm xuất phát là làm dịu đi mối quan hệ giữa hai nước, tôi muốn ông để cho sinh viên này ở ngay trước mặt truyền thông sám hối những hành động của mình, hơn nữa giải thích với đại học Tokyo cùng quốc gia bên kia."
Giải thích?
Hướng quốc gia bên kia giải thích?
Lời của Cổ Thanh Hà vừa thốt ra, chẳng những là Trần Phàm, ngay cả Tần An cũng nổi giận.
Chuyện này cho tới bây giờ Tần An nhờ vào mặt mũi cùng mạng lưới quan hệ trong tay mình đã giải quyết gần như êm xuôi, Cổ Thanh Hà làm như vậy hoàn toàn là muốn bươi móc, làm khó dễ Trần Phàm.
"Cổ cục trưởng, lỗ tai tôi có tật xấu, hay là ông già tới hồ đồ? Chuyện này đã giải quyết xong, ông lại bươi móc ra, chẳng lẽ muốn đem sự tình mở rộng?" Tần An lạnh lùng nói.
Cổ Thanh Hà cười lạnh một tiếng: "Áp chế rồi? Hắc, Tần An, ông cho ông là ai? Ông thật sự nghĩ ông đã áp chế được sao? Tôi cho ông biết cho tới bây giờ, đại sứ quán Nhật Bản còn đang kháng nghị, mà bên kia khỏi cần nói, đã có sinh viên người Nhật đã muốn thị uy du hành."
"Vậy ông lại muốn thế nào?" Trần Phàm bỗng nhiên đứng lên, bước về phía trước một bước, híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cổ Thanh Hà, giọng nói trầm thấp tới đáng sợ: "Ông có quyền lực gì để cho tôi phải giải thích với đám người kia?"
Ngạc nhiên nhận thấy được khí thế khủng bố toát ra trên người Trần Phàm, cả thân thể gầy gò của Cổ Thanh Hà chấn động, nhưng sau đó cảm xúc phẫn nộ chợt xuất hiện trên mặt của hắn, chỉ nghe hắn hừ lạnh nói: "Hừ, đừng tưởng rằng ngươi có chút của cải là có thể làm xằng làm bậy, ta cho ngươi biết, ngươi hẳn nên vì hành vi của ngươi mà cảm thấy sỉ nhục, mà không phải như bây giờ lại làm ra vẻ đúng lý hợp tình đứng đây kêu gào, loại người như ngươi ỷ vào mình có chút gia thế, đám thái tử đảng ở trong xã hội làm xằng làm bậy bại hoại cả xã hội, các ngươi đúng là một đám giòi bọ, ăn mòn xã hội này, quốc gia này..
"Hắc, đám người kia trong trận đấu võ thuật thất bại, liền ở sau lưng đánh lén, tôi ra mặt giáo huấn bọn hắn, thiên kinh địa nghĩa, tới trong mắt ông lại trở thành bôi đen giới giáo dục, ông thật đúng là biết đổi trắng thay đen." Trần Phàm trầm giọng nói: "Theo như lời ông nói, tôi làm như vậy là ăn mòn xã hội này, như vậy Cổ Thanh Hà ông thân là cục trưởng cục giáo dục lại dưới sự châm ngòi thổi gió của Lý Hồng, đem tôi trở thành người làm bị thương con của ông, mượn đề tài để nói chuyện của mình, tìm tôi phiền phức, điều này lại tính là gì?"
"Nói hươu nói vượn." Bỗng chốc bị Trần Phàm đánh trúng uy hiếp, sắc mặt Cổ Thanh Hà đại biến, quát.
"Nói hươu nói vượn?" Trần Phàm cười lạnh nói: "Hắc, Cổ Thanh Hà, tôi có nói hươu nói vượn hay không trong lòng ông rõ ràng."
"Ta cũng không tranh luận với thứ bại hoại xã hội như ngươi, hết thảy đều có công đạo." Cổ Thanh Hà giận quá thành cười: "Ngày mai ta đem toàn bộ những hành vi kể từ khi ngươi tới đại học Đông Hải công bố lên internet, ta cũng không tin bối cảnh của ngươi sẽ vượt qua được internet."
"Internet, không phải do cổ Thiên Hà ông định đoạt." Trần Phàm liếm liếm môi, thanh âm lạnh lẽo như đến từ cửu u vực sâu: "Cổ Thanh Hà, tôi hi vọng ông hiểu được, ông đây là đang tự chui đầu vào rọ."