Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm không thèm tiếp tục nghĩ vấn đề làm người ta đau đầu này, quay trở vào gian nhà trúc.
Bởi vì có mặt Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải, Tiêu Viễn Sơn ba người cùng đứng chung một chiến thuyền, vì thế giữa ba người cũng không quen thuộc nhau, thậm chí bởi vì Trần Phàm rời khỏi phòng, ba người cơ bản không hề trao đổi, mà đều tự làm chuyện của mình.
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, bất quá hắn cũng không quá lo lắng, theo hắn xem ra. theo thời gian trôi qua, ba phương thế lực hợp tác với nhau, cuối cùng hẳn sẽ có thể dung hợp cùng một chỗ thật tốt. dù sao bọn họ có chung lợi ích cùng mục tiêu, xem như được buộc chung một sợi dây thừng.
Trong một giờ sau, do Trần Phàm chủ đạo, ba phương thế lực đem một ít vấn đề quan trọng xây dựng lại tập đoàn thương thảo một phen, cuối cùng do Trần Phàm quyết định, tập đoàn xây dựng như thế nào hắn không nhúng tay vào, do ba phương thế lực cùng nhau thương thảo, trong vòng ba ngày xuất ra bản kế hoạch, sau đó dựa theo kế hoạch thực hiện.
Trần Phàm quyết định đều được mọi người đồng ý, thời gian gặp mặt ngắn ngủi cũng đã kết thúc.
Khi nhóm người Trần Phàm đi ra Thạch Phong Trà Viên, khách nhân trong gian nhà trúc còn lại cũng đã rời đi, Mạc lão tự mình đưa tiễn, điều này làm cho Tiêu Viễn Sơn. Dương Viễn hai người được sủng ái mà lo sợ.
“Tiểu Phàm, cuối tuần nhớ đưa San San về nhà ăn cơm, gần đây chú và dì đều sẽ ở lại Đông Hải.” Trước khi rời đi, Tô Thanh Hải vỗ bả vai Trần Phàm nói.
Trần Phàm cười gật đầu: “Ân.”
Thấy Trần Phàm gật đầu, Tô Thanh Hải cũng không dừng lại, lên xe rời đi trước.
Trong xe, Tô Thanh Hải ngồi băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt Thái Dương một chút, sau đó nhìn kính chiếu hậu. rõ ràng nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đi sau cùng lại đi tới trước người Trần Phàm, ánh mắt nhìn Trần Phàm hơi có vẻ phức tạp. Phát hiện này làm trong lòng Tô Thanh Hải chấn động, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Trần tiên sinh, anh cho chút thời gian, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.” Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng trước người Trần Phàm, sắc mặt phức tạp nói.
Ánh trăng chiếu vào trên gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc, làm Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy, biểu tình tự tin âm lãnh của dĩ vãng biến mất không còn thấy tăm hơi trên mặt nàng, chỉ còn lại sự lo âu.
Vô cùng lo âu!
Biểu hiện dị thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, không khỏi làm Trần Phàm nghi ngờ.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng bởi vì Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn còn chưa rời đi. vì thế Trần Phàm chỉ gật nhẹ đầu, cũng không hỏi nhiều.
“Dương tiên sinh, anh đi trước một bước, tôi có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh.” Thấy Trần Phàm đáp ứng, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra. nhìn Dương Viễn đang đứng trước xe nói.
Dương Viễn “ân” một tiếng, sau đó vẫy chào Trần Phàm, lên xe rời đi.
Cùng lúc đó Tiêu Viễn Sơn cũng biết điều tự lên xe, ngay trong nháy mắt bước vào xe, diễn cảm của hắn trở nên cực kỳ phức tạp.
Lấy ánh mắt của hắn. tự nhiên nhìn ra được quan hệ giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ không đơn giản.
Kể từ đó, ba phương thế lực có hai phương đều quan hệ chặt chẽ với Trần Phàm, chỉ có Tiêu gia thông qua quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Trần Phàm mới đạt được cơhội lần này.
“Cha, nếu con nói. sỡ dĩ hắn giúp Tiêu gia chúng ta như vậy, đơn giản vì con là bạn hắn. cha tin không?”
“Hắn khác với những công tử ca khác. Trong từ điển của hắn, đối với bạn bè căn bản không có hai chữ ích lợi. Lấy tâm thổ lộ tình cảm, đây là nguyên tắc hắn giao kết bạn bè.”
“Dù theo lời cha nói. hắn giúp Tiêu gia chúng ta có mục đích, thì tính sao?”
“Cha, chẳng lẽ cha không biết là lấy ân tình của hắn đối với Tiêu gia chúng ta, dù Tiêu gia vì hắn trả giá hết thảy cũng là đáng phải không? Nếu...nếu quả thật có một ngày như vậy, Trần Phàm có chỗ nào cần đến chúng ta, con hi vọng Tiêu gia có thể không tiếc hết thảy trả giá đi giúp hắn!”
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiêu Viễn Sơn dần hiện ra lời Tiêu Phong nói với hắn.
“Thôi, tiểu Phong, cha nghe lời con, không đi nghĩ nhiều, chẳng sợ hắn chơi Tiêu gia chúng ta, cha cũng đành chịu!” Bên tai quanh quẩn lời nói của Tiêu Phong, Tiêu Viễn Sơn phun ra một hơi thật mạnh, ánh mắt trở nên kiên định trước nay chưa từng có.
Giờ khắc này, hắn chân chính đem tương lai Tiêu gia áp lên trên người Trần Phàm.
Đổ thắng, Tiêu gia quật khởi không phải là việc khó!
Thua cuộc, Tiêu gia hoàn toàn xuống dốc!
Nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn lần lượt rời đi, Trần Phàm nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, hỏi: “Hoàng Phủ tiểu thư, thoạt nhìn cô tựa hồ gặp một chút phiền toái, hơn nữa phiền toái này đối với bản thân cô thập phần trọng yếu. Tôi rất hiếu kỳ, là phiền toái gì có thể làm cho cô lo lắng như thế? Chẳng lẽ hành động trả thù gần đây của Sơn Khẩu Tổ?”
“Đương nhiên không phải.” Gió đêm thổi bay mái tóc đen phiêu dật của Hoàng Phủ Hồng Trúc, giờ phút này nàng tựa hồ lại biến thành một nữ nhân bình thường khi bị Sở Qua trêu chọc sẽ tức giận. đối mặt suy đoán của Trần Phàm, nàng nhẹ lắc đầu, sau đó thở dài nói: “Năm ngày nữa là ngày giỗ của Vấn Thiên.”
Ngày giỗ Sở Vấn Thiên?
Trong lòng Trần Phàm khẽ động, lại không nói gì.
“Theo đạo lý mà nói, ngày giỗ của Vấn Thiên, tiểu Qua hẳn là đi tế bái.” Hoàng Phủ Hồng Trúc khổ sáp nói.
Trần Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc: “Hay là tiểu Qua không muốn đi?”
“Ân.” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gật đầu.
Trần Phàm sửng sốt: “Vì sao? Căn cứ theo lời cô nói, tiểu Qua rất yêu thương cha của nó. Hơn nữa thông qua một ít lời nói và việc làm bình thường của nó, tôi cũng nhìn ra được nó rất tôn kính cha nó, làm sao có thể không đi?”
“Là tôi không nói rõ ràng.” Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi xin lỗi nói: “Nó không phải không đi tế bái, mà là nó không đi cùng chúng tôi, lại định đợi chúng tôi cúng xong nó tự mình đi.”
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế. Trần Phàm hoàn toàn hiểu được!
Hiển nhiên, ở ngày giỗ của Sở Vấn Thiên, cả đại lão Hồng Trúc bang đều sẽ đi tham gia tế bái, mà Sở Qua vốn là con trai càng phải nên đi!
Vấn đề là ở chỗ, Sở Qua không có ý định cùng đi với Hoàng Phủ Hồng Trúc và các đại lão Hồng Trúc bang.
Điều này nhiều ít có chút phá hư quy củ.
Dù sao ở thời gian tế bái, làm người thân, Sở Qua phải là người đầu tiên thắp nhang!
“Tôi hiểu được ý của cô.” Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ thuyết phục nó đi.”
“Cảm ơn.” Nghe được lời hứa của Trần Phàm, trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc toát ra ánh mắt cảm kích, vô cùng cảm kích, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.
Nhận thấy được vẻ dị thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không khỏi ngầm thở dài. hắn biết nữ nhân trước mắt tuy rằng ở trước mặt người ngoài luôn làm ra vẻ tàn nhẫn độc ác, nhưng tận sâu trong nội tâm lại có địa phương cực kỳ yếu đuối.
Theo ý nào đó mà nói có thể cho rằng đó là khúc mắc của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Dù đã hiểu được điểm này, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ muốn trợ giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc tiêu trừ khúc mắc, bởi vì hắn biết, cởi chuông cần do chính người buộc chuông, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cũng giống như Tô San, ngoại trừ ban ngày, buổi tối Trương Thiên Thiên tựa hồ rất ít qua đêm trong ký túc xá.
Buổi tối. sau khi nàng đi chích thuốc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Bồi nàng đi chích thuốc truyền nước biển không phải là mẹ của nàng, càng không phải là cha nàng, trên thực tế, công tác của cha nàng luôn luôn bề bộn nhiều việc, bận đến mức không thể lo cho gia đình, mà mẹ của nàng công tác trong hệ thống tài chính Đông Hải. công tác cũng rất bận rộn, phần lớn thời gian cũng không hề quan tâm việc trong nhà.
Ngày trước nàng được ông nội bà nội chăm sóc tới lớn, sau đó ông bà nội qua đời, cha mẹ nàng liền thuê một bảo mẫu cho nàng.
Theo ý nào đó mà nói, mấy năm nay nàng sống chung với bào mẫu so với việc sống chung với cha mẹ thời gian càng nhiều hơn.
Ví dụ đêm nay, bồi nàng đến bệnh viện truyền nước biển không phải là mẹ nàng, mà là bào mẫu của nàng!
Nhưng...làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn chính là cha mẹ nàng trong dĩ vãng vốn luôn cực kỳ bận rộn, hôm nay lại cùng ở nhà, hơn nữa còn ngồi trong phòng khách nghị luận gì đó, thần tình có vẻ hưng phấn.
“Thiên Thiên, đã trở về sao, cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?” Nhìn thấy Trương Thiên Thiên cùng bảo mẫu đi vào nhà. mẹ của Trương Thiên Thiên là Phùng Đình vội vàng đứng dậy, vẻ mặt quan tâm hỏi han.
Cùng lúc đó, cha của nàng Trương Sinh Quang có được danh khí không nhỏ trong lĩnh vực đầu tư quốc nội cũng đứng lên, nói: “Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, con phải chú ý mặc thêm quần áo, đừng chỉ lo mặc đồ đẹp..
Được sự quan tâm hiếm hoi của cha mẹ, làm trong lòng Trương Thiên Thiên không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nhẹ gật đầu: “Đã biết...”
“Tiểu Vân. cô quay về phòng ngủ trước đi, chúng tôi có chuyện muốn nói với Thiên Thiên.” Trương Thiên Thiên vừa đáp lời, mẹ của nàng Phùng Đình khẩn cấp nhìn bảo mẫu nói.
Bảo mẫu này là do nàng tuyển lúc trước, sở dĩ tuyển chọn, là bởi vì nàng thấy với diện mạo bên ngoài của bảo mẫu. không có khả năng xảy ra chuyện lăng nhăng gì với cha của nàng.
“Dạ...” Bảo mẫu tên tiểu Vân gật đầu, sau đó xoay người ôn nhu nói với Trương Thiên Thiên: “Tiểu thư. trước khi ngủ chớ quên uống thuốc..
Khác với sự quan tâm của cha mẹ Trương Thiên Thiên, sự quan tâm của bảo mẫu tiểu Vân càng thêm tri kỷ.
“Đã biết, dì Vân. dì đi ngủ đi...” Có lẽ đoán được cha mẹ muốn nói gì đó, đôi mày Trương Thiên Thiên lơ đãng nhíu lại, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn bảo mẫu tiếu Vân cười cười.
Sau đó bảo mẫu rót cho Trương Thiên Thiên một ly nước ấm, đi lên lầu trở về phòng ngủ của mình, mà Trương Thiên Thiên bị Phùng Đình kéo tới sô pha ngồi xuống.
Trương Thiên Thiên vừa ngồi xuống, Phùng Đình đưa ly nước ấm tới trước người nàng, sau đó hỏi: “Thiên Thiên, mẹ và cha con cũng biết, một đám phú nhị đại Chiết Giang quá mức tâm cao khí ngạo, lần trước bảo con theo kết giao với bọn hắn. nói vậy chịu không ít ủy khuất. Cha của con cùng mẹ đã quyết định, không cần dùng mặt nóng mà thừa nhận mông lạnh của người ta..
Nghe được mẹ của mình từng muốn mình gả vào nhà phú quý lại nói ra những lời này, Trương Thiên Thiên không khỏi giật mình, nhất là từ sau khi nàng được mười lăm tuổi, cha mẹ nếu đồng thời ở nhà, mỗi một lần đều muốn đẩy đưa người cho nàng quen biết! Mà cho tới nay, cha mẹ đều không ngừng yêu cầu nàng, cổ vũ nàng trèo cao những công tử ca có gia thế ngưu bài kia. hiện giờ lại chủ động muốn nàng buông tha sao?
Biến hóa thình lình xảy ra làm suy đoán cùng lo lắng trước đó của nàng trong nháy mắt biến mất. nụ cười hạnh phúc lại trở về trên gương mặt của nàng.
Nhưng.. .còn chưa đợi nàng kịp mở miệng, cha của nàng Trương Sinh Quang đã nói tiếp: “Thiên Thiên, gần đây cha tìm rất nhiều khí lực chọn cho con một người để kết hôn, người này ba mươi hai tuổi, cán bộ cấp chính sảnh, rất nhanh có thể thăng lên cấp phó tỉnh.”
Khi nói chuyện, trong con ngươi Trương Sinh Quang bộc phát ra ánh mắt nóng cháy, ngay cả Phùng Đình vốn đang vuốt vuốt sau lưng Trương Thiên Thiên cũng dừng động tác, vẻ mặt thật kích động.
Cảm giác kia, tựa hồ người đàn ông nọ đã đáp ứng sẽ cưới Trương Thiên Thiên lập tức!
Nguyên bản trước đó Trương Thiên Thiên còn lo lắng hôm nay cha mẹ mình gấp gáp trở về, chính là muốn giới thiệu phú nhị đại, quan nhị đại cho mình nhận thức, nhưng sau đó nghe lời nói quan tâm của cha mẹ, cùng với hành động săn sóc đã bỏ qua sự lo lắng của nàng.
Hiện giờ nghe được cha mình nói như thế, dáng tươi cười hạnh phúc trên mặt nàng trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi. chỉ còn lại vẻ mặt tái nhợt.
Theo sau, Trương Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi hộc ra ba chữ.
“Con không cần...”
Ra ngoài dự đoán của vợ chồng Trương Sinh Quang, đối mặt một đối tượng kết hôn đủ làm 90% nữ nhân phải động tâm như vậy, Trương Thiên Thiên ở dĩ vãng vốn cực kỳ nghe theo lời hai người nói. hơn nữa tiếp nhận tư tưởng của hai người. thích du đãng trong những vòng thượng lưu luẩn quẩn lại lựa chọn cự tuyệt!
Hành động khác thường của Trương Thiên Thiên lập tức làm vợ chồng Trương Sinh Quang trợn tròn mắt!
Theo sau, Phùng Đình hồi phục lại trước tiên, ôm bả vai Trương Thiên Thiên, nói: “Thiên Thiên, con nói lời vô vị gì vậy? Mẹ đã nói với con, con biết nam nhân kia tuổi còn trẻ đã leo tới chính sảnh, thậm chí không lâu trong tương lai sẽ thăng thành cấp phó tỉnh không? Hắn là người của Trần gia phương bắc! Hơn nữa còn là người thừa kế của Trần gia đời thứ tư! Nhân vật như vậy, nếu con gả cho hắn, ngày sau muốn cái gì đều sẽ có cái đó.”
Phương bắc Trần gia?
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Trương Thiên Thiên run lên, con ngươi đột nhiên phóng lớn. trong đầu theo bản năng hiện ra một thân ảnh hoàn toàn chiếm cứ tâm linh của nàng.
Phùng Đình thấy thế. nghĩ nàng đã động tâm. vội vàng cười nói: “Tốt lắm. Thiên Thiên, nắm chắc bồi dưỡng thân mình, chờ tin tức của cha con. chờ nam nhân kia làm việc xong, chúng ta mang con đi gặp hắn.”
Trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm, khóe miệng Trương Thiên Thiên lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào không dễ dàng phát giác, sau đó hít sâu một hơi. kiên định lắc lắc đầu: “Con không đi..
Phùng Đình luống cuống: “Thiên Thiên, con làm sao..
“Cha mẹ, con biết hai người làm như vậy, theo ý nào đó mà nói cũng muốn tốt cho con...” Trương Thiên Thiên bỗng nhiên đứng lên, thần tình ủy khuất nói: “Nhưng hai người biết không? Như vậy thật mệt chết đi. thật sự mệt chết đi! Dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta không nói, mấy tên đời sau của nhà phú quý, không có mấy người là thứ tốt. trong lòng bọn hắn chỉ muốn lên giường với con! Thậm chí còn có người trắng trợn nói cho con biết, muốn tiến vào vòng luẩn quẩn của họ cũng có thể, trước cởi quần áo ra lên giường bồi hắn!”
Có lẽ thật không ngờ Trương Thiên Thiên sẽ bùng nổ, thần tình vợ chồng Trương Sinh Quang ngạc nhiên! Theo hai người xem ra Trương Thiên Thiên hôm nay thật sự rất khôngbình thường...
“Cha mẹ, hôm nay con đã trưởng thành, con có tư tưởng cùng ý tưởng của chính mình.” Trương Thiên Thiên hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Con cảm thấy được tư tưởng của cha mẹ có chút đi hướng cực đoan, sau này con sẽ không tiếp tục đi lấy lòng đám ăn chơi trác táng khiến người ta chán ghét kia!”
“Đồ khốn!” Đột nhiên. Trương Sinh Quang luôn trầm mặc không nói chợt bật dậy, tức giận quát: “Cái gì gọi là tư tưởng đi cực đoan? Cha cho con biết, có chút công tử ca đúng là không tốt, nhưng đại đa số đều là ưu tú, người nào không xứng với con? Con còn chán ghét người ta, cha xem là con đến trường học tới hồ đồ!”
“Thiên Thiên, cha của con lần này tìm được đời sau của Trần gia kia, chính là nam nhân tinh anh vạn lý không tìm được một ai, những cô gái truy đuổi hắn thật sự rất nhiều, cha của con thật vất vả mới cầu được cơ hội, con không thể bỏ qua a! Huống chi. người ta có trúng ý con hay không, còn là chuyện khác nữa kia!” Phùng Đình phụ họa nói.
“Cha! Mẹ!”
Nước mắt trong nháy mắt bừng lên trong vành mắt Trương Thiên Thiên, trên mặt nàng tràn ngập ủy khuất.
Chưa từng có bao giờ, nàng cảm thấy ủy khuất như hiện tại!
Tục ngữ nói. gia đình là hoàn cảnh trọng yếu nhất ảnh hưởng sự trưởng thành của một đứa bé.
Những lời này không hề sai chút nào.
Từ khi còn nhỏ, cha mẹ của nàng không ngừng giáo huấn cho nàng tư tưởng tôn trọng lợi ích.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trương Thiên Thiên rốt cục cũng đã quên cha mẹ mình đã giáo huấn điều này cho mình bao nhiêu lần.
Dưới hành vi tẩy não của vợ chồng Trương Sinh Quang, từ nhỏ Trương Thiên Thiên tiếp nhận tư tưởng của hai người, sau đó lòng hư vinh cũng mãnh liệt, khi lớn lên lại càng không thể cứu vãn.
Nàng dựa theo lời cha mẹ nói, cô gắng làm phong phú chính mình, làm cho mình cũng có vốn liếng đồng thời lợi dụng đủ loại quan hệ cùng đám ăn chơi trác táng kết bạn, du đãng trong những vòng luẩn quẩn, vì tương lai thăng cao mà đánh xuống trụ cột kiên định.
Không riêng như thế. đối với đối tượng cha mẹ giới thiệu kết hôn, tuy rằng nàng nghĩ tới nhận thức, ở chung, nhưng không có nghĩ tới sẽ thật sự kết hôn.
Đây là yêu cầu của mẹ nàng.
Dùng lời của mẹ nàng nói: con còn nhỏ, không vội, còn có người tốt hơn hắn nhiều!
Cuộc sống như thế, từng là chủ đề trong cuộc sống của nàng, bị tẩy não nên nàng vì thế mà không ngừng cố gắng.
Nhưng.. .Trần Phàm xuất hiện thay đổi tất cả chuyện này.
Trong khoảng thời gian này tới nay, nàng một mực tự hỏi nguyên nhân Trần Phàm không thích nàng, cho ra kết luận là, nàng cùng cha mẹ nàng quá mức giống nhau, quá mức bợ đỡ.
Phát hiện này làm nàng sản sinh nghi ngờ đối với giá trị của cuộc đời mình, nàng bắt đầu suy tư những năm trước mình dựa theo an bài của cha mẹ. vì tích góp nhân mạch, vì sau này thăng cao, thông qua gia thế không tầm thường, tư sắc, khí chất, năng lực không ngừng du đãng trong những vòng luẩn quẩn của đám công tử ăn chơi, rốt cục làm như vậy là đúng hay không.
Trải qua tự hỏi cùng quan sát, nàng phát hiện những sinh viên chung quanh, tuy rằng cũng có kẻ hư, nhưng không có một người nào quá mức giống như nàng.
Cũng không ai giống như nàng, cả ngày vắt óc tìm mưu kế vì ích lợi mà đi tích góp nhân mạch từng chút một.
Mặt khác nàng kinh ngạc phát hiện, dù những người chung quanh đều so ra kém nàng, nhưng.. .bọn họ quả thật đều sống rất vui vẻ, thật phong phú.
Thời gian dài tự hỏi cùng quan sát, làm nàng dao động!
Nàng bỗng nhiên cảm giác cách sống mấy năm nay của mình thật sự quá mệt mỏi, rất bợ đỡ, quá dối trá, rất thấp hèn, căn bản không phải sống cho bản thân mình, mà mỗi ngày đều giấu dưới mặt nạ giả tạo, đảm đương nô lệ cho ích lợi.
Nàng cố gắng thay đổi.
Nhưng mà.. .nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, khi chính mình nói ra nỗi nghi ngờ trong nội tâm, tính toán thay đổi bản thân của mình, cha mẹ của nàng tuyệt không hiểu được.
Đúng vậy, không hiểu một chút nào!
“Chẳng lẽ kết hôn với một kẻ có tiền có quyền thì sẽ hạnh phúc sao? Trước kia, cha mẹ giáo huấn đạo lý này cho con, con còn nhỏ, theo bản năng cho rằng những gì cha mẹ nói hết thảy đều là đúng hết. Nhưng hiện tại, con cảm thấy được làm như vậy là không đúng! Con muốn thay đổi chính mình, con muốn thay đổi cách sống!” Nước mắt từ trong vành mắt nàng bừng lên, nàng vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, khàn giọng quát: “Nhưng là, vì sao hai người lại ngăn cản? Vì sao cha mẹ không thử hiểu được cảm nhận của con một chút? Vì sao phải đem tư tưởng của hai người áp đặt lên trên người của con? Chẳng lẽ chỉ vì muốn thỏa mãn ý tưởng của cha mẹ thôi sao?”
“Cha mẹ, con là con gái của hai người a! Là con gái ruột thịt của hai người a!” Nói xong Trương Thiên Thiên vô lực nhắm hai mắt: “Cho con một chút tự do, được chứ?”
“Không được! Cha cho con biết, cha mặc kệ vì sao con biến thành như bây giờ! Nhưng con là con gái của Trương Sinh Quang này, con nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cha!” Trương Sinh Quang giống như không hề cảm nhận được sự thương tâm bất lực của con gái mình, vô tình nói: “Về phần cha giới thiệu đời sau của Trần gia cho con gặp mặt. con phải đi gặp mặt người ta!”
-o0o-