Đối với một người từng trường kỳ sống trong sự nguy hiểm mà nói, cảm ứng đối với nguy hiểm của hắn luôn viễn siêu người thường.
Ngày trước Trần Phàm vì một lời thề, giống như một u linh du đãng khắp các nơi trên thế giới, cuối cùng lấy sức một mình phá hủy Huyết sấc Luyện Ngục uy chấn thế giới ngầm.
Trong cả quá trình, Trần Phàm đã trải qua rất nhiều chiến đấu, cụ thể là bao nhiêu lần ngay chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ.
Một người tiêu diệt một tổ chức, nếu so sánh về thực lực khác xa nhau quá lớn.
Tuy rằng bản thân hắn là thành viên Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, năng lực tác chiến đơn độc khủng bố khiến người khác phải giận sôi, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một mình.
Cho nên trong cuộc chiến đấu đó, hắn áp dụng phương châm sách lược tiêu diệt từng bộ phận, nhưng vẫn phải gặp vô số nguy hiểm không đếm được, có mấy lần phải cửu tử nhất sinh, nếu không phải nhờ tín niệm chống đỡ hắn, chỉ sợ hắn đã sớm bị giết chết.
Quá khứ như vậy, làm cho Trần Phàm đối với sự nguy hiểm luôn có cảm ứng sắc bén.
Ngay trong nháy mắt con ngươi Phạm Nhàn hiện lên sát khí, Trần Phàm liền cảm ứng được, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, thậm chí cũng không dừng bước, nhưng khóe miệng lại lộ ra tia tươi cười không dễ dàng phát giác.
Cười vô cùng khinh miệt, cũng rất lạnh lùng!
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh, Trần Phàm mang theo Tô San rời khỏi lầu hai.
“Chẳng... chẳng lẽ cứ cho bọn họ đi như vậy sao?” Đối với Lâm Ảnh mà nói, sỉ nhục ngày hôm nay có thể nói khắc cốt minh tâm trong đời này, hơn nữa lại còn cùng bị sỉ nhục với Phạm Nhàn, điều này làm cho nàng không cách nào thừa nhận.
Không riêng gì nàng, Phạm Nhàn luôn luôn dựa vào Phạm gia tự nhiên cũng không thể thừa nhận, mí mắt hắn nhảy mạnh kịch liệt, con ngươi lóe lên sát ý lạnh lẽo, diễn cảm dữ tợn tới cực điểm.
Nhìn thấy bộ dạng này của Phạm Nhàn, quản lý đại sảnh lầu một cùng các nhân viên bán hàng sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Đồ vật này tôi lấy đi trước, sau đó sẽ có người trả tiền.” Phạm Nhàn hít sâu một hơi, kiệt lực khống chế lửa giận tận sâu trong nội tâm, lạnh lùng nói một câu, sau đó lập tức đi tới chỗ một nam nhân đang đứng ngay góc đại sảnh lầu hai.
Nam nhân kia thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo màu đen, dáng người khôi ngô nhưng gương mặt lạnh lùng, trong vẻ lạnh lùng lại lộ ra âm trầm, nhất là cặp mắt ưng, nhìn lên làm người ta có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy.
Hết thảy phát sinh trước đó, nam nhân đều nhìn thấy trong mất, hiện giờ chứng kiến Phạm Nhàn mà hắn luôn luôn ngưỡng mộ địa vị đi tới chỗ hắn, hắn tựa hồ ý thức được điều gì, nguyên bản trên gương mặt lạnh lùng âm trầm lại hiện ra biểu tình kích động, thậm chí ngay cả thân thể hắn không thể khống chế mà cũng run rẩy lên!
Một bước, hai bước, ba bước...
Giống như trải qua mấy thế kỷ, giống như chỉ là trong nháy mắt, trong ánh nhìn tràn đầy hi vọng cùng chờ đợi của nam nhân kia, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Bạch Tuyết Sơn, tôi cho anh một cơ hội. Một cơ hội có thể tiếp xúc vòng luẩn quẩn đứng đầu Yên Kinh, thậm chí... tôi có thể giới thiệu anh cho Yến thiếu!”
“Cô đông!” Biết rõ muốn bước vào vòng luẩn quần kia khó khăn tới cỡ nào, Bạch Tuyết Sơn kích động nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: “Phạm thiếu, để cho bọn họ bốc hơi khỏi thế giới này hay là?”
“Đừng đụng vào nữ nhân kia.” Tuy rằng trong lòng Phạm Nhàn cũng muốn giáo huấn Tô San, nhưng lời dặn dò của Yến Thanh Đế làm hắn luôn luôn nhớ kỹ, hắn do dự một chút, nói: “Về phần tên nam nhân kia, đánh gãy chân đưa tới trước mặt tôi.”
“Xin Phạm thiếu yên tâm, tôi hiểu được nên làm như thế nào.” Bạch Tuyết Sơn cung kính đáp một câu, sau đó vội vàng rời đi.
Hiển nhiên hắn biết rõ nên đi quá chậm, chỉ sợ nhất thời khó có thể tìm được Trần Phàm và Tô San.
Mà Phạm Nhàn làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, chậm rãi đi về hướng Lâm Ảnh.
Nhưng ngay khi hắn đi về hướng Lâm Ảnh, vẻ âm mai trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nụ cười sáng lạn.
Giống như hắn đã nhìn thấy được Trần Phàm giống như con chó nhà tang quỳ trước mặt hắn cầu chết không được cầu sống không xong!
“Tiểu Ảnh, trên thế giới này luôn có một ít tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày, đối với loại người xuất thân hèn mọn thấp hèn chúng ta không cần phải quá mức tức giận.” Tuy rằng đã âm thầm làm ra an bài, nhưng Phạm Nhàn cũng không nói cho Lâm Ảnh biết mà lại cười nói: “Cảm giác giống như bị chó cắn, chẳng lẽ chúng ta còn phải cắn ngược lại nó hay sao?”
Nguyên bản trong lòng Lâm Ảnh đang thập phần tức giận, nghe Phạm Nhàn vừa nói như thế, nỗi tức giận nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, phụ họa nói: “Lão công nói rất đúng, chúng ta không cần phải chấp nhặt với kẻ hèn mọn như thế!”
Có lẽ đã lâu không đi ra dạo phố, có lẽ trước đó trút được ác khí trên người Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh, thời gian sau đó hứng trí đi dạo phố của Tô San tăng nhiều, hơn nữa cũng không giống như trước đó chỉ nhìn không mua, đương nhiên cũng không tiêu tiền như nước như lúc ở Đông Hải, mà chỉ mua mấy thứ mà thôi.
Trong đó phần lớn đều là thuốc bổ, là nàng mua cho Trần lão thái gia cùng mẹ chồng Tôn Á Linh.
Hành động của Tô San, làm cho Trần Phàm cảm động không thôi.
Đồng thời Trần Phàm sớm nhận thấy được, sau khi hắn và Tô San rời khỏi tiệm châu báu không bao lâu, liền bị người theo dõi.
Vừa lúc bắt đầu, chỉ có một người theo dõi, một giờ sau đã thành bốn người.
Biết rõ nhưng Trần Phàm cũng không vạch trần chuyện này, mà là giả vờ như không hề phát hiện vẫn tiếp tục cùng Tô San đi dạo phố.
Có lẽ sắp đến tết âm lịch, nhiệt tình mua sắm của mọi người tăng vọt, mãi đến khi mặt trời hạ xuống, sắc trời dần dần ảm đạm, nhân số đi mua sắm mới thẳng tắp giảm xuống.
“Cha gọi điện hỏi chúng ta có về nhà ăn cơm hay không .” Ngay khi Tô San thỏa mãn quyết định trở về, Trần Phàm đột nhiên hỏi.
Tô San chớp mắt, thoáng do dự, yếu ớt hỏi: “Ngốc tử, hay là tối nay chúng ta đừng về nhà ăn cơm, anh dẫn em đi ăn món ăn Yên Kinh, thế nào?”
“Ân.” Trần Phàm gật gật đầu, lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng nhắn tin cho Trần Chiến.
Sau khi nhắn tin xong, Trần Phàm không hề lưu lại, trực tiếp đưa Tô San đi về hướng chợ đêm Đông Hoa Môn.
Bởi vì khu phố bán thức ăn nổi tiếng nhất Yên Kinh nằm ở ngay lối vào đại lộ Vương Phủ Tinh, nằm trong chợ đêm Đông Hoa Môn, còn có tên là “Đông Hoa Môn mỹ thực phường dạ thị.”
Có lẽ bởi vì hai ngày sau là đêm 30, cuộc sống về đêm chân chính còn chưa bắt đầu, người ở chợ đêm Đông Hoa Môn cũng không nhiều lắm.
Trong số những thức ăn tại đây, có món là món của Yên Kinh, còn có món ở nơi khác truyền lưu vào, chẳng qua hiện nay đã trở thành chiêu bài món ăn Yên Kinh.
Đi vào chợ đêm, Tô San giống như đi tới thiên đường, vô cùng kích động!
Dọc theo đường đi, mỗi khi Tô San gặp được món ăn nào mình chưa từng nếm qua đều cũng đòi thử, kết quả chờ sau khi hai người đi hết khu phố thì Tô San đã ăn hơn mười món ăn.
“Không được, ngốc tử, em ăn quá no.” Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tô San đỏ bừng, khóe miệng vẫn còn dính dầu mỡ còn chưa lau sạch sẽ.
Trần Phàm cũng không lập tức trả lời, mà âm thầm quan sát phương vị của bốn người kia, nghĩ nghĩ, nói: “Được, chúng ta đến bên kia nghỉ ngơi một chút, sau đó gọi chiếc taxi quay về quân khu.”
Khi nói chuyện, Trần Phàm chỉ vào một địa phương hơi âm u, nơi đó ngọn đèn thật tối, hơn nữa chung quanh còn có kiến trúc che phủ, rất ít người đi lại.
Sở dĩ nói muốn đi qua bên đó nghỉ ngơi là bởi vì Trần Phàm cảm thấy được, bốn người đi theo họ suốt từ trưa tới bây giờ, điều này đã tỏ rõ bọn hắn nếu không đạt mục đích quyết không bỏ qua, một khi đã như vậy, Trần Phàm không bằng “thành toàn” cho bọn hắn, dù sao Trần Phàm thông qua quan sát nhìn trên thân thể bốn người đều không mang theo súng.
Nếu như không có Tô San, cho dù bốn người mang súng, Trần Phàm cũng có tin tưởngđánh chết bọn hắn.
Tuy rằng hiện giờ bốn người đều không mang theo súng, nhưng dù có Tô San bên người, mà Trần Phàm vẫn tự tin giết bọn hắn như giết gà!
Tô San cũng không biết ý tưởng của Trần Phàm, chỉ đưa tay xoa bụng, nghe Trần Phàm nói như thế, không chút suy nghĩ nói: “Dạ được.”
Theo sau, Tô San được Trần Phàm dìu tới ngay góc tối âm u kia.
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, bởi vì nơi này ánh sáng quá mờ, hơn nữa còn cách ngoài đường một đoạn, bên trong cũng không có người, nhưng còn có mùi vị của nước tiểu, hiển nhiên có người gặp tình thế cấp bách từng lưu lại kỷ niệm tại nơi này.
Nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi tới địa phương kia, bốn gã nam nhân theo dõi hai người từ suốt buối trưa tới bây giờ đều lập tức đi theo.
“Ông chủ nói, không động vào nữ nhân, nam nhân thì đánh gãy chân. Động tác nhanh nhẹn một chút, đừng gây ra động tĩnh quá lớn!” Đầu lĩnh là một nam tử trung niên mặc âu phục màu đen, dáng người không tính là khôi ngô, nhưng cực kỳ rắn chắc, nhất là đùi cùng cánh tay đều lớn hơn người thường một vòng, làm cho người ta có loại cảm giác lực lượng tràn ngập.
Ba người khác đều có dáng người khôi ngô.
Khác với những thành viên hắc đạo bình thường, gương mặt bọn hắn không quá mức dũng mãnh, cũng không có biểu tình hung thần ác sát, ánh mắt của họ giống như Độc Nhất Đao, tràn ngập vẻ coi thường.
Loại coi thường này, đại biểu cho tâm tính không xem trọng tử vong!
Loại coi thường này, là do bọn hắn từng thu gặt rất nhiều mạng người mà bồi dưỡng ra tới!
Thân là bảo tiêu của đế đô hắc kim công tử Bạch Tuyết Sơn, chẳng những bọn hắn có được thân thủ khủng bố, hơn nữa đều đi ra từ mưa bom bão đạn, người chết trong tay bọn hắn không hề ít.
Nơi địa phương kia, Trần Phàm đốt lên một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút, mà Tô San bởi vì ngửi được có mùi khai của nước tiểu chung quanh, oán giận nói: “Ngốc tử, anh tuyển địa phương nào không tuyển, lại chọn một địa phương có mùi khai nước tiểu nghỉ ngơi, thật sự là rất xui. Đi, chúng ta đổi địa phương khác thôi.”
“Đi?” Không đợi Trần Phàm mở miệng, phía trước xuất hiện bốn gã đại hán, trực tiếp phong kín đường đi của Trần Phàm cùng Tô San, chỉ thấy tên trung niên đầu lĩnh lạnh lùng nói: “Sợ là các ngươi không đi được nữa!”
“Các ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy bốn gã đại hán trên người ẩn chứa khí tức âm lãnh, cả người Tô San chấn động, trợn tròn mắt hỏi.
Không trả lời, bốn gã đại hán từng bước tới gần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm, ánh mắt giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, làm cho người ta không rét mà run.
“Là Phạm Nhàn tìm các ngươi phải không ?” Đối mặt bốn gã đại hán đang bước tới, Trần Phàm không hề có chút sợ hãi, ngược lại vẻ mặt vẫn bình tĩnh hút thuốc lá.
“Lời của ngươi quá nhiều.” Nghe được lời nói của Trần Phàm, ngay cả tên đại hán đầu lĩnh, cả bốn người đều chợt sửng sốt, sau đó nam nhân trung niên nói một câu.
Trần Phàm lại nhàn nhạt cười: “Kỳ thật... ta chờ các ngươi đã lâu rồi!”
Lời nói hạ xuống, sát ý khủng bố do vô số máu tươi chồng chất ở trên người Trần Phàm không còn có chút che lấp, lại không chút giữ gìn phóng thích ra, lại giống như sát thần buông xuống nhân gian!
Trong lúc nhất thời, nơi này sát khí liền tràn ngập!