“Phạm thiếu, Tuyết Sơn tôi không phải kẻ ngu ngốc, tôi rất rõ ràng ngài cho tôi cơ hội lần này ý vị như thế nào, ngài cảm thấy được tôi dễ dàng buông tha sao?” Bạch Tuyết Sơn hỏi một đằng trả lời một nẻo, đem vấn đề ném lại cho Phạm Nhàn.
Sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi, giọng nói âm trầm: “Hay là ngươi muốn nhắc nhở ta, tiểu tử đó dám động thổ trên đầu sao thái tuế, để cho ta xử lý tiểu tử đó?”
“Ân.” Bạch Tuyết Sơn hung hăng gật mạnh đầu, sau đó hít sâu một hơi, dùng một loại giọng nói thật phức tạp gằn từng tiếng: “Bởi vì... trước khi hắn rời đi, từng cho thủ hạ của tôi chuyển cáo tôi, hắn muốn lấy đầu hai người chúng ta.”
Hắn muốn lấy đầu hai người chúng ta?
Ngây người.
Nghe được Bạch Tuyết Sơn nói ra những lời này, Phạm Nhàn ngây dại.
Sau đó hắn theo bản năng muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của Bạch Tuyết Sơn, hắn bỗng nhiên ý thức được. Bạch Tuyết Sơn không hề nói dối, cũng không cần phải nói dối.
Hiểu được điểm này, biểu tình Phạm Nhàn lần đầu tiên trở nên ngung trọng lên.
“Đem sự tình trải qua cụ thể nói cho ta biết.” Phạm Nhàn nghĩ nghĩ nói.
Sau đó theo lời dặn của Bạch Tuyết Sơn, Long lão tứ đem sự tình trải qua nói hết chi tiết cho Phạm Nhàn.
Nghe xong Long lão tứ thuật lại, trên mặt Phạm Nhàn không còn tia cuồng ngạo, chỉ còn sự sợ hãi không thể che giấu.
Hắn biết rõ, những bộ đội đặc chủng giài ngũ, cũng đáng sợ vô cùng, một khi bão nổi, giết người đơn giản như giết gà, chỉ có ngành đặc thù thanh lý môn hộ mới có thể giải quyết.
Do dự một chút, Phạm Nhàn cũng không đợi Bạch Tuyết Sơn rời đi mà trực tiếp lấy di động gọi cho Yến Thanh Đế.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, giọng nói của Phạm Nhàn trở nên cực kỳ cung kính: “Yến thiếu, ngài còn chưa ngủ chứ?”
“Chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm của Yến Thanh Đế, giọng nói hơi có vẻ bất mãn.
“Là như vậy...” Phạm Nhàn không dám giấu diếm, đem toàn bộ sự tình kể lại thật nhanh cho Yến Thanh Đế.
“Thật không nghĩ tới, tiểu tử đó còn có kỹ năng như vậy.” Đầu bên kia điện thoại, vẻ buồn ngủ của Yến Thanh Đế nhất thời hoàn toàn biến mất, dùng một loại giọng nói nghiền ngẫm: “Phạm Nhàn, ngươi muộn như vậy gọi điện thoại cho ta, chẳng lẽ là sợ?”
“Tự nhiên không phải.” Tuy rằng trong lòng Phạm Nhàn có chút sợ hãi, nhưng tự nhiên sẽ không nói ra mà cung kính đáp: “Tôi chỉ là muốn xin chỉ thị của Yến thiếu, xem có thể động thủ với tên vương bát kia hay không .”
“Có thể.” Đầu bên kia điện thoại, Yến Thanh Đế trầm ngâm vài giây đồng hồ, trả lời thuyết phục: “Hai ngày nay ngươi bắt tay đi điều tra thân phận tên kia, đợi mùng một sau khi buổi lễ đính hôn của ta và Trần Ninh kết thúc, ngươi có thể động thủ.”
“Đa tạ Yến thiếu.” vẻ mặt Phạm Nhàn kích động.
“Nhớ kỹ, loại người chuyên gây chuyện nóng nảy, giết người không chớp mắt, biện pháp tốt nhất là giết người trong vô hình, mượn lực đả lực, biết ý của ta sao?” Yến Thanh Đế nhắc nhở.
Phạm Nhàn trầm giọng nói: “Yên tâm đi Yến thiếu, không phải chỉ là một bộ đội đặc chủng sao? Tôi biết làm sao đùa chết hắn.”
Nghe được lời này của Phạm Nhàn. Yến Thanh Đế cũng không nói thêm lời vô ích, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì hắn biết vũ lực cá nhân ở trước mặt quyền lực tuyệt đối, không chịu nổi một kích!
Qua thêm hai ngày, Phạm Nhàn cũng không điều tra được bất cứ tin tức gì về Trần Phàm.
Đây cũng không phải muốn nói mạng lưới tình báo của Phạm gia không đủ mạnh mẽ, ngược lại lấy năng lượng của Phạm gia tại Yên Kinh, muốn ở trong hai ngày thời gian điều tra bối cảnh thân phận của một người, cũng không phải là việc khó.
Hồ sơ của Trần Phàm thuộc loại cơ mặt cấp sáu sao, người có thể đọc qua chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đừng nói là Phạm Nhàn, cho dù là Phạm gia gia chủ chỉ sợ cũng không có tư cách điều tra.
Đương nhiên, Trần Phàm ở tại Đông Hải đã làm rất nhiều chuyện, nếu Phạm Nhàn tìm thêm chút thời gian, đích xác có thể điều tra thật rõ ràng.
Nhưng chỉ hai ngày, thời gian thật quá ngắn.
Thực lực của Phạm gia cũng không ở Đông Hải, Phạm Nhàn chỉ có thể sai người đi điều tra, mà ngay tết âm lịch, phàm là trong gia tộc có việc tặng hồng bao, xã giao, bái phỏng, tặng quà đều là cơm thường, dưới dạng tình hình này, vài tên đại thiếu đáp ứng giúp Phạm Nhàn điều tra cũng không dụng tâm đi tra xét, điều này cũng khiến cho hai ngày thời gian trôi qua nhưng Phạm Nhàn lại không có được một chút tin tức hữu dụng.
Điều này thật sự làm cho hắn nóng vội như lửa đốt, tất cả chuyện này đơn giản là vì Trần Phàm đã ném lại lời hăm dọa, hắn sợ Trần Phàm đem lời hăm dọa biến thành hành động.
Ở tình huống như vậy, hắn thiếu chút nữa muốn đi tìm Yến Thanh Đế, nhưng biết rõ Yến Thanh Đế sắp đính hôn với thiên chi kiêu nữ đời thứ tư của Trần gia là Trần Ninh, cuối cùng hắn đành bỏ qua quyết định này.
Hắn biết rõ, bây giờ đi quấy rầy Yến Thanh Đế, không thể nghi ngờ là tự mình nâng tảng đá đập chân mình, muốn chết!
Dù sao hắn biết rõ chuyện Yến Thanh Đế đính hôn với Trần Ninh đối với chính Yến Thanh Đế và cả Yến gia có ý nghĩa như thế nào.
Lại nói tới, hiện tại không khí quân khu đại viện luôn cực kỳ nghiêm túc, làm cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.
Nhưng ngay đêm giao thừa ba mươi, cả quân khu đại viện tràn ngập không khí vui sướng, tùy ý có thể thấy được đèn lồng màu đỏ, các tiểu viện đều dán câu đối xuân, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy đứa bé đang đốt pháo.
Trong lúc Phạm Nhàn còn đang sống trong lo lắng bị Trần Phàm tập kích, suốt hai ngày nay Trần Phàm lại cùng Tô San ở lại quân khu đại viện làm bạn bên cạnh vợ chồng Trần Chiến cùng Trần lão thái gia.
Trong lúc này cũng không thấy có người tới quấy rầy.
Thẳng đến sáng ba mươi tết. Trần gia đương đại gia chủ Trần Kiến Quốc đi tới làm thay đổi tất cả chuyện này.
Đối với người Trung Quốc mà nói, ý nghĩa của ngày tết âm lịch không cần nói cũng biết, rất nhiều người đi ra ngoài dốc sức làm việc, vất và một năm, ngoại trừ duy trì cuộc sống bình thường, trước khi về ăn tết phải chen chúc xe cộ trèo non lội suối suốt mấy ngàn km để về nhà, chính là vì muốn cùng người nhà ăn một bữa cơm đoàn viên.
Mục đích Trần Kiến Quân đến quân khu Yên Kinh rất đơn giản : Mời Trần lão thái gia cùng gia đình Trần Phàm đêm nay đến nhà dùng bữa cơm đoàn viên.
Trần Kiến Quốc cấp bậc thượng tướng, ở quân ủy quyền thế ngập trời ngồi trên một chiếc Hồng Kỳ chạy tới, hắn cũng như ngày xưa luôn mặc quân trang, thậm chí còn đội mũ, bộ dáng ăn mặc theo tiêu chuẩn quân nhân.
Nguyên bản tuy rằng hắn là nhân vật đại biểu cho phái thực quyền, nhưng ở một ngày đặc thù như vậy, hoàn toàn có thể không cần mặc quân trang, nhưng hắn phải đến quân khu đại viện gặp mặt Trần lão thái gia, tự nhiên không dám mặc y phục thường ngày của hắn.
Tiểu Trụ tử là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia cũng không xa lạ gì đối với Trần Kiến Quốc, ngược lại hai người thường xuyên gặp mặt nhau, nhìn thấy Trần Kiến Quốc bước xuống chiếc Hồng Kỳ, tiểu Trụ tử liền nghênh đón cúi chào: “Thủ trưởng, xuân mới khoái hoạt.”
“Tiểu Trụ tử, anh cũng như vậy, xuân mới khoái hoạt.”
Trần Kiến Quốc nhàn nhạt cười, đơn giản chào một lễ.
“Cảm ơn thủ trưởng.” Tiểu Trụ tử hàm hậu cười, sau đó nói: “Lão thủ trưởng đoán được ngài muốn tới, đợi đã lâu, ngài vào đi thôi.”
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời của tiểu Trụ tử, trong lòn Trần Kiến Quốc chợt động, lập tức trào ra một trực giác không tốt.
Theo sau hắn cười cười không nói gì, lập tức đi vào khu sân cũ nát trong quân khu đại viện.
Mặc dù là ba mươi tết, nhưng thời gian sinh hoạt của Trần lão thái gia không hề phát sinh biến hóa, chín giờ đến mười một giờ là thời gian đặc thù của hắn, duy nhất khác nhau chính là hôm nay hắn gọi đưa tới mấy bình Mao Đài đặc cung cùng một ít thuốc lá, một người ngồi trong phòng thầm thì suốt hai giờ.
Biết rõ thời gian đặc thù của Trần lão thái gia nên Trần Kiến Quốc tính toán thời gian rất khá, lúc hắn tiến vào phòng sách, vừa vặn là mười một giờ mười phút, Trần lão thái gia cũng đã ngừng việc tự nói chuyện.
Trong phòng sách, tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá, khuôn mặt Trần lão thái gia đỏ lên, hơi có vẻ say ngà ngà, nhưng cũng không che giấu được gương mặt còn đọng nước mắt của lão thái gia.
“Cha.” Thấy một màn như vậy, Trần Kiến Quốc tự nhiên biết được Trần lão thái gia đã làm gì, nhịn không được thở dài, tiến lên dìu Trần lão thái gia.
Trần Kiến Quốc dìu đỡ, Trần lão thái gia cũng chậm rãi ngồi thẳng người, ôn hòa nói: “Con tới gọi cha tối nay qua ăn cơm phải không ?”
“Ân.” Trần Kiến Quốc gật gật đầu, không tỏ vẻ gì chỉ nói: “Vừa lúc năm nay tiểu Phàm đã trở lại, người một nhà đều tập họp đông đủ, có thể qua một năm mới náo nhiệt.”
“Đừng có đem da hổ của tiểu Phàm kéo ra, lão tử sẽ không để cho mình bị đẩy lòng vòng!” Nghe được lời của Trần Kiến Quốc, lão thái gia tức giận mắng.
Bị lão thái gia giáo huấn, dù Trần Kiến Quốc đã lớn tuổi, thân mang chức vị cao nhưng vẫn giống như một đứa bé, đứng thẳng người, ngay thờ cũng không dám thở mạnh.
“Con trở về đi, tối nay chúng ta sẽ không qua đó.” Thấy Trần Kiến Quốc không nói lời nào, Trần lão thái gia truyền ra mệnh lệnh đuối khách.
Trần Kiến Quốc cũng không lập tức bước đi, mà vẻ mặt khó xử: “Cha... con..
“Kiến Quốc, con nên biết, những năm gần đây tình hình vợ chồng tiểu Chiến qua đó ăn cơm đi?” Lão thái gia cười lạnh nói: “Hắc! Tất cả bọn chúng cho rằng cha già hồ đồ, cái gì cũng nhìn không ra, nhưng lão tử đã sống tới trăm tuổi, chuyện gì qua mặt được cha? Đám con cháu của con, con mẹ nó thân mang chức cao, quyền lực trong tay không nhỏ. Nhưng con mẹ nó, không có lão tử đặt nền móng cho bọn chúng, bọn chúng có được ngày hôm nay?”
“Năm đó, lão tử cho đám con cháu đời thứ ba ra chiến trường tôi luyện một chút, thể nghiệm một chút cái gì gọi là chiến tranh, nhưng ngoại trừ một mình tiểu Chiến, không ai chủ động xin đi...” Trần lão thái gia gằn từng chữ: “Tiểu Chiến vì Á Linh, cam nguyện buông tha tiền đồ tốt đẹp, buông tha cho giấc mộng của mình, cha cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng mà nói thật, trong những cháu trai đời thứ ba, cha duy nhất thưởng thức chỉ có nó mà thôi! Đám con cháu vô dụng kia lúc nào cũng cười chê tiểu Chiến là phế vật của Trần gia, hắc, ở trong mắt lão tử, con mẹ nó bọn chúng mới là thứ làm cho lão Trần gia ta mất mặt!”
“Ai, những chuyện cũ năm xưa này, lão tử lười nói ra, trong lòng con tự hiểu là được.” Trần lão thái gia nói xong lời cuối cùng tựa hồ cảm thấy được không có ý nghĩa, liền ngừng lại lắc đầu nói: “Hài tử tiểu Phàm bao nhiêu năm nay chịu không ít khổ, thật vất vả mới về nhà, năm nay cha không muốn thấy nó buồn phiền. Cho nên con không cần nói thêm gì nữa, đêm nay cha không đi qua bên kia đâu, cha cùng tiểu Phàm bọn nó cùng nhau vui vẻ thôi.”
Sắc mặt Trần Kiến Quốc thật khó coi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên làm sao mở miệng.
“Bất quá... ngày mai Ninh nha đầu đính hôn, lão già khọm này sẽ đi qua cổ động cho nó, ân, trong đời thứ tư Trần gia, ngoại trừ tiểu Phàm, cũng chỉ có Ninh nha đầu còn có chút giống nòi giống của Trần gia. Nhưng phải gả cho tên tiểu tử Yến gia kia, thật sự là đáng tiếc.”
“Nhưng người làm ông nội như con đã không có ý kiến, lão già khọm như cha cũng lười thèm quản.”
Cuối cùng Trần Kiến Quốc rời đi, nhưng lúc đi sắc mặt rất khó coi, cau mày không thôi.
Hắn cũng không chào hỏi gia đình Trần Phàm, cùng lúc vai vế của hắn lớn hơn gia đình Trần Phàm, lại thêm Trần lão thái gia vì gia đình bốn người của Trần Phàm mà không muốn đi qua ăn cơm đoàn tụ với gia đình của hắn, điều này nhiều ít làm cho hắn có chút buồn bực.
Cả đời này Trần lão thái gia chỉ có hai đứa con trai, con lớn nhất là Trần Kiến Quốc, con trai nhỏ là ông nội của Trần Phàm, năm đó hi sinh trên chiến trường.
Thân là đứa con duy nhất còn lại của Trần lão thái gia, Trần Kiến Quốc cũng phát huy rất tốt truyền thống nối dõi tông đường, hắn có bốn con trai hai con gái, con lớn nhất cùng con thứ hai cùng ở quân đội, con thứ ba, thứ tư và con gái lớn, con gái nhỏ toàn bộ đều ở trong chính giới, đều chức cao quyền trọng, trong đó có hai tướng quân, hai cấp tinh bộ.
Mà cháu của hắn lại càng nhiều, hỗn đến tốt nhất chính là Trần Phi hiện tại đạt cấp chính sảnh, không qua bao lâu đã là cấp phó bộ, mặt khác ở cấp khoa, cấp tỉnh cũng không ít, hơn nữa phần lớn đều theo đàng chính ngành, thăng chức chỉ còn là vấn đề thời gian.
Duy nhất đặc thù chính là Trần Ninh.
Trần Ninh sinh ra sau Trần Phàm ba ngày, cũng không tham gia chính giới, mà là gia nhập quân đội, hơn nữa cũng không phải theo văn nghệ binh, ngược lại nàng tuyển chọn hải quân lục chiến đội cực khổ nhất và hoàn toàn không thích hợp cho nữ nhân!
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm hiểu rõ như lòng bàn tay, bởi vì khi biết lão thái gia vì gia đình mình mà không chịu đi qua nhà Trần Kiến Quốc dùng cơm đoàn tụ, nội tâm của hắn tràn ngập cảm động.
Vợ chồng Trần Chiến cũng thế.
Dù hai người đối với việc đi qua nhà Trần Kiến Quốc ăn cơm cũng không có quá nhiều ý kiến, chỉ xem như chuyện phải làm, bọn họ cũng không thèm để ý tới những lời châm chọc, nhất là Trần Chiến, hắn lại càng không quan tâm, nếu không hắn cũng đã không vì chiếu cố cho Tôn Á Linh mà buông tha kiếp sống quân nhân của mình!
Trên thực tế, sau những lời trào phúng, mỗi người trong Trần gia đều hiểu rất rõ ràng, bằng vào sự vun trồng của lão thái gia dành cho Trần Chiến và năng lực cùng sự cố gắng của bản thân hắn, nếu Trần Chiến không buông bỏ kiếp sống quân nhân, gia chủ đời thứ ba của Trần gia rất có thể chính là Trần Chiến!
Theo ý nào đó mà nói, lời trào phúng sau lưng cũng cất giấu sự ghen tỵ cùng hâm mộ.
So sánh với ba người. Tô San cũng không hề hay biết tất cả những chuyện này.
Theo bản năng nàng cho rằng Trần gia cũng chỉ có lão thái gia, cha mẹ chồng cùng Trần Phàm mà thôi...
Ở dưới tình hình này, nàng cũng không hề có sánh nặng tư tưởng, ở buổi tối ăn cơm đoàn viên, vừa xem dạ hội chúc tết trên truyền hình, nàng trở thành hạt mầm làm không khí vô cùng sinh động, một bữa cơm, lão thái gia vui sướng hài lòng, vợ chồng Trần Chiến cũng bởi vì gia đình rốt cục được sum họp mà không còn nghĩ tới những chuyện vặt vãnh kia.
So sánh với không khí hòa hợp bên nhà Trần Phàm, bên nhà Trần Kiến Quốc toàn gia hơn mười người tuy rằng cùng tề tụ một chỗ, nhưng trong bữa cơm đoàn viên, Trần Kiến Quốc mặt mày âm trầm, không nói câu nào.
Ở trước mặt Trần lão thái gia Trần Kiến Quốc không dám lộ ra khí tức thượng vị giả, cũng không lộ được, nhưng ở Trần gia, ở bên ngoài, thân là đại lão thực quyền quân ủy, sắc mặt hắn luôn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tư thế không giận mà uy.
Vì thế thân là trưởng bối mà Trần Kiến Quốc không mở miệng, những người khác tự nhiên cũng không dám mở miệng, không khí cực kỳ áp lực.
Những người khác cũng biết những năm qua Trần lão thái gia đều qua nhà ăn bữa cơm đoàn viên nhưng năm nay bởi vì Trần Phàm trở về, cũng không đến, trong lòng cảm thấy buồn bực đồng thời cũng luôn oán giận.
Nhất là Trần Phi bởi vì Trần Phàm được sự sủng ái của lão thái gia mà bắt đầu sinh ghen tỵ, sau lại phát sinh mâu thuẫn với Trần Phàm!
Nhưng cha hắn cùng các chú bác đều không dám hé răng, hắn chỉ là một vãn bối, tự nhiên càng không dám phát biểu lời bất mãn ở trong trường hợp này.
Bởi vì Trần Kiến Quốc mặt mày âm trầm, cả buổi tối không ai dám tiến lên mời rượu, đợi sau khi bữa cơm đoàn viên kết thúc, Trần Kiến Quốc chủ động nâng một ly rượu lên, nhìn Trần Ninh ngồi ngoài cùng nâng ly nói: “Ninh nha đầu, ngày mai là ngày cháu đính hôn, ông nội chúc cháu cả đời hạnh phúc.”
Nghe được lời Trần Kiến Quốc, Trần Ninh trong một thân quân trang liền nhanh chóng đứng dậy, hai tay nâng ly rượu lên, cung kính mà cảm kích nhìn Trần Kiến Quốc cúi đầu nói: “Cảm ơn ông nội.”
Dứt lời hai người không hẹn mà cùng uống một hơi cạn sạch.
“Ninh nha đầu, lão gia tử nói, ngày mai cháu đính hôn ông sẽ đích thân đến dự!” Một ly rượu vào bụng, Trần Kiến Quốc lại mở miệng lần nữa.
Lão thái gia sẽ đích thân đến dự!
Lời của Trần Kiến Quốc vừa thốt ra, toàn trường khựng lại.
Nhất là trong những con cháu đời thứ tư, đều có vẻ mặt hâm mộ nhìn Trần Ninh.
Đối mặt ánh mắt hâm mộ của anh chị em trong nhà, Trần Ninh gương mặt nghiêm túc, nhưng trên mặt lại đột nhiên nở nụ cười sáng lạn.
Cười khuynh thành.
Có được danh hiệu đệ nhất kim hoa lãnh mỹ nhân trong quân đội, cho đến nay số lần nàng cười có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nàng cười, giống như đóa mẫu đơn nở rộ, cười khuynh thành.
Bởi vì nàng biết, nếu lão thái gia sẽ đến, như vậy người anh họ mà từ nhỏ nàng đã sùng bái tới cực điểm kia nhất định cũng sẽ đến!
Từ sau khi vị thủ trưởng số 1 đi xuống phía nam trở về liền đồng ý khẳng định cải cách đối với kinh tế Trung Quốc, kinh tế quốc gia đã sáng tạo ra một kỳ tích, trong suốt ba mươi năm qua luôn được phát triển với tốc độ cao.
Kinh tế phát triển kéo theo việc thành thị được xây dựng, thân là đế đô Yên Kinh, hiện giờ đã trở thành một trong những thành phố lớn nối tiếng quốc tế.
Ở Yên Kinh, những khách sạn xa hoa san sát, trong đó số lượng khách sạn năm sao cũng nhiều đến dọa người.
So ra mà nói, khách sạn Yên Kinh được ca tụng là khách sạn cao cấp suốt trăm năm qua cũng là một trong những khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố Yên Kinh.
Khách sạn Yên Kinh nằm ở phía đông, tiếp giáp khu thương nghiệp trung tâm, chỉ cần đi bộ chừng năm phút là có thể đến được hoàng thành Tử cấm Thành, có được bốn tòa thính phòng có thời kỳ lịch sử khác nhau, phòng khách phong cách khác nhau cũng có gần ngàn phòng, phong cách trang hoàng xa hoa thanh lịch được khen ngợi khắp trong và ngoài nước.
Khách sạn trăm năm.
Đây cũng không phải nguyên nhân chân chính mà nó được nổi danh.
Nó chân chính nổi danh là bởi vì nó không những đầy đủ tiện nghi cao cấp nhất, còn có sứ mệnh chính trị đặc thù - nó là nơi được chọn lựa đầu tiên mỗi khi có những hội nghị hoặc hoạt động quốc sự trọng yếu.
Nghi thức đính hôn của Yến Thanh Đế và Trần Ninh được cử hành tại khách sạn Yên Kinh.
Điều này cũng đã xác minh tầm quan trọng cùng lực ảnh hưởng của buổi lễ đính hôn lần này.
Dù sao hai người một đại biểu cho Yến gia, một đại biểu cho Trần gia, hai gia tộc cường đại cùng liên hợp, đủ hấp dẫn ánh mắt bất kỳ nhân sĩ nào trong chính phủ.
Mà cơ hồ mỗi một vị nhân sĩ đều đem việc có thể tham gia vào lễ đính hôn lần này mà cảm thấy vẻ vang.
Ngoài ra, toàn bộ các nhân sĩ đều rõ ràng, tham gia nghi thức đính hôn như vậy, đối với con đường làm quan sau này sẽ rất có tác dụng - đối với bọn hắn mà nói, nghi thức đính hôn là một đài cao do trời ban cho, các đại lão mà ngày thường cho dù bọn hắn muốn gặp mặt cũng không có cơ hội, cũng sẽ có mặt nơi này.
Nghi thức đính hôn được xác định vào mười giờ sáng.
Vào lúc bảy giờ rưỡi, võ cảnh đã phong tỏa các con đường chung quanh, chung quanh khách sạn lại chôn giấu vô số trạm canh gác ngầm, bọn họ phụ trách bảo hộ an toàn của khách nhân, cấp bậc phòng ngự đủ xưng là cao nhất...