Quảng Châu, Nhị Sa Đào....
Vẻ phồn hoa náo nhiệt của nơi này được nhiều người so sánh ngang hàng với Hương Cảng, có rất nhiều người giàu đến du lãm. Nhưng ngày mùng 1 đầu năm nay, lại hiu quạnh vô cùng, so sánh với thời tiết nắng ráo tươi sáng, hoàn toàn là hai cái thái cực bất đồng.
Đây cũng không phải đang nói, những gian biệt thự quanh vùng này không có người cư trú. Tương phản... bình thường đều có người sinh hoạt, nhưng chỉ không thường xuyên mà thôi, nhất là ở những ngày lễ tết như bây giờ, phần lớn người giàu có cũng không ở đây đón tết, mà quay về nhà bồi tiếp vợ con.
Bất quá cũng có ngoại lệ, đó chính là căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của Tiết Hồ, nằm ở giữa trung tâm kia.
Dưới gối Tiết Hồ chỉ có một nam một nữ, đứa con trai Tiết Cường từ nhỏ, đã được coi là người nối nghiệp cho hắn, nên hắn sớm đã làm thẻ xanh cho Tiết Cường, xem như là trở thành công dân nước Mỹ. Trừ bao nhiêu đó ra, con gái của hắn, Tiết Kha cũng đã trở thành công dân nước Mỹ, trước mắt đang theo học một trường đại học khá nổi tiếng ở Mỹ.
Trước đêm ba mươi, vô luận Tiết Cường đang ở phân bộ Thanh Bang, tại Đông Nam Á, hay là Tiết Kha đang du học ở nước Mỹ, đều quay trở về căn biệt thự trên Nhị Sa Đào, cùng Tiết Hồ đón tết.
Tiết Kha năm nay khoảng hai mươi tuổi, là một đứa con lai, do năm xưa Tiết Hồ cùng một người phụ nữ gốc Mỹ sinh ra, từ nhỏ lớn lên tại Mỹ, sinh hoạt trong nhà ông chú của nàng.
Mang trong mình hai dòng máu Đông Tây, bình thường đều sẽ trở thành mỹ nhân tuyệt sắc.
Tiểu Kha cũng không ngoại lệ, nàng có vẻ đẹp cổ điển của người phương Đông, nước da trắng ngần sáng ngời. Và còn có dáng người thon dài, đôi mắt xanh biếc, sống mũi cao cao gợi cảm của người phương Tây.
Khoảng bảy giờ tối, sẽ bắt đầu dùng cơm, nhưng trừ bỏ Tiết Kha đi dạo phố quay về, đang ngồi ở trước bàn ăn ra, thì Tiết Hồ và Tiết Cường đều không có mặt.
“Tiểu thư, lão gia và thiếu gia đang nói chuyện bên trong thư phòng. Ngài nói, tiểu thư hãy dùng cơm trước đi.” Lúc này quản gia tiến đến mỉm cười thân thiện nhắc nhở.
Vừa nghe thấy lão quản gia nói như thế. Tiết Kha liền biến sắc, có chút tức giận nói: “Quên đi, không cần dùng cơm nữa. Ngoài ra, ông thông báo cho cha tôi biết, ngày mai tôi sẽ quay về Mỹ.”
“Dạ.” Quản gia gật đầu cười khổ, hắn biết rõ, vị tiểu thư sinh ra ở nước Mỹ này, quan hệ cùng Tiết Hồ cũng không mấy hòa hợp. Tương phản theo ý nào đó mà nói, hai người chỉ có huyết thống cha con mà thôi, chứ không hề có một chút tình cảm nào.
Lầu hai, trong thư phòng...
Tiết Hồ thân mặc trang phục thời Đường, tay nắm tầu thuốc, nhẹ nhàng rít vài khói, sau đó nhìn thoáng qua Tiết Cường đang đứng bên cạnh mình, nói: “Tiểu Cường, lúc trước ta không cho con mù quáng đối phó với gã tiểu tử họ Trần kia, có đúng không nhỉ?”
“Dạ.” Tiết Cường mang theo biểu tình may mắn, liên tục gật đầu. Lúc này hắn đã nghe thấy tin tức chuyện tình xảy ra ở Yên Kinh, nếu ngày trước hắn nóng đầu liều sống mái với Trần Phàm, cho dù hắn thắng, thì cũng vô pháp tồn tại ở trên thế giới này.
Điều này làm cho hắn cảm thấy mười phần may mắn, may mắn rất nhiều, diễn cảm cũng mang theo vẻ hồ nghi nói: “Cha, ngài nói xem lần này Yến gia sẽ có hành động gì không ?”
“Tạm thời còn chưa biết.” Tiết Hồ nheo mắt suy nghĩ về chuyện tình xảy ra ở Yên Kinh, trong con ngươi toát ra quang mang lanh lợi.
“ủa?” Tiết Cường ngẩn ra, theo sau trầm ngâm suy nghĩ một lúc, tinh ngộ nói: “Hay là Yến gia muốn chờ tới khi Trần lão thái gia quy thiên, mới ra tay ư?”
“Thông minh.” Tiết Hồ mỉm cười tán thưởng nói.
Tiết Cường cũng không đắc chí, mà nhíu mày hỏi: “Cha, theo ngài xem ra, tràng long tranh hổ đấu này, nếu triển khai thì bên nào sẽ thắng? Hơn nữa, đối với chúng ta sẽ có ảnh hưởng gì không ?”
“Tuy rằng chúng ta cùng Yến gia có quan hệ sâu sắc, nhưng vẫn chỉ là lợi ích đồng minh thôi. Trò chơi của đám người họ, lấy thân phận của chúng ta là vô pháp chen chân vào, cũng không dám chen chân. Cho nên lực ảnh hưởng đối với chúng ta là không đáng kể.” Tiết Hồ nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, nói: “Về phần ai thắng ai thua, thì còn rất khó nói trước. Trần lão gia tuyệt đối là một lão cáo già thâm sâu khó lường, ta nghĩ cho dù ông ấy có chết, thì cũng sẽ bày ra thế cục khó lường, trấn thủ cho con cháu đời sau. Đương nhiên, chuyện tối quan trọng chính là, những thế lực khác sẽ không trơ mắt ra nhìn, hai đại gia tộc liều mạng sống mái cùng nhau. Cho nên chỉ âm thầm tranh đấu mà thôi, sẽ không có khả năng xảy ra chiến tranh toàn diện.”
“Ý của ngài là....âm thầm tranh phong ở trong bóng tối ư?” Tiết Cường giống như đã ý thức được chuyện gì đó, nên chợt dò hỏi.
“Tiểu Cường, xem ra nửa năm qua, ta cho con đến Đông Nam Á cũng không hao phí tâm huyết đi. Nhãn quang và năng lực lĩnh ngộ đã cao hơn trước rất nhiều rồi.” Đầu tiên Tiết Hồ vui mừng khen ngợi, theo sau mới nói: “Nếu ta đoán không lầm, ít nhất Yến gia sẽ bức ngụm ác khí này ra, sau đó nhân cơ hội lung lạc lòng người. Dù sao, cái loại tranh đấu tương tự cấp bậc này, sẽ không có khả năng oanh oanh liệt liệt, mà sẽ êm ả phẳng lặng như mặt nước mùa thu. Dùng nước lạnh để nấu ếch chết từ từ trong nồi!”
“Vậy còn tên khốn Trần Phàm thì sao đây?” Tiết Cường nhịn không được dò hỏi, đồng thời trong mắt cũng toát ra hận ý không hề che giấu.
Đối với hắn mà nói, Trần Phàm chính là sao khắc tinh bổn mạng của hắn. Ngày đó, nếu không phải có Trần Phàm xuất hiện, thì hắn sớm đã thu phục Hồng Trúc Bang, chiếm lĩnh Đông Hải lâu rồi.
Bằng vào phần công lao này, hắn sẽ trở thành thái tử ở trong Thanh Bang, có thể ung dung buông chân, chỉ cần chờ Tiết Hồ về hưu là hắn sẽ kế nghiệp. Hoàn toàn không cần phải giống như bây giờ, đến khi về nước còn phải lo lắng đề phòng, sợ gã sát tinh kia sẽ âm thầm xử lý chính mình.
“Hắn ư? Ha ha... Trong lúc vô tình hắn đang ở dưới tàng cây có nhiều địch nhân cường đại ấn náu.” Tiết Hồ cười lạnh: “Ta dám cam đoan, một khi Trần lão thái gia quy thiên, không cần con ra tay, những người khác sẽ xuất thủ trước, hắn chết so với chó nhà tang còn muốn thảm hơn ah!”
“Dựa theo cha nói, đến lúc đó chẳng lẽ Trần gia liền bỏ mặc hắn sao?” Tiết Cường trong mắt toát ra thần tình kích động. Tại hắn xem ra, nếu Trần Phàm không có Trần gia làm chỗ dựa, hắn liền sẽ cho Trần Phàm biết chữ “tử” phải viết xuôi ngược như thế nào.
“Đến lúc đó con tự nhiên sẽ biết thôi.” Tiết Hồ không trực tiếp giải thích, mà khẽ nheo mắt trầm ngâm nói: “Tiểu Cường, chuyện con cần làm hiện giờ chính là, đem chuyện tình bên phía phân bộ Đông Nam Á xử lý thỏa đáng. Một khi thế cục trong nước phát sinh biến hóa, ta sẽ thông báo cho con, đến lúc đó con sẽ ra mặt thu dọn tàn cuộc ở trong quốc nội!”
“Cảm ơn cha!” Tiết Cường diễn cảm kích động không gì sánh nổi. Tại hắn xem ra, hai phần công lao này, đủ khiến cho hắn danh chính ngôn thuận chấp chưởng Thanh Bang ở trong tương lai!
Đối với người bình thường mà nói, có thể ở trong căn nhà nhỏ trên thành phố, đã là thực hạnh phúc, thực thỏa mãn rồi.
Đối với những người mang khát vọng lớn hơn mà nói. Bọn họ không có khái niệm căn nhà bình thường, mà là biệt thự và Limousine!
Đối với những người có địa vị chân chính mà nói, nhà chỉ là con số, các thành phố lớn đều có phòng ốc của bọn họ.
Tòa thành!
Hai chữ này đủ khiến cho rất nhiều người có tiền phải động tâm tư. Nhưng bọn họ cũng biết, hai chữ này chỉ có thể “muốn” mà không thể nắm giữ được.
Trong nước không có khả năng, ở nước ngoài lại càng không thể!
Dù sao, để sở hữu một tòa thành, không phải chỉ xuất tiền là sẽ có được. Mà còn phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ.
Tòa thành thuộc quyền sở hữu của gia tộc Kemer Er ở Châu Âu không tính là cổ xưa nhất, và cũng không tính là rộng lớn nhất. Nhưng lại là một trong số ít những tòa thành đang thuộc quyền sở hữu của tư nhân.
Tòa thành Kemer Er chiếm diện tích khoảng mấy trăm mẫu, nằm trên bán đảo England, và là đại bản doanh của gia tộc Kemer Er, bên trong có bày trí sân golf, quần ngựa, khu vực săn bắn, và đường đua F1, cùng các vật dụng phương tiện vô cùng xa xỉ.
Khi bóng tối bao trùm ở quốc nội xa xôi, thì tại Anh quốc mới chỉ là giữa trưa.
Buổi trưa, ở trong tòa thành Kemer Er có thể lờ mờ nhìn thấy, cả tòa thành rộng lớn có vẻ khá hiu quạnh. Chỉ riêng sân golf coi như là náo nhiệt.
Thân là một trong những người sẽ được tuyển chọn là người kế thừa gia tộc Kemer Er, Dai Fu cũng đang ở bên trong sân golf.
Hôm nay, nàng mặc trang phục thể thao màu trắng, đầu trùm mũ lưỡi trai, chiếc kính râm gác trên sống mũi thanh tú, tuy rằng che phủ một phần ba dung nhan, nhưng vẫn vô pháp che giấu khí chất cao quý cùng vẻ đẹp đang tàn mát ra từ trên người nàng.
Cao quý, xinh đẹp và cơ trí!
Nàng giống như một nữ thần, chỉ cần đứng ở dưới ánh mặt trời, liền đã khiến cho rất nhiều người phải ghé mắt thưởng thức... mà không hề che giấu chút nào. Trong đó còn đan xen theo một tia ham muốn, bất quá... rất mờ nhạt... rất mờ nhạt....
Bởi vì... bọn hắn đều rõ ràng, muốn một nàng khổng tước kiêu ngạo như thế, cùng lên giường với mình, đúng là một chuyện tình phi thường khó khăn!
Đối với ánh mắt ngắm nhìn thèm khát của đám con cháu nhà quý tộc, Dai Fu giống như đã thành thói quen, cho nên nàng tuyệt không thèm quan tâm.
Theo sau, một chiếc xe hơi từ phía xa chạy đến. Thấy cảnh tượng này, đôi mi thanh tú của Dai Fu hơi nhăn lại!
Nửa phút đồng hồ sau, chiếc xe hơi kia dừng ở trước người Dai Fu, một gã đàn ông trung niên thân mặc âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, từ trên xe bước xuống, cung kính cúi đầu vấn an: “Tiểu thư!”
“Chuyện gì?” Nhìn người đàn ông trung niên vội vàng bước xuống xe, trực giác nói cho Dai Fu biết là đã có chuyện xảy ra rồi. Hơn nữa cùng Trần Phàm đang ở phương xa có mối liên quan.
Bởi vì, người đàn ông trung niên này, theo phân phó của nàng, chỉ chuyên phụ trách một việc: Đó chính là thu thập tin tức về Trần Phàm!
Người đàn ông trung niên không đáp, mà nhanh chân bước tới, mở túi da bên người ra, lấy một xấp văn kiện đưa cho Dai Fu.
Đột nhiên, đôi con ngươi trong mắt Dai Fu cấp tốc co rút vào, sau đó tiếp nhận xấp văn kiện.
Theo sau, nàng lấy kính râm xuống, dưới ánh mắt trời, đôi mi thanh tú khẽ nhăn tít vào nhau, chậm rãi mở xấp văn kiện trong tay ra xem.
Nàng xem rất chậm!
Xa xa, nhóm con cháu nhà quý tộc, nhìn thấy Dai Fu đang bận công việc, nên cũng không dám tới quấy rầy, càng không có thúc giục nàng mau chóng tiến hành trận đấu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Dai Fu giống như trúng phải ma pháp bình thường, lăng lặng đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, diễn cảm nghiêm túc cực điểm.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, Dai Fu xem trong xấp văn kiện, đôi con ngươi giống như hai viên bảo thạch màu xanh lam không ngừng lưu chuyển, bất quá cũng không hiểu là trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu thư, tin tức này là do Roman nhắn về! Hắn muốn tôi hỏi tiểu thư, hiện giờ có cần phải bắt đầu chuẩn bị hay không ?” Người đàn ông trung niên thấy Dai Fu xem nội dung bên trong văn kiện xong, thoáng chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng dò hỏi.
Sở dĩ cẩn thận như thế, là bởi vì hắn biết, địa vị của người thanh niên phương Đông kia, ở trong lòng Dai Fu là vô pháp lật đổ!
Nếu không, Dai Fu cũng sẽ không sai phái hắn phụ trách chuyện này. Càng sẽ không kêu Roman, thân làm người phụ trách tập đoàn Wamer ở khu vực Châu Á, phân ra ba phần tinh lực chú ý tới nhất cử nhất động của người thanh niên kia.
“Ưm.” Dai Fu khẽ gật đầu: “Ông đi xuống đi.”
“Dạ, tiểu thư!” Người đàn ông trung niên cung kính rời đi.
“Honey! ở trong mắt ngoại nhân, biến cố sắp xảy ra, sẽ là tai nạn của anh. Nhưng em biết, đó mới chỉ là bắt đầu về một truyền kỳ mới mà thôi.” Nhìn thấy người đàn ông trung niên đã rời đi. Dai Fu ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, khẽ thở dài nói: “Anh thân đang là tiềm long vẫy vùng ở trong đầm nước. Đây rất có thể sẽ là thời điểm để cho anh nhất phi trùng thiên.”
“Em sẽ âm thầm quan sát, theo dõi anh, đem những kẻ ngáng bước chân anh đạp nát. Để bọn chúng trở thành hòn đá kê chân, cho anh soạn ra một truyền kỳ vô tiền khoáng hậu!”
Nói dứt lời, Dai Fu chậm rãi thu hồi ánh mắt, nơi khóe miệng treo vòng quanh một nụ cười sáng lạn!