Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 286: Ý Nghĩa Trọng Đại

Rạng sáng hôm sau, khi mặt trời đỏ mới lộ ra phương đông, Trần Phàm dẫn Tô San ngồi chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ của Trần lão thái gia do tiểu Trụ từ lái xe đưa tới sân bay.

Nguyên bản mẹ của Trần Phàm là Tôn Á Linh ồn ào muốn đưa tiễn, nhưng Trần Phàm biết thân thể mẹ mình không được khỏe, hành động bất tiện nên không đồng ý.

Dù sao, từ quân khu đến sân bay khoảng cách không ngắn, hơn nữa thời tiết lại vô cùng ác liệt, gió lạnh gào thét không thôi.

Nguyên bản dựa theo ý tứ Trần lão thái gia muốn quân khu sắp xếp phi cơ trực thăng trực tiếp đưa Trần Phàm về Đông Hải, nhưng Trần Phàm cảm thấy làm như vậy thật quá mức rêu rao, hơn nữa hiện tại hắn đang ở trên đầu sóng ngọn gió, làm như vậy khó tránh bị người nói xấu, cuối cùng vẫn cự tuyệt.

Chuyến bay của Trần Phàm vào lúc tám giờ.

Tiểu Trụ tử lái chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ của lão thái gia đưa Trần Phàm đến sân bay khiến cho không ít người ghé mắt.

Bởi vì trên lá cờ cắm trên xe có một tờ giấy phép màu đỏ, nhưng trên giấy phép lại không hề có chữ.

Vô luận là Trần Phàm hay tiểu Trụ tử hoặc Tô San cũng đều không quan tâm tới ánh mắt của những người khác.

“Trụ tử thúc, chú trở về đi, không cần tiễn tụi cháu đi vào.” Sau khi xuống xe, Trần Phàm mở miệng trước nói.

Tiểu Trụ tử lắc lắc đầu: “Không được, lão thủ trưởng nói nhất định phải để tôi đưa hai người lên tận máy bay.”

Vì thế Trần Phàm chỉ cười khổ mà cũng không tiếp tục kiên trì.

Bởi vì hắn biết, tiểu Trụ tử chỉ làm theo mệnh lệnh của lão thái gia, hơn nữa tính khí rất quật cường, nói thêm gì đi nữa cũng chẳng thấm vào đâu.

Theo sau, ba người cùng nhau tiến vào đại sảnh sân bay, đi tới chỗ hải quan kiểm tra.

Trần Phàm cùng Tô San bởi vì có vé máy bay nên thuận lợi đi qua hải quan, riêng tiểu Trụ tử không có vé máy bay nên lập tức bị nhân viên công tác tại sân bay ngăn lại.

“Tiên sinh, vé máy bay của ngài đâu?” Nhân viên công tác mỉm cười hỏi, nhưng dáng tươi cười có chút mất tự nhiên, bản thân làm việc trong sân bay, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người không có vé máy bay mà muốn đi qua hải quan.

“Không có vé máy bay.” Tiểu Trụ tử nhíu mày liếc nhìn người nhân viên, sau đó lấy ra một giấy chứng nhận: “Vật này được không ?”

“A!” Nhìn thấy văn kiện trong tay tiểu Trụ tử, nhân viên công tác biến sắc, sau đó vội vàng đưa tay thỉnh: “Thực xin lỗi tiên sinh, mời ngài..”

Thấy một màn như vậy Trần Phàm dở khóc dở cười.

Hắn biết rõ, tiểu Trụ tử ở trước mặt Trần lão thái gia còn ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ mẫu giáo, nhưng khi đi ra bên ngoài, đây tuyệt đối là một người khác!

Theo ý nào đó mà nói, lấy thân phận của hắn, cho dù là nhìn thấy người cấp tỉnh bộ thậm chí là nhân vật cao hơn cũng sẽ không ăn nói khép nép.

Nói chung khi đi máy bay đều phải đi qua hải quan, sau đó sẽ ngồi đợi trong phòng chờ thêm một thời gian. ở bên trong phòng chờ thêm nửa giờ, Trần Phàm cùng Tô San phải đi vào, tiểu Trụ từ đứng dậy đưa tiễn.

“Tiểu Phàm!” Ngay khi Trần Phàm và Tô San định đi lên máy bay, tiểu Trụ tử bỗng nhiên cảm xúc kích động hô lên.

Nghe được lời gọi của tiểu Trụ tử, bước chân Trần Phàm chợt ngừng một chút, quay đầu hơi nghi hoặc hỏi: “Trụ tử thúc, còn có chuyện gì sao?”

“Không ... không có.” Nhìn thấy Trần Phàm quay đầu lại, dũng khí vừa nổi lên của tiểu Trụ tử trong phút chốc biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi, hắn lắc lắc đầu sau đó nở nụ cười gượng ép: “Thuận buồm xuôi gió.” Nói xong tiếu Trụ tử hướng Trần Phàm phất phất tay.

“Cảm ơn Trụ tử thúc, chú trở về đi.” Trần Phàm cũng phất phất tay, kéo Tô San biến mất trong tầm mắt của tiểu Trụ tử.

Hai giờ sau máy bay hạ cánh xuống phi trường tại Đông Hải.

Ngoài phi trường, Tô Thanh Hải cùng Tần Quế Trân biết được Trần Phàm và Tô San trở lại nên chờ đã lâu.

Ngoại trừ vợ chồng Tô Thanh Hải, bên ngoài sân bay đã kín người hết chỗ, đều là chuẩn bị đến đón người nhà, nam nữ già trẻ đều có.

“Mẹ.” Đi ra sân bay, nhìn thấy vợ chồng Tô Thanh Hải, Tô San nhảy nhót như một đứa trẻ nhiều năm chưa được về nhà, hoan hô nhào vào trong ngực Tần Quế Trân.

Tô Thanh Hải mỉm cười tiến lên, đón lấy hành lý trong tay Trần Phàm.

Trong ba lô phần lớn đều do vợ chồng Trần Chiến bỏ vào, về phần rượu mà lão thái gia đưa cho Trần Phàm, bởi vì nhiều hơn mười bình nên không tiện mang theo, vì thế lão thái gia không để Trần Phàm trực tiếp xách đi, mà nói mấy ngày nữa sẽ cho quân khu Yên Kinh phái lái xe đưa đến Đông Hải cho hắn.

Chỉ có hơn mười bình rượu mà phải để quân khu Yên Kinh phái người đưa tới, vậy cũng thật là chuyện lạ lùng.

Nhưng đối với Trần lão thái gia mà nói, bằng vào uy vọng trong quân đội của ông, cho dù trong ngày Trần Phàm kết hôn muốn phái người mang tới một đống đồ vật, thậm chí là những đồ linh tinh cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

“Thành thật nói cho mẹ, ở Yên Kinh có làm cha mẹ tiểu Phàm tức giận hay không ?” Ôm lấy Tô San, Tần Quế Trân trìu mến vuốt ve đầu Tô San, mỉm cười hỏi.

“Không có.” Tô San lắc đầu như trống bỏi, sau đó hừ hừ nói: “Cha mẹ chồng rất ưa thích con.”

Cha mẹ chồng...

Nghe được mấy chữ này Tần Quế Trân ngây ra, mà Tô Thanh Hải thì cười vui vẻ.

“Phải không Trần Phàm?” Cùng lúc đó Tô San quay đầu lại nhìn Trần Phàm le lưỡi.

“Con đúng là xú nha đầu, thật sự được cột lại lên cây. Còn chưa kịp xuất giá đã gọi cha mẹ chồng.” Tần Quế Trân chỉ vào đầu Tô San, lại hỏi: “Đúng rồi, có gặp lão thái gia không ?”

“Gặp được, mỗi ngày con với Trần Phàm luôn bồi ông nói chuyện phiếm nữa.” Tô San nói, sau đó nhớ ra điều gì đó, diễn cảm thật kích động, cuối cùng thoáng do dự cũng không nói ra.

Hiển nhiên Tô San đang nhớ tới chuyện sáng hôm đó...

Nhìn thấy Tô San cũng không nói ra miệng, Tô Thanh Hải biết rõ chuyện kia cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rõ chuyện kia thật sự không thích hợp nói ra trong loại trường hợp này.

Vừa âm thầm thở ra Tô Thanh Hải lại có chút nghi hoặc nhìn Trần Phàm: “Như thế nào không để San San cùng ở lại Yên Kinh bồi bồi lão nhân gia lâu thêm một chút?”

Trần Phàm bất đắc dĩ thở dài: “Buổi chiều con phải đi Vân Nam.”

“Đi Vân Nam?” Tô Thanh Hải không khỏi giật mình, hiển nhiên hắn thật không ngờ Trần Phàm vừa quay trở lại Đông Hải cũng không ở lại ngày nào, hơn nữa việc Trần Phàm muốn đi Vân Nam làm cho hắn khó hiểu.

Trần Phàm gật đầu: “Ân, đi làm một chuyện rất trọng yếu.”

“Như vậy sao.” Tô Thanh Hải không hỏi là chuyện gì mà cười cười, nói: “Vốn giữa trưa chú nói dì làm vài món thức ăn, hai người chúng ta hảo hảo uống một chút, chiều nay nếu con phải đi, vậy thì thôi, chờ sau khi con đi Vân Nam về lại tiếp tục uống, dù sao ngày tết vẫn còn tới mười ngày.”

“Không sao, dù sao con có uống cũng không say.” Trần Phàm tựa hồ không muốn nói tới chuyện đi Vân Nam, nên ra vẻ thoải mái cười nói.

Tô Thanh Hải tựa hồ có thể đoán được tâm ý của Trần Phàm, không nói thêm gì nữa mà chỉ cười: “Tiểu tử này!”

Theo sau bốn người rời khỏi sân bay, ngồi chiếc Linlcon của Tô Thanh Hải về nhà hắn.

Bởi vì trước khi về Đông Hải, Tô San cũng biết Trần Phàm rời Yên Kinh là vì có chuyện rất trọng yếu cần đi làm, vì thế với việc Trần Phàm chỉ ở lại Đông Hải buổi trưa, nàng thật không hề cho rằng Trần Phàm khinh thường người nhà của mình, ngược lại không hề có nửa câu oán hận.

Đối với Trần Phàm từng trải qua huấn luyện đặc thù mà nói, muốn hắn uống rượu kỳ thật là một chuyện cực kỳ không dễ dàng.

Tô Thanh Hải cùng Trần Phàm từng uống rượu một lần, nhưng lần đó Trần Phàm cũng có e dè, không thoải mái uống, hai người đều tự uống một chai, vì thế với tửu lượng của Tô Thanh Hải cũng không tới mức bị say.

Nhưng lần này lại khác, cả hai đều thả lỏng, kết quả uống tới bốn chai rưỡi, uống đến cuối cùng Tô Thanh Hải nói chuyện bị líu cả lưỡi, mà Trần Phàm ngoại trừ sắc mặt hơi có chút phiếm hồng thì chẳng có gì khác biệt so với bình thường.

Ăn uống xong xuôi, Trần Phàm chỉ mang theo túi xách nhỏ rời khỏi nhà Tô Thanh Hải trực tiếp ra sân bay.

Ngoài phi trường, nhận được điện thoại của Trần Phàm, nhờ Hoàng Phủ Hồng Trúc giúp mua dùm vé máy bay đi Côn Minh đã sớm đợi hắn đã lâu.

Ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn mặc bộ quần áo màu đen, bên trong có một chiếc áo len bó sát người. áo len làm nổi bật gò ngực của nàng căng phồng, quần da màu đen cùng đôi giày bó, làm đôi chân hấp dẫn của nàng càng thêm có vẻ ma quỷ, vừa xuống xe liền hấp dẫn ánh mắt vô số nam nhân chung quanh.

Đối với hành động nhìn lén của những nam nhân kia, đôi mày thanh tú của Hoàng Phủ Hồng Trúc chợt cau lại, hướng một bên quét mắt tới.

Những người đó vốn đang hăng hái nhìn nàng, lại bị ánh mắt âm lãnh của nàng đảo qua, một đám giống như bị dã thú nhìn chằm chằm, nhịn không được rùng mình một cái, chợt thu hồi ánh mắt nhanh chân rời đi.

Quay đầu lại Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Trần Phàm bước xuống xe taxi liền tiến lên nghênh đón, khoảng cách hắn chừng một thước thì đứng lại, biểu tình vốn đang âm lãnh trong nháy mắt biến mất, khẽ mỉm cười nói: “Tiểu Qua nói muốn gặp lại anh, vốn định chờ anh từ Yên Kinh trở lại mời anh đến biệt thự ăn cơm, lại không nghĩ rằng anh vừa trở về lại muốn đi nữa. Đây là vé máy bay của anh.”

Khi nói chuyện nàng đưa vé máy bay đi Côn Minh cho Trần Phàm.

“Chờ trở về rồi đến.” Trần Phàm tiếp nhận vé máy bay, hỏi: “Em cùng tiểu Qua đón năm mới có vui không ?”

“Hoàn hảo.” Trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên vẻ mất tự nhiên, có chút nghĩ một đằng nói một nẻo, dù sao đột nhiên mất đi người thân cùng đoàn viên, nhiều ít có chút không thích ứng.

Theo sau nàng tựa hồ cảm thấy được không cần phải nói dối trước mặt Trần Phàm, cười khổ nói: “Bản thân em thì còn đỡ, nhưng tiểu Qua ở đêm ba mươi uống rất nhiều, sau đó còn tự giam mình trong phòng khóc mãi.”

“Khi về tôi sẽ đến thăm nó.” Trần Phàm nghe xong thoáng đau lòng, cho tới nay hắn đều rất rõ ràng, bởi vì từng quá mức phản nghịch nên sau khi Sở Vấn Thiên chết, Sở Qua mới cảm giác hối hận sâu sắc, nên lòng tưởng niệm Sở Vấn Thiên chưa bao giờ phai nhạt.

“Ân.” Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu, sau đó lại nhớ ra điều gì nói: “Vân Nam là địa bàn của Thanh bang, tuy rằng Thanh bang không dám làm gì anh, nhưng bên kia dù sao cũng là biên giới, long xà hỗn tạp, anh phải cẩn thận một chút đừng để người thừa dịp hại mình.”

“Hành trình Vân Nam đối với tôi mà nói ý nghĩa trọng đại!” Nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, ánh mắt Trần Phàm nheo lại, sát ý lẫm nhiên: “Nếu có kẻ không có mắt muốn làm phiền, tôi không để ý việc huyết tẩy Vân Nam!”

Nghe được lời của Trần Phàm, cảm thụ được sát ý khủng bố tràn ngập trên người hắn. Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi ngẩn ra, nhịn không được thầm nghĩ: Rốt cục lại là chuyện gì có thể làm cho hắn không tiếc vội vàng từ Yên Kinh trở về, lại ngựa không dừng vó chạy tới Vân Nam?

back top