Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 292: Một Đường Hi Vọng.

Sau thoáng sững sờ là nỗi kích động, nỗi kích động không thể áp chế.

Dù lý trí nói cho Lý Dĩnh, ở nơi này gặp được Trần Phàm xác suất so với mua vé số trúng năm trăm vạn còn thấp hơn, nhưng nàng vẫn tin tưởng mình không hề nhìn lầm đó là bóng lưng của Trần Phàm!

Bởi vì... thân ảnh của Trần Phàm đã sớm điêu khắc thật sâu trong nội tâm của nàng, không thể hủy diệt.

Sau thoáng kích động ngắn ngủi, Lý Dĩnh cũng không suy nghĩ vì sao Trần Phàm lại xuất hiện nơi này, mà lại cực nhanh mặc vào áo khoác cùng đôi giày vận động, ra cửa đi nhanh qua bệnh viện.

Một phút sau, Trần Phàm đã ôm bà cụ hôn mê đi tới hành lang bệnh viện, rống lớn nói: “Bác sĩ, bác sĩ!”

Thanh âm của Trần Phàm rất lớn, thông qua hồi âm trong hành lang, đinh tai nhức óc, giống như cả bệnh viện đều đang run rẩy.

“Hơn nửa đêm, kêu la cái gì?” Rất nhanh một gã bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, sắc mặt không tốt, nguyên bản hắn đã bực bội vì phải trực ban ngay ngày tết, hiện giờ nghe được Trần Phàm hét to, càng thêm khó chịu vô cùng.

“Lấy thuốc trợ tim, nhanh!” Trần Phàm ôm bà cụ vọt tới bên cạnh bác sĩ, giọng nói có vẻ hơi dồn dập.

Bởi vì thông qua biểu hiện dị thường trước đó của bà cụ, hắn đoán được bà cụ bị bệnh tim, hiện giờ hôn mê đã gần một giờ, hơi thở móng manh, nhất định phải ở trong thời gian nhanh nhất dùng thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nếu không sẽ mất mạng.

“Anh cũng không phải bác sĩ, làm sao anh biết bà ấy cần uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, vạn nhất xảy ra chuyện ai tới gánh vác?” Bác sĩ nhìn thoáng qua bà cụ đang hấp hối trong lòng Trần Phàm, tức giận nói: “Ôm người vào trong, tôi xem trước một chút, nhìn xem rốt cục là bệnh gì.”

“Bá!”

Không tiếng trả lời, Trần Phàm dùng tay trái ôm bà cụ đồng thời tay phải vươn ra thật nhanh, giống như lấy đồ trong túi bắt lấy cổ áo của bác sĩ, nhấc lên, giống như một đầu sư tử đang nổi giận, thở hổn hển dùng loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói: “Xảy ra chuyện tôi sẽ gánh vác, đi lấy thuốc!”

Nhận thấy được trên người Trần Phàm tràn ngập khí tức băng sương, bác sĩ chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người như muốn nổ tung, từ đầu đến chân lạnh lẽo, hắn cơ hồ không kịp tự hỏi theo bản năng liền gật đầu: “Tôi... tôi đi lấy.”

Nghe bác sĩ vừa nói như thế. Trần Phàm không nói lời vô ích, trước tiên buông tay.

Bác sĩ vừa được buông ra, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi bệch dưới đất. Sau đó hắn không dám nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi thần tình tái nhợt đi lấy thuốc.

Cùng lúc đó một ông lão mặc áo lam thần tình lo lắng chạy vào, nhìn thấy Trần Phàm ôm bà cụ đứng ngay cửa phòng cấp cứu, không khỏi sửng sốt: “Chàng trai, đã xảy ra chuyện gì?”

Khi nói chuyện, ông lão thần tình lo lắng nhìn vào bà cụ.

ông lão chính là thôn trưởng họ Tôn trong miệng bà cụ đã nói, trước đó Trần Phàm vừa phát hiện bệnh tim của bà cụ đột phát vốn chạy khắp nhà tìm thuốc nhưng không tìm được, lập tức tìm tới thôn trưởng, dùng xe ba bánh của thôn trưởng chạy tới nơi này.

“Không có việc gì.” Trần Phàm lắc lắc đầu nhanh chóng đem bà cụ ôm vào phòng cấp cứu, để cho bà năm thẳng trên giường bệnh kiểm tra trong phòng cấp cứu.

Tôn thôn trưởng không nói một lời đi theo sau, đôi mày còn nhíu chặt hơn Trần Phàm.

Ước chừng một phút sau, bác sĩ phòng cấp cứu đem thuốc trợ tim hiệu quả nhanh chạy tới phòng cấp cứu giao cho Trần Phàm.

Trần Phàm không dám chậm trễ lập tức cho bà cụ uống thuốc.

“Bà ấy bị bệnh tim sao?” Nhìn thấy Trần Phàm đút thuốc xong, bác sĩ mở miệng hỏi, giọng nói cung kính hơn trước rất nhiều.

Trần Phàm gật đầu, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bà cụ, chờ mong bà tỉnh lại.

“Đã bao lâu? Nghiêm trọng không ?” Nhìn bà cụ xanh xao vàng vọt, bác sĩ lại hỏi.

Trần Phàm không đáp mà nhìn bác sĩ: “Các vị có bác sĩ khoa tim ở đây không ?”

“Không có, đều nghỉ tết hết rồi.” Bác sĩ lắc đầu: “Nhưng có thể gọi điện thoại.”

Dứt lời, bác sĩ nhìn ánh mắt băng sương nhưng tràn đầy vẻ lo lắng của Trần Phàm, tựa hồ ý thức được điều gì không đợi Trần Phàm mở miệng liền trước tiên lấy ra di động gọi một dãy số.

“Bác sĩ Miêu, là tôi, tiểu Trương, trong bệnh viện có một người bệnh bị bệnh tim vừa đưa đến, sau khi bệnh tình đột phát bị hôn mê, tình huống thật nguy cấp, ngài mau đến xem.” Khi nói chuyện bác sĩ Trương nhìn thoáng qua bà cụ, ánh mắt phức tạp, giống như đang hoài nghi bà cụ có thể tỉnh lại được nữa hay không .

“Được, tôi lập tức tới ngay.”

Cùng lúc đó bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của một lão nhân, sau đó điện thoại cúp máy.

“Bác sĩ Miêu là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện chúng tôi, tổ tiên ông ấy đời đời đều là bác sĩ. ông từng làm qua quân y, nếu ông cũng không cứu được, những người khác càng không hi vọng.” Cúp điện thoại, bác sĩ Trương do dự nói.

Nghe được lời nói của bác sĩ Trương, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn từng là một thành viên của Long Nha, Trần Phàm cũng từng học qua y thuật nhưng chỉ là khoa ngoại, đối với nội khoa hiểu rất ít.

Nhưng thông qua biểu hiện của bà cụ, hắn nhìn ra được bệnh tình của bà thập phần nghiêm trọng, nếu còn trễ trị liệu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng.

Ở dưới tình hình này, tuy rằng hắn lo lắng khả năng trị liệu của bệnh viện trị trấn không tốt, nhưng cũng không có biện pháp khác, khoảng cách từ thị trấn đến phương bắc Đại Lý cùng phía nam Côn Minh đều không ngắn, nếu đưa bà cụ đến bệnh viện lớn của hai thành phố này, bà cụ có chống đỡ nổi cho tới lúc tới nơi hay không còn là một vấn đề.

Hiện giờ nghe được đối phương nói vị bác sĩ Miêu kia từng làm qua quân y, hơn nữa tổ tiên đều là bác sĩ, tâm tình khẩn trương thoáng thả lỏng hơn một ít.

Bởi vì hắn biết rõ, hơn những bác sĩ bình thường, quân y càng thích hợp xử lý tình huống khẩn cấp, hơn nữa nếu tổ tiên của bác sĩ Miêu đều là bác sĩ thì y thuật của ông ấy hẳn là không tệ.

Trong lúc nhất thời, phòng cấp cứu yên tĩnh trở lại, khuôn mặt vốn luôn bảo trì bình tĩnh của Trần Phàm tràn ngập ra vẻ lo âu không thể che giấu.

So ra mà nói, Tôn thôn trưởng cùng bác sĩ Trương càng khẩn trương hơn rất nhiều.

Trong thời gian chờ đợi dằng dặc, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Trong lòng Trần Phàm vừa động, không nói một lời lập tức chạy ra cửa phòng cấp cứu.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Lý Dĩnh đang hướng phòng cấp cứu chạy tới.

Trong lúc nhất thời, con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, vẻ kinh ngạc trong mắt không có chút nào che giấu.

Mà Lý Dĩnh lại lập tức ngừng bước.

Dù nàng tin tưởng vào phán đoán của mình, nhưng khi chân chính nhìn thấy Trần Phàm đứng ở nơi đó thì nàng liền có cảm giác như đang trong mơ, rất không hiện thực.

Cùng lúc đó vẻ kích động không thể áp chế trong nháy mắt che kín trên khuôn mặt mê người của nàng: “Trần... Trần Phàm, sao anh... anh lại ở chỗ này?”

“Nhất thời khó nói rõ ràng, sau này anh nói em nghe.” Trần Phàm vốn cho rằng bác sĩ Miêu đã đến, sau khi nhìn thấy Lý Dĩnh tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc rất nhanh liền biến mất, lại khỏi phục biểu tình lo âu như trước.

Năng lực quan sát của Lý Dĩnh cũng rất tốt, nàng liền nhận ra vẻ dị thường của Trần Phàm.

Điều này không khỏi làm nàng ngây ngẩn cả người.

Bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, Trần Phàm tựa hồ chưa từng biểu hiện vẻ lo âu như thế bao giờ, cho dù lúc trước ra sân quyết đấu sinh tử với Tá Đằng Dụ Nhân tay cầm sát thần đao hắn cũng chưa từng biểu lộ một tia lo âu!

Nhưng không đợi nàng nghĩ ra nguyên nhân, Trần Phàm đã xoay người đi vào phòng cấp cứu.

Lý Dĩnh cũng không ngừng lại, trực tiếp chạy vào trong.

Tiến vào phòng cấp cứu nhìn thấy Trần Phàm thần tình lo lắng cúi người nhìn bà cụ đang hôn mê, Lý Dĩnh biến sắc: “Bà cụ làm sao vậy?”

“Bệnh tim đột phát.”

Mở miệng trả lời không phải là Trần Phàm, mà là bác sĩ Trương đang đứng một bên, trong nháy mắt Lý Dĩnh đi vào cửa, hắn có chút hốt hoảng, bất quá có lẽ do nguyên nhân không khí trong phòng cấp cứu quá mức áp lực, lúc hắn nói chuyện cũng không hề cười mà vẻ mặt thật nghiêm túc.

Bệnh tim đột phát?

Nghe được mấy chữ này, cả người Lý Dĩnh chấn động, theo sau nhanh chóng nói: “Trần Phàm, tình huống của bà thoạt nhìn không hề lạc quan, trình độ chữa trị của bệnh viện nhỏ chỉ có hạn, đi y viện quân khu Vân Nam đi.”

“Anh sợ bà không chống được tới đó.” Trần Phàm nhíu mày.

Lý Dĩnh nghiêm mặt nói: “Tư lệnh viên quân khu Vân Nam trước kia là thủ hạ của ông nội em, em gọi điện cho ông ấy, đế ông ấy phái phi cơ trực thăng tới đây, rất nhanh thôi.”

Lời của Lý Dĩnh vừa thốt ra, sắc mặt của Tôn thôn trưởng và bác sĩ Trương cuồng biến, mà hai mắt Trần Phàm lại tỏa sáng. Sau đó ngay khi Trần Phàm vừa định mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, một lão nhân mặc ba đờ xuy vài ni thở hồng hộc chạy vào phòng cấp cứu.

“Là... là bà ấy?” Ngạc nhiên nhìn thấy bà cụ nằm trên giường bệnh, lão già biến sắc, đôi mày nhăn lại sau đó lập tức tiến lên bắt mạch kiểm tra cho bà cụ.

-o0o-

“Bác sĩ, ông nhận thức bà nội Lý?” Trần Phàm vốn định trả lời Lý Dĩnh, nghe được lời của lão giả không khỏi ngẩn ra liền hỏi.

“Nhận thức.” Lão già vừa thuần thục kiểm tra cho bà cụ vừa nói: “Nửa năm trước cháu gái của bà ấy đưa bà tới nơi này, lúc ấy đã kiểm tra ra là bệnh tim, hơn nữa còn nghiêm trọng. Tôi đề nghị bà ấy nằm viện trị liệu nhưng bà nói không có tiền ở bệnh viện, lại dặn tôi đừng nói cho cháu gái của bà.”

Nghe lão già vừa nói như thế, mọi người có mặt đều cảm thấy nơi ngực chợt ngạt thở.

“Tình huống hiện tại của bà ấy thật không xong, suy tim, trái tim còn gần hoại tử, nhất định phải phẫu thuật.” Sau đó giọng nói của lão già trở nên ngưng trọng: “Bất quá điều kiện của bệnh viện có hạn không khả năng làm được loại phẫu thuật này, muốn làm cũng phải đến bệnh viện lớn. Hơn nữa tình huống thân thể của bà ấy quá mức không xong, dinh dưỡng thiếu thốn, thân thể có dấu hiệu suy kiệt, cho dù làm phẫu thuật chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi.”

“Bác sĩ, chẳng lẽ hết thuốc chữa?” vẻ mặt Tôn thôn trưởng khẩn trương hỏi.

“Ông chỉ đơn giản kiểm tra một chút lại nói là hết thuốc chữa?” Lý Dĩnh tức giận trừng mắt nhìn lão già, hiên nhiên không tin lời lão già nói.

Lão già cũng không có tức giận mà là thản nhiên nói: “Nhà của tôi đời đời đều là bác sĩ, đời này tôi từng gặp qua người bị bệnh tim không ít, tự nhiên không phải ăn nói bừa bãi.”

“Lão tiên sinh, theo lời ngài nói, nếu trước tiên dùng thuốc khống chế bệnh tình, điều chỉnh trạng thái thân thể sau đó tiến hành phẫu thuật còn có hi vọng không ?” So ra mà nói Trần Phàm bình tĩnh hơn nhiều lắm.

“Ân, chàng trai nói không sai.” Lão già gật đầu, theo sau lại lắc đầu: “Nhưng tuổi tác của bà ấy đã cao, cho dù có thể dùng thuốc khống chế được bệnh tình, điều chỉnh thân thể, xác suất phẫu thuật thành công cũng không tới ba thành.”

“Tiểu Trương, đi lấy máy thở oxy tới đây, người bệnh cần dưỡng khí.” Lão già nói xong lại phân phó vị bác sĩ trẻ bên cạnh, theo sau nhìn Trần Phàm nói: “Sau khi bà ấy thở oxy, không bao lâu sẽ hồi tỉnh. Nhưng điều kiện bệnh viện có hạn, nhìn bệnh tình hiện tại của bà, cần vài loại thuốc nhập khẩu, bệnh viện không có. Cho nên muốn khống chế bệnh tình phải đi bệnh viện lớn.”

“Đi bệnh viện lớn không thành vấn đề, mấu chốt có thể cam đoan trong vòng một giờ bà nội Lý có thể bình yên vô sự không ?” Lý Dĩnh mở miệng lần nữa, trong giọng nói không có vẻ bất mãn mà là lo lắng.

“Vừa rồi các vị cho bà ấy uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh đi? Ân, dùng rất đúng lúc, sau khi hô hấp oxy nghỉ ngơi một giờ bà ấy có thể khỏi phục bình thường.” Lão bác sĩ nói, sau đó lại nhìn thoáng qua Lý Dĩnh nói: “Cô gái, nơi này nếu lái xe đi Đại Lý chạy nhanh một giờ có thể tới. Nhưng bên bệnh viện tại Đại Lý chưa chắc có loại thuốc kia, hơn nữa cho dù có chỉ sợ trình độ chữa bệnh cũng là có hạn. Muốn đi chỉ có thể đi tổng y viện quân khu Vân Nam.”

Lúc này Lý Dĩnh cũng không nói thêm lời vô ích, mà lấy ra di động bấm một dãy số.

“Vương gia gia, là cháu, tiểu Dĩnh.” Sau khi điện thoại chuyển được. Lý Dĩnh liền nói.

“Tiểu Dĩnh a, đã trễ thế này sao lại gọi điện thoại cho lão đầu tử ta vậy, có chuyện ai sao?” Bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm uể oải, giọng nói lại có vẻ cao hứng.

“Vương gia gia là thế này, có sự tình cần mời ngài hỗ trợ.” Lý Dĩnh không nói nhảm, dứt khoát nói thẳng yêu cầu.

Một phút sau, Lý Dĩnh cúp điện thoại, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ Miêu cùng thôn trưởng Tôn, mà nhìn Trần Phàm nói: “Trong vòng một giờ, phi cơ trực thăng sẽ đến nơi này.”

Nghe được Lý Dĩnh nói, ngay cả bác sĩ Miêu, vẻ mặt cũng có biểu tình khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía Lý Dĩnh thập phần quái dị, hiển nhiên bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, Lý Dĩnh chỉ gọi một cuộc điện thoại liền có thể làm cho tư lệnh viên quân khu điều động phi cơ trực thăng tới nơi này.

Trần Phàm cảm kích nhìn Lý Dĩnh, cũng không nói chuyện.

Lý Dĩnh vốn muốn nói gì, lại nhìn thấy Trần Phàm biến sắc, sau đó nàng theo bản năng nhìn về phía bà cụ, nhất thời phát hiện sau khi được thở oxy, bà cụ chợt mờ mắt, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

“Bà nội Lý.” Nhìn thấy bà cụ mở to mất, Trần Phàm vội vàng cầm bàn tay phải khô vàng của bà cụ, đôi mắt phiếm hồng nói: “Bà đừng lo lắng, cháu đã trưng cầu ý kiến của bác sĩ, bệnh của bà có thể trị lành.”

Lời của Trần Phàm vừa hạ xuống, bác sĩ Miêu cũng tháo máy thở oxy xuống.

“Tiểu Phàm a, cháu không cần gạt bà, bà cũng nghe được, chỉ có ba thành hi vọng, vẫn là kết quả tốt nhất.” Bà cụ chảy nước mắt nói: “Không cần làm phẫu thuật.”

“Bà nội, bệnh của bà nhất định phải trị!” Trần Phàm cắt đứt lời bà cụ.

“Được được, bà nghe lời cháu, sẽ trị.” Bà cụ thấy vẻ mặt Trần Phàm thật kiên định, biết rõ Trần Phàm khăng khăng muốn bà làm phẫu thuật, cũng không tiếp tục cự tuyệt, nhưng gian nan nói: “Bất quá trước khi rời đi nơi này, cháu nhất định phải tìm được Oánh Oánh.”

“Được, bà nội, cháu sẽ lập tức đi tìm ngay bây giờ!” Trần Phàm không dám hờ hững, vội vàng gật đầu đáp ứng.

“Chàng trai, lúc trời tối tôi có nhìn thấy một chiếc xe hơi màu vàng đón Oánh Oánh đi.” Trần Phàm vừa nói xong, thôn trưởng Tôn đứng một bên mở miệng nói: “Vừa rồi lúc chúng ta đi, ở trên đường tôi cũng nhìn thấy chiếc xe kia, Oánh Oánh hẳn đang ở đó.”

“Lý Dĩnh, em ở đây chiếu cố bà nội Lý, có tình huống gì khẩn cấp, trước tiên gọi điện cho anh biết, anh đi tìm người.” Nghe Tôn thôntrưởng mở miệng, trong đầu Trần Phàm chợt nhớ lại chiếc cc màu vàng.

Lúc trước khi đi tới đây, Trần Phàm từng nhìn thấy chiếc cc kia đỗ ngay cửa hội quán giải trí.

Mà ngoài ra, dọc theo đường đi cũng không còn nhìn thấy một chiếc xe màu vàng nào nữa.

“Ân.” Lý Dĩnh gật đầu đưa chìa khóa chiếc Land Rovers cho Trần Phàm: “Xe của em đỗ trong bãi xe của khách sạn đối diện, là Land Rovers màu đen.”

Trần Phàm không nói gì, tiếp nhận chìa khóa xe trực tiếp rời khỏi phòng cấp cứu!

Là hội quán giải trí tốt nhất trong huyện thành, Lam Sắc Thiên Đường không chỉ có trang hoàng cùng âm thành thật tốt, còn mời không ít cô gái xinh đẹp làm phục vụ, lại thêm thường thường có vũ nữ nước Nga hoặc Thái Lan nhảy múa, vì thế sinh ý dị thường nóng nảy.

Vào lúc mười giờ, bãi đỗ xe chẳng những không ít đi, lại càng nhiều hơn lúc ban đầu.

Không thể không nói, trường hợp nóng nảy như vậy cùng thị trấn bần cùng tạo thành sự đối lập hoàn toàn rõ ràng.

Nhưng có thể đoán được chính là chờ sau khi đường cao tốc được làm xong, cảnh điểm du lịch hoàn toàn mở ra, thị trấn nghèo khó này sẽ hoàn toàn thoát khỏi hai chữ nghèo khó.

Trong một ghế lô xa hoa tầng cao nhất hội quán.

Đoàn người Sử Bân vẫn chưa rời đi, ngược lại càng thêm hưng phấn so với trước đó, trong đó có hai nam hai nữ uống thuốc kích thích, còn nghe theo tiết tấu của âm nhạc điên cuồng lắc lư, vừa lắc lư hai gã thiếu niên vừa không ngừng vuốt ve những bộ vị mẫn cảm của hai cô gái.

Mấy phút sau, hành động của hai gã thiếu niên càng thêm khoa trương, trực tiếp cởi luôn chiếc áo len trên người hai cô gái, chỉ đế lại áo trong bó sát người.

Hai cô gái chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn hưng phấn thét lên chói tai không thôi, thậm chí còn chủ động cởi áo trong, cởi luôn áo ngực, hẩy lên đôi tiểu bạch thỏ, nhảy múa như rất sung sướng.

Thấy một màn như vậy, Lưu Oánh Oánh vẫn luôn có chút mâu thuẫn đối với loại không khí này, sắc mặt rốt cục thay đổi.

Nàng do dự một chút, đứng dậy đi tới bên cạnh cô gái dáng người cao gầy ngồi bên Sử Bân, nói: “Vương Hồng, tôi đi về trước.”

Khi nói chuyện, ánh mắt của Lưu Oánh Oánh vẫn không hề dừng lại trên người Sử Bân.

Nàng biết Sử Bân luôn luôn muốn nàng làm bạn gái của hắn, hơn nữa lần đầu tiên Sử Bân thổ lộ với nàng là một năm về trước.

Nàng cự tuyệt.

Khi đó Sử Bân còn chưa ở cùng một chỗ với bạn tốt của nàng là Vương Hồng.

Nửa năm sau, Vương Hồng thành bạn gái của Sử Bân, nhưng ánh mắt Sử Bân khi nhìn về phía nàng luôn tràn ngập ham muốn chiếm đoạt, nàng không nói với Vương Hồng, thậm chí cũng không có nói chuyện trước kia Sử Bân từng theo đuổi nàng.

Bởi vì nàng luôn xem Vương Hồng là người bạn tốt nhất.

Nửa năm trước, khi trong nhà đã hết tiền bạc, nàng có ý niệm nghỉ học, chuẩn bị đi làm công nuôi sống bản thân mình cùng bà nội.

Biết được tất cả chuyện này, Vương Hồng chủ động đưa tiền cho nàng, bảo nàng tiếp tục đi học, dùng cách nói của Vương Hồng, thành tích học tập của Lưu Oánh Oánh rất giỏi, không đi học thật sự đáng tiếc.

Ngay từ đầu Lưu Oánh Oánh cũng không lấy, nhưng Vương Hồng nói với nàng xem như cho nàng mượn, sau này đợi khi nào nàng có tiền thì trả lại.

Từ sau ngày đó, Vương Hồng thường cách một đoạn thời gian đều cho nàng mượn tiền, số lượng mỗi lần cũng không nhiều lắm, nhưng toàn bộ cộng lại cũng là sáu ngàn đồng.

Ở thị trấn chưa thoát ly hai chữ nghèo khó này, sáu ngàn đồng cũng không phải là số lượng nhỏ.

Hôm nay, trong nhà lại đói, Vương Hồng tựa hồ lại có năng lực tiên tri, đoán được điểm này, riêng đến nhà tìm nàng, nhưng cũng không như bình thường cho nàng vay tiền lập tức, mà nói ra ngoài chơi một chuyến, khi về sẽ cho nàng mượn tiền.

Vì thế nàng mặc vào bộ quần áo mà Vương Hồng đã bỏ qua không mặc từ nửa năm trước đi theo Sử Bân đến hội quán giải trí này, gặp bạn bè của Sử Bân.

Từ ban đầu nhìn thấy bạn bè của Sử Bân, nàng liền biểu hiện vô cùng lặng lẽ, mà ánh mắt những cô gái khi nhìn về phía nàng lại tràn ngập vẻ trào phúng, ánh mắt của đám thiếu niên nhìn nàng lại có bốn phần dục vọng, sáu phần hài hước.

Điều này làm cho nàng thật không thoải mái....

back top