Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 316: Hoa Tỷ Muội

Đứng trong nhà, Tô San trợn tròn đôi mắt to trong suốt lên, ngơ ngác nhìn Lưu Oánh Oánh, thân thể nàng cần ngực có ngực to, cần mông có mông tròn, hơn nữa trên người còn tản mát ra chút khí tức phong trần, mà Lưu Oánh Oánh thì mang theo bảy phần tò mò, ba phần sợ hãi nhìn Tô San.

Nàng sợ hãi, là bởi vì nàng có thể nhìn thấy một tia tức giận trong đôi mắt mê người của Tô San.

Đúng vậy, là tức giận.

Tô San quả thật có chút nổi giận.

Bởi vì tín nhiệm đối với Trần Phàm, nàng đối với hành trình đi Vân Nam của Trần Phàm không hề thắc mắc, Trần Phàm đi ra ngoài mười hai ngày, nàng chỉ gọi hai cuộc điện thoại hỏi thăm khi nào Trần Phàm trở về mà thôi.

Mà ngày hôm qua trong điện thoại nàng biết được Trần Phàm hôm nay sẽ trở về, nên sau khi đi dạo với Lý Dĩnh, nàng cũng không giống như ngày xưa đi dạo ở các cửa tiệm nhãn hiệu nổi tiếng, ngược lại xế chiều hôm nay nàng đi dạo cửa tiệm cũng không lâu bằng đi siêu thị.

Bởi vì đối với Tô San mà nói, đi siêu thị mua thức ăn hoàn toàn là lần đầu tiên, vì thế tuyển chọn thức ăn cũng đã chọn cả buổi.

Về phần mục đích mua thức ăn cũng rất đơn giản: nàng muốn tự tay nấu một bữa cơm cho Trần Phàm, xem như hai người ăn tết.

Kết quả nàng đợi suốt cả buổi chiều cũng không thấy thân ảnh Trần Phàm.

Điều này làm cho sự hưng phấn của nàng giảm xuống từ một trăm tám mươi độ chỉ còn ba mươi độ, trước đó sau khi nghe được thanh âm mở cửa, nàng lại hưng phấn lên tới một trăm hai mươi, hiện giờ nhìn thấy Lưu Oánh Oánh đang nắm cánh tay Trần Phàm trốn tránh phía sau, độ hưng phấn trực tiếp biến thành số âm...

Mà Lưu Oánh Oánh bởi vì luôn luôn ở trong một thị trấn nghèo khó, tuy rằng cũng từng nghe nói qua chuyện nam nữ ở chung, nhưng lại thật không ngờ Trần Phàm lại ở chung với một cô gái.

Chứng kiến bộ dáng trừng mắt hỉ mũi của Tô San. Trần Phàm làm sao lại không biết ý nghĩ trong lòng nàng?

“Khái...”

Trần Phàm cố ý ho khan một tiếng, cố gắng đem lực chú ý của hai người đặt lên người mình.

Lần này quả nhiên hiệu quả, hai người cùng đưa mắt nhìn lên người Trần Phàm.

“Oánh Oánh, đây là chị San San.” Trần Phàm dẫn đầu giới thiệu Tô San cho Lưu Oánh Oánh.

Chị?

Trong lòng Lưu Oánh Oánh còn có hoài nghi, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà mỉm cười kêu lên: “Chị San San, chào chị.”

“San San, đây là Oánh Oánh, là em gái của anh, sau này cũng là em gái của em.” Trần Phàm lại giới thiệu.

Em gái?

Tô San ngẩn ra, theo sau trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói: hay nha, anh đi Vân Nam một chuyến liền mang về một người em gái, có phải muốn cho nàng cùng bổn tiểu thư cùng làm hoa tỷ muội hay không đây?

Trừng mắt liếc Trần Phàm. Tô San cũng không thất lễ mà là người nói: “Oánh Oánh, mau vào, đừng đứng ở cửa.”

Nói xong Tô San tránh đường, để Trần Phàm mang theo Lưu Oánh Oánh đi vào trong phòng.

Đi vào nhà, nhìn căn nhà trang hoàng xa hoa ấm áp, mặc dù Lưu Oánh Oánh cũng không đến mức nhìn qua nhìn lại, nhưng cũng bị cả kinh đến ngây dại.

Nàng xuất thân nghèo khổ, làm sao từng nhìn thấy qua chỗ ở tráng lệ như vậy?

“San San, em đi lấy một bộ đồ ngủ cùng khăn tắm cho Oánh Oánh, sau đó pha nước dùm cô bé, để cô nhỏ tắm rửa một chút.” Tuy rằng Trần Phàm nhìn ra Tô San có chút hiểu lầm thân phận của Oánh Oánh, nhưng ở trước mặt Oánh Oánh cũng không tiện giải thích, đành phải nói: “Oánh Oánh, chờ chị San đem quần áo xuống, em đi tắm rửa trước.”

“Đã biết, anh tiểu Phàm.” Oánh Oánh lấy lại tinh thần, gật đầu đáp lại.

Mà Tô San thì tức giận đến run cả người.

Trên thực tế, nàng cũng không phải hoài nghi Trần Phàm mang theo “vợ nhỏ” về nhà, nhưng có chút bất mãn đối với hành vi không báo trước một tiếng của Trần Phàm, hiện giờ thấy Trần Phàm cũng không hề có ý muốn giới thiệu rõ ràng, vì thế nàng mới tức giận.

Nhưng tức giận thì tức giận, nàng vẫn khăng khăng tin tưởngTrần Phàm sẽ cho nàng một sự giải thích thỏa mãn, vì thế cũng không biểu hiện trên mặt, mà mỉm cười nhìn Oánh Oánh nói: “Oánh Oánh, về nhà cũng đừng nên e dè như vậy, coi như nhà mình, muốn làm gì thì làm đó thôi.”

So sánh với Tô San mà nói. Oánh Oánh càng thêm đơn thuần. ít nhất ở phương diện mưu ma chước quỷ tinh ranh thì không bằng Tô San.

Lúc này nhìn thấy Tô San thay đổi sắc mặt, trên mặt không còn vẻ tức giận, vẻ mặt Oánh Oánh thập phần nghi hoặc, dù nghi hoặc rất nhiều cũng không hề biểu lộ trên mặt mà chỉ gật đầu.

Một phút sau. Tô San lên lầu lấy một bộ quần áo ngủ còn chưa mặc lần nào cùng một chiếc khăn tắm màu trắng đem xuống.

“Oánh Oánh, đêm nay em mặc tạm bộ đồ này đi, đợi ngày mai chị đưa em đi dạo phố mua sắm quần áo.” Bất kể như thế nào, nữ chủ nhân như Tô San ở mặt ngoài vẫn biểu hiện thập phần đúng mức, dáng tươi cười trên mặt không hề giảm đi, giọng nói cũng có chút khách khí.

Điều này không khỏi làm cho Lưu Oánh Oánh vốn tính tình đơn thuần càng tăng thêm hảo cảm đối với Tô San: “Cảm ơn chị San San.”

“Đừng khách khí, hẳn nên làm.” Tô San khoát tay, nói: “Oánh Oánh đến phòng tắm của chị, chị pha nước cho em, em đi tắm rửa trước, chị giúp em thu dọn phòng khách.”

“Ân.” Oánh Oánh gật đầu theo Tô San đi vào phòng tắm.

Mười phút sau, sau khi pha nước xong cho Lưu Oánh Oánh, đóng lại cửa phòng tắm, gương mặt từ ba tháng mùa xuân biến thành ba tháng mùa đông khắc nghiệt. Tô San thần tình sát khí đi tới bên cạnh Trần Phàm, hạ giọng nói: “Hỗn đản đạp phân chó, nếu anh không cấp cho bổn tiểu thư một câu trả lời công đạo, bổn tiểu thư sẽ đem anh răng rắc răng rắc.”

Nói xong. Tô San quyệt mồm, làm ra động tác như dùng kéo cắt đồ vật.

Cho tới nay, Trần Phàm đều cảm thấy được khi ở chung một chỗ với Tô San, nội tâm sẽ có cảm giác thả lỏng nói không nên lời.

Lúc này cũng giống như vậy, nhìn thấy động tác buồn cười của Tô San. Trần Phàm không khỏi mỉm cười.

“Anh còn cười, mau thành thật khai báo cho bổn tiểu thư.” Tô San tức giận đến giương nanh múa vuốt.

Trần Phàm khe khẽ thở dài: “Oánh Oánh là con gái chiến hữu của anh.”

“Con gái chiến hữu của anh?” Tô San có chút nghi hoặc.

“Ân, là chiến hữu mà anh có thể dùng sinh mạng đánh đổi.” Trần Phàm nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói trầm thấp, thanh âm khàn khàn: “Lần này anh đi Vân Nam là vì muốn đón Oánh Oánh về đây, sau này cô bé sẽ ở đây đi học, ở chung cùng chúng ta.”

Tô San không phải người ngu ngốc, ngược lai có thể lấy được điểm thi cao thi vào khoa quản trị kinh doanh đại học Đông Hải như nàng, chỉ số thông minh không thấp.

Ở thời gian trước kia, mỗi lần Trần Phàm nói chuyện với nàng đều dùng biểu tình cười hi hi ha ha, rất ít khi trịnh trọng nói cái gì, lúc này thấy diễn cảm Trần Phàm thật nghiêm túc, giọng nói trầm thấp, nàng biết Lưu Oánh Oánh ở trong lòng Trần phàm có địa vị thật trọng yếu.

Tầm quan trọng của vị trí kia, thậm chí không kém gì nàng.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng, hai loại cảm tình này hoàn toàn khác nhau, vì thế cũng không hề ghen chút nào, mà là ôn nhu nói: “Đồ ngốc, anh hẳn phải đưa em cùng đi đón Oánh Oánh về mới phải.”

Bên tai vang lên lời nói của Tô San, trong con ngươi nhìn thấy biểu tình chân thành của nàng, trong lòng Trần Phàm ấm áp, nhẹ nhàng vuốt mũi Tô San: “Cảm ơn em. San San.”

“Không cần cảm ơn.” Tô San cũng không lĩnh tình, đẩy tay Trần Phàm ra, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cởi quần áo: “Hừ hừ, em cảnh cáo anh, anh đừng có làm sắc lang, trong lòng không được có ý nghĩ hoa tỷ muội linh tinh trong đầu, nếu không em sẽ tiếp tục đem anh răng rắc.”

Hoa tỷ muội?

Trần Phàm khóc không ra nước mắt, tâm tình trong lơ đãng chợt buông lỏng xuống: “Lão bà a, em đem anh vận gãy, sau này em phải làm sao bây giờ? Chẳng phải em sẽ thủ tiết cả đời sao?”

Thủ tiết?

Nghe được hai chữ này, khuôn mặt Tô San đỏ lên, thẹn thùng mắng: “Lưu manh, không thèm để ý tới anh, em đi thu dọn phòng cho Oánh Oánh.”

Vừa nói xong. Tô San giống như làm tặc bị phát hiện, lại cực nhanh chạy đi, trái tim nhỏ nhảy lên thật dữ dội.

Trần Phàm cười cười, đi đến bên sô pha ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá hút.

Không đợi Trần Phàm hút xong điếu thuốc lá. Tô San từ trên lầu vui vẻ đi xuống.

“Đúng rồi San San, dì Điền đâu?” Trần Phàm thấy Tô San xuống lầu, nhịn không được hỏi.

“Là ngày tết nha, em cho dì Điền về nghỉ ngơi.” Tô San nói: “Vốn em định mời dì cùng tiểu Thảo ăn bữa cơm, nhưng dì Điền không chịu.”

“Cũng không biết Điền Thảo thực tập thế nào?”

Nghe Tô San nói. Trần Phàm nhịn không được thầm hỏi mình, mấy hôm trước bởi vì toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Lý Vân. Trần Phàm cũng không hỏi Dương Viễn tình huống thực tập của Điền Thảo.

Ước chừng nửa giờ sau. Lưu Oánh Oánh tắm rửa xong mặc bộ quần áo ngủ in hình vẽ hoạt họa đi ra phòng tắm.

Dưới ánh đèn, mái tóc dài phiêu dật của nàng ướt sũng, khuôn mặt phấn nộn trắng hồng, còn dính chút bọt nước lờ mờ, chiếc áo ngủ rộng thùng thình che lấp thân thể mềm mại duyên dáng yêu kiều, đôi chân ngọc hoàn toàn để trần, trong suốt trong sáng, giống như mỹ ngọc điêu khắc, khiến kẻ khác cảnh đẹp ý vui.

Dù bản thân Tô San cũng là mỹ nữ, nhưng vừa nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, cũng bị khí chất đặc thù trên người nàng làm kinh ngạc, theo sau nàng không cố ý chợt liếc mắt nhìn Trần Phàm, phát hiện Trần Phàm cũng đang nhìn Lưu Oánh Oánh, lập tức nhảy dựng lên nói: “Oánh Oánh, đi, cùng chị lên lầu, chị giúp em thổi tóc cho khô.”

Lưu Oánh Oánh cũng không lập tức đáp ứng Tô San, mà nhìn Trần Phàm như hỏi ý kiến.

Trong biểu tình buồn bực của Tô San. Trần Phàm cười nói: “Đi thôi. Oánh Oánh.”

“Ân, anh tiểu Phàm, chúc ngủ ngon.” Oánh Oánh nhu thuận gật đầu, đi theo Tô San lên lầu.

Trần Phàm ngồi một mình hút thuốc lá trong phòng khách, vừa muốn dụi tắt tàn thuốc đi lên lầu, lại nhận thấy được điện thoại rung lên trong túi.

Giơ cổ taynhìnđồng hồ, Trần Phàm nghi hoặc lấy di động ra, nhận ra là điện thoại của Lý Dĩnh.

“Từ sáng em gọi điện cho anh, vẫn không gọi được.” Điện thoại vừa tiếp máy, thanh âm Lý Dĩnh truyền tới: “Bà nội Lý thế nào? Phẫu thuật thuận lợi chứ?”

“Ân, thật thuận lợi.” Trần Phàm thầm mắng mình hồ đồ, lại quên thông báo cho Lý Dĩnh - đúng như lời Lý Dĩnh, hắn vì không muốn bị người quấy rầy, nên từ buổi sáng đã tắt điện thoại, thẳng đến vừa rồi khi Tô San lên lầu dọn phòng cho Oánh Oánh mới khởi động máy.

“Thuận lợi là tốt rồi.” Bên kia điện thoại. Lý Dĩnh nghe được lời nói của Trần Phàm, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, theo sau nghĩ tới điều gì, nói: “Trần Phàm..”

“Làm sao vậy?” Trần Phàm đã nhận ra vẻ dị thường trong giọng nói của Lý Dĩnh.

“Không... Không có việc gì.” Lý Dĩnh khẩn trương, lập tức quên mất chính mình muốn nói gì, mà theo bản năng nói: “Mấy ngày nay anh cũng mệt muốn chết rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúc ngủ ngon.”

“Được, chúc ngủ ngon.”

Tuy rằng Trần Phàm nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp cúp điện thoại.

Nằm trên ghế sô pha, nhìn biệt thự trống rỗng, nghe bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, diễn cảm khẩn trương của Lý Dĩnh chậm rãi giãn ra, chỉ còn lại vẻ hối hận, hối hận vừa rồi mình đã không có dũng khí đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

Để điện thoại xuống. Lý Dĩnh cầm lấy ly rượu vang, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

“Hô...”

Uống hết ly rượu, nàng hít sâu một hơi, lại run rẩy cầm lên di động, nhưng lại không gọi điện cho Trần Phàm mà run rẩy ấn một tin nhắn: “Mười lăm tháng giêng cùng em quay về Nam Kinh một chuyến, được không?”

Viết xong tin nhắn, dũng khí của Lý Dĩnh nhất thời tiêu tán hơn phân nửa, trên mặt tràn ngập vẻ khẩn trương, tay phải run rẩy thêm lợi hại, cảm giác kia giống như không phải sắp ấn nút điện thoại phát tin đi, mà là ấn nút bắn một quả đạn đạo...

Vài giây sau. Lý Dĩnh nhắm mắt lại, cắn chặt răng, ấn mạnh nút phát tin.

Tin ngắn vừa phát đi. Lý Dĩnh giống như bị kim đâm trúng mông, trực tiếp bật dậy khỏi sô pha, đôi chân trên bước tới lui trên sô pha, vẻ mặt khẩn trương lo lắng bất an.

“Anh ấy có đi không?”

Đột nhiên, Lý Dĩnh dừng chân lại, hai tay cầm di động, tự hỏi chính mình.

back top