Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 319: Chó Đen? Mèo Xuân

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên. ánh đèn neon dịu dàng chiếu sáng lên thành thị cổ có danh xưng là Nam Kinh, làm tòa thành cổ có lịch sử lâu đời càng tăng thêm tình thơ ý họa.

“Đêm trăng khói tỏ, kim phấn giai nhân tề tụ.”

Đây là miêu tả của văn nhân thời cổ đại đối với sông Tần Hoài.

Hiện giờ, trải qua việc xây dựng hiện đại hóa cùng thời gian mài mòn, tòa cổ thành Nam Kinh đã sớm không còn danh khí của năm xưa, nhưng hàng năm đều có rất nhiều du khách tới đây, nhất là thời gian mười lăm tháng giêng, trên sông Tần Hoài chật ních hoa thuyền, hai bên bờ sông kín người hết chỗ.

Dù đêm mai mới là mười lăm tháng giêng, nhưng hoa thuyền trên sông Tần Hoài đã được chuẩn bị sẵn sàng, ngũ thải tân phân, trên bờ sông tùy ý có thể thấy được những người tản bộ tay cầm đèn màu, trong đó thanh niên tình lữ là nhiều nhất.

Thanh âm người bán hàng thét to, thanh âm tiếng pháo nổ, tiếng khua chiêng gõ trống...

Hết thảy hết thảy, làm cho tòa cổ thành ngủ say có vẻ phi thường náo nhiệt.

Lúc bảy giờ tối, một chiếc Audi treo bảng số thị ủy Nam Kinh chậm rãi chạy tới một khách sạn nổi tiếng cách Phu Tử Miếu không xa.

Khi xe dừng lại, một gã trung niên chừng bốn mươi tuổi bước xuống xe trước, mở cửa sau xe, động tác liền mạch lưu loát, gương mặt cực kỳ cung kính.

Cửa xe mở ra, một gã thanh niên có khí độ bất phàm bước xuống.

“Lý cục trưởng.” Nam nhân vừa mới xuống xe, một gã nam nhân có chiếc bụng phệ liền mỉm cười đón chào.

Nam nhân tên là Vạn Đồng Hải, là một trong những ông trùm ngành ẩm thực tại Nam Kinh, ngoại trừ tòa khách sạn có cấp bậc cực cao này, ở Nam Kinh thậm chí cả Giang Tô cũng không ít khách sạn, xem như là nhân sĩ thành công danh xứng với thực.

Lấy thân phận Vạn Đồng Hải, ở Nam Kinh thậm chí cả Giang Tô, người có thể để cho hắn ở lại cửa khách sạn đợi chờ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà thanh niên trước mắt chính là một trong số ít ỏi đó.

“Lâm Đông đến chưa?” Đối mặt Vạn Đồng Hải đang tươi cười với vẻ lấy lòng, thanh niên được xưng là Lý cục trưởng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, thái độ không hề có vẻ gì là nhiệt tình, ngược lại vô hình trung lại làm cho người ta có cảm giác tài trí hơn người.

“Lâm thiếu còn chưa tới.”

Đối với việc mặt nóng lại dán trúng mông lạnh. Vạn Đồng Hải thật không cảm thấy có gì đáng dọa người, dù sao hắn biết rõ tuy rằng thanh niên trước mắt chỉ có chức vụ phó sảnh cấp, nhưng lấy thế lực sau lưng cùng ưu thế tuổi trẻ của hắn, ngày sau rốt cục có thể hỗn tới vị trí nào, ai cũng không thể nói chính xác, nhưng cấp tỉnh bộ hẳn là không khó.

Nghe được Vạn Đồng Hải nói như thế, thanh niên tên Lý Sâm chợt chau mày, trong con ngươi hiện lên một tia bất mãn.

Thấy một màn như vậy, Vạn Đồng Hải cũng biết điều không hề mở miệng.

Tuy rằng hắn rất muốn lấy lòng Lý Sâm trước mắt, nhưng hắn cũng biết Lâm Đông thân là một tay trùm hắc đạo Nam Kinh, cũng không phải là đối tượng mà hắn có thể trêu chọc tới.

“Đến rồi. Lâm thiếu đến.” Ngay khi không khí có chút trở nên quỷ dị, xa xa chạy tới một chiếc Bentley.

Chiếc xe rất nhanh chạy tới trước cửa khách sạn, sau khi dừng lại, một gã thanh niên mặc âu phục Armani không đợi bảo tiêu mở cửa, chủ động xuống xe, thần tình có vẻ áy náy xin lỗi Lý Sâm, nói: “Lý ca, thật sự ngượng ngùng, trên đường kẹt xe quá.”

“Cậu hẳn nên cảm thấy may mắn cậu đã đến trước Trần thiếu.” Lý Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Đông.

Trần thiếu...

Nghe được hai chữ này, Lâm Đông thân là ông trùm hắc đạo Nam Kinh cũng cảm thấy mí mắt co giật, không dám lên tiếng, trong con ngươi lại lóe lên vẻ hưng phấn không thể che giấu.

“Lý cục trưởng. Lâm thiếu, ghế lô tốt nhất đã chuẩn bị xong cho các vị, các vị hiện tại cần đi lên sao?” Vạn Đồng Hải mặc dù hiếu kỳ Trần thiếu trong miệng Lý Sâm là thần thánh phương nào, nhưng biết điều không dám hỏi nhiều.

Lần này không đợi Lý Sâm mở miệng. Lâm Đông liền lắc đầu nói: “Chúng ta còn phải đợi một khách nhân trọng yếu, ông đi an bài, nhất định cam đoan không được sơ hở”

“Hiểu được... hiểu được.” Vạn Đồng Hải vội vàng gật đầu, sau đó hiểu ý rời đi.

Ước chừng mười phút sau, một chiếc Audi A 6 có bảng số xe thị ủy Tô Châu đi tới trước cửa khách sạn, sau khi xe dừng lại, Lý Sâm và Lâm Đông liền bước lên nghênh đón.

Khác với khi nãy, giờ khắc này không chỉ có Lâm Đông, ngay cả Lý Sâm cũng có vẻ tươi cười lấy lòng, thậm chí còn đảm đương cả việc mở cửa sau chiếc Audi A6 cho người trên xe.

Cửa xe mở ra. Trần Phi trong một thân chính trang gương mặt không chút thay đổi bước xuống.

“Trần thiếu.”

Lâm Đông cùng Lý Sâm không hẹn mà xoay người chào hỏi.

Trần Phi nhướng mày, nhìn thoáng qua Lâm Đông, sau đó nhìn Lý Sâm hỏi: “Anh để cho hắn tới?”

Lời Trần Phi vừa thốt ra, sắc mặt Lâm Đông cùng Lý Sâm đều cuồng biến.

Bởi vì bọn hắn từ trong giọng nói của Trần Phi nghe ra vẻ bất mãn.

“Trần thiếu, a Đông ngưỡng mộ ngài đã lâu, lần này nghe nói ngài muốn tới Nam Kinh, đã cầu khấn được gặp ngài một lần, cho nên tôi...” Dù sao Lý Sâm cũng là lão bánh quẩy trà trộn quan trường, hơn nữa bản thân xuất từ Nam Kinh Lý gia, tố chất bất phàm, sau một thoáng liền lãnh tĩnh trở lại.

Dù Lý Sâm đã giúp Lâm Đông giải thích, nhưng Lâm Đông vẫn có vẻ có chút khẩn trương, trái tim treo cao trên cổ họng.

Đây cũng không phải do tố chất tâm lý của hắn không đủ vượt qua thử thách.

Ngược lại hắn thân là trùm hắc đạo Nam Kinh, có thể có được địa vị giang hồ hiện tại, ngoại trừ đã cưới được một lão bà ngưu bức ra, một nửa khác là dựa vào cái đầu cũng không ngu ngốc cùng phong cách làm việc tàn nhẫn độc ác mà có được.

Một nhân vật kiêu hùng như vậy, tố chất tâm lý tự nhiên sẽ không kém.

Sở dĩ hắn khẩn trương, là bởi vì hắn biết Trần Phi có chịu tiếp nhận hắn hay không sẽ là một bước ngoặt trọng yếu trong cuộc đời hắn.

Trần Phi.

Trần gia đại thiếu.

Người nổi bật đời thứ tư của Trần gia.

Thân phận như vậy đủ cho Lâm Đông quỳ xuống ôm chân hắn.

Một khi ôm được chân, như vậy hắn sẽ nhất phi trùng thiên, không còn cực hạn trong vòng luẩn quẩn không lớn cũng không nhỏ của Nam Kinh này...

“Lâm Đông, đúng không?” Trần Phi mở miệng, ngữ khí bình thản, khiến cho không người nào có thể nhìn ra được suy nghĩ ở trong đầu của hắn.

Lâm Đông khẩn trương gật đầu liên tục.

“Tôi nghe nói anh ở Nam Kinh thanh danh không nhỏ.” Bỗng nhiên Trần Phi mỉm cười, nụ cười trông thực âm trầm.

“Trần thiếu gia khen lầm rồi.” Lâm Đông hít sâu một hơi, nói: “Nếu như Trần thiếu gia không chê. A Đông sẽ nguyện ý làm cẩu cho Trần thiếu gia.”

“Làm cẩu?” Trần Phi cười lạnh một tiếng: “Muốn làm cẩu cho ta thì phải nắm giữ cả nhánh sông Tần Hoài, anh có tư cách đó không?”

Lâm Đông biến sắc, cuối cùng cắn răng nói: “A Đông có thể chứng minh cho Trần thiếu xem.”

“Bên cạnh tôi chưa bao giờ nuôi một con chó đen.” Trần Phi lắc đầu, theo sao khóe miệng khẽ gợn lên một đường cong kiêu ngạo: “Bất quá tôi sẽ không quan tâm khi nuôi một con chó xen lẫn hắc bạch.”

“Đa tạ Trần thiếu.” Lâm Đông cả người chấn động, khom lưng cúi đầu chín mươi độ.

Trần Phi nhẹ nhàng vỗ xuống vai Lâm Đông, dẫn đầu đi vào trong khách sạn, Lý Sâm theo sát ngay phía sau, thần tình hưng phấn.

Cùng lúc đó, trong một bao sương ở quán trà cổ xưa bên sông Tần Hoài. Một người phụ nữ khí chất, dung mạo, dáng người đều không hề tầm thường đang ngồi gần cửa sổ, trong tay nâng một chén hồng trà, dùng tư thế tao nhã uống một ngụm xong, liền nhẹ nhàng đặt chén xuống, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Két.

Bỗng nhiên, cánh cửa gỗ của gian bao sương bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc áo khoác lông chồn xuất hiện ở trước cửa.

“Lâm tỷ.” Nhìn thấy người phụ nữ khoác áo lông chồn xuất hiện, người phụ nữ trong bao sương đứng dậy mỉm cười nói.

“Tiểu Lâm, sao em chọn gian phòng này?”

Người phụ nữ bước vào trong phòng, cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ vận một bộ trang phục bó sát người màu đen, hung khí khủng bố giấu ở bên trong áo căng phình, chiếc quần váy màu đen bên dưới hạ thân cũng gắt gao ôm chặt lấy bờ mông tròn trịa. Cặp đùi thon dài được bao phủ bởi một đôi tất chân màu đen, làm cho người khác vừa có thể nhìn thấy một chút phong cảnh hoa lệ, lại vừa có chút mơ mơ màng màng.

Tục ngữ nói, đàn bà có xinh đẹp hay không, không phải là ở điểm có hấp dẫn ánh mắt của đàn ông hay không. Mà là có thể khiến cho người phụ nữ khác ghen tị với mình hay không.

Có khả năng làm cho những người phụ nữ khác ghen tị với mình, đó mới là xinh đẹp chân chính. Người phụ nữ vừa bước vào trong bao sương, không thể nghi ngờ đúng là hạng đàn bà này.

Dung nhan và dáng người của nàng đều được coi là nhất phẩm, hơn nữa trên người còn tản mát ra một cỗ nùng ý, giống như một trái đào chín mọng, đối với đàn ông là phi thường có lực hấp dẫn trí mạng. So ra mà nói, người phụ nữ được nàng kêu là Tiểu Lâm, xét trên phương diện dung mạo, dáng người và tuổi tác thì vẫn hơn một chút. Nhưng khí chất thì vẫn còn thua kém nhiều lắm.

“Vì ở đây náo nhiệt thôi.” Tiểu Lâm cười nói.

“Uống trà mà chọn địa phương náo nhiệt, cũng chỉ mình em nghĩ như thế mà thôi.” Người phụ nữ bộ dáng thùy mị dở khóc dở cười nói.

“Lâm tỷ, không phải em nói nha. Nếu hôm nay mà chị không đến, thì em sẽ cọn ở quán bar 1912. Lý Dĩnh xưa nay không thích uống trà mà chỉ thích uống rượu, nhất là rượu mạnh.” Tiêu Lâm dùng lời lẽ hùng hồn nói.

Lý Dĩnh.

Nghe được hai chữ này, người phụ nữ bộ dáng thùy mị khẽ nhãn đôi mi thanh tú, diễn cảm ngưng trọng hỏi: “Gọi điện cho nàng chưa? Nàng có đến hay không?”

“Gọi qua rồi, nàng nói đang ở trên đường cao tốc, khoảng hơn chín giờ là sẽ đến đây.” Tiểu Lâm thu hồi diễn cảm tươi cười, trầm giọng nói.

Vừa nghe Tiểu Lâm nói như thế, người phụ nữ bộ dáng thùy mị âm thầm thở phào ra một hơi.

Màn đêm tĩnh lặng như mặt hồ nước mùa thu. ánh trăng sáng tỏ từ trên cao tiêu sái phủ xuống, giống như một thác nước màu bạc trải dài vô tận.

Một chiếc BMW 730 đang lao nhanh ở trên một con đường cao tốc, người phụ trách lái xe chính là Trần Phàm, còn Lý Dĩnh thì đang ngồi bên ghế phụ.

Có lẽ bởi vì Trần Phàm đáp ứng đưa nàng quay về Nam Kinh. Cho nên, từ lúc rời khỏi tòa biệt thự ở trong khu Tử Viên, trông nàng có vẻ như thập phần hưng phấn, dọc theo đường đi không ngừng ca hát rộn ràng.

Thân từng là Thiên Hậu, giọng ca của Lý Dĩnh hiển nhiên là không cần phải bàn, thanh âm uyển chuyển êm tai giống như Thiên Trúc Chỉ Âm bình thường, làm cho lỗ tai của Trần Phàm hưởng lo phúc phần không nói, thậm chí hắn còn trêu ghẹo: “Nếu các Fan của em biết, em mở buổi trình diễn cho một mình anh, phòng chừng bọn họ sẽ ghen tị ngủ không an giấc đâu à.”

“Nếu anh thích, tùy thời em đều có thể vì anh mà diễn xướng cá nhân.” Lần đầu tiên nghe thấy Trần Phàm khích lệ mình. Lý Dĩnh cười trông thực dễ thương.

“À, vừa rồi là người nhà gọi điện cho em hả? Có phải là đang thúc giục em không? Nếu vậy thì anh sẽ chạy nhanh hơn.” Trần Phàm nhớ tới cú điện thoại lúc nãy, nhịn không được dò hỏi.

“Không cần đâu, cú điện thoại vừa rồi không phải là người nhà em, là một người bạn thân từ bé.” Lý Dĩnh lắc đầu, theo sau cúi đầu đỏ mặt, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật.... em thông báo cho mọi người trong nhà biết, ngày mai em mới quay về.”

Ngày mai mới quay về?

Nghe vậy, Trần Phàm thoáng ngẩn ra, theo sau rất nhanh đã hiểu ra ẩn tình trong đó. Quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Lý Dĩnh hai mắt đã tràn ngập sóng tình, diễn cảm ửng hồng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tình yêu trai gái nhộn nhạo trong lòng... Cảm giác kia, trông nàng giống như một con mèo nhỏ đang động tình....

back top