Hoàng Chí Văn?
Nghe được ba chữ này, tất cả mọi người kể cả Ngô cục trưởng giống như bị ma pháp sư sứ dụng thuật định thân, thân mình nhất thời cứng ngắc ngay tại chỗ.
Hai gã cảnh sát đến gần Trần Phàm vừa đưa tay ra ngoài, khoảng cách ngay cổ áo Trần Phàm chỉ có một tấc, hơi chút đưa ra liền có thể bắt được, nhưng giờ này khắc này hai người đều không vươn tới trước, mà dừng lại ngay giữa không trung.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Chí Văn ngồi trong một chiếc BMW, nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng căng thẳng, biến sắc vội vàng cung kính nói: “Trần thiếu, ngài đưa điện thoại cho người dẫn dội cảnh sát, tôi nói chuyện với hắn.”
Hoàng Chí Văn vừa dứt lời, hai gã cảnh sát sau thoáng do dự vẫn nắm lấy Trần Phàm, nhưng Trần Phàm giống như tòa núi lớn đứng yên nơi đó, vô luận bọn hắn dùng sức như thế nào cũng không hề di động.
Đối với hành động của hai gã cảnh sát. Trần Phàm thờ ơ, nhưng Sở Qua lại cực kỳ căm tức, vung gậy muốn đánh như bị Trần Phàm dùng ánh mắt ngăn cấm.
“Không cần phí sức lực, đi đem điện thoại giao cho Ngô cục trưởng, nói, Hoàng Chí Văn, ân, Hoàng phó chủ tịch thường trực có chuyện nói với hắn.” Trần Phàm nói xong đưa di động tới trước mặt một gã cảnh sát.
Nhìn di động nằm gần trong gang tấc, tên cảnh sát ngây dại, tay phải nắm cổ áo Trần Phàm không tự chủ được buông lỏng ra.
Không riêng gì hắn, đồng bạn bên cạnh hắn còn có Ngô cục trưởng, toàn bộ cảnh sát nghe được lời nói của Trần Phàm, đều trợn tròn mắt!
Ánh mắt bọn họ tụ tập trên di động lóe ánh sáng, vẫn không nhúc nhích!
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm mở nút loa lớn, thản nhiên nói: “Hoàng Chí Văn. Ngô cục trưởng dẫn đội tựa hồ không muốn nghe điện thoại của ông.”
“Trần thiếu, là cục trưởng cục cảnh sát Ngô Quân của tây khu sao?” Thanh âm cung kính của Hoàng Chí Văn thông qua loa điện thoại vang lên bên trong ngõ hẻm.
Thanh âm vừa truyền ra, trong ngõ hẻm lập tức lâm vào vẻ im lặng giống như cõi chết!
Tĩnh!
Tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng thở dốc của một số người.
Trong những người này, thở dồn dập nhất không phải là những hình cảnh xông lên phía trước nhất, cũng không phải là những cảnh sát bình thường, mà là Ngô Quân cùng Đường Bình.
Hai người giống như đang nghe được chuyện gì thật sự khó tin, trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, chính xác là nhìn vào di động trong tay Trần Phàm.
Giờ khắc này, hai người đều có cùng một cảm giác: chẳng lẽ thính giác của mình xuất hiện vấn đề?
Ngay sau đó, hai người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra nghi hoặc, càng nhiều chính là sợ hãi!
“Hiện tại tôi mở loa lớn, lời của ông hắn có thể nghe được.” Trần Phàm giống như không có việc gì nói: “Hoàng Chí Văn. Ngô cục trưởng đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, là công bộc của nhân dân, tôi chỉ là một dân chúng nho nhỏ thì không cách nào sai sử.”
Lời nói của Trần Phàm tuy rằng thật nhẹ nhàng, nhưng thân thể Ngô Quân cũng kịch liệt run rẩy!
Mà bên kia điện thoại Hoàng Chí Văn cũng đã nhận ra sự tức giận che giấu trong giọng nói của Trần Phàm!
Từ sau khi con của hắn Hoàng Hiểu Đông bị Trần Phàm đánh tàn phế hai chân, lực chú ý của hắn đối với Trần Phàm nhiều hơn bất luận kẻ nào.
Từ bao lâu nay chú ý cùng hiểu biết, để cho hắn nhận thức càng sâu sắc hơn đối với Trần Phàm, hắn biết rõ, Trần Phàm không tức giận thì thôi, một khi tức giận, tuyệt đối kinh thiên động địa!
Trong lòng hiểu được điểm này, đồng thời Hoàng Chí Văn cũng kiệt lực khống chế giọng nói, ra vẻ như tức giận, phẫn nộ quát: “Ngô Quân, ta cho ngươi ba giây, đến đây nghe điện thoại, nếu không cởi bộ đồ cảnh sát cút đi cho ta!”
Cô đông!
Ngô Quân cả người run rẩy, nghe được lời nói của Hoàng Chí Văn, thân mình đột nhiên cứng ngắc, yết hầu phát khô, nhịn không được nuốt nước bọt.
Theo sau hắn giống như bị triệu hoán, thân hình hơi mập dùng tốc độ khủng khiếp hướng Trần Phàm vọt tới.
Giờ khắc này, phản ứng của hắn phát huy tới cực hạn, giống như chứng minh hắn từng là một gã cảnh sát rất ưu tú, chỉ là do thời gian trôi qua lại bị “lực lượng của đồng tiền” ăn mòn, người cảnh sát ưu tú đã không còn nữa, lưu lại chỉ là một Ngô đại cục trưởng chỉ biết a dua theo lãnh đạo hơn là tốn thời gian quan tâm phá án!
Một giây, hai giây...
Trong vòng hai giây ngắn ngủi. Ngô Quân lao ra đám người đi tới trước mặt Trần Phàm, túm lấy di động, mồ hôi lạnh đầm đìa thở hồng hộc nói: “Hoàng... Hoàng phó chủ tịch.”
“Trước khi ta đến đó, ngươi cùng người của ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, hiểu được?” Bất đồng với lúc đối mặt Trần Phàm, đối mặt Ngô Quân Hoàng Chí Văn vẫn là một thường vụ phó thị trưởng quyền thế ngập trời, khí thế kinh người, giọng nói không thể nghi ngờ.
“Hiểu... hiểu được!”
Cả người Ngô Quân run rẩy trả lời, mồ hôi lạnh chảy xuống đầy mặt, dọc theo cổ vào trong quần áo, giống như dòng nước lạnh làm toàn thân hắn tuôn ra từng trận hàn ý.
“Đưa điện thoại cho Trần thiếu.”
“Dạ... dạ!”
Sắc mặt Ngô Quân tái nhợt, ánh mắt sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, run rẩy đưa di động tới trước người hắn.
Trần Phàm cũng không tiếp tục làm khó Ngô Quân, tiếp nhận điện thoại trực tiếp cúp máy.
Thấy một màn như vậy, thân hình Ngô Quân lại chấn động!
Nguyên bản cách nói chuyện giữa Hoàng Chí Văn cùng Trần Phàm đã khiến trong lòng hắn tràn ngập kiêng kỵ đối với thân phận của Trần Phàm, lúc này chi tiết nhỏ vừa rồi càng thêm để hắn xác định thân phận Trần Phàm không đơn giản, lại tiếp tục liên tưởng tới Hoàng Chí Văn xưng hô Trần thiếu, hắn tựa hồ hiểu được điều gì, trên mặt không còn tia huyết sắc, hơi thở cũng dồn dập tới cực điểm!
“Phác thông!”
Cùng lúc đó, phía sau Ngô Quân không xa. Đường Bình đang chen chúc trong đám cảnh sát, giống như bị ngã vào địa ngục, máu dồn lên đầu, hai chân mềm nhũn, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy Đường Bình ngã xuống đất. Ngô Quân cũng không dám tiếp tục cho người tới đỡ lên, đám cảnh sát cũng không chủ động đi dìu hắn.
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm lập tức đi tới trước người đội trưởng hình cảnh vừa mở miệng quát mắng mình khi nãy, nói: “Tố chất thủ hạ của anh không tệ, chuyện này không quan hệ tới các anh, mang theo bọn hắn rời đi.”
Nghe được lời nói của Trần Phàm, sắc mặt đội trưởng hình cảnh hơi đổi, trong lòng chợt tỉnh ngộ Trần Phàm không phải công tử ăn chơi ỷ vào bối cảnh liền làm xằng làm bậy, nếu không bằng vào thái độ vừa rồi của hắn với Trần Phàm, Trần Phàm sẽ không nói với hắn như vậy mà là chọn lựa có thù tất báo!
Đồng thời hắn cũng rõ ràng, sự tình hôm nay chỉ sợ vấn đề không nhỏ.
Tuy rằng trong lòng hiểu được tất cả chuyện này, nhưng đội trưởng hình cảnh không lập tức rời đi, cũng không truyền đạt mệnh lệnh, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Quân, dùng ánh mắt hỏi Ngô Quân.
Lúc này Ngô Quân giống như bị mất hồn, trong lòng đang suy nghĩ chút nữa Hoàng Chí Văn đến nên giải thích thế nào, làm gì còn tâm tư đi lĩnh hội ý tứ của đội trưởng hình cảnh?
Thậm chí hắn căn bản không nhìn thấy ánh mắt đội trưởng hình cảnh đang hỏi hắn!
“Không cần xin chỉ thị của hắn, bây giờ hắn là bồ tát đất qua sông, tự thân khó bảo toàn.” Trần Phàm nghiêm mặt nói: “Mặt khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua đêm nay, anh sẽ lật đổ vị trí của hắn.”
Hoa lạp!
Những lời này của Trần Phàm giống như quả bom nặng cân ném vào trong ngõ hẻm, trong ngõ hẻm một mảnh ngây ra!
Ngay Ngô Quân, đội trưởng hình cảnh, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói... hắn rốt cục là ai?
“Oanh!”
Ngô Quân liên tục gặp đả kích, trái tim đã vốn không kiên cường rốt cục không còn chịu đựng nổi, kịch liệt run rẩy vài cái, cả người ầm ầm ngã xuống đất.
“Ngô cục trưởng!”
Một gã hình cảnh bên cạnh, thấy một màn như vậy, liền xoay người lại đỡ.
Trần Phàm cũng không ngăn trở, chỉ lẳng lặng nhìn đội trưởng hình cảnh.
Sắc mặt đội trưởng hình cảnh liên tục biến ảo vài lần, cuối cùng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Trần Phàm muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi đội trưởng hình cảnh mở miệng, Trần Phàm lại nói: “Mọi người cần cảnh sát giống như anh là để phá án, nhưng quan trường không cần người như anh, anh không thích hợp, cũng không nên tham dự.”
“Bá!”
Sắc mặt đội trưởng hình cảnh biến đổi, ánh mắt nhìn Trần Phàm thật phức tạp.
“Hô... hô...”
Hơi hơi khép mắt, hít sâu không khí ban đêm, đội trưởng hình cảnh trầm giọng quát: “Thu đội!”
Đội trưởng vừa thốt lên xong, hình cảnh dưới tay hắn không nói lời nào, lập tức đi theo hắn thối lui về sau, cho thấy được sự huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh thường ngày.
Mà một ít cảnh sát còn lại, gương mặt phức tạp, cảm giác kia giống như đi cũng không được, không đi cũng không được.
Nhưng ngay khi đội trưởng hình cảnh đang muốn thu đội, phía trước lại có chiếc xe hơi chạy đến. ánh đèn xe thật chói mắt.
Ngay sau đó, mọi người đều đưa mắt nhìn về chiếc xe đầu ngõ.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc xe chậm rãi chạy đến....
Khi xe dừng lại, một gã trung niên đeo kính bước nhanh xuống xe, mở cửa. Đường Vĩnh mặc âu phục sẫm màu từ trong xe bước xuống.
“Lăng đội trưởng. Đường Bình đâu? Ngô Quân đâu?” Đường Vĩnh bước xuống xe, nhìn thấy thật nhiều cảnh sát, trong lòng đại định, hai tay chắp sau lưng, bãi ra cái giá lãnh đạo hỏi chuyện, giọng nói có chút nghiêm túc.
“Ở phía sau.” Có lẽ Trần Phàm đã xúc động điều gì đó trong lòng Lăng đội trưởng, giọng nói của hắn cũng không có vẻ cung kính, càng không cảm thấy nhiệt tình.
Ân?
Nhận thấy được điểm này sắc mặt Đường Vĩnh hơi đổi, nhưng cũng không quá mức tính toán, mà tiến lên vài bước nhất thời nhìn thấy Đường Bình như một con chó chết xụi lơ trên mặt đất, chật vật đến cực điểm.
Phía trước. Ngô Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu, cả người hắn vô lực ngồi dưới đất, không còn bộ tịch của một cục trưởng, chỉ còn sự sợ hãi!
Chứng kiến một màn quỷ dị này, đồng tử Đường Vĩnh nháy mắt phóng lớn, mở miệng hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Chú, cứu... cứu cháu!” Lúc này Đường Bình nghe được Đường Vĩnh tới, nguyên bản con ngươi đang ảm đạm không chút ánh sáng chợt hiện lên vẻ sáng rọi kỳ dị, sau đó lết tới trước người Đường Vĩnh, gắt gao ôm chân hắn khóc nói.
“Còn thể thống gì? Cút đứng lên cho ta!” Đường Vĩnh nhướng mày, giận dữ quát một tiếng, sau đó nhìn Ngô Quân: “Ngô Quân ngươi làm sao vậy? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
Vừa nói chuyện, khóe mắt Đường Vĩnh cũng đang âm thầm đánh giá Trần Phàm cùng Sở Qua, trong lòng đã mơ hồ tuôn ra một trực giác không tốt.
Ngô Quân tựa hồ đã bị sợ tới choáng váng, không trả lời câu hỏi của Đường Vĩnh.
“Thân là chú của Đường Bình, ngươi là vội tới xuất đầu cho Đường Bình phải không?” Ngay khi Đường Vĩnh dần tức giận. Trần Phàm tiến lên một bước, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Ngươi là?” Đường Vĩnh nheo mắt lại đánh giá Trần Phàm.
Trần Phàm thản nhiên đáp: “Là người làm bị thương cháu ngươi.”
Khóe mắt Đường Vĩnh nhảy lên kịch liệt, sau đó trầm ngâm vài giây, quay đầu lại nhìn Lăng đội trưởng còn chưa rời đi: “Lăng đội trưởng, nói cho tôi biết rốt cục là chuyện gì xảy ra?”
“Đường khu trưởng, hắn làm bị thương cháu của ông, tôi dẫn người đi theo Ngô cục trưởng tới bắt người, kết quả... Ngô cục trưởng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đã biến thành như vậy.” Lăng đội trưởng liếc mắt nhìn Trần Phàm, thành thật trả lời.
“Điện thoại?” Trong lòngĐường Vĩnh đột nhiên căng thẳng: “Điện thoại của ai?”
“Hoàng phó chủ tịch.” Lăng đội trưởng chậm rãi phun ra ba chữ.
“Ai?” Đường Vĩnh trừng to mắt, thanh âm có chút run rẩy.
“Điện thoại của Hoàng phó chủ tịch.” Lăng đội trưởng lại lặp lại.
Lúc này, Đường Vĩnh đã nghe thật rõ ràng, trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn thật khó nhìn, trong con ngươi toát ra một tia bất an, theo bản năng hắn liếc mắt nhìn Trần Phàm, giọng nói đột nhiên chuyển biến thành một trăm tám mươi độ: “Chào anh, tôi là khu trưởng tây khu Đông Hải, tôi nghe nói cháu tôi bị đánh tổn thương, liền đi tới nơi đây, cũng không hề có chút riêng tư, chỉ lấy thân phận công chức xuất hiện, chỉ là vì muốn điều tra rõ ràng chân tướng sự tình.”
“Vậy sao?” Nhìn thấy Đường Vĩnh biến đổi sắc mặt thật nhanh. Trần Phàm biết rõ Đường Vĩnh là lão bánh quẩy trong quan trường, đã ý thức được sự tình không thích hợp, cười lạnh nói: “Đường khu trưởng, tôi chỉ là một công dân bình thường mà thôi, ngài thân là cán bộ cấp chính sở, không đáng nói những lời này với tôi. Những lời này chờ một lát ngài nói với Hoàng Chí Văn đi, về phần hắn có thể nghe lọt tai hay không, tôi cũng không biết.”
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, sắc mặt Đường Vĩnh càng thêm khó coi, hắn muốn nói thêm gì nữa, lại nghe được phía sau truyền tới thanh âm lốp xe nghiến lên mặt đường.
Thanh âm vừa cất lên, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về hướng đầu ngõ.
Rất nhanh, một chiếc BMW 730 treo bảng số thị ủy chạy nhanh tới gần, dừng ở địa phương cách đám người không xa.
Hoàng Chí Văn ngồi ngay băng ghế sau, chờ sau khi xe dừng lại, không đợi tài xế mở cửa cho hắn, đã chủ động đẩy cửa bước xuốngđi nhanh tới bên này.
Nhìn thấy người đến là Hoàng Chí Văn, đồng tử của Đường Vĩnh đột nhiên thu nhỏ lại, theo bản năng muốn tiến lên nghênh đón, kết quả một chân bị Đường Bình ôm chặt gắt gao, căn bản không thể di chuyển.
“Cút ngay!” Đường Vĩnh thấp giọng gầm lên.
Đường Bình vẫn ôm chặt hắn gắt gao không buông, cảm giác giống như Đường Vĩnh là cọng cỏ cuối cùng có thể cứu mạng hắn.
Đường Vĩnh tức giận muốn mắng to, nhưng khóe mắt nhìn thấy Hoàng Chí Văn đã chạy tới, không tiếp tục quan tâm tới Đường Bình, lại biểu lộ ra dáng tươi cười rất nhanh, hơi hơi xoay người nhường một bước: “Hoàng phó chủ tịch.”
Không để ý tới, Hoàng Chí Văn hoàn toàn xem thường sự tồn tại của Đường Vĩnh, mà thật nhanh chạy tới trước người Trần Phàm, giống như nô tài nhìn thấy ông chủ, khom người giọng nói thật cung kính: “Thật có lỗi. Trần thiếu, tôi đã đến chậm, xin Trần thiếu hãy rộng lượng.”
“Bá!” Nghe được hai chữ “Trần thiếu” lại thấy hành động giống như nô tài của Hoàng Chí Văn, sắc mặt Đường Vĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy!
Có thể hỗn tới chức khu trưởng, chỉ số thông minh của hắn thật không thể nghi ngờ.
Hắn biết rõ có thể làm cho đường đường phó chủ tịch thành phố Đông Hải khúm núm như thế, hơn nữa còn là nhân vật họ Trần, ngoại trừ con cháu Trần gia kinh thành, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai!
“Hoàng Chí Văn, ông cũng không cần khách khí đối với tôi như thế, tôi tìm ông chỉ là muốn nói với ông một chút tình huống mà thôi.”
Chứng kiến bộ dáng làm ra vẻ hèn mọn của Hoàng Chí Văn, trong lòng Trần Phàm cảm giác không thoải mái, lòng dạ của Hoàng Chí Văn hắn đã sớm lĩnh giáo, theo hắn xem ra, lòng dạ của Hoàng Chí Văn sâu đậm, tuyệt đối là đứng hàng đầu trong những người hắn biết, xa xa không phải loại mặt hàng như Trần Phi có thể so sánh.
Hoàng Chí Văn ngẩng đầu, gương mặt vẫn cung kính như trước: “Trần thiếu mời nói.”
“Hắn là chủ nhiệm ban di dời tây khu, vì ích lợi cá nhân, liên hợp thành viên hắc đạo, dưới tình huống cư dân không đồng ý bồi thường, đã cho người ẩu đả và cưỡng ép phá nhà cư dán, đánh bọn họ trọng thương, sau đó còn cho máy móc phá hủy nhà cửa. Theo Hoàng phó chủ tịch xem ra chuyện này nên xử lý như thế nào?” Trần Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Hoàng Chí Văn liền trả lời: “Tra, tra đến cùng, tuyệt đối cấp cho Trần thiếu một công đạo hài lòng!”
Hai tay Đường Bình ôm Đường Vĩnh lập tức buông lỏng, thân mình Đường Vĩnh bắt đầu run run.
“Gia đình của cư dân kia là bạn của tôi, hắn ở thời khắc nguy nan gọi điện thoại cầu cứu, sau khi tôi đến bọn hắn mang theo gậy gộc nên song phương phát sinh xung đột, hắn gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa hiên ngang lẫm liệt nói cho tôi biết, nói tôi mắt không vương pháp! Còn nói hắn là nhân viên công tác của quốc gia, tôi không có quyền nghi ngờ hành vi của hắn!” Trần Phàm tiếp tục nói: “Tôi muốn hỏi Hoàng phó chủ tịch một câu, rốt cục là ai trong mắt không vương pháp?”
“Hắn.” Hoàng Chí Văn trả lời rất kiên quyết.
Trước mắt Đường Bình tối sầm, trực tiếp hôn mê.
“Bang bang...”
Hai chân Đường Vĩnh bắt đầu run lên, hàm răng va vào nhau lộp cộp.
“Ngô cục trưởng mang cảnh sát đến, lại vơ đũa cả nắm muốn lập tức dẫn Đường Bình đi, còn muốn bắt tôi cùng bạn của tôi, nếu không phải tôi đúng lúc gọi điện thoại cho ông, địa điểm chúng ta gặp nhau sẽ là sở tạm giam.” Trần Phàm mở miệng lần nữa.
“Phanh!” Ngô Quân ngã trên mặt đất, đồng dạng cũng hôn mê.
“Trần thiếu xin yên tâm, tôi sẽ đề nghị thị ủy cùng ngành có liên quan hoàn toàn điều tra việc này, cấp Trần thiếu cùng toàn bộ cư dân di dời một sự công đạo!” Hoàng Chí Văn hơi khom người, giọng nói cùng thái độ cung kính.
“Tốt, tôi chờ tin tức của ông, hi vọng không cần chờ quá lâu.” Trần Phàm không nói thêm lời vô ích.
“Đem Đường Bình. Ngô Quân mang đi!” Hoàng Chí Văn trầm ngâm hai giây, giọng nói trầm thấp mở miệng: “Đường Vĩnh, anh đi theo tôi tới thị ủy đại viện một chuyến.”
“Dạ. Hoàng phó chủ tịch.” Đường Vĩnh tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, giữa hai chân lại chảy ra chất lỏng màu vàng, vẻ quan uy lúc trước mới xuống xe không ai bì nổi không còn sót lại chút gì!
Thấy một màn như vậy, ngay cả Lăng đội trưởng bên trong, trong lòng những cảnh sát cũng sáng ngời như gương: ngay cả Đường Vĩnh, tất cả mọi người xong đời!
Không riêng gì đám người Lăng đội trưởng. Sở Qua cũng hiểu được điểm này.
Hắn đã biết câu tuyệt vọng trong miệng Trần Phàm đã nói đại biểu cho điều gì, khi chỗ dựa vững chắc trong lòng đám người Đường Bình biến thành một con chó mà Trần Phàm có thể gọi đến hét đi thì loại đả kích này là trí mạng!
Loại đả kích này, đủ đem phòng tuyến trong lòng người đánh trúng dập nát!
Nhưng Hoàng Chí Văn càng biểu hiện giống như một con chó, thì trong lòng Trần Phàm hắn vẫn là một con sói đói ăn tươi nuốt sống!
Nếu có một ngày như vậy, khi Trần Phàm không còn đủ uy hiếp hắn, hắn sẽ lộ ra răng nanh lạnh lẽo của sói đói!