“Lừa mình dối người có ý nghĩa lắm sao?” Nhìn thấy Lưu Oánh Oánh sắp không chịu nổi thêm nữa, gã nam nhân khẽ phun ra một hơi thuốc, sau đó cười lạnh: “Tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết rằng, cha cô đã chết rồi, và tôi cũng không hạn chế tự do của cô. Nếu cô không tin chuyện này là sự thật, thì có thể rời đi luôn bây giờ.”
Lưu Oánh Oánh cắn chặt răng, giữ im lặng, nước mắt như hạt trân châu theo trong vành mắt nàng chảy xuống.
“Trong lòng cô, kì thật đã tin tưởng vào chuyện tình này, đúng không?” Gã nam nhân nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Lưu Oánh Oánh, thì trong lòng sàng khoái vô cùng, tiếp tục cười nói: “Bởi vì cô không phải kẻ ngốc, cô có năng lực suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Cô hiểu rõ ràng, coi như công việc của cha cô mang tính chất đặc thù, bận rộn cỡ nào, thì ông ta cũng không thế không về nhà hai ba năm thời gian liền, một cú điện thoại cũng không thèm gọi về cho hai mẹ con của cô “
“Đừng nói nữa....!” Lưu Oánh Oánh hai tay bưng tai, khóc ròng hô lên.
“Ông ta không gọi về nhà cho cô, nguyên nhân chỉ có một đó là ông ta đã chết! Trừ nguyên nhân này ra, thì cũng chẳng có nguyên nhân nào giải thích rõ ràng hơn!” Bộ dáng tuyệt vọng đau lòng của Lưu Oánh Oánh rơi vào trong mắt gã nam nhân kia, làm cho hắn chiếm được thỏa mãn lớn lao, hắn vẫn cười lạnh nói.
“Tôi xin ông, xin ông...đừng nói thêm nữa...đừng nói thêm nữa....” Lưu Oánh Oánh khóc ròng cầu xin, thanh âm khàn khàn, diễn cảm đáng thương cực điểm.
“Cô lừa dối chính bản thân mình như vậy thì có ý nghĩa gì hay không? Chẳng lẽ cô muốn dối gạt mình suốt đời hay sao? Vĩnh viễn sống trong ảo tưởng về người cha của mình hay sao?” Gã nam nhân nói xong, dập tắt tàn thuốc, chậm rãi bước về phía Lưu Oánh Oánh.
“Đừng tới đây, tôi van xin ông, đừng qua đây!” Lưu Oánh Oánh luống cuống tâm thần, cả người chậm rãi lùi về phía sau, cuộn tròn vào góc sô-fa.
Nhìn hình dáng hoảng hốt cực điểm của Lưu Oánh Oánh, trên khuôn mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ mạ vàng của gã nam nhân lộ ra một nụ cười sảng khoái. Hắn trực tiếp bước đến trước người Lưu Oánh Oánh, dùng một loại ngữ khí tràn ngập cảm xúc: “Chẳng lẽ, cô không muốn biết chân tướng về cái chết của cha mình ư?”
Chân tướng?
Chân tướng! Lưu Oánh Oánh giống như bị điện giật bình thường, cả người đã trở nên cứng nhắc.
Dần dần, nàng dừng khóc, đình chỉ run rẩy. Bởi vì những lời nói của gã nam nhân kia, giống như một câu chú ngữ Định Thân Thuật dán trúng lên người của nàng, khiến cho nàng bình tĩnh trở lại.
“Thế là được rồi.” Gã nam nhân kia dường như rất thích hưởng thụ cái loại cảm giác khống chế tâm linh của người khác bình thường. Hắn dùng ngữ khí nhàn nhạt nói tiếp: “Trong lòng cô thật ra là rất muốn biết chân tướng về cái chết của cha cô. Nếu không, thì cô sẽ không chạy đến cái địa phương xa lạ này, ba ngày qua đều chưa hề rời đi.”
“Ông...ông biết cha tôi chết như thế nào ư?” Lưu Oánh Oánh ngẩng đầu, yên lặng nhìn vào gã nam nhân.
Bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt của Lưu Oánh Oánh đã bình tĩnh xuống. Nhất thời trong lòng gã nam nhân không khỏi trào dâng lên cảm xúc kì quái.
Vâng chính xác ra mà nói thì đó chính là cảm giác sợ hãi!
Giờ khắc này, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh cực điểm của Lưu Oánh Oánh, hắn thế nhưng lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Nỗi sợ hãi theo bản năng!
Bất quá... rất nhanh hắn đã nhớ ra chuyện gì đó, ngữ khí so với lúc trước càng thêm hưng phấn hơn: “Tôi biết.”
“Ông ấy chết như thế nào?” Lưu Oánh Oánh nhìn thẳng vào mắt gã nam nhân mà hỏi.
“Ông ấy vì cứu Trần Phàm nên mới chết, ông ấy đã đỡ đạn cho Trần Phàm.” Gã nam nhân nói đến hai chữ Trần Phàm thì nỗi hận ý tản mát ra không hề che giấu chút nào: “Nói cách khác, là Trần Phàm đã hại chết cha của cô!”
Là Trần Phàm hại chết cha của cô...!
Những lời này giống như một tiếng sấm nổ vang ở bên tai Lưu Oánh Oánh, cả người nàng đã hoàn toàn choáng váng đi.
Nàng trợn mắt há hốc miệng ra, diễn cảm không dám tin nhìn chằm chằm vào gã nam nhân gần trong gang tấc. Cứ ngơ ngác thất thần nhìn chằm chằm như vậy!
“Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối sẽ không có khả năng! Trần Phàm ca ca là chiến hữu tốt nhất của cha tôi.” Theo sau, Lưu Oánh Oánh kích động, điên cuồng rống lên: “Ông nói dối, Trần Phàm ca ca tuyệt đối sẽ không bao giờ hại chết cha tôi.”
“Đúng vậy, hắn là chiến hữu tốt nhất của cha cô. Nếu không, cha cô cũng sẽ không đỡ đạn thay cho hắn, không đúng ư?” Gã nam nhân cười lạnh liên tục, phảng phất như muốn đập nát bức tường cuối cùng trong nội tâm của Lưu Oánh Oánh.
“Oanh!” Giống như suy nghĩ của gã nam nhân, ngay khi nghe thấy những lời này, cả người Lưu Oánh Oánh như bị trúng ma pháp, thân mình cứng nhắc nguyên tại chỗ. Biểu tình đang kích động nháy mắt đình trệ xuống.
“Tôi vẫn nói câu kia, nếu như cô không tin thì hãy gọi điện trực tiếp hỏi Trần Phàm.” Gã nam nhân thấy Lưu Oánh Oánh đang ngây người, liền nói tiếp.
Vừa nghe gã nam nhân nói như thế, nhất thời Lưu Oánh Oánh đã lấy lại tinh thần, điên cuồng móc tay vào trong túi quần, bắt đầu tìm kiếm di động. Kết quả vừa lấy máy di động ra, thì phát hiện máy đã hết pin rồi.
“Tôi giúp cô!” Gã nam nhân mỉm cười từ trong túi móc ra một chiếc Iphone, nhanh chóng bấm số của Hoàng Phủ Hồng Trúc, sau đó giao cho Lưu Oánh Oánh: “Cô hãy nói rằng, cô muốn tìm Trần Phàm.”
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc thấy Trần Phàm ngồi trong thư phòng suy nghĩ suốt cả buổi chiều mà chưa hề bước ra ngoài, thì đôi chân mày của nàng gắt gao nhíu vào giữa mi tâm. Nhiều lần nàng muốn tiến vào trong thư phong để xem Trần Phàm đang làm gì, nhưng rất nhanh đã chặt đứt cái ý niệm này.
“Reng... reng....”
Bỗng nhiên, máy điện thoại di động của nàng đang nằm trên bàn trà, đổ chuông!
Vừa nghe thấy tiếng chuông di động, Hoàng Phủ Hồng Trúc vội vàng cầm máy lên. Theo sau, nàng rõ ràng nhìn thấy trên màn hình biếu thị một dãy số xa lạ. Mang theo vài phần hoài nghi. Hoàng Phủ Hồng Trúc nhấn nút chuyển máy: “Alo.”
“Xin hỏi, Trần Phàm ca ca có ở đấy không?” Lưu Oánh Oánh rơi lệ hỏi.
“Oánh Oánh?” Hoàng Phủ Hồng Trúc kinh hô.
“Cháu muốn tìm Trần Phàm ca ca, xin hãy chuyển điện thoại cho anh ấy.” Lưu Oánh Oánh cả người run rẩy nói.
“Được, cô lập tức sẽ chuyển máy cho hắn ngay.” Hoàng Phủ Hồng Trúc dường như cũng nhận thấy ngữ khí bất thường của Lưu Oánh Oánh, cho nên không dám lãnh đạm, vội vàng đứng dậy chạy lên tầng, một bên vừa chạy, một bên vừa nói: “Oánh Oánh, cháu ngàn vạn lần đừng cúp máy nhé!”
“Trần Phàm. Oánh Oánh gọi điện này!” Sau vài giây đồng hồ, Hoàng Phủ Hồng Trúc đẩy cửa thưphòng ra, nhìn Trần Phàm đang ngồi trên ghế hút thuốc kinh hô.
Oánh Oánh gọi điện về?
Vừa nghe thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế, sắc mặt của Trần Phàm khẽ biến đổi. Theo sau nháy mắt dụi tắt điếu thuốc, từ trên ghế nhảy dựng lên, bước dài phóng đến bên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, giật lấy chiếc di động, nín thở nói: “Oánh Oánh, em đang ở đâu?”
“Trần Phàm ca ca, cha của em đã chết rồi, đúng không?” Đầu máy bên kia, khi Lưu Oánh Oánh nghe được thanh âm của Trần Phàm, thì nàng dùng sức cắn răng dò hỏi.
Cha của em đã chết rồi, đúng không?
Bên tai vang lên những lời này của Lưu Oánh Oánh, thì đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm cấp tốc phóng đại, diễn cảm trên mặt hắn tràn đầy biểu tình không dám tin!
Trầm mặc!
Trong lúc nhất thời cả hai người đều trầm mặc, đồng dạng nhịp hô hấp rất nhanh đã trở nên dồn dập.
Một giây, hai giây, ba giây....
Ba giây đồng hồ qua đi, Lưu Oánh Oánh giống như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi. Nàng vô lực nhắm hai mắt lại, sau đó không cam lòng hỏi: “Cha của em vì đỡ đạn cho anh nên mới chết, đúng không?”
Oánh Oánh đã biết rồi ư?
Nhất thời, trong đầu của Trần Phàm trào dâng lên suy nghĩ này, sắc mặt của hắn cuồng biến, diễn cảm tái nhợt. Trong con ngươi toát ra thần sắc áy náy không thể nào hủy diệt, tựu ngay cả thân mình cũng đang run rẩy lên!
“Trả lời em!” Lưu Oánh Oánh cắn chặt răng, khóe miệng bật máu nói.
“Đúng.” Trần Phàm dùng thanh âm khàn khàn đưa ra câu trả lời thuyết phục.
“Oanh.”
Coi như Lưu Oánh Oánh đã muốn đoán ra chuyện này, nhưng khi nàng nghe chính miệng Trần Phàm thừa nhận, thì nàng vẫn ngây dại ra, chiếc di động cũng theo trong tay nàng rơi xuống đất.
“Oánh Oánh, em đang ở đâu?” Trên mặt đất, trong tai nghe truyền ra thanh âm của Trần Phàm, ngữ khí mười phần lo lắng bất an.
Nhưng không ai trả lời, gã nam nhân đeo chiếc mặt nạ mạ vàng, xoay người nhặt di động lên. Sau đó cúp máy.
Làm xong những chuyện này, hắn mới nhìn Lưu Oánh Oánh đang bàng hoàng ngồi xụi lơ dưới sàn nhà, cười nói: “Hiện giờ thì cô đã tin tôi chưa?”
Nhưng không có tiếng trả lời, Lưu Oánh Oánh giống như đã bị rút hết khí lực toàn thân. Nàng ngồi dưới sàn nhà không hề nhúc nhích, nước mắt tùy ý theo trong vành mắt trào ra.
Mà đầu máy bên kia, Trần Phàm nghe thấy thanh âm “đô đô” truyền ra từ tai nghe, thì sắc mặt cuồng biến. Hắn bấm thêm số máy của Oánh Oánh, nhưng vẫn không liên lạc được.
Một lần, hai lần, ba lần!
Đến lần thứ năm không liên lạc được, nghe thấy những lời nhắc nhở của nhân viên tổng đài, thì Trần Phàm hai mắt đỏ hồng.
Nhìn thấy nét biến hóa trên người Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc giật mình cả kinh, vội vàng đỡ lấy Trần Phàm, thần tình lo lắng hỏi: “Trần Phàm, anh làm sao vậy?”
“Hô”
Trần Phàm hung hăng phun ra một ngụm khí tức, dùng sức khẽ cắn đầu lưỡi, bức cho bản thân mình yên tĩnh trở lại.
Sau khi đã tỉnh táo, hắn không trả lời Hoàng Phủ Hồng Trúc ngay, mà quay trở về ghế ngồi, mở khung chat với Long Nữ, chuẩn bị đem số máy kia đưa cho Long Nữ, nhờ nàng thông qua số máy này, điều tra ra địa phương Lưu Oánh Oánh đang ở đó.
Nhưng không chờ hắn đưa số máy di động vào khung chat. Thì bên trong khung chat đã xuất hiện một đoạn tin nhắn: “Long Nha, tra rồi, tổ chức Thiên Đường do một gã nam nhân tên là Tang Khôn thành lập. Hắn cũng là một gã đồng tính, cùng Tiết Cường quan hệ rất thân thiết, là một trong những người Tiết Cường sủng ái nhất! Tổ chức Thiên Đường nằm ở bên sông Hoàng Phố, số nhà 69.”
Nhìn thấy nội dung đoạn tin nhắn này, đôi con ngươi của Trần Phàm híp thành một đường chỉ nhô, sát khí khủng bố tản mát ra toàn thân, khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng bên cạnh cũng phải run rẩy.
Trần Phàm hồi đáp Long Nữ, sau đó mới trực tiếp tắt máy vi tính đi. Đứng dậy, dùng thanh âm khàn khàn nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc nói: “Đi lấy thanh chủy thủ của em cho tôi mượn. Sau đó chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, nhanh lên!”
“Được!”
Nguyên bản Hoàng Phủ Hồng Trúc đang bị chấn trụ bởi sát khí khủng bố trên người Trần Phàm. Lúc này vừa nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, theo bản năng đã cấp ra câu trả lời thuyết phục. Sau đó mới ý thức được chuyện gì, muốn nhắc nhở Trần Phàm vài câu, nhưng khi nhìn thấy hình dáng đằng đằng sát khí của Trần Phàm, thì đã nuốt ngược lời nói vào trong lòng.
Lúc này, trong thư phòng đã tràn ngập sát khí nồng đậm!
Ở ngoài ngàn dặm, Long Nữ nhìn thấy nội dung đáp trả của Trần Phàm, thì nháy mắt đã ngây ra.
Câu nói kia để cho nàng hiểu được....
Tối nay, Trần Phàm sẽ tưới máu Đông Hải...!
PS: Đông Hải là cách gọi khác của Thượng Hải, tác giả không nhầm mà cố tình như thế. Vì đôi khi tình tiết liên quan đến chính trị, nên tác giả muốn dùng từ khác để tránh ảnh hưởng.