Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 387: Say Rượu

Trong hai năm diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, Trần Phàm đã du đãng khắp ngõ ngách trên thế giới, mỗi ngày trải qua cuộc sống giống như u linh, biểu diễn một hồi thịnh yến giết chóc làm khiếp sợ cả thế giới ngầm.

Ngoại trừ những cuộc giết chóc, hắn vẫn thường cùng đủ loại nữ nhân đủ chủng tộc khắp toàn cầu biểu diễn rất nhiều động tác tình cảm như phim AV, đương nhiên, diễn xuất không quan hệ gì tới tình yêu, nhưng quan trọng chỉ là dùng động tác... trong những nữ nhân này, có ngôi sao điện ánh Hollywood, cũng có nữ thần của một bộ lạc Ấn Độ nào đó, gọi là nữ thần, thậm chí ngay cả thánh nữ tòa thánh Vatican cũng từng bị hắn chinh phục chỗ kín.

Nếu như dùng từ duyệt nữ vô số để hình dung Trần Phàm, có lẽ có sự khoa trương, nhưng không thể Phủ nhận, hắn đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nữ, lực miễn dịch đối với mỹ nữ hoàn toàn không phải người bình thường có thể so sánh.

Nhưng giờ này khắc này, đối mặt với vẻ lạnh lùng cùng khả ái đều tồn tại của Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Trần Phàm không thể không thừa nhận, Hoàng Phủ Hồng Trúc thuộc loại mỹ nữ cho dù phóng tới bất cứ thời đại nào cũng đều có thể làm cho nam nhân biến thành dã thú!

Dù tâm trí hắn kiên cường đủ dùng từ khủng bố mà hình dung, dù hắn đã từng gặp qua đủ loại mỹ nữ, nhưng ở trong tích tắc ấy, hắn vẫn có chút thất thần.

Tục ngữ nói, vô ý lại được.

Đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc, tuy rằng Sở Qua cũng chưa từng sợ hãi, nhưng cũng đầy tôn kính, luôn luôn xem nàng như trưởng bối.

Vì thế nhìn vẻ lạnh lùng cùng vũ mị của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong mắt hắn chẳng khác biệt gì so với ngày thường.

“Con nói hai người dù sao cũng là trưởng bối, mắt đi mày lại, có thể chờ sau khi con rời khỏi đây hay không a..” Sở Qua cười hắc hắc, e sợ cho thiên hạ không loạn.

Sở Qua vừa mới mở miệng, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ cũng ý thức được gương mặt lúc này của mình không thích hợp, vì thế kiệt lực muốn điều chỉnh, kết quả chẳng thấm vào đâu, ngược lại có lẽ do nguyên nhân nội tâm có quỷ, vẻ ửng hồng trên mặt càng thêm rõ ràng, phối hợp với đôi môi đỏ tươi, hết sức mê người.

“Mồm cẩu không thể nhổ ngà voi.” Trần Phàm thoáng xấu hổ vỗ lên đầu Sở Qua.

Sở Qua gian trá cười: “Tiểu cô, sư phụ, chúng ta có phải nên ăn bánh trước hay không?”

Trước?

Nghe chữ này, Trần Phàm dở khóc dở cười, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc ngay cả dũng khí giáo huấn Sở Qua cũng bị mất, trực tiếp xoay người, đường cong thân thể hoàn toàn bại lộ không thể che giấu.

Nàng bước đôi chân trần nhẹ nhàng tiến tới chỗ sô pha, thân hình nàng lay động theo bước đi, làm cho người ta kìm lòng không được phải liên tưởng đến những hình ảnh mà trẻ con không nên nghĩ tới.

Âm thầm lắc lắc đầu, Trần Phàm thu hồi ánh mắt khỏi thân thể mềm mại mê người của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đi theo Sở Qua tới hướng sô pha.

Trên bàn, đặt một chiếc bánh kem, không lớn lắm nhưng cũng đủ ba người ăn, ngoài ra còn bày biện rất nhiều hoa quả cùng mấy chai rượu vang lâu đời nổi tiếng của Pháp.

“Tôi nghĩ anh đã uống rất nhiều rượu trong buổi dạ hội, khẳng định không ăn nổi nữa, cho nên tôi đã cùng tiểu Qua ăn một ít thịt bò trước đó.” Ngồi trên sô pha, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo thói quen gác chéo đôi chân, nhưng nàng cũng làm thật nhanh nên không bị bại lộ cảnh xuân bên dưới.

Trần Phàm gật gật đầu, sau đó thuần thục mở một chai rượu vang, chậm rãi rót vào cốc chân dài, mà Sở Qua nhanh nhẹn mở hộp bánh kem bắt đầu cắm nến.

Hoàng Phủ Hồng Trúc giúp Sở Qua châm nến.

Trần Phàm rót rượu xong, thấy một màn như vậy, nghĩ nghĩ, đứng dậy tắt đèn lớn trong phòng khách.

Đèn tắt, trong phòng khách đột nhiên lâm vào bóng tối, chỉ còn ngọn lửa màu đỏ tươi tản ra quang mang màu vàng, ánh sáng chiếu rọi lên trên gương mặt tươi cười của ba người, không khí thật ấm áp.

“Cầu nguyện đi.” Châm xong ngọn nến cuối cùng, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ giọng nói với Sở Qua.

Trước ánh nến, gương mặt nàng cũng không còn vẻ lạnh lùng cùng khí tức âm nhu, chỉ còn lại sự ôn nhu, sự ôn nhu của một trưởng bối khi đối mặt với vãn bối.

Sở Qua thật khó không tranh cãi với nàng, mà thành thật nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện.

Nương theo ánh nến, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đồng thời đưa mắt nhìn Sở Qua, rõ ràng nhìn thấy khóe môi Sở Qua nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Theo sau, Sở Qua mở mất, tinh quái nhìn qua hai người, lớn tiếng nói: “Nguyện thượng đế phù hộ sư phụ sớm đẩy ngã tiểu cô, nha!”

“Hô...”

Nói xong, Sở Qua cũng không dừng lại, một hơi thổi tắt toàn bộ ánh nến.

Trong bóng đêm, Hoàng Phủ Hồng Trúc cảm giác gương mặt mình có chút nóng lên, diễn cảm xấu hổ tới cực điểm.

Đối với người thường mà nói, đột ngột bị bóng tối bao Phủ sẽ cực kỳ không thích ứng, thị giác sẽ sinh ra sự mù lòa ngắn ngủi, trong lúc đó hoàn toàn không nhìn thấy được vật gì, chỉ sau khi thích ứng với bóng tối, mới có thể mơ hồ nhìn thấy rõ một ít đồ vật chung quanh.

Lúc Trần Phàm còn nhỏ đã bị Trần lão thái gia dùng bài thuốc gia truyền thay đổi thân thể, lúc sau ở trong trụ sở bí mật của Long Nha tiến hành cuộc huấn luyện phi nhân loại suốt mười mấy năm, năng lực nhìn trong bóng tối cực kỳ khủng bố.

Trong nháy mắt này, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy biểu tình Hoàng Phủ Hồng Trúc thật xấu hổ, thân hình lại cứng ngắc tới cực điểm, đồng thời hắn còn nhìn thấy, tuy rằng nàng đang cúi đầu, nhưng ánh mắt cũng đang quan sát hắn... thời gian giống như đang dừng hình ảnh ở một khắc này.

Sở Qua cười hắc hắc, đứng dậy đi mở đèn.

“Ai, nói hai vị một chút, tâm động không bằng hành động, đạo lý đơn giản như vậy mà không hiểu sao? Cơ hội tốt như vậy đều bị hai người bỏ qua!” Một lần nữa bật sáng đèn. Sở Qua nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đều không di chuyển thân thể, thần tình tiếc nuối nói.

Liên tục bị Sở Qua trêu chọc quan hệ với Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ hận không thể dùng một cái tát chụp chết Sở Qua, đồng thời trong lòng của nàng mơ hồ tràn ngập một cỗ cảm xúc kỳ dị, cảm xúc này giống như từng luồng điện chảy xuôi trong cơ thể nàng, làm cả người nàng trở nên mềm nhũn vô lực.

“Cậu không nói lời nào, không ai xem cậu là người câm điếc đâu!” Làm như nhìn ra vẻ bất đắc dĩ cùng xấu hổ của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cố ý nghiêm mặt giáo huấn: “Uống rượu! Nói lời vô ích, chuyện đáp ứng dạy cậu cách đấu, hoãn lại một năm!”

“Nga, no! No! Sư phụ, Trần ca, thầy không thể tàn nhẫn như vậy!” sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nhưng Sở Qua không hãi sợ, nhưng khi Trần Phàm làm sắc mặt nghiêm nghị cùng lời nói cứng rắn. Sở Qua trực tiếp bị dọa, liên tục xin tha: “Sư phụ, em cam đoan không nói lời thừa thãi, ân, uống rượu! uống rượu!”

Sở Qua nói xong, bưng ly rượu lên, bộ dáng run sợ trong lòng.

Thái độ chuyển biến của Sở Qua làm trên gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên nụ cười sáng lạn, giống như trăm hoa nở rộ, xinh đẹp kinh người.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Theo sau, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc không hẹn mà cùng mở miệng.

“Phanh!”

Sau lời chúc phúc, thanh âm ly rượu va chạm vang lên.

Dưới ánh đèn, ba người ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!

Theo sau, Sở Qua tựa hồ thật sự lo lắng Trần Phàm sẽ không dạy hắn cách đấu, không tiếp tục làm quái, mà cứ quấn quýt đòi uống rượu với hai người.

Dù tửu lượng của Sở Qua cũng không tệ, nhưng so sánh với Trần Phàm, quả thật như đệ tử gặp sư phụ, căn bản không cách nào so sánh được.

Theo sau, trong suốt nửa giờ, bốn chai rượu vang có giá trị cao tới mức có thể mua cả một chiếc xe đắt tiền đã bị Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc toàn bộ uống vào bụng.

Uống xong bốn chai rượu, Sở Qua cảm thấy còn chưa đủ tận hứng, lại mở thêm hai chai, rất có tư thế không say không về.

Đợi khi uống được phân nửa chai thứ sáu, Sở Qua quả thật say mèm, say đến bất tỉnh nhân sự, cả người giống như nhi đồng đang làm nũng, rúc vào trên người Trần Phàm.

Tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc không say, nhưng uống nhiều rượu như thế cũng có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, nhưng Trần Phàm vẫn duy trì thanh tỉnh.

“Tôi đưa tiểu Qua lên phòng đã.” Trần Phàm nhìn nàng nói một câu, không đợi nàng đáp lời, một tay ôm lấy Sở Qua, đi về hướng thang lầu.

Rất nhanh Trần Phàm đi tới cửa phòng ngủ của Sở Qua, đẩy cửa đi vào.

Khác với đại đa số công tử trác táng, trong phòng Sở Qua không có những sản phẩm điện tử tân tiến, cũng không có trang bị tán gái giá cả sang quý, có chăng chỉ là vũ khí mà thôi.

Chủy thủ, đoản đao, đại đao, trường kiếm, súng lục, súng ngắm... phòng ngủ của Sở Qua giống như một kho vũ khí nhỏ, bày hơn mười loại vũ khí, rực rỡ muôn màu, làm người ta phải hoa mắt.

Thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi dừng bước, sửng sốt mất vài giây đồng hồ.

“Đúng là con trai của Sở Vấn Thiên, trong người chảy xuôi dòng máu không an phận.” Trần Phàm cười khổ cảm thán một câu, ôm Sở Qua đến bên giường thả xuống, đắp kín chăn.

Làm xong tất cả chuyện này, Trần Phàm đi ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách dưới lầu.

Trong phòng khách, Hoàng Phủ Hồng Trúc để chân trần nằm nghiêng trên ghế sô pha, bàn tay chống cằm, giống như một pho tượng mỹ nhân đang ngủ.

Nàng tựa hồ có chút say, nghe được tiếng bước chân của Trần Phàm cũng không ngồi dậy, mắt hơi mở, trong ánh mắt không còn vẻ âm nhu, có chăng chỉ là mị nhãn như tơ.

Trần Phàm thấy thế, lập tức đi tới ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc hơi rối trên trán nàng, ôn nhu nói: “Không sao chứ?”

Không tiếng trả lời, nàng khẽ mỉm cười lắc lắc đầu.

“Còn uống được nữa không?” Trần Phàm hỏi.

Nàng gật đầu: “Được.”

Nghe nàng nói như thế. Trần Phàm cầm lấy chai rượu rót ra nửa ly.

Rót xong hắn đưa ly rượu tới trước mặt nàng, chờ nàng cầm lấy, mới cầm ly rượu của mình lên.

“Phanh!”

Tiếng ly rượu va chạm lại vang lên, nhưng so sánh với trước đó mà nói, nhỏ hơn rất nhiều.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Uống xong ly rượu, Trần Phàm nhìn vào mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói.

ông!

Bên tai vang lên lời chúc phúc của Trần Phàm, thân hình nàng nháy mắt cứng ngắc, đồng tử đột nhiên phóng lớn, đầu trống rỗng.

“Bá!”

Ly rượu rơi ra khỏi tay nàng.

Trần Phàm vươn tay, vững vàng cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.

“Thật có lỗi, tôi không biết hôm nay là sinh nhật của em, nếu không tôi sẽ hoãn buổi tiệc từ thiện.. Trần Phàm áy náy nói.

Không tiếng trả lời, Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng bàn tay trắng noãn chặn ngang miệng Trần Phàm, trên gương mặt hiện lên vẻ cảm động cùng hạnh phúc không thể hủy diệt, đôi môi đó mọng run lên nhè nhẹ, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được ra miệng.

Thấy nàng như vậy, Trần Phàm nhẹ nhàng dời khỏi bàn tay nàng, sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, nhắm ngay đôi môi đỏ tươi cúi xuống... Nhận thấy được hơi thở dồn dập của Trần Phàm, cảm thụ được khí tức dương cương trên người hắn, cả người nàng run lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như một đóa hoa yêu kiều tùy ý để Trần Phàm hái xuống.

Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, bốn phiến môi chạm vào nhau, Trần Phàm hôn nàng, thật nhẹ.

Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như bị sét đánh, cả người cứng ngắc.

Nàng nhắm lại hai mắt, nhận thấy được đôi môi Trần Phàm chợt rời đi, theo bản năng đưa hai tay ôm lấy cổ Trần Phàm, đôi môi đỏ tươi nhiệt tình như lửa nghênh đón đôi môi hắn.

Bốn phiến môi lại chạm vào nhau, thân thể hai người trong nháy mắt dán sát lấy nhau.

Hoàng Phủ Hồng Trúc đưa chiếc lưỡi thơm tho thoải mái lao vào miệng Trần Phàm, nhất thời quấn quanh cùng một chỗ với đầu lưỡi của hắn, giống như hai con giao long nhỏ, quấn quanh nhau, truy đuổi, hấp dẫn... Hoàng Phủ Hồng Trúc chủ động, tựa như một mồi lửa, trực tiếp đốt cháy lên lửa dục trong cơ thể Trần Phàm.

Nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của nàng, hắn theo bản năng vươn tay luôn vào đôi tòa núi non trước ngực nàng, còn cách một tầng áo ngủ, nhẹ nhàng xoa nắn lấy.

Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ cảm thấy như bị trúng điện bình thường, toàn thân vô lực, nàng theo bản năng chuyển miệng đi, nhắm chặt mắt vào, nhịp hô hấp dồn dập kèm theo những thanh âm rên rỉ hừ hừ.

Thấy một màn này, cánh tay trái của Trần Phàm nhẹ nhàng xoa xuống hai bắp đùi thon dài trắng nõn của nàng, từ dưới vuốt ngược lên, cảm nhận sự mịn màng trơn láng của da thịt. Còn tay phải thì bắt đầu cởi nút áo ngủ.

Một nút.

Hai nút....

Ba nút

Bốn nút

Chiếc áo ngủ mỏng tanh màu trắng, chậm rãi chảy xuống khỏi thân hình mềm mại của Hoàng Phủ Hồng Trúc. Nửa dáng người hoàn mỹ nhanh như chớp phơi bày ra trước mắt Trần Phàm. Hai gò bồng đảo bị một chiếc áo lót màu đen bao phủ, nửa kín nửa hở càng khiến cho nàng trở nên quyến rũ.

Tình cảnh này đúng là ứng với câu nói, xinh đẹp như mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt vậy!

Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng khép chặt hai chân, thân mình mềm mại không ngừng vặn vẹo, nhịp hô hấp càng nặng nề hơn.

Nương theo nhịp thở hổn hển của nàng, đôi gò bồng đảo thoáng nhấp nhô lên vài cái. Cặp đùi thon dài của nàng gắp gao khép vào nhau, không để bàn tay thô ráp của Trần Phàm xâm lược hoa viên thần bí.

Không di chuyển được lên trên, bàn tay trái của Trần Phàm lại xòe ra, mân mê bờ mông trắng nõn của Hoàng Phủ Hồng Trúc, khiến cho nàng phải cắn chặt đôi môi chín mọng, trong cánh mũi phát ra thanh âm buồn bực khó chịu không thôi.

Bá!

Nút thắt của chiếc áo lót màu đen đã bị giải khai.

Mất đi trói buộc của xiêm y, đôi gò bồng đảo bất thình lình nhảy ra, ở dưới ánh đèn cặp tuyết lê kiêu ngạo vểnh cao lên, hai hòn ngọc nằm ngay phía trước mang theo màu hồng đào kinh diễm!

“Xoạch!”

Trần Phàm nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngủ đã chảy xuống ra.

Ngay sau đó, cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc, trừ bỏ chiếc quần lót màu trắng ở dưới hạ thân ra, thì trên người nàng đã không còn vật gì khác nữa.

Khẽ cúi người. Trần Phàm hé miệng ra, nhẹ nhàng ngậm lấy hai viên hồng ngọc tinh xảo.

“Ân...”

Cả người Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ run rẩy lên, nơi hoa viên thần bí, nước cam lộ tuôn trào ra.

Trần Phàm giống như đang nhấm nháp mỹ vị bình thường, nhẹ nhàng và khoan thai, thưởng thức đôi gò bồng đảo chưa từng bị người nào khai phá qua. Trong lúc đó, bàn tay trái lại theo bờ mông trắng nõn, một đường lướt sang, cuối cùng dừng ở giữa động khẩu của hoa viên thần bí, cảm nhận thấy nơi đây đang là một mảnh ướt át.

Khoan thai ma sát nơi đó vài lần.

“Đừng...đừng... a...”

Hoàng Phủ Hồng Trúc toàn thân run rẩy, nàng mở mắt ra, đôi con ngươi trong mắt lóe lên một tia phản kháng yếu ớt..

“Đừng...đừng ở chỗ này....”

Nhịp hô hấp của nàng trầm trọng hơn, bắt lấy cánh tay đang muốn công phá hàng tuyến phòng ngự cuối cùng của nàng, hạ thấp giọng như đang rên rỉ nói....

back top