Lúc trước Trần Phàm từng nghĩ, đột nhiên quay trở về nhà, lấy tính tình của Tô San, hơn phân nửa là sẽ cảm động rối tinh rối mù, thậm chí còn kích động tặng cho hắn một nụ hôn. Nhưng ảo tường cùng sự thật, nhiều khi luôn luôn là hai cái đường thẳng song song, vô pháp giao nhau.
Lý Dĩnh cũng đang ở trong nhà.
Đây là chuyện tình mà Trần Phàm không ngờ tới, chẳng những vậy trên ghế sa-lon còn bày đủ các loại nội y kiểu dáng sexy.
Hắn càng không nghĩ đến, hai người Lý Dĩnh và Tô San sẽ ăn mặc so với nữ chúa ở đảo quốc tình yêu còn muốn tràn trề cảm tính hơn.
Hơn nữa. Tô San còn đang nằm đè lên trên người Lý Dĩnh...
Hay ah!
Trần Phàm cảm giác như hai mắt mình đã xảy ra vấn đề.
Nhưng sự thật nói cho hắn biết, hai mắt của hắn không xảy ra vấn đề gì. Hết thảy những cảnh tượng trước mắt, đều là chân thực.
Trên ghế sa-lon, Tô San cùng Lý Dĩnh có lẽ đang hăng hái đùa nghịch nhau, nên căn bản là không nghe thấy thanh âm Trần Phàm mở cửa, càng không có trông thấy Trần Phàm đã bước vào nhà rồi.
Dưới ánh đèn. Tô San chỉ mặc áo dây hai mảnh, phơi bày ra tấm lưng trắng nõn, bên dưới thì mặc một chiếc quần lót chữ T màu tím đậm....
Lạy chúa tôi!
Mà Lý Dĩnh cũng không khá hơn chút nào. Nàng đang bị Tô San áp dưới thân thể, bởi vì chịu không nổi Tô San đùa nghịch, mà một bên nhắm mắt cười, một bên cầu xin tha thứ. Chiếc áo tơ lụa phong phanh trên người nàng, đã bị Tô San xốc lên, tòa nhũ phong tuyết trắng đang bị Tô San nắm trong tay chơi đùa.
Về phần nửa thân dưới....Ưm! nửa thân dưới đang giãy giụa tránh thoát ra khỏi cặp đùi đẹp của Tô San. Theo mỗi động tác nàng giãy giụa, chiếc quần lót chữ T màu tím của Tô San cũng nhăn nheo đi, nhất thời hoa viên thần bí liền phơi bày ra.
“A... a San San, đừng đùa nữa....” Lý Dĩnh cười đến nỗi thở không ra hơi, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Hừ hừ, xem chị còn dám nói em là tiểu phụ nhân nữa không.” Tô San như tướng quân đánh thắng trận, ngẩng cao đầu, bộ dáng vênh váo không ai bì nổi.
“Không dám, San San chỉ là muốn ăn mặc cảm tính một phen thôi. A...! Không đúng, San San là muốn làm cho Trần Phàm chảy máu mũi...Ưm, chảy máu mũi...” Thấy Tô San đã dừng tay, Lý Dĩnh chậm rãi mở mắt ra, thở hổn hển nói.
Chảy máu mũi?
Đứng ngoài cửa, Trần Phàm đang rối rắm muốn quay ra, xem như không hề nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng cuối cùng vẫn khẽ ho khan một tiếng, đánh thức hai người tinh mộng.
“Lý Dĩnh, chị làm sao vậy?” Tô San cảm nhận được biểu tình biến hóa của Lý Dĩnh, liền hồ nghi hỏi.
Lý Dĩnh không trả lời, mà ngơ ngác quẳng ném ánh mắt ra ngoài của, nhìn nhìn Trần Phàm.
Tô San trong lòng vừa động, theo bản năng quay đầu nhìn ra.
Còn Trần Phàm cũng rất phối hợp, một bên cười tà, một bên đi về phía hai người: “Hai vị mỹ nhân, có muốn tôi giúp gì hay không?”
“A “
“A “
Bên tai vang lên thanh âm tà ác cùng bộ dáng sắc mị của Trần Phàm. Tô San và Lý Dĩnh không hẹn, mà cùng vươn tay lên che miệng kinh hô, nhất thời tiếng la hét chói tai vang vọng khắp cả tòa nhà.
“Anh anh “ Tô San thất kinh đem mấy bộ quần áo lót phủ lên trên người, cố gắng che kín cảnh xuân. Còn Lý Dĩnh, sau khi nỗi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, nàng đó mặt cúi gằm đầu xuống, căn bản là không dám đối diện với ánh mắt của Trần Phàm.
“Ngốc tử... anh....đi... ra ngoài....” Mắt thấy những bộ quần áo lót này không thể che lấp cảnh xuân trên người mình. Tô San lập tức tỉnh ngộ, vội vàng cầm lấy chiếc đệm ghế sa-lon, ngăn trở cảnh xuân trước người mình và Lý Dĩnh, nhìn Trần Phàm quát.
“A, anh có nhìn thấy cái gì đâu, thực sự là không hề nhìn thấy cái gì.”
Nghe Tô San nói vậy, bỗng nhiên Trần Phàm giống như vừa nhớ ra chuyện gì đó, không trêu chọc thêm nữa, mà khẽ mỉm cười nói một câu. Sau đó xoay người cực nhanh, đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
“Tên ngốc này, không cho phép anh quay đầu, nếu anh dám quay đầu nhìn lại, em sẽ cắt.... cắt....” Cùng lúc đó, Tô San vội vàng kéo tay Lý Dĩnh, giống như nữ tặc bình thường, cực nhanh chạy lên phòng ngủ trên tầng hai.
Về phần những bộ quần áo lót, làm cho nam nhân chày máu mũi thì....
Thì... hai người chẳng thèm quan tâm đến nữa!
Bên tai vang lên thanh âm kinh hô của hai nữ nhân chạy lên trên tầng, Trần Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười, cười rất thoải mái. Tựa như.... mỗi khi ở bên cạnh Tô San, thủy chung tâm tình của hắn mới được thả lỏng ra một chút.
Khi Trần Phàm đang tươi cười thoải mái, thì Tô San và Lý Dĩnh quay trở về hậu cung xong, lại tuyệt đối không hề thoải mái chút nào.
“Tên hỗn đản kia nhìn thấy hết mọi thứ rồi....” Trong phòng ngủ, Tô San luống cuống đi xung quanh, cuối cùng nhìn thấy tòa nhũ phong của Lý Dĩnh đang phơi bày ra trước không khí, trong đầu không khỏi dần dần hiện ra cảnh tượng lúc trước mình cưỡi lên trên người Lý Dĩnh, chơi đùa tòa nhũ phong tuyết trắng kia, nhất thời hoa dung xấu hổ đến nỗi đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi: “Chị Lý Dĩnh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Làm gì bây giờ?
Lý Dĩnh khóc không ra nước mắt, bây giờ nàng còn biết phải làm gì nữa đây?
Phải biết rằng, nàng cùng Trần Phàm đã phát sinh quan hệ mờ ám, hiện giờ cùng Tô San, vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Trần Phàm ăn mặc phong tình không nói, hơn nữa còn ở trên ghế salon chơi trò nữ vương ah!
Nhớ đến cảnh tượng kia, Lý Dĩnh xấu hổ muốn chết!
“San San, chị thấy chúng ta nên mặc quần áo tử tế vào rồi hãy tiếp tục thảo luận, như vậy sẽ thích hợp hơn.” Sau khi đã lấy lại bình tĩnh. Lý Dĩnh chột dạ nói.
“Nga, đúng rồi, trước mặc quần áo vào đã. Hừ, tên hỗn đản kia chính là sắc ma điển hình, không cẩn thận còn đang nhìn lén chúng ta ở bên ngoài cửa đó.” Nói dứt lời, Tô San nhíu mày nhìn thoáng ra bên ngoài cửa phòng, thấy cửa phòng vẫn đóng im lìm mới nhẹ nhàng thở phào ra, sau đó bước đến trước tủ quần áo, tùy ý lấy ra hai bộ trang phục, nói: “Chị Lý Dĩnh, quần áo của chị em để ở bên dưới rồi, chị mặc tạm quần áo của em nhé.”
“Ân.” Lý Dĩnh ngượng ngùng gật đầu.
Theo sau... hai nàng không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà bắt đầu mặc quần áo lên người.
Lúc này hai nàng không có ngắm nghía trang điểm lâu như thường ngày. Tương phản, tốc độ mặc quần áo rất thần tốc, chỉ mất khoảng nửa phút đồng hồ mà thôi.
Sau khi mặc quần áo tử tế xong, hai nàng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tựa hồ đang muốn hỏi đối phương xem: bây giờ có lên đi xuống dưới nhà hay không?
“Hừ! Đi thôi, chị Lý Dĩnh, chị theo em xuống lầu, chúng ta phải đi đòi lại danh dự.” Tô San nói xong, mắt hiện tinh quang, bước tới trước bàn trang điểm, lấy ra một chiếc kéo sắc bén.
Lý Dĩnh nhìn thấy một màn này, thì cũng hoảng sợ không ít, liền vội vàng hỏi: “San... San, em đang muốn làm gì?”
“Đòi lại danh dự à!” Tô San sát khí đằng đằng nói: “Hắn đã nhìn no mắt rồi, chúng ta tự nhiên sẽ không để cho hắn chiếm thêm tiện nghi nữa.”
“Em không phải là muốn....” Lý Dĩnh chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh.
“A! Chị Lý Dĩnh, em chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi.” Tô San đoán được suy nghĩ của Lý Dĩnh, nhất thời ngượng ngùng giải thích nói.
Nghe Tô San nói vậy, nhất thời Lý Dĩnh cũng không biết phải làm sao, bởi trong lòng nàng có chút sợ hãi, không dám đi xuống đối mặt với Trần Phàm.
Nhưng.... Tô San lại không nhìn ra tâm tình kiêng kị của Lý Dĩnh, nàng lấy hết dũng khí một tay lôi Lý Dĩnh, một tay cầm kéo, hùng hổ hiên ngang bước ra khỏi phòng ngủ, đi xuống dưới lầu.
Trong phòng khách, trên ghế salon vẫn còn bày đầy đồ chơi. Trần Phàm cũng không có biện pháp nào, đành phải ngồi ở sofa, yên lặng chờ đợi, trong lúc chờ đợi, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh tượng dở khóc dở cười lúc trước.
“Cười, anh thử cười thêm nữa xem nào!”
Trên cầu thang, Tô San trông thấy Trần Phàm đang cười trộm, nàng tức giận vung kéo lên, đằng đằng sát khí nhảy chồm tới phía Trần Phàm.
“Uy, lão bà, anh đã nói là không nhìn thấy gì rồi mà. Chẳng lẽ em muốn mưu sát chồng mình hay sao?” Trần Phàm thấy thế, chẳng quan tâm nhảy dựng lên chạy trốn.
Bên tai vang lên hai chữ “lão bà”, nhìn người thanh niên ngày trước giống như Chiến Thần đứng sừng sững ở trên lôi đài, lúc này đang phơi bày ra hình dáng hoạt bát, thì nét lo lắng khẩn trương trên khuôn mặt của Lý Dĩnh, đột nhiên đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
Một cỗ tâm tình hâm mộ, bất tri giác tràn ngập ở trong lòng của nàng!
Mà Tô San và Trần Phàm dường như cũng chưa ý thức được điều này, hai người vẫn truy đuổi nhau náo loạn như cũ. Theo sau, chẳng biết Trần Phàm cố ý hay vô tình, mà trực tiếp chạy lên trên tầng, còn Tô San thì vẫn giơ kéo đuổi theo không tha.
“Haiiz.” Nhìn bóng lưng của hai người chạy lên trên tầng, Lý Dĩnh khẽ thở dài một hơi thầm kín, yên lặng rời đi.
Trong hàng lang, trên tầng hai!
Tô San vẫn chưa biết chuyện này, mà nàng đang cầm kéo đứng trước cửa phòng, hùng hổ quát: “Sắc ma, anh mở cửa ra cho em!”
“Đừng hòng!”
“Đồ ngốc, anh có mở cửa hay không?”
“Không mở!”
“Có dũng khí thì anh đóng cửa cả đời đi!”
“Được thôi, anh rất biết kiên nhẫn đó!”
Trong phòng ngủ, Trần Phàm thản nhiên đấu võ mồm cùng với Tô San, khóe miệng còn lộ ra một tia cười khổ.
Hắn chạy lên tầng hai, là vì nhìn thấy biểu tình của Lý Dĩnh phát sinh biến hóa, nên cố ý cấp cho Lý Dĩnh một cái bậc thang, để nàng yên lặng rời đi!
Bởi vì, Tô San đang là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn, mà ngày trước hắn nhất nộ trùng quan vì hồng nhan, lao thẳng đến quân khu NP cướp Lý Dĩnh đi. Theo ý nào đó mà nói, thì bây giờ hắn.... cũng coi như là con rể của Lý gia. Dưới tình hình này, nếu ba người cùng đối diện nhau ngồi chung một chỗ, thì sẽ như thế này đây nhỉ?
Vợ lớn... vợ bé... trái ôm phải ấp sao?
Hiện giờ Trần Phàm không dám. Có muốn cũng là không dám!
Bởi vì... trận chiến giữa hắn và Thanh Bang sắp triển khai, hắn cần phải đem toàn bộ tinh lực, đầu nhập vào bàn cờ này. Chỉ như vậy, thì hắn mới có cơ hội đánh đổ Hắc Kim Đế Quốc nhiều năm qua đã xưng bá giang hồ phương Nam!