Hơn tám giờ tối, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng ló dạng trong mây đen, lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong thành phố Hàng Châu, ánh trăng và ánh đèn cùng hòa vào nhau, làm cho cảnh đêm của thành phố tựa như mộng ảo.
Thần tình âm trầm đi ra khách sạn Kim Mậu, Tưởng Khải cũng không quan tâm bảo an khách sạn cúi chào, mà lạnh lùng lấy di động ra, bấm một dãy số, đặt lên bên tai hướng chiếc xe Buick treo biển số thành ủy Hàng Châu đi tới.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm tràn ngập từ tính của ông trùm hắc đạo Hàng Châu Khổng Khê: “Tiểu Khải, hôm nay sao lại nhớ gọi điện thoại cho ca ca thế? Hay là nhớ ca ca đây? Vừa lúc chỗ của ca ca mới có hai “Dương Châu Sấu Mã” mới tới, đêm nay tặng cho chú làm thức ăn tươi đây.”
Bởi vì trong quá trình Tưởng Cương quật khởi, Tiết Hồ ra sức rất lớn, vì thế Tưởng Cương cũng được xem như một trong những nhân vật đỉnh cấp của Hắc Kim đế quốc Tiết gia.
Chính vì như thế, bản thân là người nắm quyền Thanh bang ở Hàng Châu, sau khi Khổng Khê tới Hàng Châu, tự nhiên là phải đi bái phỏng Tưởng Cương, mối quan hệ giữa hai người chẳng những không tệ, mà hắn còn quan hệ chặt chẽ cùng với Tưởng Khải.
Song phương âm thầm tiến hành những cuộc giao dịch không muốn cho ai biết, mức độ bảo mật rất cao, mà Khổng Khê cung cấp những cô gái ở các địa phương dùng để lung lạc Tưởng Khải, càng làm cho những cuộc giao dịch trở nên dễ dàng.
“Khổng ca, hiện giờ tiểu đệ không có tâm tư chạm vào đàn bà.” Tưởng Khải tâm tình không tốt, cau mặt nói.
Đầu bên kia điện thoại, Khổng Khê vốn đang chơi bài brit với mấy ông chủ thương giới Chiết Giang, nghe được Tưởng Khải nói như thế, liền mỉm cười áy náy, cầm di động đi ra khỏi phòng, đứng trong hành lang nói: “Tiểu Khải, giọng nói của chú nghe có vẻ không ổn. Hay là kẻ nào không có mắt chọc giận đến chú?”
“Nhất thời cũng không nói rõ ràng được.” Tưởng Khải trầm giọng hỏi: “Khổng ca, hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi ở Kim Đỉnh.” Khổng Khê đáp, dù sao Tưởng Khải vẫn trọng yếu hơn mấy ông chủ thương giới, vì thế liền làm ra lựa chọn sáng suốt.
Cúp điện thoại, Khổng Khê mang theo thần tình áy náy đi vào phòng, nói: “Ba vị, thật sự ngại quá, có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, hôm nào tiếp tục bồi ba vị đánh bài, kế tiếp sẽ do Mị Nương thay thế tôi chơi cùng các vị.”
Vừa nói xong, một cô gái ăn mặc tuy không hở hang nhưng cả người tản ra khí chất thành thục, mỉm cười quyến rũ, nói: “Khả năng chơi bài của Mị Nương có hạn, ba vị lão tổng cần phải lưu tình a, chớ để Mị Nương thua đến mất cả quần áo..”
Nói xong, Mị Nương vũ mị nháy mắt.
Nhìn Mị Nương chín mọng như nước ở trước mắt, ba ông chủ thương trường cười ha ha. ý bảo Khổng Khê cứ đi làm việc của mình thôi.
Khổng Khê không nhiều lời vô nghĩa, lập tức rời khỏi phòng.
Hiển nhiên, hắn có lòng tin tuyệt đối với tài năng giao tế của cô gái đứng đầu trong Kim Đỉnh, tin chắc nàng sẽ tiếp đãi ba ông chủ thương trường thỏa đáng.
Nửa tiếng sau, Khổng Khê nhìn thấy Tưởng Khải mang theo vẻ mặt âm trầm đi vào văn phòng trong Kim Đỉnh.
“Tiểu Khải, tôi thấy rất buồn bực, ở Chiết Giang có ai lại dám đem chú chọc giận thành như vậy?” Khổng Khê cười ném một gói thuốc lá cho Tưởng Khải.
Tưởng Khải cầm gói thuốc rút một điếu châm lửa, rít mạnh một hơi, buồn bực nói: “Tên khốn kiếp Tiêu Viễn Sơn!”
“Tiêu Viễn Sơn?” Khổng Khê nhướng mày, bản thân là người nắm quyền Thanh bang tại Hàng Châu, hắn tự nhiên hiểu rõ Tiêu Viễn Sơn hôm nay là người thuộc trận doanh của Trần Phàm, hiện giờ nghe thấy Tưởng Khải nói bị Tiêu Viễn Sơn chọc giận, không khỏi cảm thấy hết sức tò mò, đồng dạng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn: “Sao lại như thế?”
“Gần đây tại Hàng Châu có một quán quân tiêu thụ anh biết không? Là một đứa con gái bộ dạng không tệ, khí chất cũng được, nhưng rất ngông nghênh.” Tưởng Khải nói ra nguyên nhân: “Tôi ở trên báo nhìn thấy nàng liền xem trọng, theo đuổi nửa tháng ai ngờ đứa con gái kia cứng mềm đều không sợ, rơi vào đường cùng tôi muốn bán cho Tiêu Viễn Sơn một cái nhân tình, để hắn ra mặt đem đứa con gái kia lên giường cho tôi, ai biết lão già Tiêu Viễn Sơn giẫm phải vận khí *** chó kia lại không nể tình.”
Nói xong lời cuối cùng, Tương Khải bừng bừng giận dữ.
“Như vậy à.” Ánh mắt Khổng Khê lóe ra, hữu ý vô tình nói: “Tiểu Khải, chú cũng biết bây giờ Tiêu Viễn Sơn đã là phó tổng tài của tập đoàn Cao Tường kiêm người phụ trách công ty chi nhánh ở Chiết Giang, thuộc trận doanh của người thanh niên kia, cho nên không thể động tới hắn được.”
“Khổng ca, điểm ấy tôi rõ ràng, tôi cũng không phải muốn động tới hắn, muốn động ít nhất cũng phải chờ cho Tiết gia đùa chết Trần gia tiểu tử, sau khi cha tôi vào kinh mới động tới hắn, đến lúc đó tôi sẽ khiến cho hắn muốn sống cũng không được!” Tưởng Khải lạnh lùng nói: “Tôi đến tìm Khổng ca, chỉ là muốn từ chỗ Khổng ca mượn hai người mà thôi.”
“Không cam lòng?” Khổng Khê hiểu ý cười, hắn biết rõ Tưởng Khải là loại người vô cùng nóng nảy sỗ sàng.
Quả nhiên, Tưởng Khải âm âm cười, nói: “Khổng ca, anh cũng biết bất cứ đứa con gái nào bị tôi nhìn trúng ý, không lôi được lên giường, tôi ngủ sẽ không an ổn.”
“Hiểu rồi.” Khổng Khê ha ha cười, nghĩ nghĩ nói: “Như vậy đi, ngày mai tôi phái người đi xử lý thỏa đáng việc này. Hôm nay nếu chú có hứng thú thì cùng tôi uống hai chén, nếu không có hứng thú, muốn đánh bài thì đến sòng bạc, muốn chơi Dương Châu Sấu Mã thì tôi gọi điện kêu người an bài cho chú.”
“Đàn bà thì khỏi cần, súng đạn của tôi lưu cho đứa con gái kia, đêm mai tôi sẽ phun vào mặt cô ta!” Tưởng Khải âm sâm cười nói: “Hay là đi sòng bạc chơi đùa, nói thật, đã lâu tôi không chơi bạc rồi.”
“Đi, tôi còn có mấy người bạn cần bồi tiếp, nên không tiếp tục chơi với chú được, tôi tìm một đứa con gái xinh xắn chơi cùng chú.” Khổng Khê gật đầu cười, tận sâu trong con ngươi lại hiện lên một tia khinh thường.
Tia khinh thường kia đã sớm cắm rễ tận sâu trong lòng hắn.
Theo hắn xem ra, mất đi quầng sáng Tưởng gia đại công tử, ngay cả tư cách để cho hắn liếc mắt nhìn một cái, Tưởng Khải cũng đều không có.
Nhưng sự thật chính là như vậy, nếu có một ông già ngưu bức, thì số phận sẽ thay đổi rất nhiều ah!
Nếu như nói Hàng Châu Mai gia trà xã là một trong những tiệm trà khó bước vào nhất Hàng Châu thậm chí là nam bán quốc, như vậy Đông Hải Thạch Phong trà viên cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu không lúc trước Tô Thanh Hải cũng sẽ không nói, ở Đông Hải số người có thể bước chân vào Thạch Phong trà viên không vượt qua ba mươi người.
Phải biết rằng, Đông Hải chính giới luôn luôn là địa phương lót chân để nhảy lên đỉnh kim tự tháp quyền lực, đồng dạng, Đông Hải thương giới là nơi ngọa hổ tàng long - từng truyền lưu một câu nói người có tài sản trên triệu chỉ là một kẻ nông dân trong số những người có tiền, chỉ như vậy liền nhìn ra được vấn đề ẩn chứa bên trong đó.
Ở dưới tình huống như vậy, chỉ có không tới ba mươi người được bước chân vào Thạch Phong trà viên là có thể biết cánh cửa nơi này cao tới trình độ như thế nào.
Vào lúc chín giờ tối, một chiếc Audi 6 treo bảng số thành ủy Đông Hải chậm rãi chạy tới cửa Thạch Phong trà viên.
Trong xe, một người đàn ông mặc chính trang, gương mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua bãi đỗ xe, cùng hai con sư tử đá xuất thân từ tay một vị đại sư điêu khắc thời Thanh triều, ngày trước được một gã đại tướng biên cương đế trước công làm vật trấn trạch thì trong con ngươi giấu đằng sau chiếc kính mắt chợt hiện lên một đạo sánh sáng như nghiền ngẫm.
Mà người tài xế lái xe cho người trung niên nhìn thấy cửa lớn của Thạch Phong trà viên thì gương mặt cũng hiện lên vẻ quỷ dị.
“Lão Trương, ông ở trong xe chờ tôi một lát.” Xe vừa dừng ổn, bản thân Lương Vĩnh Sinh vốn là nhân vật thực quyền trong kỷ ủy hiển nhiên rất có hiểu biết đối với Thạch Phong trà viên, cũng không yêu cầu tài xế cùng nhau tiến vào.
“Dạ!”
Người tài xế năm nay đã gần năm mươi tuổi vẫn không hề có chút bất mãn, bản thân là tài xế của kỷ ủy Đông Hải, hắn không có tư cách bước vào Thạch Phong trà viên, mà ông chủ của hắn, vị đại lão Đông Hải mới miễn cưỡng có tư cách bước vào.
Ngay cửa trà viên, Mạc lão trong bộ quần áo vải bố nhìn thấy Lương Vĩnh Sinh từ trong chiếc xe Audi 6 mang bảng số thành ủy bước xuống, cũng không hề cảm thấy có chút nào kinh ngạc, gương mặt bình tĩnh như nước.
“Mạc lão, nhiều năm không gặp, không biết ngài có khỏe không?” Lương Vĩnh Sinh nhìn thấy Mạc lão, trong lòng chấn động, vội vàng chủ động mở miệng, tư thế phóng xuống rất thấp.
“Lương gia tiểu tử?” Mạc lão tựa hồ nhận ra Lương Vĩnh Sinh, thoáng trầm ngâm, nói: “Hiện tại Lương gia cũng chỉ có cậu là có tiền đồ nhất thôi.”
Lương Vĩnh Sinh thật cẩn thận chú ý, không dám tiếp lời.
Hắn biết rõ vị lão già thân mặc vải bố đứng trước mắt, từng phục vụ cho một vị đại lão, vị đại lão kia chỉ cần giậm chân một cái, đại giang nam bắc đều phải run rẩy lên.
Thạch Phong trà viên, chính thuộc về vị lão gia tử đó!
“Chắc là đến tìm Trần gia hậu sinh a?” Mạc lão nhàn nhạt cười nói: “Đi theo tôi.”
Nói xong, Mạc lão dẫn đường phía trước. Lương Vĩnh Sinh có chút nghi hoặc đi theo phía sau.
Xuyên qua đường nhỏ lát đá trong rừng trúc, Mạc lão mang theo Lương Vĩnh Sinh đi tới trước một gian nhà trúc, nói: “Lão gia tử cùng Trần gia tiểu tử đều ở bên trong, chính cậu gõ cửa đi.”
Lão gia tử.
Nghe được ba chữ kia, gương mặt Lương Vĩnh Sinh đột biến!
Mà vẻ mặt Mạc lão lại hờ hững, xoay người rời đi.
Đứng ngay trước cửa gian nhà trúc, Lương Vĩnh Sinh nhíu mày suy tư vài giây đồng hồ, sau đó hít sâu một hơi, tiến lên hai bước nhẹ nhàng gõ cửa.
Giờ khắc này, bản thân là đại lão kỷ ủy, dù hắn đã kiệt lực khống chế vẻ mặt của mình, nhưng khóe mắt nhảy mạnh điên cuồng đã bán rẻ tâm tình chân thật nhất tận sâu trong nội tâm của hắn.
Khẩn trương lo lắng.
Giờ khắc này hắn quả thật cực kỳ lo lắng.
Ngày đó, Hoàng Phủ Hồng Trúc tìm gặp hắn, muốn hắn ra mặt giúp xử lý Tưởng Cương, hắn lập tức cự tuyệt.
Đêm nay Trần Phàm mời hắn tới nơi này, hắn biết rõ Trần Phàm cũng là vì chuyện kia mà đến.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm không mất đi quầng sáng của Trần gia, hoặc Trần lão gia tử còn chưa nằm xuống Bát Bảo Sơn. Trần Phàm muốn động tới Tưởng Cương hắn tuyệt đối không hề cau mày, ngược lại còn chạy vội đi hành sự.
Dù sao động tới Tưởng Cương, nếu so với trận thanh tẩy Vân Nam lần đó càng dễ dàng hơn nhiều, mà lúc đó bởi vì một câu của Trần Phàm. Vân Nam hoàn toàn lật trời, quan chức lãnh đạo các ngành đều vội vàng ra mặt giải quyết...
Trên thế giới này không có chữ nếu, người đi trà nguội, cây đổ bầy khỉ tan, Trần lão thái gia buông tay rời bỏ nhân gian. Trần Phàm bị đuổi khỏi Trần gia, chỉ với thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường cùng những chiến hữu sinh tử của Trần Chiến hò hét trợ uy, Lương Vĩnh Sinh cũng sẽ không đáp ứng giúp Trần Phàm động tới Tưởng Cương, dù sao thế lực của Tưởng Cương không nhỏ, phía sau còn có Tiết gia làm chỗ dựa.
Vô luận Trần Phàm nổ toạc trời thế nào, thì hắn cũng sẽ không đáp ứng.
Đây là ý tưởng trước khi đến của Lương Vĩnh Sinh.
Nhưng... hiện giờ, vị lão già từng đứng trên đỉnh quyền lực kim tự tháp, chỉ cần giậm chân một cái có thể làm cho đại giang nam bắc phải run rẩy cũng đang ở bên trong...
Ẩn tình bên trong chuyện này, đã làm Lương Vĩnh Sinh phải khẩn trương lo lắng.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Trần Phàm trong bộ âu phục tự tay mở cửa cho Lương Vĩnh Sinh, khẽ mỉm cười nói: “Lương tiên sinh, mời.”
Lương Vĩnh Sinh nhìn lướt qua người Trần Phàm, đưa mắt nhìn về lão già ăn mặc mộc mạc đang ngồi cạnh bàn trà.
Lão già tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Lương Vĩnh Sinh, đặt chén trà xuống chậm rãi đứng dậy.
Lương Vĩnh Sinh thấy thế gương mặt chợt biến đổi, lập tức bước lên phía trước hành lễ, hé miệng định nói gì đó.
Nhưng...
Không chờ vị lãnh đạo hai tay nắm thực quyền trong kỷ ủy, bị các vị đại tướng biên cương khắp nơi xem là hoạt diêm vương như Lương Vĩnh Sinh mở miệng. Lão già cũng không thèm nhìn hắn, chỉ đi xuyên qua cạnh hắn mỉm cười vỗ vỗ bả vai Trần Phàm, nói: “Tiểu Phàm, hai người chậm rãi tán gẫu, tôi đi pha bình trà cho hai người.”
Lộp bộp!
Trong lòng Lương Vĩnh Sinh chấn động mãnh liệt.
Hắn biết rõ, lão già tự tay đi pha trà không phải bởi vì hắn, mà là vì Trần Phàm!
Theo hắn xem ra, cho dù là trong ban ngành của mình có vị đại lão nào mang một chữ “Chính” ở phía trước, hơn nữa còn là người đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực đến nơi đây, lão già kia cũng sẽ không tự tay đi pha trà!
Tuyệt đối sẽ không!
Một hòn đá này đã nhấc lên cả ngàn tầng sóng!