“Trần tiên sinh cũng muốn tôi chuyển cáo cho ông, vở kịch hay mới vừa bắt đầu.”
“Đô...đô...”
Trong đầu vọng lại câu nói của Tiêu Viễn Sơn, bên tai vang lên âm thanh “đô đô..”
Tưởng Cương tức giận đến run rẩy cả người, lại mạnh mẽ vỗ lên cửa kính xe, trực tiếp nện cửa kính vỡ vụn. Những mảnh thủy tinh vỡ nát cắt vào tay phải của hắn, máu tươi nhất thời bừng lên.
“Tưởng chủ tịch.” Thư ký thấy thế, sắc mặt chợt biến đổi.
“Lái xe, đến bệnh viện!” Tưởng Cương lạnh lùng nói.
“Tay của ngài..” Thư ký cố gắng nhắc nhở bàn tay phải của Tưởng Cương đang đổ máu.
“Con mẹ nó tôi đang bảo anh lái xe đến bệnh viện, sao anh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Tưởng Cương phẫn nộ rít gào, không thèm để ý đến bàn tay đang bị tổn thương chút nào. Thư ký sợ tới mức cả người run lên, không dám nói thêm lời nào, run rẩy khởi động máy xe.
Mà Tưởng Cương vẫn để mặt cho máu tươi chảy ra trên bàn tay, gương mặt dữ tợn giống như ma quỷ đến từ địa ngục: “Tiểu tử, quan trường không phải là chỗ cho mày đùa giỡn, mày cứ đâm đầu gây sự như vậy, tao sẽ cho mày trả giá thảm trọng vì sự ngu muội của mày!”
Nghe được lời nói của Tưởng Cương, trong lòng thư ký của hắn mơ hồ run rẩy.
Hắn biết, ông chủ am hiểu nhất là dùng chiêu giết người không thấy máu vào lúc này đang thật sự tức giận!
Quan trường chú ý dùng đao mềm giết người, gọi là giết người không thấy máu.
Theo hắn xem ra, Trần Phàm đã phạm vào cấm kỵ!
Dùng vũ lực giải quyết sự xung đột trong quan trường, nhất là ở điều kiện tiên quyết trộn lẫn cùng hắc đạo, đây là kiêng kỵ lớn nhất trong quan trường!
Rất nhiều người biết Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu cao nhất Hàng Châu, nhưng không biết Thanh Long sơn trang mới là khu nhà giàu ngưu bức nhất Hàng Châu?
Nằm trong cảnh khu Tây Hồ, Thanh Long sơn trang là khu biệt thự duy nhất trong cảnh khu, khu biệt thự tổng cộng có mười bảy ngôi biệt thự, bỏ qua giá cả khiến cho những phú hào bình thường phải líu lưỡi, điển hình là nơi có tiền cũng không mua được, người bình thường căn bản không thể mua nổi.
Năm đó, Tiêu gia đang ở trong thời kỳ huy hoàng, Tiêu Viễn Sơn từng mua một tòa biệt thự trong Thanh Long sơn trang, luôn luôn không nỡ lòng bán đi. Lúc ấy hắn dùng hơn bốn trăm ngàn, hiện giờ giá trị đã vượt hơn một triệu năm trăm ngàn, xem như là một trong những đầu tư sáng suốt nhất lúc đó.
Ngay trong lúc Tưởng Cương vì chuyện của Tưởng Khải mà nổi trận lôi đình, Điền Thảo đang ngồi trong chiếc xe việt dã đi cùng Độc Nhất Đao tới Thanh Long sơn trang.
Có lẽ lúc trước từng gặp qua thân thủ cường hãn của Trần Phàm, vì thế đối với giá trị vũ lực biến thái của Độc Nhất Đao chỉ với sức một mình đã đánh bại ba người Tưởng Khải, cảm xúc của Điền Thảo cũng không có bao nhiêu dao động.
Dọc theo đường đi nàng có vẻ rất bình tĩnh, không người nào biết được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
Tất cả chuyện này bị Độc Nhất Đao hoàn toàn nhìn thấy, không khỏi cảm thán trong lòng khen ngợi ánh mắt Trần Phàm thật sắc bén, lại nhìn trúng được một bông hoa kiên cường như Điền Thảo.
Theo Độc Nhất Đao xem ra, nếu là những thiếu nữ bình thường gặp phải chuyện phát sinh đêm nay, có thể không khóc cũng đã là hiếm thấy, có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định cũng đã đủ nổi bật trong những người bạn cùng lứa tuổi, về phần giống như Điền Thảo, không chút dao động chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để mà hình dung.
Thậm chí theo Độc Nhất Đao xem ra, trên người Điền Thảo ngoại trừ không có khí tức bá đạo như Sở Qua, ở nhiều khía cạnh, còn ưu tú hơn Sở Qua rất nhiều.
Khi chiếc việt dã chạy vào đại viện một tòa biệt thự tại Thanh Long sơn trang, a Ngốc đang chờ ngay cửa đã lâu.
“Điền tiểu thư, Trần tiên sinh đang ở đại sảnh chờ cô.” Nhìn thấy Độc Nhất Đao cùng Điền Thảo xuống xe, a Ngốc liền bước lên nghênh đón.
Điền Thảo giữa im lặng gật gật đầu, lập tức đi vào đại sảnh biệt thự.
“Nhất Đao, Trần tiên sinh nói chỗ này rất an toàn, mấy ngày nay anh ở lại nơi này bảo hộ Điền tiểu thư.” A Ngốc thấy Điền Thảo rời đi, lại nhìn Độc Nhất Đao nói.
Gương mặt Độc Nhất Đao không chút thay đổi gật đầu.
Nguyên bản hắn là cận vệ của Sở Qua, kết quả nhận được mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hồng Trúc, dùng thời gian ngắn nhất chạy tới Hàng Châu, âm thầm bảo hộ an toàn cho Điền Thảo, đúng lúc ngăn cản được hành động bắt cóc của Tưởng Khải.
Đương nhiên, cho dù Độc Nhất Đao không đến Hàng Châu, năng lực của thành viên Ám Đường luôn bí mật bảo vệ Điền Thảo cũng đủ ngăn cản lần hành động bắt cóc hôm nay.
Trong đại sảnh biệt thự, Trần Phàm ngồi trên sô pha đang ngậm một điếu thuốc lá nhẹ nhàng rít thuốc.
Khói thuốc vờn quanh gương mặt Trần Phàm, Điền Thảo vừa đi vào đại sảnh mơ hồ có thể nhìn thấy Trần Phàm đang ngồi trầm tư, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe được tiếng bước chân, Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc đứng dậy quan tâm hỏi: “Không bị hù sợ chứ?”
Điền Thảo lắc lắc đầu, bước những bước trầm ổn đi về hướng Trần Phàm.
Nhìn thấy gương mặt trầm ổn của Điền Thảo, Trần Phàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời âm thầm cảm thán, tâm tính của Điền Thảo người bình thường quả thật không thể so sánh.
“Mấy ngày nay cô cứ ở lại trong biệt thự này đi.” Trần Phàm nghĩ nghĩ nói: “Chờ sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ đưa cô quay về Đông Hải.”
“Được!”
Điền Thảo nhẹ giọng trả lời.
“Vậy cô đi tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút. Tôi đi ra ngoài làm một ít chuyện.” Trần Phàm giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Điền Thảo do dự một chút, lấy hết dũng khí nhìn về phía Trần Phàm hỏi: “Có phải từ lúc mới bắt đầu, anh đã phái người bảo hộ bên cạnh tôi?”
“Ân.”
Bên tai vang lên câu hỏi khó hiểu của Điền Thảo, Trần Phàm có chút ngạc nhiên, không biết vì sao Điền Thảo lại hỏi như vậy.
Mà Điền Thảo cũng không hề giải thích, chỉ ngơ ngơ ngần ngần nhìn Trần Phàm, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi chờ anh.”
Trần Phàm cười cười, không nói thêm gì nữa mà đi nhanh khỏi đại sảnh biệt thự.
Cùng lúc đó, tại đại viện tỉnh ủy Chiết Giang, trong một phòng sách ở tầng hai đại viện.
“Tiểu Vĩ, nhìn cậu thật có chút không yên lòng a.”
Người mở miệng chính là một lão nhân có mái tóc trắng, tinh thần phấn chấn.
Lão nhân mặc một bộ áo ngủ, tay cầm một viên cờ trắng, cười híp mắt nhìn vào vị phó chủ tịch thường vụ của tỉnh Chiết Giang, chính là La Vĩ, nói.
La Vĩ đang chơi cờ nhưng lòng lại lo ra, nghe được lời nói của lão nhân, gương mặt thoáng biến đổi.
Sau buổi cơm chiều, hắn đã đi tới tòa biệt thự hai tầng này, cùng lão thủ trưởng của mình hàn huyên được nửa giờ thì cùng nhau chơi cờ vây.
Lúc La Vĩ còn trẻ tuổi, cũng không biết chơi cờ vây, sau đó lại cùng lão nhân trước mắt học chơi cờ.
Dùng lời nói của lão nhân, nhân sinh như bàn cờ, biết chơi cờ cũng sẽ biết cách làm người.
Từ sau lúc đó, La Vĩ bắt đầu yêu thích cờ vây, trình độ chơi cờ tăng cao, tuy rằng không sánh bằng tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng cũng xem như đầu lĩnh của người chơi nghiệp dư, nhưng mãi vẫn không phải là đối thủ của lão nhân.
Thậm chí hai người cũng không cùng một cấp bậc!
“Bí thư..” La Vĩ xấu hổ cười, cố gắng nói gì đó.
“Thôi, xem ra tối nay cậu không có tâm tư bồi lão đầu tử chơi cờ.” Lão nhân cười cười đem viên cờ trắng đặt lên giữa bàn cờ.
“Bí thư, chẳng lẽ ngài tuyệt không lo lắng chuyện đứa con của Tưởng Cương sao?” La Vĩ thoáng do dự một chút, cuối cùng nhịn không được hỏi.
Thân là lão lãnh đạo của La Vĩ, Chu Bình Xuyên một tay cất nhắc La Vĩ lên tới chức vụ như bây giờ, hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Lo lắng? Tại sao phải lo lắng?”
Ân?
Lần này đúng là hỏi khó La Vĩ.
“Lấy thân phận của Tưởng Cương, có người dám phế bỏ hai chân Tưởng Khải trên đất Hàng Châu, người nọ nếu không phải kẻ điên, như vậy chuyện này tất có vấn đề.” La Vĩ nghĩ nghĩ nói.
“Không có vấn đề gì đáng nói.” Chu Bình Xuyên lắc lắc đầu: “Chỉ là bắt đầu một ván cờ mới. Hàng Châu sa vào tiền tuyến của ván cờ.”
Trong lòng La Vĩ kinh hoàng.
“Tiểu Vĩ, gần đây chuyện giữa cậu cùng tập đoàn Cao Tường, tôi cũng có nghe thấy.” Chu Bình Xuyên một lời nói kinh người: “Tập đoàn Cao Tường không tiếc sức lực gia tăng công tích cho cậu, nói vậy không phải Tiêu Viễn Sơn báo đáp cậu, mà là ý tứ của Trần gia hậu sinh kia.”
Sắc mặt La Vĩ cuồng biến, vội vàng đứng dậy.
“Ngồi xuống đi.” Chu Bình Xuyên khe khẽ thở dài: “Còn nhớ rõ chuyện tôi vừa nói Hàng Châu chính là tiền tuyến trong thế cục bàn cờ kia không? Kỳ thật tôi muốn nói, Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang. Trần gia hậu sinh muốn đấu Thanh bang, tất đoạt Hàng Châu! Một khi đã như vậy, bước đầu tiên của hắn phải làm không phải là cùng Thanh bang triển khai huyết tinh chém giết, mà khám rụng cây đại thụ Thanh bang ở tại Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang!”
La Vĩ kinh hồn táng đảm ngồi xuống ghế, không thể đoán được ý tứ của Chu Bình Xuyên.
“Cây đại thụ kia chính là Tưởng Cương!” Chu Bình Xuyên đột nhiên đề cao thanh âm.
Trong lòng La Vĩ bắt đầu bồn chồn.
“Mà cậu chính là cây đại thụ mà Trần gia hậu sinh tính toán bồi dưỡng ở Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang, đúng không?” Chu Bình Xuyên nhẹ nhàng hỏi giống như không có việc gì, giống như chỉ đang hỏi một vấn đề nhỏ nhặt.
La Vĩ bắt đầu đổ mồ hôi, không dám nhìn ánh mắt Chu Bình Xuyên.
“Tiểu Vĩ, cậu là do tôi dẫn dắt mà lên, từ chức trưởng phòng tới chức phó chủ tịch như bây giờ, đoạn đường này đấu tranh thật nhiều, may mắn chính là cậu vẫn bình yên vô sự đi tới.” Chu Bình Xuyên than thở nói: “Đường sau này tôi không khả năng giúp đỡ được cậu nhiều lắm, nhưng nếu như có thể, tôi sẽ giúp cậu một lần cuối cùng trước khi về hưu.”
“Bí thư..” La Vĩ kích động.
“Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng cậu có thể làm được không thẹn với lương tâm.” Chu Bình Xuyên nói ra câu sau cùng: “Được rồi, cậu trở về đi, tôi còn phải gặp khách.”
La Vĩ há mồm định nói gì đó, cuối cùng lại nhịn được, đứng dậy cung kính chào Chu Bình Xuyên sau đó rời khỏi biệt thự.
Mười phút sau.
Trần Phàm trong bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, được một người dẫn đường đi tới phòng khách sương khói vờn quanh.
Trong phòng sách, đã thu hồi bàn cờ, Chu Bình Xuyên khoanh tay đứng bên cửa sổ.
Trần Phàm đi vào phòng sách, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cũng không lên tiếng quấy rầy Chu Bình Xuyên.
Một phút sau, Chu Bình Xuyên xoay người, nhìn Trần Phàm đang cung kính đứng ngay cửa, cười nói: “Trần thiếu, tiểu miếu không dung nổi đại bồ tát, cậu đứng nơi đó, để tao lão đầu tử này sinh lòng bất an nha, ha ha.”
“Chu bí thư..” Trần Phàm hơi cúi đầu.
“Ngồi đi. Trần thiếu, chỗ này của tôi không có thuốc thơm hay trà ngon. Thuốc lá chỉ là Lợi Đàn bình thường nhất, trà là dã trà vùng núi mà thôi. Nếu như cậu không chê, trước hết hút thuốc, tôi pha chén trà cho cậu.” Chu Bình Xuyên trực tiếp cắt đứt lời nói của Trần Phàm, nhẹ nhàng cười.
Trần Phàm nhìn thoáng qua Chu Bình Xuyên được xung tụng đại quan thanh liêm, chân thành nói: “Ở Chiết Giang, mỗi người đều mong muốn được hút Lợi Đàn của Chu bí thư cùng uống dã trà của ngài, nhưng 99% số người ngay cả cửa biệt thự này cũng không được đi vào. Hôm nay tiểu Phàm có thể được vào, hút thuốc, uống trà, đã cảm giác sâu sắc vinh diệu cùng may mắn.”
“Ha ha!” Chu Bình Xuyên sang sảng cười, trong con ngươi lại hiện lên ánh sáng khác thường.
Mấy phút sau, Chu Bình Xuyên đặt một chén dã trà tới trước mặt Trần Phàm, Trần Phàm đứng dậy hai tay tiếp nhận.
“Tôi biết mục đích hôm nay cậu đến tìm tôi.” Chu Bình ngồi trên chiếc ghế trước bàn đọc sách, châm một điếu thuốc, nói: “Thậm chí, tôi còn hiểu được lý do cậu sắp lấy ra thuyết phục tôi, cũng có thể đoán được chắc chắn mười phần.”
“Tiểu xiếc mà thôi, tự nhiên không vào được pháp nhãn của ngài.” Trần Phàm cười khổ một tiếng, đối với việc Chu Bình Xuyên có thể đoán được điểm này, cũng không cảm thấy tò mò, dù sao hắn biết rõ, người giống như Chu Bình Xuyên chỉ dựa vào bản thân cố gắng từng bước chân đi tới chức vị hôm nay, kiến thức trên nhiều khía cạnh chính là hắn không thể so sánh.
“Trần thiếu, để cho tôi giúp cậu một tay vặn ngã Tưởng Cương, có thể!” Chu Bình Xuyên lẳng lặng nhìn vào ánh mắt Trần Phàm, gương mặt bình tĩnh, thanh âm lại như sấm rền nổ vang trong phòng sách: “Tôi chỉ có ba yêu cầu, thứ nhất Hàng Châu nhất định sẽ biến thành trường thi đấu. Cho nên chuyện cần phát sinh là rất bình thường, nhưng đừng vượt qua đường dây cao thế, đừng cho nhân dân chịu khổ. Thứ hai, cậu muốn cho La Vĩ trở thành ô dù tại Hàng Châu thậm chí Chiết Giang, có thể, nhưng không được quá phận như La Tinh. Thứ ba, ngoại trừ cha con Tưởng Cương, đừng liên lụy những người khác.”
“Tiểu Phàm ghi khắc trong tâm khảm.” Trần Phàm nghiêm túc nói: “Đồng dạng tôi sẽ làm được lời hứa của tôi.”
“Tốt lắm, cậu đi đi.” Chu Bình Xuyên phun ra một hơi, cũng không có ý định nhiều lời với Trần Phàm.
“Cảm ơn.”
Trần Phàm thành khẩn nói ra hai chữ này, xoay người liền đi, không hề có chút lưu luyến.
“Tưởng Cương a Tưởng Cương, anh cho rằng Trần gia hậu sinh tay cầm cờ đen, sát khí ngập trời, không biết đại cục, kỳ thật... hắn cầm cả cờ đen lẫn cờ trắng trong tay.”
Đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Trần Phàm ngồi xe rời đi, Chu Bình Xuyên dùng giọng nói thật quỷ dị: “Anh chỉ là một binh tốt, lại làm sao có thể thắng hắn?”