Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 451: Chiến Đồ Tể, Ngươi Xứng Sao? (3)

Trên thảm đò đi thông hướng đài chủ tịch, tất cả mọi người kể cả Trần Phàm đều nhận thấy được ánh mắt khác thường của nhân viên tham dự tại hiện trường.

Đối mặt tất cả chuyện này, biểu tình Trần Phàm bình tĩnh như nước, nhưng vẻ bình tĩnh đã hoàn toàn ngược lại với hành động thoáng nhíu mày của nhóm người Chu Bình Xuyên.

Ra vẻ trấn định.

Đây là ý nghĩ trong lòng của tuyệt đại đa số người ngồi bên dưới đài.

Theo bọn hắn xem ra, giờ này khắc này Trần Phàm đang làm ra vẻ trấn định.

“Đám vai hề!”

Roman có chút không vui thầm mắng một câu trong lòng, sau đó đi tới giữa đài chủ tịch, hai người Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm chỉ chỉ vào ghế trung ương, ý bảo Roman ngồi xuống.

Roman cũng không lập túc ngồi vào ghế, mà liếc mắt nhìn Trần Phàm, nhận thấy được ánh mắt Trần Phàm ý bảo hắn ngồi xuống, hắn mới chậm rãi ngồi.

Roman đã ngồi, nhóm người Chu Đình Xuyên cùng Trần Phàm cũng lần lượt ngồi xuống.

Chu Bình Xuyên cùng Xương Hâm phân ra ngồi hai bên Roman, Trần Phàm ngồi gần Xương Hâm, La Vĩ ngồi gần Chu Bình Xuyên, ngoài ra còn có một phó chủ tịch chủ quản kinh tế cùng bí thư tỉnh ủy phụ trách chủ trì hội nghị.

Dát chi!

Ngay khi nhóm người Trần Phàm lần Lượt ngồi xuống ghế trên đài chủ tịch, bí thư tỉnh ủy đem microphone kéo tới trước người, định nói lời dạo đầu, cửa phòng hội nghị vốn đã đóng lại bị người đẩy ra.

Sau đó một thân ảnh xuất hiện ngay của phòng hội nghị.

Đó là một cô gái.

Một cô gái mặc bộ lễ phục dạ hội màu đỏ.

Một cô gái toàn thân tản ra hương vị nữ tính.

Một cô gái có gương mặt có thể dùng từ nghiêng thành nghiêng nước cùng đẹp như thiên tiên để mà hình dung.

Nạp Lan Hương Hương.

Trước một khắc hội nghị bắt đầu cuối cùng nàng đã chạy tới hội trường.

Nàng đến lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người bên trong phòng hội nghị kể cả Trần Phàm.

Trong đố 90% số người nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ cao quý như tiên nữ xuất hiện, con ngươi trợn trừng tròn xoe, trong con ngươi lóe lên vẻ kinh diễm dục vọng không thể che giấu.

Miểu sát.

Nạp Lan Hương Hương vừa xuất hiện, liền miểu sát đại đa số người.

Mà Yến gia đại thiểu được xưng tụng là thiên chi kiêu tử, trong một khắc Nạp Lan Hương Hương xuất hiện, trước mắt cũng đột nhiên sáng ngời, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, nụ cười kia giống như thợ săn nhìn thấy được con mồi, hơi có vẻ hưng phấn.

Trần Phàm được xem như một trong số ít người không bị Nạp Lan Hương Hương miểu sát.

Nhưng Nạp Lan Hương Hương xuất hiện cũng làm chân mày hắn hơi nhướng lên, mơ hồ cảm giác mình đã gặp được Nạp Lan Hương Hương ở nơi nào.

Ngay trong lúc Trần Phàm đang khơi gợi trí nhớ cất vào trong hồi ức ngày trước tìm tòi thân ảnh của Nạp Lan Hương Hương. Nạp Lan Hương Hương trong một thân lễ phục dạ hội màu đỏ nhìn mọi người trên đài chủ tịch cười xin lỗi, khóe mắt thuận tiện liếc qua Trần Phàm.

Chỉ một lần liếc mắt.

Rất ngắn ngủi.

Theo sau, một tay nàng mang theo túi xách màu đen, một tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo dạ hội, bước những bước chân gợi cảm hướng bên dưới đài chủ tịch đi đến.

Ba tháp! Ba tháp!

Trong lúc nhất thời, thanh âm tiếng bước đầy tiết tấu vang lên bên trong phòng hội nghị, Nạp Lan Hương Hương ngẩng cao đầu đi về hướng Yến Thanh Đế.

Ân?

Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương danh chấn nam bán quốc đi về hướng Yến Thanh Đế, hiện trường nhất thời xuất hiện dao động.

Trong lòng bọn hắn không khỏi tuôn ra một ý niệm giống nhau: Nạp Lan Hương Hương là vì Yến Thanh Đế mới tới!

Ý nghĩ này vừa ra, nhũng người biết rõ Nạp Lan Hương Hương vì muốn trả thù Trần Phàm mà không tiếc lấy bản thân minh làm vốn liếng trả giá, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán Yến Thanh Đế ngoan độc.

Theo bọn hắn xem ra, Yến Thanh Đế quả thật muốn hung hăng đánh vào lòng tự trọng của Trần Phàm, làm cho Trần Phàm không còn mặt mũi!

Có lẽ là vì xác minh suy đoán trong lòng bọn hắn, Nạp Lan Hương Hương bước những bước thật mê người đi tới bên cạnh Yến Thanh Đế.

Dưới ánh đèn, Yến Thanh Đế nhìn Nạp Lan Hương Hương lộ ra vẻ mỉm cười mê người, đồng thời làm ra tư thế như thỉnh mời.

Nạp Lan Hương Hương cười đáp lễ Yến Thanh Đế, chậm rãi ngồi xuống.

Trên đài chủ tịch, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương ngồi xuống thì trong đầu Trần Phàm rốt cục dần hiện ra một hình ảnh đã ghi khắc thật sâu trong nội tâm.

Hình ảnh kia dừng lại ở một chuyện phát sinh ở ba năm trước đây.

“Mẹ nó, buông súng xuống, nếu không tao bắn chết cô ta!”

Trong tấm hình, một tên cướp mặc trang phục đặc chủng màu đen đội mũ, đang nắm lấy một người phụ nữ chắn ngay trước nguời.

Trong hình ảnh người phụ nữ đầm đìa nước mắt run rẩy thân thể, khóc cầu xin nói: “Đừng! Đừng nổ súng! Đừng a!”

“Phanh!”

Tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bỗng nhiên bay ra khỏi nòng súng, nháy mắt cắt qua lực cản không khi, hướng cánh tay của tên cướp đúng sau lưng người phụ nữ bay thẳng tới.

Cùng lúc đó, bởi vì quá sợ hãi mong cầu sống, người phụ nữ ở trong nháy mắt tiếng súng vang lên, lại cúi đầu cắn vào cánh tay tên cướp.

“Phốc xuy!”

Viên đạn vô tình bắn nổ đầu người phụ nữ, máu tươi văng khắp nơi!

Thấy một màn như vậy, người đàn ông cả người nhuộm đầy máu tươi, tản ra sát ý khủng bố trong nháy mắt ngây người.

Hai mắt đỏ như máu trong nháy mắt phóng lớn.

“Phanh!”

Tiếng súng lại lần nũa vang lên.

Tên cướp dùng người phụ nữ làm tấm mộc không chút do dự bóp cò.

“Sưu!”

Nguời đàn ông toàn thân đẫm máu nhờ vào lực cảm ứng nguy hiểm khủng bố, trong nháy mắt viên đạn xuyên vào trái tim của hắn, tung người tránh né.

“Phốc xuy!”

Viên đạn bắn trúng cánh tay người đàn ông, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra.

“Phanh!”

Tiếng súng thứ ba vang lên.

Người nổ súng chính là người đàn ông cả người đẫm máu.

“Phốc xuy!”

Dù cánh tay của người đàn ông đã bị bắn trúng, nhưng thuật bắn súng của hắn vẫn chuẩn xác đến kinh người, một phát bắn nổ đầu tên cướp.

Oanh!

Theo sau, thân thể hắn ầm ầm ngã xuống đất, bụi đất văng tung tóe.

Không để ý tới thân thể đau đớn, cũng không để ý tới cánh tay đang đổ máu, người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm con tin vô tội bị hắn bắn nổ đầu, trên mặt ngây ngốc.

Người phụ nữ thì trợn tròn mắt, bộ dáng chết không nhắm mắt, tựa hồ nàng đang chất vấn Trần Phàm: Vì sao? Vì sao phải nổ súng?

Vì sao?

Trên đài chủ tịch, Trần Phàm hồi tưởng lại hình ảnh bị hắn chôn sâu trong nội tâm, vĩnh viễn cũng không muốn vạch trần, ở trong lòng thầm hỏi lên chính mình.

Dưới ánh đèn, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, hai tay nắm chặt, thân thể không thể khống chế run rẩy lên!

Thậm chí mồ hôi từ trên trán hắn tuôn trào ra.

Tuy rằng lúc trước hắn tùng nghe nói qua Nạp Lan Hương Hương dùng thân thể tìm kiếm chỗ dựa vững chắc cuờng đại khắp nơi để trả thù hận, nhưng bởi vì không muốn đi vạch trần vết sẹo trong lòng, nên hắn cũng không cố ý đi điều tra chuyện này, thậm chí còn dặn Hoàng Phủ Hồng Trúc dừng cuộc điều tra.

Cho nên hắn chưa từng gặp qua Nạp Lan Hương Hương, cũng không nhận ra nàng.

Mà hiện giờ hắn phát hiện Nạp Lan Hương Hương có vài phần giống người phụ nữ bị bắn chết trong ký ức, hơn nữa còn khơi gợi lên hồi ức mà hắn không bao giờ muốn đối mặt cùng vạch trần kia.

Điều này trực tiếp làm cho bệnh tình vốn đang dần dần chuyển biến tốt đẹp của hắn ở thời kỳ mấu chốt lúc này đột nhiên bạo phát!

Hơn nữa so với những lần bùng nổ trong dĩ vãng còn muốn điên cuồng!

Một cỗ lệ khí kinh khủng từ thân thể Trần Phàm tràn ngập tỏa ra.

Vẻ mặt của hắn cực kỳ thống khổ!

Trên đài chủ tịch, ngay cả Chu Bình Xuyên, tất cả mọi người đều nhận ra cỗ hàn ý kinh khủng kia - bọn hắn chỉ cảm thấy từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo, mồ hôi chợt tuôn ra khắp người.

Khi bọn hắn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Trần Phàm thì gương mặt bọn hắn đều biến đổi, không biết Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì.

Ngoại trừ Roman.

Bởi vì hắn biết Trần Phàm có bệnh tâm lý hậu chiến tranh.

Hắn theo bản năng đứng lên, vừa muốn đi tới chỗ Trần Phàm, lại bỗng nhiên nhận thấy được điện thoại di động chấn động lên.

Bước chân của hắn thoáng khựng lại, sau đó lấy ra di động, khi thấy dãy số hiện lên màn hình thì con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, không nói lời nào lập tức nghe điện thoại.

“Roman, đi ra đón tôi.”

Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm.

Thanh âm vừa ra, điện thoại liền cắt đứt. Roman thoáng do dự cũng không chào hỏi bất luận kẻ nào, lo lắng chạy ra ngoài phòng hội nghị.

Cùng lúc đó, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng trào ra trên trán Trần Phàm, thân thể hắn càng run rẩy dữ dội, gương mặt càng thêm thống khổ tới cực điểm.

“Trần tiên sinh, cậu làm sao vậy?” Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tiêu Viễn Sơn cố nén sợ hãi, tiến lên đỡ Trần Phàm.

Không riêng gì hắn, dù là Chu Bình Xuyên cùng La Vĩ cũng lập tức tiến lên, vẻ mặt quan tâm hỏi.

Dưới đài chủ tịch, những người tham gia hội nghị chứng kiến một màn không thể tưởng tượng trước mắt, vốn ngẩn ra, sau đó giống như bị tạc nổ, sôi nổi nghị luận.

“Thật không nghĩ tới a, Trần gia công tử ca từng danh chấn kinh thành, tẩy sạch Vân Nam, uy chấn Đông Hải lại thất bại thảm như vậy!”

“Phải a, ra vẻ hắn tựa hồ có chút chịu không nổi đả kích này, không thể thừa nhận sự thật này a.”

“Chẳng lẽ hắn cùng Nạp Lan Hương Hương có quan hệ nguời yêu? Nếu không vì sao sau khi Nạp Lan Hương Hương xuất hiện hắn lại không thể kiểm soát?”

“Rất có thể, nếu không hắn sẽ không kích động như thế!”

“Yến gia đại thiếu quả nhiên danh bất hư truyền, ra tay không theo quy tắc, vùa ra tay đánh trúng yếu hại.”

Mơ hồ nghe được lời nghị luận của những người chung quanh, Yến Thanh Đế quay đầu nhìn Nạp Lan Hương Hương cười sáng lạn: “Hương Hương tiểu thư, xuất diễn này đẹp mắt không?”

Đẹp mắt không?

Không tiếng trả lời, Nạp Lan Hương Hương nhíu mày nhìn Trần Phàm.

Ông nội, ông không phải nói trên đời này người có thể vặn ngã hắn không có bao nhiêu sao?

Ông không phải nói, cả Nạp Lan gia tộc không ai là đối thủ của hắn sao?

Vì sao hôm nay hắn lại không chịu nổi một kích như thế? Thật sự làm cho cháu thất vọng rồi...

Trong lòng Nạp Lan Hương Hương thầm nói với mình, sau đó nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế, thản nhiên nói: “Không có đặc sắc như trong sự tưởng tượng của tôi. Bởi vì đối thủ của anh cũng không cường đại như trong truyền thuyết.”

Không đủ cường đại sao?

Trong lòng Yến Thanh Đế đột nhiên vừa động, mơ hồ cảm nhận được một tia không ổn.

Lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm có thể làm cho cả bán đảo England run rẩy, không thể không đến nỗi chịu không được một kích như thế mới đúng.

Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Yến Thanh Đế.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngay cửa phòng hội nghị,

Yến Thanh Đế theo bản năng ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó hắn rõ ràng nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ công sở, mái tóc dài màu vàng óng ả, đôi mắt xanh thẳm, cả nguời tản ra khí tức cao quý cơ trí cùng đi với Roman, thần tình đầy vẻ lo lắng chạy nhanh vào trong phòng hội nghị.

Tiến vào trong phòng hội nghị, nhìn thấy Trần Phàm hai mắt phiếm hồng, hai tay nắm chặt tay ghế run rẩy thì cô gái cao quý như nữ thần kia lập tức liền từ bỏ phần cao quý cùng vinh diệu kia.

“Tránh ra!”

Nàng dùng hết khí lực toàn thân, hô to.

Tiêu Viễn Sơn, La Vĩ, Chu Bình Xuyên bồi bên cạnh Trần Phàm nghe tiếng gầm lên giận dữ tràn ngập uy nghiêm của nàng, theo bản năng tránh ra thân hình.

Dưới đài chủ tịch, ánh mắt mọi người kể cả Yến Thanh Đế đều tập trung trên người cô gái kia.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường.

Cô gái được xưng tụng là nữ thần của xã hội thượng lưu Anh quốc.

Cô gái đã trở thành người thừa kế của gia tộc Kerner Er.

Cô gái từng đi vào thế giới nội tâm của Đồ Tể.

Cô gái bởi vì biết được Nạp Lan Hương Hương sẽ xuất hiện trong hội nghị tại Hàng Châu, từ xa xăm vạn lý vội vàng chạy tới Hàng Châu.

Nàng huớng về Trần Phàm lao tới!

Một bước, hai bước, ba bước...

Một giây, hai giây, ba giây...

“Honey ơi, thả lỏng, thả lỏng một chút, không nên nghĩ thêm về chuyện đó, bởi vì đó không phải là lỗi của anh, thật không phải là lỗi của anh đâu!”

Rốt cục nàng chạy tới trước người Trần Phàm, cúi người, dùng hai tay nâng lên khuôn mặt Trần Phàm, chảy nước mắt nhu tình nói.

Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, trong con ngươi hiện ra khuôn mặt quen thuộc của Dai Fu, hồng quang trong con ngươi Trần Phàm thoáng tan rã một ít...

Nhận thấy được điểm này, trong lòng Dai Fu vừa động, ngay trước mặt toàn trường, cúi đầu thật sâu, thật sâu hôn lên môi Trần Phàm.

Nàng cố gắng dùng loại phương thức quen thuộc này giúp Trần Phàm tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng.

Về phần cử động này của nàng có quá mức kinh thế hãi tục hay không?

Nàng không còn tâm tư lo nghĩ tới!

Dần dần, dần dầu, nàng nhận thấy được hơi thở của Trần Phàm bình ổn lại, hồng quang trong con ngươi cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Phát hiện này làm nàng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Nàng rời khỏi môi Trần Phàm, sau đó dùng một chiếc khăn tay thêu đồ án hoa tulip, ôn nhu lau đi mồ hôi trên mặt Trần Phàm.

Làm xong tất cả chuyện này, nàng lau đi nước mắt trên mặt, hít thật sâu một hơi, chậm rãi đứng lên.

Giống như chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của nàng trở nên dị thường băng sương, ánh mắt như đao đảo qua tất cả mọi người trong phòng hội nghị, cuối cùng tập trung trên người Yến Thanh Đế cùng Nạp Lan Hương Hương.

“Anh ấy sẽ làm cho các người phải hối hận, tôi lấy danh nghĩa gia tộc Kerner Er xin thề!”

Trên đài chủ tịch, nàng chậm rãi mở miệng.

Thanh âm kia, như hổ gầm, như sấm rền.

back top