Vào lúc một giờ trưa, với sự xuất hiện của thủ trưởng số 1, buổi giao lưu thương mại liền nhờ vậy mà kết thúc thật viên mãn.
Trong hội nghị, thân là người thừa kế tương lai của gia tộc Kerner Er cùng phó tổng tài tập đoàn Kerner Er, Dai Fu tiến hành một bài phát biểu, nàng cũng đưa ra lời tuyên bố tập đoàn Kerner Er sẽ tăng cao độ đầu tư vào đại lục.
Ngoài ra, người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er tại Châu Á đối với việc đầu tư của tập đoàn vào khu vực nào tiến hành tuyên bố rõ ràng, hơn nữa với những câu hỏi của nhân sĩ thương giới cùng đồng thời làm ra giải đáp.
Bởi vì Yến Thanh Đế vừa rời đi lại quay trở lại, làm cho không khí buổi họp giao lưu ngay từ đầu liền có vẻ có chút quỷ dị, nhưng theo thời gian trôi qua, những nhân sĩ thương giới ở trước mặt tiền tài cùng lợi ích, tạm thời quên đi chuyện đã xảy ra trước đó, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc thảo luận, đến cuối cùng, không khí hội nghị tương đối hòa hợp, một ít xí nghiệp có thực lực không tầm thường cũng đạt được cơ hội hợp tác với tập đoàn Kerner Er.
Sau buổi hội nghị liền đến buổi liên hoan, Chu Bình Xuyên cùng đại biểu cho bộ thương mại Xương Hâm. Yến Thanh Đế cũng không tham dự, trước đó Tiêu Phong bị đại đa số nhân sĩ thương giới lơ là xa lánh lại trở thành một trong những nhân vật tiêu điểm, rất nhiều phú nhị đại có tuổi tác tương đương Tiêu Phong thần tình tươi cười ân cần cùng vây quanh lấy lòng Tiêu Phong.
Đối với việc này, Tiêu Phong cũng không hề biểu hiện thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, mà dùng thái độ ôn hòa tiến hành giao đàm với nhóm phú nhị đại đến từ những xí nghiệp cùng thế lực khác nhau.
Trong phòng ăn, Tần Tư Nhiên trong bộ lễ phục dạ hội màu lục nhìn thấy Tiêu Phong trong bộ âu phục giá rẻ, làn da ngăm đen đang thành thạo cùng nhóm phú nhị đại trước đó vốn vẫn luôn khinh thường hắn tiếp xúc thì lần đầu tiên trong lòng nàng chợt thừa nhận: Người thanh niên này trước kia bởi vì Tiêu gia xuống dốc mà bị nàng nhục nhã quả thật đã thay đổi, biến thành người làm cho nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!
Trong đầu của nàng không khỏi hiện ra một câu tục ngữ như thế.
Điều này làm trong lòng nàng lần đầu tiên hoài nghi, có phải lúc trước mình làm như vậy là sai hay không.
Hối hận.
Hối hận đã bắt đầu gieo mầm mống ở trong lòng của Tần Tư Nhiên.
Nhưng cho dù nàng có tiếp tục hối hận, nhưng người thanh niên vì muốn làm cho nàng vui vẻ không tiếc ở dưới ký túc xá sinh viên dùng rất nhiều hoa hồng phủ kín làm thành một hình trái tim, nhất định sẽ vĩnh viễn không còn xem nàng là bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay mình như xưa kia.
Người thanh niên ấy, nay đã trưởng thành.
……
Ngay trong lúc buổi liên hoan còn đang vô cùng náo nhiệt, tin tức thủ trưởng số 1 mang người đi tới Hàng Châu, giúp Trần Phàm đả kích Yến Thanh Đế thậm chí cả Yến gia, đã lấy tốc độ khủng khiếp truyền khắp đại giang nam bắc.
Từ trên xuống dưới, một mảnh xôn xao.
Trong lúc nhất thời, Trần gia hậu sinh, lại được đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đối tượng bàn tán nóng nảy nhất trong giới nhân sĩ thể chế.
Rất nhiều người, đều thông qua chuyện này nhận thức thủ trưởng số 1 đã lựa chọn ủng hộ Trần Phàm, đứng ở mặt đối lập với Yến gia.
Mà một ít nhân vật đạt tới cấp bậc nhất định, người biết một ít tin tức, đều vì chuyện này âm thầm cảm thấy kỳ quái, kỳ quái hành động của thủ trưởng số 1, hơn nữa còn cố gắng tìm hiểu tin tức trong đó.
Nhưng.
Tin tức của chuyện này giống như hoàn toàn bị phong tỏa, dù là những đại nhân vật đã hao hết tâm tư hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra được kết quả nào.
Trong chuyện này, chính là Yến Khánh cùng Trần Kiến Quốc.
Dai Fu là một trong số ít người biết được tin tức này.
Nàng biết, chuyện này Trần Phàm cũng không phải là nhờ vào vị lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, lại càng không nhờ đến Trần gia - Trần Phàm là dựa vào chính bản thân mình!
Dai Fu cũng giống như nhóm người Chu Bình Xuyên, cũng không tham gia buổi liên hoan, sau khi buổi họp giao lưu kết thúc, nàng liền rời khỏi trung tâm hội nghị quốc tế.
Phía trước, lúc tham gia buổi họp giao lưu, mỗi năm phút nàng đều nhận được báo cáo của bảo tiêu về tình huống có quan hệ tới Trần Phàm, căn cứ bảo tiêu hội báo, nàng biết được Trần Phàm đã trở về Thanh Long sơn trang, cũng không còn gì đáng lo ngại.
Điều này làm trong lòng Dai Fu yên tâm không ít.
“Tiểu thư, đi Thanh Long sơn trang tìm Trần tiên sinh sao?” Trong xe, thân là cận vệ của Dai Fu. Black vừa lái chiếc Rolls - Royce giá trị xa hoa, vừa cung kính hỏi Dai Fu.
“Không, đi Cửu Khê Mân Côi Viên.” Dai Fu lắc lắc đầu, thanh âm lạnh lùng.
Cửu Khê Mân Côi Viên?
Nghe địa danh này, trong lòng Black ngây ra.
Sở dĩ hắn kinh ngạc, cũng không phải hắn không biết chỗ này, trên thực tế đối với Hàng Châu. Black cũng không hề xa lạ - năm trước Trần Phàm ở Hàng Châu huyết tẩy phân bộ Thanh bang, Black từng dẫn người từ Đông Hải chạy tới Hàng Châu, mà trước khi đến Hàng Châu, hắn từng tiến hành nghiên cứu cẩn thận bản đồ về Hàng Châu, tự nhiên biết được Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu được tôn sùng tại Hàng Châu thậm chí là nam bán quốc.
Hắn kinh ngạc là bởi vì hắn không biết Dai Fu đi đến Cửu Khê Mân Côi Viên làm gì.
Không nên hỏi thì không được hỏi.
Đây là một quy tắc của chức nghiệp bảo tiêu.
Vì thế tuy rằng trong lòng Black hết sức tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mà thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh, dặn những bảo tiêu khác lái xe đi theo sau.
Bốn mươi phút sau, khi chiếc Rolls - Royce giá trị xa hoa xuất hiện ngay cửa vào Cửu Khê Mân Côi Viên thì dù là những bảo an khu nhà giàu này đã quen nhìn thấy những chiếc xe xa hoa đắt tiền cũng bị cả kinh không nhẹ.
Tuy rằng Hàng Châu không thiếu phú hào, nhưng phú hào có thể dùng tiền mua Rolls - Royce cũng không nhiều lắm, về phần người có thể mua được, phải xem như lông phượng cùng sừng lân.
Có lẽ chiếc Rolls - Royce làm rung động nhóm bảo an, bọn hắn theo bản năng cho rằng thân phận của chủ nhân chiếc xe rất cao quý, cho nên thật hiểu biết cũng không đi ngăn trở, mà trực tiếp cho đi.
Đây cũng không phải là mắt chó xem người thấp, mà là không muốn tự tìm mất mặt.
Dựa theo chỉ thị của Dai Fu. Black rất nhanh cho xe chạy tới trước cửa biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.
Kể cả Black bên trong, bảo tiêu phụ trách bảo hộ bên cạnh Dai Fu có tới mười hai người.
Kể cả chiếc Rolls - Royce, tổng cộng có năm chiếc xe, khí tràng rất đầy đủ.
Năm chiếc xe vừa dừng ngay cửa biệt thự, bảo tiêu của Nạp Lan gia tộc phụ trách bảo hộ an toàn của Nạp Lan Hương Hương lập tức đem tin tức báo cáo cho Cổ Bình An bên trong biệt thự, đồng thời xuất hiện ngay cửa biệt thự.
Bởi vì trước đó Nạp Lan Hương Hương đến hội nghị chỉ dẫn theo một mình Cổ Bình An, bốn gã bảo tiêu của Nạp Lan gia tộc cũng không biết thân phận đoàn người của Dai Fu.
Vì thế khi bọn hắn nhìn thấy Dai Fu được bảo tiêu vây quanh đi tới cửa biệt thự thì ánh mắt liền lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời nghênh đón hỏi: “Các người là ai?”
“Đểcho bọn họ ngậm miệng, đừng làm tai nạn chết ngườì.”
Đi trong nhóm người, Dai Fu lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
“Sưu!”
“Sưu!”
“Sưu!”
Dai Fu vừa thốt lên xong, những bảo tiêu da đen bên cạnh nàng không nói lời nào, liền giống như đầu hắc báo nháy mắt lao ra, nhào tới hướng bốn gã bảo tiêu của Nạp Lan gia.
Mười giây đồng hồ.
Mười giây sau, bốn gã bảo tiêu toàn bộ bị đánh ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, súng ống trên người cũng bị bảo tiêu của Dai Fu lục soát ra.
Sở dĩ tốc độ giải quyết nhanh như vậy, thứ nhất là nhân số bảo tiêu của Dai Fu chiếm tuyệt đối ưu thế, lại thêm hộ vệ của nàng đều là do gia tộc Kerner Er hàng năm bỏ ra một trăm ngàn đô la mời được từ công ty bảo an tốt nhất toàn cầu, những người này đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất, hoặc là từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực hoàn toàn vượt xa bảo tiêu của Nạp Lan gia.
Cả quá trình, Dai Fu cũng chưa từng liếc mắt nhìn một lầnnàng được bảo tiêu bảo vệ, không chút do dự đi vào trong biệt thự.
“Amorld!”
Bên trong đại viện biệt thự, Nạp Lan Bảo Nhi mặc một bộ quần áo in hình nhân vật phim hoạt họa đang ném ra một cái đĩa. Amorld cả người trắng như tuyết lập tức chạy ra, há miệng ngậm chiếc đĩa, phe phẩy đuôi đem tới trước người Nạp Lan Bảo Nhi.
Nạp Lan Bảo Nhi cũng không tiếp nhận chiếc đĩa, mà đưa mắt nhìn về hướng đoàn người của Dai Fu đang đi vào.
“Tiểu thư..” Nhìn thấy Nạp tan Bảo Nhi. Black dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Dai Fu.
“Các anh ở đây, không nên cử động.”
Dai Fu nhớ ra điều gì đó, dặn dò một câu, hướng Nạp Lan Bảo Nhi đi đến.
“Uông uông!”
Alnorld nhìn thấy Dai Fu đi về hướng Nạp Lan Bảo Nhi, bỏ chiếc đĩa xuống, hộ ngay trước mặt cô bé, nhìn Dai Fu sủa lên giận dữ.
“Bảo Nhi.”
Trên gương mặt băng sương của Dai Fu hiện lên dáng tươi cười, đồng thời ngoắc Bảo Nhi.
“Cô là ai?”
Có lẽ nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt ôn nhu của Dai Fu đã hóa giải cảnh giác trong lòng Bảo Nhi, cô bé nháy đôi mắt to ngập nước hỏi: “Chị à, chị biết em sao?”
“Ân.” Dai Fu gật đầu: “Chị là bạn của đại ca ca của em.”
“Bạn của đại ca ca?” Bảo Nhi nghi hoặc đem ngón trỏ cắn cắn, sau đó nhớ ra gì đó, thần tình vui mừng nói: “Chị nói chính là đại ca ca đã đáp ứng sẽ dẫn em đi công viên Disneyland ở Hong Kong sao?”
Dai Fu mỉm cười gật đầu...!