Trải qua thêm một lúc sau, khi Lâm Đông đi theo Trần Phàm bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì cước bộ của hắn đã không còn run rẩy, hắn bước đi thật vững vàng, thật kiên định.
Bởi vì....ở phía trước đã có Trần Phàm mở đường giúp hắn.
Ngồi trong chiếc Audi A8, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Lâm Đông thần sắc ung dung bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì vẻ mặt của nàng hơi có chút quỷ dị.
Ở trong kí ức, lần đầu tiên nàng đi theo Sở Vấn Thiên bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim hoảng hốt đập liên hồi.
Còn Lâm Đông, đồng dạng cũng lần đầu tiên, nhưng hắn lại mang thần sắc thản nhiên!
Điều này không khỏi làm cho nàng tò mò, rốt cuộc Trần Phàm đã nói chuyện gì cùng Lâm Đông, mà có thể làm cho nhân vật tuyến ba ở vùng Trường Giang Tam Châu như Lâm Đông, kiên định đến mức này.
Lẳng lặng quan sát Lâm Đông theo Trần Phàm đi tới chiếc Audi A8, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn không thể nào nghĩ ra được vế sau.
Ngoài xe, trước khi Trần Phàm muốn bước lên xe, đột nhiên Lâm Đông gia tăng cước bộ, giúp Trần Phàm mở cửa xe ra, sau đó cung kính thoái lui sang một bên, nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười chào hỏi: “Hoàng Phủ tiểu thư, xin chào.”
“Chào anh!” Hoàng Phủ Hồng Trúc nhãn tình quỷ dị nhìn Lâm Đông, thản nhiên đáp lại một câu.
Trần Phàm bước lên xe, nhìn thoáng qua Lâm Đông nói: “Sau khi trở lại Nam Kinh, thì hãy chờ điện thoại của tôi.”
Lâm Đông gật đầu, giúp Trần Phàm đóng cửa xe, đưa mắt nhìn theo chiếc Audi A8 chạy đi khuất xong, thì hắn mới bước đến chiếc Audi A4 khá cũ nát của mình, lên xe khởi động máy, nhanh chóng lao vút đi.
Trong ô tô, Lâm Đông không có phát hiện ra, Mạc lão đang nằm phơi nắng ở trên ghế mộc, trước khi hắn kịp rời đi, lần đầu tiên đã liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái.
Sau khi chiếc Audi A8 chạy đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn chuyên tâm lái xe, nàng không có tò mò hỏi Trần Phàm cùng Lâm Đông đã nói những chuyện gì. Mà là ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc. Thẳng đến khi lái xe ra đường chính, nàng mới chợt lên tiếng hỏi: “Giờ đi đâu?”
“Đưa anh quay về nhà.” Trần Phàm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã là bốn giờ chiều, nên vội vàng nói.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nhiều lời vô nghĩa, nhấn mạnh chân ga, chiếc Audi A8 đột ngột tăng tốc, nháy mắt biến mất ở trong dòng xe.
Sau khi quay về nhà, Trần Phàm chuẩn bị một vài món đồ, sau đó lấy chiếc Bentley treo biển tứ quý 6, chạy tới trước tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên.
Trong biệt thự, Lý Dĩnh giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ, trên giá áo nằm gần cửa sổ treo đầy các kiểu quần áo chế phục. Ánh trời chiều len qua khe cửa, chiếu thẳng lên cơ thể mềm mại cảm tính của Lý Dĩnh, những đường cong hoàn mỹ hiển lộ ra, làm cho người khác phún huyết.
Đón nhận ánh trời chiều, Lý Dĩnh lấy di động ra, nhìn đồng hồ, chần chừ soạn một cái tin nhắn, chuyển phát đi.
Trên đường phố chính ở Đông Hải, Trần Phàm một tay lái xe, vừa cảm giác máy di động thoáng rung nhẹ vài cái, cầm lên quan sát, rõ ràng chứng kiến thấy Lý Dĩnh chuyển phát đến một cái tin nhắn, nội dung tin nhắn thực sôi gan: “Quan nhân, em đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị hơn mười bộ chế phục, chờ ngài đến thưởng thức ah!”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Trần Phàm biết. Lý Dĩnh khẳng định còn chưa biết chuyện tình Trần Kiến Quốc muốn dẫn Trần Phi đến Nam Kinh, nếu không nàng sẽ chẳng còn tâm tình phong tao như thế.
Mặc dù Trần Phàm không hiểu vì sao Lý Vân Phong không thông báo cho Lý Dĩnh biết, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Lý Dĩnh, cho nên Trần Phàm cũng không dâng cáo trạng, mà hoàn trả một cái tin nhắn khác.
Trong biệt thự, Lý Dĩnh vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn di động, vừa thấy di động rung nhẹ, nàng liền khẩn cấp mở ra: “Tiểu thư, nàng có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp hay không?”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, vốn Lý Dĩnh ngẩn ra, sau đó run rẩy ôm bụng cười, thiếu chút nữa nước mắt nước mũi đều chảy ra!
Sau đó, nàng cố nén cười, chuyển đi một cái tin nhắn khác: “Quan nhân, em tĩnh mịch khó chịu, chỉ sợ ngài đang ở ngàn dặm xa xôi, khó lòng quay về đây kịp thời ah!”
Trong ô tô, Trần Phàm đọc tin nhắn Lý Dĩnh gửi tới, trên khóe miệng thoáng lộ ra vẻ tươi cười chân thành, phần áp lực trong lòng rất nhanh đã bị xua tan đi không ít.
Năm giờ bốn mươi phút, Trần Phàm lái chiếc Bentley chạy đến trước cổng tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên. Không chờ Trần Phàm nhấn còi ra hiệu, thì cánh cổng thép đã tự động mở ra, Trần Phàm đánh ô tô đi vào.
Theo sau, chờ khi hắn xuống xe bước đến trước cửa nhà, thì cánh cửa lắp khóa điện tử tự động mở ra. Lý Dĩnh một thân nội y sexy màu đen đứng án ngữ trước cửa, thần tình mỉm cười sắc sắc mị mị nói: “Quan nhân, em chờ ngài đã lâu lắm rồi!”
“Em không sợ đón nhầm người ư?” Trần Phàm dở khóc dở cười bước vào đóng cửa lại.
Lý Dĩnh thân mặt tiến đến gần, khoác cánh tay Trần Phàm, đem bộ ngực kiêu ngạo không chút khách khí đè lên cánh tay Trần Phàm, đắc chí nói: “Em đứng trên cửa sổ chờ quan nhân đã lâu, tự nhiên là sẽ chắc chắn không nhầm.”
Nghe vậy, trong lòng Trần Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp.
“Di, quan nhân, không phải ngài muốn cùng em đại chiến ba trăm hiệp hay sao?” Lý Dĩnh nhìn thấy Trần Phàm im lặng, nhịn không được chòng ghẹo nói: “Làm sao vừa bước vào nhà, lại ngại ngùng như thế? Chăng lẽ miệng cọp gan thỏ ư? Theo trí nhớ của em, đây cũng không phải tác phong của quan nhân đâu nha.”
Ngắm nhìn bộ dáng phong tình của Lý Dĩnh phơi bày ra ở trước mặt mình, tia âm sâm cuối cùng ở trong lòng Trần Phàm cũng đã tiêu thất. Hấn mỉm cười vỗ kiều đồn của Lý Dĩnh, nói: “Vừa rồi là ai nói anh đang ở xa ngoài ngàn dặm?”
“Em đây” Lý Dĩnh mỉm cười, bá lấy cổ Trần Phàm nhẹ nhàng thổi một ngụm nhiệt khí, thân hình mềm nhũn dán lên trên người Trần Phàm.
Hành động này ngay lập tức làm cho tiểu huynh đệ dưới hạ thân của Trần Phàm nhếch lên, hắn không kìm nén được cảm xúc thêm nữa, mà hung hăng cắn trả cặp môi quyến rũ của Lý Dĩnh, bế nàng đi về phía sofa.
Từ sau khi Trần Phàm đến Anh quốc, Lý Dĩnh không gặp mặt Trần Phàm, lúc này Trần Phàm đến đây, hai người liền đem nỗi tưởng nhớ biểu đạt ở trong nụ hôn.... Nàng một bên điên cuồng đáp trả Trần Phàm, một bên nhanh chóng cởi quần áo của Trần Phàm ra.
Một nút.
Hai nút.
Ba nút.
Khi Trần Phàm ôm nàng đến ghế sofa, nàng yêu kiều thở dốc, nhưng vẫn thuận lợi giải khai quần áo trong của Trần Phàm ra, dán chặt lên thân hình rắn chắc của Trần Phàm, sau đó cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng trườn xuống, lướt qua cơ bụng, chạm vào dây thắt lưng.
Xoạch!
Nương theo một tiếng động nhỏ, dây thắt lưng giải khai, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng ra.
Tê~
Bàn tay mềm mại trườn xuống, kéo khóa, tiểu huynh đệ bên dưới hạ thân của Trần Phàm bung ra.
Bàn tay mềm mại nắm chặt lấy nó, đưa vào trong hoa viên thần bí....
Một lúc sau, hai thân hình hoàn mỹ trần truồng kết hợp lại với nhau, gắt gao ôm chặt lấy nhau, điên cuồng lắc hông nghênh hợp lấy đối phương.
“Hô... hô... hô....”
Tiếng thở dốc vang lên, sau khi từ trên đỉnh khoái hoạt quay trở về bình thường, Lý Dĩnh chậm rãi mở mắt ra, nghịch ngợm chơi đùa tiểu huynh đệ vẫn còn đang cứng rắn như sắt, mỉm cười xấu xa nói: “Quan nhân, thừa dịp bây giờ còn sớm, em mặc mấy bộ chế phục cho ngài ngắm nhé?”
Thanh âm nũng nịu phối hợp cùng biểu tình kiều mỵ của nàng, khiến cho dục hỏa trong nội tâm Trần Phàm lại bắt đầu thiêu đốt lên.
Nhưng mà....
Lúc này đây, Lý Dĩnh không để cho Trần Phàm có thời gian kịp phát tác, nàng thân mình xích lõa đứng dậy, lôi kéo Trần Phàm chạy lên lầu.
Nửa phút đồng hồ sau, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Dĩnh, Trần Phàm xích lõa ngồi xuống giường, ngắm nhìn Lý Dĩnh thay đổi chế phục công nhân viên chức, đôi chân dài thẳng tắp bao trùm tất chân màu đen, phía dưới là một đôi giày cao gót.
Dưới ánh trời chiều, nàng buông xõa tóc, vểnh cao kiều đồn, tư thế phong tao, thật muốn làm cho người khác phải phạm tội.
“Quan nhân đừng vội!” Mắt thấy Trần Phàm muốn nổi bão, Lý Dĩnh cười xấu xa.... thay đổi trang phục cảnh sát và tất chân màu trắng!
Sau đồng phục cảnh sát là đồng phục y tá màu hồng nhạt, đồng phục nữ tiếp viên hang không màu xanh lơ chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, Lý Dĩnh thay đổi các kiểu phong tình vạn chủng, khiến cho Trần Phàm thiếu chút nữa xong đời.
Cuối cùng, Lý Dĩnh thay một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, tất chân ngang đùi, nghiêm trang nói: “Tiểu Phàm đồng học, hôm nay chúng ta sẽ học đến vấn đề quan hệ giữa nam và nữ!”
Lúc này Trần Phàm đã không còn chịu nổi thêm nữa, hung hăng nhảy dựng lên khỏi giường, ở dưới tiếng kinh hô của Lý Dĩnh, một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng.
Theo sau.... hai người lại bắt đầu đánh trận!
Chờ đến khi hai người vào ttong phòng tắm choi trò uyên ương hí thủy xong, thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trần Phàm lái chiếc Bentley đưa Lý Dĩnh ra ngoài đường ăn tối, sau đó trực tiếp lên đường cao tốc, chạy đến Nam Kinh.
Bởi liên tục bị Trần Phàm đẩy ngã, cho nên Lý Dĩnh toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, sau khi chiếc Bentley tiến vào đường cao tốc, nàng liền nằm dựa vào ghế mà ngủ.
Ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của Lý Dĩnh, Trần Phàm cố tình cho xe giảm tốc độ lại, hơn nữa trong lòng còn âm thầm thở dài.
Ở hắn xem ra, nếu lúc này Lý Dĩnh biết tại Nam Kinh đang xảy ra biến cố, thì chỉ sợ nàng sẽ lo lắng không ngủ nổi.
“Sưu!”
Ngay khi Trần Phàm đang âm thầm cảm thán, thì đồng thời một chiếc Audi A6 như một cơn hắc toàn phong lao vút qua bên cạnh chiếc Bentley của Trần Phàm.
Chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy, Trần Phi một tay lái xe, đồng thời đem cánh tay còn lại chìa ra ngoại cửa kính, nhẹ nhàng vung lên, khóe miệng còn treo quanh nụ cười lạnh lùng đắc chí.
Ngồi trong chiếc Bentley, đối mặt với khiêu khích, Trần Phàm vẫn bình tĩnh như cũ.
Mấy tháng trước, hắn dựa vào lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, chạy tới Nam Kinh, nhất nộ trùng quan vì hồng nhan.
Ngày hôm nay, hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, như chó nhà tang, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, lại chạy đến Nam Kinh, nhưng mục đích thì lại không chỉ riêng vì hồng nhan nữa rồi!
Mà hắn còn muốn cho người đời biết....
Trần gia có một người anh hùng, mang tên Phàm!