Chiếc Audi mang biển số thành ủy Đông Hải của Trần Phi là chiếc xe đầu tiên chạy vào đại viện quân khu NJ, cũng là chiếc đầu tiên chạy nhanh rời khỏi quân khu.
Hai lần đều là đầu tiên.
Nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác hẳn.
Trên đường trở về khách sạn Hoa Sơn, lòng kiêu ngạo của Trần Phi hoàn toàn bị đánh nát, thần tình luôn luôn rất khó xem, nhiều lần hắn muốn hỏi Trần Kiến Quốc, tất cả chuyện này rốt cục là vì sao.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh như nước của Trần Kiến Quốc thì hắn lại không đủ dũng khí.
Chiếc Audi A6 chạy tới bãi đỗ xe khách sạn Hoa Sơn, Trần Kiến Quốc cho tài xế rời đi, sau đó không nói một tiếng bước xuống xe, Trần Phi thật cẩn thận đi theo phía sau, chờ mong Trần Kiến Quốc vạch trần đáp án.
“Tiểu Phi, ông biết cháu đang muốn hỏi vì sao ông lại khoan dung cho Trần Phàm vô pháp vô thiên như vậy.” Tiến vào thang máy khách sạn, gương mặt Trần Kiến Quốc không chút thay đổi nhìn Trần Phi.
Trong lòng Trần Phi chấn động, không dám lên tiếng.
“Ông làm như vậy, có nguyên nhân của ông.” Trần Kiến Quốc thản nhiên nói: “Về phần nguyên nhân là gì, cháu không cần biết.”
“Dạ, ông nội.”
Trong lòng Trần Phi cực kỳ thất vọng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ cắn răng đáp lời.
“Mặt khác, ông biết trong lòng cháu còn mang hận ý đối với Trần Phàm. Nhưng... hôm nay, cháu đã không thể đắc tội hắn.” Trần Kiến Quốc lại bổ sung: “Cho nên sau này cháu đừng nên tiếp tục chủ động đi trêu chọc hắn, nếu không không ai có thể cam đoan hắn có đem dao mổ nhắm ngay vào cháu hay không.”
Lộp bộp!
Bên tai vang lên lời nói của Trần Kiến Quốc, trong lòng Trần Phi đột nhiên căng thẳng.
Dao mổ.
Hai chữ này khiến cho hắn lần đầu tiên ngửi được khí tức tử vong.
Ở quốc nội, người dám chém ra dao mổ đối với một đại lão cấp phó tỉnh thật không nhiều lắm.
Điểm này Trần Phi rất rõ ràng.
Nhưng hắn cũng hiểu thật rõ ràng, Trần Phàm là một trong số ít những người dám chém ra dao mổ.
Dù sao, Trần Phàm là người đầu tiên có thể làm cho Yến gia mất mặt trong chính giới, ở quân đội làm cho Trần gia không còn mặt mũi.
“Đã biết, ông nội.” Dù trong lòng thật không thoải mái, rất khó nuốt xuống cơn tức này, nhưng Trần Phi chỉ đành thừa nhận phần sỉ nhục kia, biệt khuất gật gật đầu.
Nhận thấy được vẻ biệt khuất trong con ngươi Trần Phi, đồng tử của Trần Kiến Quốc đột nhiên co rút lại, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi, cháu vào phòng thu thập một chút rồi trực tiếp quay trở về Đông Hải đi.”
Gương mặt Trần Phi vàng như đất.
Ngay khi Trần Phi mang theo vẻ kiêu ngạo cùng đắc ý đi vào Nam Kinh, nhưng lại mang theo thất vọng cùng sỉ nhục rời khỏi Nam Kinh, trong đại viện tòa lầu hai tầng của Lý Vân Phong, buổi tiệc sinh nhật đã bắt đầu.
Khác hẳn lúc đầu khi Trần Phàm mang theo Lâm Đông đi vào trong viện bị mọi người vắng vẻ, sau đó Trần Phàm làm cho Trần Kiến Quốc cùng Trần Phi cút ra khỏi đại viện quân khu NJ, sau đó quay trở vào trong viện, hắn đã trở thành nhân vật tiêu điểm tuyệt đối.
Đã nổi bật vượt xa Trần Phi trước đó.
Nhưng Trần Phàm cũng không ngồi tại chiếc bàn nằm ngay trung ương, hiện tại ngồi ở bàn đó ngoại trừ lão thọ tinh Lý Vân Phong, toàn bộ đều là đại lão đến từ quân ủy.
Trong đó chỗ ngồi đối diện cửa đại viện lại là trống rỗng.
Đó là chỗ ngồi của Trần Kiến Quốc.
Trần Phàm ngồi bên cạnh Trương Thiết Trụ, là chiếc bàn nằm sát bên ngoài cùng.
Khi Trần Phàm quay trở vào trong viện, Lâm Đông chủ động rời khỏi chỗ ngồi, lựa chọn đứng phía sau Trần Phàm, kết quả Trần Phàm bảo hắn cùng ngồi xuống dùng cơm.
Buổi tiệc được bắt đầu, người của Lý gia dẫn đầu đi tới mời rượu Trần Phàm, thái độ từ mùa đông khắc nghiệt trực tiếp chuyển biến thành mùa xuân đầy ánh nắng.
Đối với việc này, Trần Phàm cũng thu liễm lòng kiêu ngạo của Đồ Tể, cả quá trình cũng không cố ý lôi kéo làm quen, cũng không tỏ vẻ thân thiết, thái độ khiêm hòa.
Lâm Đông nhìn thấy tất cả những chuyện này, đỏ mắt, mải miết ăn cơm, cũng không tiếp tục bày ra phong thái của chó điên Lâm gia.
Chờ sau khi ứng phó xong người của Lý gia, Trần Phàm chủ động đi đến bên bàn trung ương, trước tiên mời rượu cho Lý Vân Phong, sau đó lần lượt mời rượu cho các vị đại lão quân ủy, Lâm Đông thật biết điều mang theo bình rượu đi theo phía sau Trần Phàm, phụ trách rót rượu.
Một ly lại một ly.
Một bàn lại một bàn.
Khi bình Mao Đài thứ tư cạn tới đáy, Trần Phàm đã kính rượu xong cho mỗi người trong viện.
Tuy nói Trần Phàm bởi vì từ nhỏ được sư phụ Lưu Mãnh huấn luyện đặc thù, có thể trong thời gian ngắn nhất bài xuất ra tinh rượu, tửu lượng cao tới kinh người.
Nhưng...
Hôm nay hắn tựa hồ khăng khăng muốn làm mình phải say, trong lúc uống rượu, cũng không cố ý dùng phương pháp đặc thù bài xuất tinh rượu.
Vì thế sau khi uống xong bốn bình, Trần Phàm có bảy tám phần say ngà ngà.
Một lần nữa trở về chỗ ngồi, Lâm Đông rót nhanh cho Trần Phàm một ly nước nóng, lại đưa một chiếc khăn nóng cho Trần Phàm.
Trần Phàm cũng không đón lấy, mà đem một bình rượu Mao Đài chia làm hai, đổ vào trong hai chén lớn.
“Trụ tử thúc, cháu biết, vào đêm cháu rời khỏi Yên Kinh, chú ở cửa nghe lén cháu cùng lão thái gia uống rượu nói chuyện phiếm, đỏ mắt, không phải bởi vì chú nhớ nhà như lời lão thái gia đã nói, mà là lúc đó chú đang lo lắng thân thể bệnh tình của lão thái gia không chịu nổi, đúng không?” Trần Phàm mang theo vài phần men say, vài phần bi thương, thanh âm khàn khàn hỏi.
Trong lòng Trương Thiết Trụ run lên, cũng không trả lời.
Những người khác không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện, đưa ánh mắt nhìn về phía người thanh niên mặt đỏ tai hồng.
“Trụ tử thúc, chú phục vụ lão thái gia hai mươi năm, cuối cùng không được bồi lão thái gia uống chút rượu, khẳng định lòng có tiếc nuối.” Trần Phàm nói, giơ lên bát đựng rượu, nói tiếp: “Cảm ơn chú luôn luôn quan tâm cho tên bất hiếu tử của Trần gia như cháu!”
“Tiểu Phàm...”
Đôi mắt Trương Thiết Trụ mơ hồ phiếm hồng.
“Trụ tử thúc, nào!” Trần Phàm khẽ quát một tiếng, cắt đứt lời nói kế tiếp của Trương Thiết Trụ.
“Hô...”
Trương Thiết Trụ phun ra một hơi, giơ lên bát lớn.
“Phanh!”
Hai bát va chạm, rượu lại tràn ra.
“Cô đông!”
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, người thanh niên năm xưa từng bị ném tới nơi hoang vu hiện giờ đã trưởng thành đang cùng người trung niên đỏ mắt nâng bát uống ừng ực.
“Trụ tử thúc, cháu say rồi, hôm khác chúng ta tiếp tục uống.”
Một bát rượu uống cạn, Trần Phàm buông bát xuống, lảo đảo đứng lên.
Lâm Đông vội vàng bước tới đỡ lấy Trần Phàm.
“Chư vị, tôi uống hơi nhiều, đi trước một bước.” Trần Phàm hướng mọi người lên tiếng xin lỗi, sau đó theo tay dìu của Lâm Đông rời đi đại viện.
Ra sân. Lâm Đông vẫn cẩn thận giúp đỡ Trần Phàm, nhưng không dám hỏi Trần Phàm muốn đi đâu.
“Buông.” Trần Phàm phun ra hơi rượu, chậm rãi nói.
Lâm Đông chợt ngẩn người, sau đó theo bản năng buông ra Trần Phàm.
Mất đi sự nâng đỡ của Lâm Đông, hắn thoáng lảo đảo, bước lên vài bước.
Lâm Đông vừa lo lắng nhưng lại không dám bước lên dìu đỡ, chỉ thật cẩn thận đi theo phía sau.
Đi tới, đi tới, một thân ảnh xuất hiện từ hướng mặt trời đã khuất, đang hướng hắn điên cuồng chạy nhanh tới.
Là Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh là thành viên đời thứ ba của Lý gia, bởi vì không tham gia trong quân chính hai giới, nên không có tư cách tham gia buổi tiệc sinh nhật của Lý Vân Phong.
Bắt đầu từ buổi sáng, nàng vẫn đứng trên tòa lầu của Lý Quân, nhìn thấy hết thảy.
Nàng tận mắt nhìn thấy khí tràng khủng bố khi Trần Kiến Quốc cùng Trần Phi vừa tới.
Nàng cũng tận mắt nhìn thấy thân ảnh cô đơn cùng sự châm chọc khi Trần Phàm cùng Lâm Đông tới.
Nàng còn tận mắt thấy cảnh tượng Trần Kiến Quốc cùng Trần Phi chật vật rời đi.
“Trần Phàm...”
Lúc này nàng vừa chạy như điên về hướng Trần Phàm, vừa hô to tên của hắn.
Bởi vì nàng thấy được, dưới ánh mặt trời đã khuất, Trần gia thanh niên, nước mắt đầy mặt.
Nhìn Lý Dĩnh đang điên cuồng chạy đến từ phía trước. Lâm Đông nghĩ nghĩ, dừng bước, đưa mắt nhìn khoảng cách rút ngắn dần giữa Trần Phàm cùng Lý Dĩnh.
Rốt cục, Lý Dĩnh chạy tới trước người Trần Phàm, thở hổn hển, đỡ lấy Trần Phàm, sốt ruột lại lo lắng hỏi: “Trần Phàm, anh làm sao vậy?”
“Không... không có việc gì.” Trần Phàm phun ra hơi rượu, mặc cho nước mắt tuôn ra, nói: “Rượu, mang rượu tới cho anh!”
“Trần Phàm, anh không thể uống nữa!” Tuy rằng Lý Dĩnh không biết vì sao Trần Phàm lại uống đến say mèm, nhưng cũng thật rõ ràng, lấy trạng thái lúc này của Trần Phàm, dù một chén rượu cũng không thể uống thêm.
“Thúi lắm!” Trần Phàm đỏ mắt. ánh mắt dọa người: “Lão tử còn muốn bồi lão thái gia uống rượu, ai nói không thể uống nữa?”
Lão thái gia?
Nghe được ba chữ này, trong lòng Lý Dĩnh run lên, lập tức đoán được nguyên nhân tinh thần Trần Phàm sa sút.
Trong lúc nhất thời, nàng chợt trầm mặc.
“Khái khái...đem hai bình Mao Đài của lão tử ra đây, lão tử cùng với lão thái gia không say không về!” Trần Phàm dừng chân lại, lảo đảo nói với Lý Dĩnh.
“Trần Phàm...” Lý Dĩnh cắn môi, nước mắt chớp động.
“Hai bình rượu kia là lão thái gia tặng cho anh, ông còn tặng cho anh thật nhiều... thật nhiều rượu.” Trần Phàm giống như đang nói với Lý Dĩnh, lại giống như đang lầm bầm làu bàu: “Em đi lấy ra, để cho anh bồi lão nhân gia tiếp tục say một lần, được chứ?”
Lý Dĩnh ôm chặt Trần Phàm, không nói lời nào.
Nàng rất rõ ràng, dù là cho tới hôm nay. Trần Phàm ở trước mặt mọi người đều thật kiên cường.
Nhưng nàng từng chứng kiến Trần Phàm bị bộc phát bệnh tâm lý hậu chiến nên hiểu rất rõ ràng, Trần Phàm giống như một con sói cô độc bị thương, hắn luôn luôn thích ẩn thân vào địa phương không người, trong bóng đêm, lẳng lặng tự liếm vết thương của mình.
Hôm nay là ngoại lệ.
“Em có biết vì sao ông cùng anh uống rượu xong lần đó, lại đem toàn bộ số rượu còn lại cho anh không?” Trần Phàm thở ra hơi rượu, hỏi Lý Dĩnh.
“Bởi vì anh là đứa cháu mà ông yêu thương nhất trong Trần gia.” Lý Dĩnh run rẩy nói.
Trần Phàm lắc đầu, dùng sức lắc mạnh: “Không... không đúng! Là bởi vì ông biết, mình không còn uống rượu được nữa.”
“Trần Phàm, người chết không thể sống lại.” Lý Dĩnh do dự hồi lâu, nói.
“Phải a, lão tử cũng biết người chết không thể sống lại.” Thân thể Trần Phàm chấn động kịch liệt, ngẩng đầu nhìn trời, mơ hồ không rõ nói: “Lão nhân gia từ khi anh bốn tuổi đem anh ném tới nơi hoang vu không người, để cho anh trở thành Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay. Trước kia, anh không hiểu ông còn hận ông. Sau đó thế nào chứ, anh thật vất vả mới hiểu được ông, thế nhưng ông lại buông tay đi rồi. Em nói, vậy là chuyện gì chứ?”
Lý Dĩnh trầm mặc.
“Anh cũng không kịp hồi báo lão nhân gia a!” Trần Phàm nói xong, thân thể run rẩy thật mạnh: “Em nói, có phải anh rất bất hiếu hay không?”
“Hiếu!” Nước mắt lướt qua khuôn mặt Lý Dĩnh, nàng ôm chặt Trần Phàm nói: “Anh trở thành Long Nha, chính là niềm an ủi lớn nhất với lão nhân gia.”
“Nhưng lão nhân gia đi rồi, anh chẳng những không phát huy được bổn sự của một Long Nha, tiếp tục làm cho Trần gia mà ông phí tâm huyết cả đời tiếp tục huy hoàng, ngược lại còn đánh mắt mặt mũi của Trần gia, để cho người ngoài nhìn Trần gia chê cười...” Trần Phàm nói xong nhắm hai mắt lại.
“Trần Phàm, em biết trong lòng anh chịu nhiều khổ sở. Em cũng biết anh cũng không đành lòng trở thành cừu nhân của người thân anh, càng không có nghĩ tới trả thù bọn hắn! Tuy rằng lúc trước anh ném lại lời hăm dọa, phải trả lại sỉ nhục, anh chỉ là muốn chứng minh cho bọn hắn xem, chứng minh không có bọn hắn bảo hộ, anh vẫn có thể đánh bại được địch nhân của mình.” Lý Dĩnh dát sát đầu trên lưng Trần Phàm, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh phải biết rằng, anh không có làm sai chuyện gì, là bọn hắn không thèm để ý thân tình bổ thêm mấy nhát trên trái tim bị thương của anh thôi. Sự tình hôm nay không thể trách anh, muốn trách chỉ có thể trách bọn hắn có mắt không tròng!”
“Có mắt không tròng sao?” Trần Phàm thì thào tự nói.
“Về phần huy hoàng của Trần gia...” Lý Dĩnh hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ: “Chỉ cần còn có anh ở đây, huy hoàng của Trần gia cũng không hề biến mất - Trần gia, vĩnh viễn bởi vì anh mà chói mắt!”
Không tiếng trả lời.
Mặt trời đã khuất, Trần gia thanh niên, tựa hồ đã say thực sự.
Nhưng trước khi say, hắn đem những lời “Trần gia, vĩnh viễn bởi vì anh mà chói mắt!” chặt chẽ chôn sâu trong lòng.
Chôn rất sâu... rất sâu.