Vào lúc chín giờ tối, bầu trời đã tối đen, trong khu nhà giàu tại Cửu Khê Mân Côi Viên, đa số biệt thự đều sáng đèn, chung quanh một mảnh yên lặng.
Bên trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.
Trần Phàm đang ôm Bảo Nhi nằm ngủ trong lòng mình, nhẹ nhàng đặt Bảo Nhi lên chiếc giường in hình những nhân vật hoạt họa, đắp chăn, đóng lại cửa sổ cẩn thận mới tắt đèn trong phòng.
Lúc trước người làm những chuyện này là Nạp Lan Hương Hương, nhìn thấy hành động của Trần Phàm, trong con ngươi mê người lóe lên ánh mắt phức tạp.
Nhưng...
Chờ khi Trần Phàm lặng yên rời khỏi phòng ngủ, vẻ mặt của nàng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường.
“Trần tiên sinh, tôi đã thu dọn xong phòng cho ngài, đêm nay ngài ở lại đây đi?” Nhìn thấy Trần Phàm rời khỏi phòng ngủ, Nạp Lan Hương Hương bước tới mỉm cười hỏi.
Bên tai vang lên lời nói thân thiết của Nạp Lan Hương Hương, nhìn dáng tươi cười mê người mà ôn nhu của nàng, Trần Phàm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được rồi, quấy rầy cô.”
“Bảo Nhi xem anh là đại ca ca, nhà của nó cũng là nhà của anh, đừng nói tới chuyện có quấy rầy hay không.” Nạp Lan Hương Hương thản nhiên cười nói: “Hiện tịa thời gian còn sớm, nếu anh còn chưa muốn ngủ, có thể đến phòng sách xem sách hoặc là xem ti vi.”
“Tôi sẽ xem sách vậy, cô cứ làm việc của cô, không cần phải lo cho tôi.” Trần Phàm nghĩ nghĩ nói.
“Được.” Nạp Lan Hương Hương gật đầu cười, xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh mạn diệu của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm như có suy nghĩ gì, xoay người đi về hướng phòng sách.
Khác với phòng sách của những cô gái khác, trong phòng sách của Nạp Lan Hương Hương không hề tìm được một quyển tạp chí nào.
Phòng sách của nàng cũng không đặt nhiều sách như những nhà giàu mới nổi, trong phòng chỉ có hai hàng giá sách, trên giá sách đặt những loại sách có quan hệ cầm kỳ thư họa, ngoài ra còn có một ít sách về thòi Thanh triều, ví dụ như Nhị Nguyệt Hà hệ liệt.
Đại khái nhìn lướt qua phòng sách, ngửi được hương thơm cơ thể tràn ngập bên trong phòng, Trần Phàm lấy ra gói thuốc lá, lập tức đi tới bên bàn cờ đặt cạnh cửa sổ, gương mặt bình tĩnh bày ra một ván tàn cuộc.
Chăm chú nhìn bàn cờ thật lâu, Trần Phàm cầm lên một viên cờ trắng.
Quân cờ rời khỏi bàn, đại biểu chính là viên tốt thí, hoặc là bị diệt sát.
Viên cờ trắng này chính là như thế.
Nó chính là viên cờ bị bỏ rơi của Tiết Hồ, đồng dạng cũng là đối tượng diệt sát thứ hai sau Tưởng Cương.
Khổng Khê.
Người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang.
Cầm lên viên cờ trắng, tay Trần Phàm lại cầm viên cờ đen, sau khi trầm tư một lát, nhẹ nhàng đật lên góc tây nam của bàn cờ.
Đây là viên cờ thứ tư đứng sau Lâm Đông, Hoàng Chí Văn cùng La Vĩ.
Viên cờ thứ tư chính là a Thủy.
Đó chính là người phụ trách thuốc phiện Thanh bang, lật đổ địa vị của Vân Nam Hồng vương gia, tân nhậm trùm buôn thuốc phiện a Thủy!
Thế Mậu Lệ Tinh nằm ngay trung tâm Hàng Châu được xem là một trong những khu nhà ở nổi tiếng tại Hàng Châu, luận cấp bậc kém hơn Cửu Khê Mân Côi Viên không ít, lại càng không thể đánh đồng với Thanh Long sơn trang dù có tiền cũng không mua được.
Vào ban đêm, Thế Mậu Lệ Tinh cũng không được yên lặng như Cửu Khê Mân Côi Viên, ngược lại còn có vẻ náo nhiệt.
“Lâm ca, vì sao không trực tiếp xử lý bọn họ, mà phải dùng súng gây tê bắn ngất xỉu?” Trong một thang máy, một gã đàn ông mặc bộ quần áo màu đen, hơi có chút nghi hoặc nhìn Lâm Đông hỏi.
Lâm Đông cũng mặc một bộ quần áo màu đen, đôi giày da rất sáng bóng, bên hông đeo một cặp táp, nhìn qua là cách ăn mặc của một thương gia.
“Nhiệm vụ của chúng ta là xử lý Khổng Khê, còn về phần bọn họ... chỉ là một đàn tiểu tôm khô mà thôi, không cần phải hạ sát thủ, nếu không xử lý sẽ có chút phiền toái, cũng sẽ lưu lại dấu vết.” Thần tình Lâm Đông thật bình tĩnh nói.
“Leng keng!”
Vừa nói xong, thang máy đã tới tầng trệt nhà Lý Quế Dần.
Cũng giống như trong thang máy, bên ngoài thang máy cũng không có hộ gia đình, sau khi thang máy dừng lại, Lâm Đông cùng người thanh niên có ngoại hiệu là Báo tử đi ra thang máy.
Cùng lúc đó, bên trong phòng bảo an của Thế Mậu Lệ Tinh.
“Mẹ nó, thật là gặp quỷ, như thế nào đột nhiên lại tốt rồi?” Một gã bảo an nhìn thấy màn hình trước mặt lại khôi phục bình thường, thần tình đầy vẻ khó hiểu.
Vài tên bảo an khác vì thấy màn ảnh theo dõi biến mất định đi ra tra xét chợt thấy thế, liền buông trang bị, tiếp tục hàn huyên châm thuốc hút.
“Ai ai?”
Cùng lúc đó, Lâm Đông cùng Báo tử đang bấm chuông cửa nhà Lý Quế Dần, bên trong truyền ra thanh âm hơi có vẻ phiền não của Lý Quế Dần.
“Lý tiểu thư, Khổng gia bảo tôi đưa chút đồ vật đến cho cô.” Báo tử dựa theo lời an bài trước đó của Lâm Đông, trầm giọng nói.
Trong nhà, Lý Quế Dần mặc áo ngủ vốn đang tò mò ai lại gọi cửa vào buổi tối, sau khi nghe được ba chữ Lý tiểu thư, theo bản năng cho là Khổng Khê an bài bảo tiêu âm thầm bảo hộ mình cùng Khống Thu, cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không nhìn vào mắt mèo xem người bên ngoài, mà trực tiếp mở cửa ra.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
“Anh... các anh là ai? Sao tôi chưa từng gặp qua các anh?” Nhìn Lâm Đông cùng Báo tử thật lạ mặt, Lý Quế Dần nhíu mày.
“Phanh!”
Không một tiếng trả lời, Lâm Đông cùng Báo tử lắc mình đi vào nhà, đồng thời đóng lại cửa phòng.
“Anh... các anh..” Lý Quế Dần thấy thế hoảng hồn.
“Ba!”
Trước khi gõ cửa Báo tử đã đeo bao tay màu đen, chợt vung cánh tay trực tiếp tát vào mặt Lý Quế Dần.
“A!”
Lý Quế Dần bị một cái tát đánh ngã xuống đất, thất thanh hét lên.
“Mẹ, làm sao vậy?” Cùng lúc đó, Khổng Thu đang vọc máy tính trong phòng sách nghe tiếng hét chạy ra.
“Câm miệng.”
Thần tình Báo tử thật lạnh lùng lấy ra một khẩu súng, họng súng nhắm ngay Lý Quế Dần.
Lý Quế Dần trợn trừng hai mắt, thiếu chút nữa sợ tới hôn mê bất tỉnh, mà Khổng Thu cũng đang trợn tròn mắt.
“Ba tháp! Ba tháp!”
Lâm Đông nện những bước chân trầm ổn đi tới trước người Khổng Thu, tay phải đột nhiên chém ra, bóp mạnh trên động mạch cổ của Khổng Thu, chợt buông tay.
“Phanh!”
Khổng Thu ầm ầm ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi tri giác.
“Tiểu... tiểu Thu!”
Lý Quế Dần thấy thế, giãy dụa muốn đứng dậy.
“Câm miệng cho lão tử, nếu không lão tử hiếp mày trước rồi giết chết luôn!” Báo tử lạnh lùng uy hiếp.
“Mày... mày... tụi mày là ai?” Lý Quế Dần sợ tới mức “gương mặt tái nhợt: “Tụi mày không được làm loạn! Tao là lão bà của Khổng Khê.. “
“Ồn ào quá!”
Báo tử thu súng, túm tóc Lý Quế Dần, trực tiếp xách Lý Quế Dần lên.
Mà Lâm Đông thần tình thật bĩnh tĩnh đi tới bên cạnh sô pha, thản nhiên ngồi xuống, cầm lấy một chiếc điện thoại đã được cải tiến có thể thay đổi thanh âm, gọi cho Khổng Khê.
Điện thoại qua hồi lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Khổng Khê, hơi có vẻ trầm thấp: “Vị ấy?”
“Khổng Khê, lão bà cùng đứa con của mày hiện tại đang ở trên tay của tao.” Lâm Đông nói thẳng.
“Mày... mày... tụi mày không được hại tiểu Thu, nếu tụi mày vì tiền, Khổng Khê sẽ cho tụi mày rất nhiều tiền!” Lý Quế Dần nghe được lời nói của Lâm Đông, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì, nỗi sợ hãi đột nhiên gia tăng thêm vài phần, thất thanh hét lên.
Lâm Đông nhàn nhạt cười: “Khổng Khê, như vậy mày cũng đã nghe được thanh âm của vợ mày.”
“Mày là ai?” Đầu bên kia điện thoại, Khổng Khê nghe được lời nói của Lâm Đông, gương mặt đột nhiên biến đổi, sau đó mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm sợ hãi, trầm giọng hỏi.
“Khổng Khê, tao là ai không quan trọng, quan trọng là lão bà và đứa con của mày đang ở trên tay của tao, hiểu được?” Lâm Đông thản nhiên nói: “Đương nhiên nếu mày còn không hiểu rõ, hiện tại tao cho người đem lão bà của mày tới, cho mày nghe được thanh âm của cô ta.”
“Mẹ nó, mày dám động tới họ một sợi tóc, tao giết cả nhà mày!” Ngữ khí của Khổng Khê vô cùng âm sâm.
“Khổng gia, Khổng gia tốt của tao, bây giờ mày nghĩ lời uy hiếp còn hữu dụng sao?” Lâm Đông cười lạnh một tiếng: “Hiện tại tao cho mày số tài khoản, trong vòng mười lăm phút, chuyển ba trăm ngàn đi vào, nếu không mày đi nhặt xác cho bọn họ.”
“Hô... hô..Đầu bên kia điện thoại, hơi thở của Khổng Khê trở nên dồn dập lên: “Đã trễ thế này, mày bảo tao làm sao chuyển tiền cho mày?”
“Đó là vấn đề của mày.” Lâm Đông bình tĩnh nói: “Tao cần phải nhắc nhở mày một chút, hiện tại đã qua ba mươi giây.”
“Tài khoản!” Khổng Khê bắt buộc bản thân mình phải lãnh tĩnh trở lại.
Lâm Đông cười lạnh nói một số tài khoản cho Khổng Khê.
“Tiền tao sẽ nghĩ biện pháp đúng hạn chuyển cho mày, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không vô luận đuổi tới chân trời góc biển, tao cũng sẽ giết mày!” Khổng Khê lại uy hiếp.
“Có tiền, người sống, nếu không, mày tới nhặt xác!”
Lâm Đông cười lạnh tắt điện thoại, sau đó trong biểu tình hoảng sợ của Lý Quế Dần, không nhanh không chậm rút ra một khẩu súng hãm thanh, họng súng nhắm ngay Lý Quế Dần.
Thấy một màn như vậy, Lý Quế Dần sợ tới mức trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.
“Sưu!”
Viên đạn bay ra khỏi nòng súng, cắt qua lực cản không khí, nháy mắt đã xuyên thủng đầu Lý Quế Dần, máu tươi cùng óc nhất thời chảy ra.
“Lâm ca, anh..” Báo tử nhìn thấy Lâm Đông bắn một phát súng thủ tiêu Lý Quế Dần, lập tức cả kinh trợn tròn mắt.
Hắn cũng không rõ ràng đối với toàn bộ kế hoạch của Lâm Đông, chỉ biết Lâm Đông dự định bắt cóc Lý Quế Dần để uy hiếp Khổng Khê, hiện giờ thật không ngờ, Lâm Đông lại trực tiếp thủ tiêu Lý Quế Dần.
“Trần tiên sinh vì Nạp Lan Bảo Nhi đặc biệt đi tới Hàng Châu, điều này đủ để chứng minh, địa vị của Nạp Lan Bảo Nhi ở trong lòng Trần tiên sinh rất trọng yếu.” Lâm Đông đứng dậy, sương mặt không chút thay đổi đi về hướng Khổng Thu: “Mà cô ta đã đánh Nạp Lan Bảo Nhi một tát tai.”
Vừa nói xong, Lâm Đông đi tới bên cạnh Khổng Thu, gương mặt không chút thay đổi bóp cò.
Báo tử trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, trong lòng mơ hồ sản sinh một nỗi sợ hãi đối với Lâm Đông.
Hắn có thể rõ ràng nhận thấy được Lâm Đông đã thay đổi, trở nên càng thêm lòng dạ độc ác tàn nhẫn!
“Báo tử, đừng đứng ngẩn người, sau năm phút sẽ có người đi lên.” Lâm Đông giơ cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Bọn họ là kẻ thù của Khổng Khê - năm đó, Khổng Khê ở bên cảnh Vân Nam phụ trách sinh ý của ngân hàng đen từng giết qua một trong ba huynh đệ của bọn họ.”
“Bọn hắn... bọn hắn là đến báo thù Khổng Khê?” Báo tử thần tình thật phức tạp.
Lâm Đông nhẹ nhàng gật đầu: “Ân, chuyện chúng ta phải làm là trong nháy mắt bọn hắn vào nhà phải xử lý bọn hắn.”
Lâm Đông vừa nói vừa lấy ra hai khẩu súng lục, nói: “Dùng hai khẩu súng này.”
Đồng tử Báo tử đột nhiên co rút lại.
Bởi vì hai khẩu súng này Lâm Đông đã lục soát được từ trên người hai tên thủ hạ của Khổng Khê.
Giết người, vu oan!
Báo tử trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của Lâm Đông.
Dưới ánh đèn, hắn há to miệng...