Ánh sao che kín cả bầu trời đêm, vờn quanh một vầng trăng rằm, giống như một bức họa chúng tinh phủng nguyệt, mỹ lệ đến mức làm lòng người mê ly.
Dưới trời sao, một chiếc cc đỗ bên vỉa hè, trên đường còn có xe Benz, một chiếc Audi A7 và một chiếc Cayenne.
Tổ hợp như vậy làm người đi đường tò mò, hấp dẫn không ít ánh mắt người đi qua.
Bên trong chiếc cc, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San lấy lại tinh thần, nháy đôi mắt to mê người, lộ ra dáng tươi cười giảo hoạt theo thói quen, nói: “Biết cái gì?”
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy dáng tươi cười giảo hoạt của Tô San, trong lòng Trần Phàm càng thêm khó chịu.
Hắn thật sự thiếu cô gái trước mắt rất nhiều, rất nhiều.
“Thực xin lỗi.”
Hắn lại hộc ra ba chữ kia, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ chân thành.
Lại nghe được ba chữ kia, rốt cục Tô San không giả vờ được nữa, ánh mắt nàng đã hoàn toàn mơ hồ, nước mắt trong suốt ứa ra, cuối cùng lướt trên khuôn mặt chảy xuống.
“Ngốc tử.” Nước mắt chảy xuống khuôn mặt mê người của nàng, nàng cũng không lau đi, mà thâm tình nhìn Trần Phàm, nhẹ giọng nói: “Em đúng là có biết, nhưng em không trách anh.”
“San San...”
Trần Phàm định mở miệng nói gì đó.
“Trần Phàm.” Tô San khẽ lắc đầu, cắt đứt lời của Trần Phàm, thâm tình nói: “Em không trách anh cũng không phải vì mình vô tư, kỳ thật... em rất ích kỷ, rất nhỏ mọn. Cũng không phải vì cha em nói về sứ mạng, sứ mạng có quan hệ gì tới em đâu? Em không trách anh, chẳng qua bởi vì em thật sự thích anh, thật thích, thật thích... thật thích lắm..
Thân hình Trần Phàm trong nháy mắt cứng ngắc.
“Bởi vì thích anh nên em không muốn rời khỏi anh. Bởi vì khi anh bất lực nhất, cần có trợ giúp nhất, cần có an ủi nhất, mà em không giúp đỡ được anh, trong khi những cô gái yêu anh đều dùng hết mọi biện pháp đi giúp anh, cho nên em không trách họ, cũng không có tư cách đi trách họ.”
“San San...” Trần Phàm lại muốn mở miệng nói, bị Tô San dùng bàn tay trắng nõn chặn ngang miệng hắn.
Ngọn đèn xuyên qua kính xe chiếu vào trong, Tô San cắn chặt môi, nhìn vào đôi mắt thâm thúy tối đen của Trần Phàm, nhẹ giọng nói: “Trần Phàm, em không tranh, cũng sẽ không giành, em sẽ học thỏa mãn. Em chỉ hi vọng có một ngày sau khi anh giải quyết hết những phiền toái, khi anh ôm những nàng công chúa kia, chớ quên còn có một cô bé lọ lem cũng muốn được anh ôm, được không ?”
Được không ?
Không đợi Trần Phàm trả lời, Tô San nghiêng người tới trước, vòng đôi tay ôm cổ Trần Phàm, hôn lên môi hắn.
Không có nụ hôn tình cảm mãnh liệt kiểu Mỹ, cũng không có nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp.
Nụ hôn này, thật hời hợt.
Rất nhẹ, rất nhẹ.
Vừa chạm liền tan.
Nhưng đã hôn vào tận sâu trong nội tâm cùng linh hồn của hắn.
Hắn kéo nàng vào trong lòng.
Ôm rất chặt... rất chặt!
Từ mới ban đầu còn lo lắng sẽ làm thương tổn trái tim đơn thuần của Tô San, Trần Phàm không đành lòng cũng không muốn để cho Tô San biết quá khứ tối tăm cùng sa đọa của chính mình, sau đó dần dần bại lộ một ít dấu vết trước mặt nàng, Trần Phàm cũng không còn khắc ý che giấu, nhưng cũng không hoàn toàn cởi mở.
Hắn lo sợ Tô San không thể thừa nhận!
Nhưng cuối cùng Tô San vẫn biết.
Hắn biết sau này mình không cần tiếp tục che giấu điều gì.
Hắn có thể hoàn toàn bộc lộ trước mặt nàng.
“Ngốc tử, đại dương mã nói anh từng diệt trừ tổ chức phạm tội kinh khủng nhất trên thế giới này, có thật không ?”
Ngay khi Trần Phàm vừa âm thầm làm ra quyết định, Tô San như một con mèo nhỏ nhu thuận trốn trong lòng Trần Phàm, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm thụ mùi vị quen thuộc làm tim nàng luôn đập nhanh, nháy đôi mắt to mê người hỏi.
Trần Phàm vươn tay nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc rối bởi của Tô San, gật gật đầu:
“Ân.”
“Vậy anh có phải lợi hại như những đại anh hùng trong phim ảnh Hollywood không ?” Tô San khẽ cười một tiếng: “Hoặc là còn lợi hại hơn so với bọn họ? Tương đương với siêu nhân trong truyền thuyết?”
Nghe câu hỏi nghịch ngợm của Tô San, trong mắt nhìn thấy dáng tươi cười bộc lộ tận sâu trong nội tâm của nàng, Trần Phàm cũng cười, hắn hôn nhẹ lên trán Tô San, nói: “Dù sao lão công của em rất lợi hại, rất lợi hại..
“Hừ, khoác lác không cần đóng thuế!” Tô San cười vuốt mũi Trần Phàm, nói: “Đi thôi! Nếu anh còn không đi, bọn họ sẽ cho là chúng ta làm chuyện xấu gì trong xe đó.”
Trần Phàm không nói gì.
Mà Tô San lại cười giãy ra khỏi ngực Trần Phàm, sau đó mở cửa xe, nhảy xuống.
Trần Phàm thấy thế đoán được Tô San muốn làm gì, vội vàng mở cửa xe phía trước ra.
Tô San mỉm cười ngồi vào xe, hừ hừ nói: “Ngốc tử, sau khi xe khởi động, em muốn anh phải hét lên là anh yêu em.”
“Được.”
Trần Phàm cười khởi động máy.
Nhìn thấy chiếc cc khởi động, trong xe Benz, thành viên Ám Đường cũng theo bản năng khởi động máy xe, mà đặc công phía sau cũng khởi động máy.
Kết quả.
Ngay sau đó.
Không chờ họ hoàn toàn làm xong.
Bọn họ nhìn thấy, người thanh niên nổi danh ở thế giới ngầm như một vị thần, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời dùng hết khí lực toàn thân hô to: “Tô San, lão bà yêu dấu ơi, anh yêu em!”
Trong con ngươi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của người thanh niên kia, bên tai vang lên tiếng hô to của hắn.
Vô luận là thành viên Ám Đường hay là những đặc công.
Toàn bộ há hốc mồm.
Bốn chiếc xe hơi toàn bộ tắt máy.
Giờ khắc này, bọn họ thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không.
“Tô San, lão bà yêu dấu ơi, anh yêu em!”
Theo sau... không chờ bọn họ kịp lấy lại tinh thần, tiếng hô kia lại vang lên.
Lần này, thành viên Ám Đường cùng những đặc công đều nhìn nhau, diễn cảm muốn có bao nhiêu phấn khích liền có bấy nhiêu phấn khích.
Mà chiếc cc kia lại nghênh ngang rời đi, biến mất trong dòng xe cộ.
“Ngốc tử, kêu lớn tiếng như vậy để làm chi, tai em muốn bị anh chấn điếc.” Trên ghế bên cạnh, trái tim Tô San nhảy mạnh kinh hoàng, khuôn mặt nóng lên, trên mặt hoàn toàn bị vẻ thẹn thùng cùng hạnh phúc chiếm cứ.
Nghe được lời nói của Tô San, Trần Phàm rụt đầu về cười hắc hắc nói: “Được, được, không kêu, để sau này hãy kêu vậy.”
Sau này sẽ kêu vậy!
Nghe được mấy chữ này, khuôn mặt Tô San vốn đã đỏ lại càng thêm đỏ, giống như sắp bị nhỏ nước.
“Đừng vậy, rất ngốc nghếch.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tô San lại ngọt ngào như được nếm mật.
“Dọa người thì dọa người đi.” Trần Phàm khẳng định: “Dù sao anh đã quyết định, chờ ngày chúng ta kết hôn, anh sẽ đứng trong giáo đường Vatican St.Peter, đối diện giáo hoàng và toàn bộ thế giới kêu to: Tô San, anh yêu em!”
Chẳng bao lâu khi trước, Trần Phàm đứng tại giáo đường Từ Gia Hối của Đông Hải, hứa hẹn với Tô San: Muốn đích thân giáo hoàng chủ trì hôn lễ cho hắn cùng Tô San.
Khi đó Tô San không tin.
Lúc này đây.
Nàng tin.
Bởi vì... nàng biết người đàn ông của nàng chính là Đồ Tể.
Là Đồ Tể được xem như một vị thần của thế giới ngầm toàn cầu.
Đồ Tể hứa hẹn, không có lần thứ hai.
Hắn vì nàng mà ngoại lệ!
Trên thế giới này, mỗi thời mỗi khắc đều có chuyện vui buồn ly hợp, khi những lão nhân ở tuổi xế chiều buông tay rời đi nhân gian, cũng sẽ có một sinh mạng mới ra đời, khi một đôi tình lữ đi vào điện phủ hôn nhân, còn có rất nhiều đôi vợ chồng bất hòa ly dị, đường ai nấy đi.
Đêm đen, ánh đèn neon chiếu sáng cả tòa thành thị, Trần Phàm lái chiếc cc chờ Tô San đang tràn ngập hạnh phúc về nhà.
Trải qua thời kỳ thiếu niên chìm đắm trong thất bại vũ nhục, Tiêu Phong lần đầu tiên lại thử tiếp nhận chuyện yêu đương, đang vui vẻ lái chiếc BMW 6 chờ Tào Vi trở về trường đại học Phục Sáng.
Trong xe BMW, Tiêu Phong cũng không huyên thuyên như ngày đầu tiên đi vào trường đại học Đông Hải, mà sắc mặt thật bình tĩnh lái xe.
Ở kế bên, Tào Vi cũng không như những cô gái khác chỉ biết nghịch ngợm điện thoại di động, mà đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong xe thực yên lặng.
Không khí có chút quỷ dị.
Mặc dù Tào Vi là một cô gái hướng nội, bình thường rất yên lặng, nhưng lúc trước mỗi khi Tiêu Phong đưa nàng về trường, nàng cũng nói chuyện với Tiêu Phong, nội dung cuộc nói chuyện cũng đa dạng, chỉ là ít tán gẫu về những món hàng xa xỉ hay những loại rượu đắt tiền nào đó.
Nàng tựa hồ không có nhiều hứng thú đối với những thứ kia.
Mà lần đầu tiên nàng cùng Tiêu Phong gặp nhau, tựa hồ cũng có thể chứng minh điểm này.
Hai người lần đầu tiên gặp mặt ở trên xe bus công cộng, lúc ấy bởi vì xe bus rất nhiều người, hai người đều không tìm được chỗ ngồi.
Kết quả khi xe bus đến trung tâm thương mại, trong xe đang hỗn loạn, một tên trộm nhân cơ hội dùng lưỡi dao rọc túi xách của Tào Vi, muốn ăn cắp ví tiền của nàng.
Một màn kia bị không ít người nhìn thấy.
Ở niên đại mà tình người càng ngày càng mờ nhạt, nhiệt huyết trong lòng mọi người dần dần bị ích lợi ăn mòn, chậm rãi làm lạnh lẽo xuống.
Người người đối với những chuyện không liên quan tới mình, phần lớn thời điểm đều ôm thái độ lạnh nhạt thờ ơ.
Những người nhìn thấy cảnh này đều không hề hé răng.
Chỉ có một người ngoại lệ.
Đó chính là Tiêu Phong!