Ngày tháng thoi đưa, chỉ trong chớp mắt.
Thoáng chốc từ khi cảnh sát Thái Lan tuyên bố nghiêm khắc đả kích các phần tử hắc bang cũng đã qua năm ngày.
Vào ban đêm, Sora từng làm ô dù cho Vương Hồng tại Bangkok cũng đã thay đổi quần áo bình thường, một mình đi tới một sơn trang nằm phía nam Bangkok.
Chủ nhân sơn trang chính là Thái Hổ.
Long đầu Thủy Trúc bang, đầu mục hắc bang lớn nhất Thái Lan!
Sora ở trong đại sảnh biệt thự nhìn thấy Thái Hổ, tâm tình tựa hồ có chút không xong, sắc mặt có vẻ âm trầm.
“Thái Hổ, tôi hi vọng anh rõ ràng, tuy rằng ô dù của anh là cấp trên của tôi, nhưng tôi hi vọng anh hiểu được, Sora này có thể cho hắn mặt mũi, cũng có thể không cho hắn mặt mũi!” Ngồi trên sô pha. Sora bắt chéo hai chân, sắc mặt tối sầm lạnh lùng nói.
Đối diện với lửa giận của Sora, Thái Hổ cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cười sáng lạn.
Năm ngày trước, Thái Hổ dùng ô dù của hắn liên lạc với Sora, hơn nữa cùng với Sora đạt được hiệp thương bí mật: Sora lợi dụng thân phận người quản lý cảnh sát Bangkok giúp Thái Hổ diệt trừ một ít thành viên nòng cốt của Thanh bang tại Bangkok, phá hủy một ít cứ điểm bí mật của Thanh bang, mà Thái Hổ sẽ vì chuyện này trả đầy đủ thù lao.
Tất cả chuyện này đúng như lời Trần Phàm đã nói, Vương Hồng vừa chết, mạng lưới quan hệ của Thanh bang tại Đông Nam Á cũng đã đánh mất, sẽ không ai vì một Vương Hồng đã chết mà làm điều gì.
Trong năm ngày qua, Sora dựa theo nội dung hiệp thương, đem tám gã thành viên nòng cốt của Thanh bang bắt vào trại giam, trong đó có năm tên bị Sora chỉ thị cho tội phạm trọng hình sát hại, mà đổi lại ba gã khác cũng đã một chân bước vào điện Diêm Vương, đến điện Diêm Vương đưa tin chỉ là vấn đề thời gian.
Có thể nói, Sora đã làm được hết thảy những yêu cầu trong hiệp nghị, nhưng Thái Hổ cũng chưa trả thù lao cho Sora, thậm chí một phân tiền cũng không đưa, điều này làm sao không làm Sora phẫn nộ?
“Ngài Sora tôn kính, ngài không nên kích động.” Thái Hổ mỉm cười nói: “Hiện tại thỉnh ngài đưa tài khoản bí mật của ngài cho tôi, tôi lập tức cho người đem tiền chuyển vào. Ân, ngoại trừ thù lao trong hiệp nghị, tôi sẽ chuyển thêm cho ngài hai triệu bath Thái!”
Ân?
Nghe được lời Thái Hổ, Sora chợt lặng người.
“Hai triệu kia chỉ là chút tâm ý nhỏ của tôi, tôi không hi vọng chúng ta chỉ hợp tác lần này thôi, mà hi vọng chúng ta trở thành bạn bè, ngài cảm thấy thế nào?” Thái Hổ mỉm cười rút một điếu xì gà Cuba chính tông đứng dậy đưa cho Sora.
Sora hơi trầm ngâm cầm lấy xì gà. Thái Hổ chủ động bước tới châm lửa.
“Thái Hổ, anh là một người thông minh, tôi thích cùng người thông minh hợp tác.” Rít sâu một hơi xì gà. Sora phun ra một ngụm khói, chậm rãi lộ ra nụ cười sáng lạn: “Đề nghị của anh phi thường không tệ!”
Vừa nói chuyện, Sora cũng rất rõ ràng, trong năm ngày qua, không riêng gì Bangkok, ở địa phương khác của Thái Lan. Thanh bang đều bị cảnh sát “chăm sóc.”
Tính tới trước mắt, bỏ qua Vương Hồng đã bị giết chết, thành viên nòng cốt của Thanh bang tại Thái Lan trên cơ bản toàn quân bị diệt, cả Thanh bang sa vào năm bè bảy mảng.
Từ Thủy Trúc bang nguy cơ, đến Thanh bang sa vào năm bè bảy mảng.
Tình thế đột nhiên nghịch chuyển!
Có thể dự tính được là chỉ cần hành động quét đen của cảnh sát kết thúc, thế lực Thanh bang ở Thái Lan lập tức nghênh đón tai nại.
Trong năm ngày qua, thế lực Thanh bang ở các quốc gia Đông Nam Á khác đều bị các đại hắc bang công kích, tổn thất thảm trọng, trong đó Thanh bang ở Singapore, Malaysia, Philippines cơ bản đều bị nhổ tận gốc, từ nay về sau xóa tên!
Hiển nhiên không còn Phong Diệp uy hiếp, Thanh bang giống như một đầu lão hổ bị nhổ răng nanh, không còn làm cho các đại hắc bang Đông Nam Á kiêng kỵ!
So sánh với tai nạn Thanh bang ở Đông Nam Á gặp được, Thanh bang tại Hong Kong phải dùng từ ác mộng để hình dung!
Hai ngày!
Gần hai ngày!
Lão đại ca hắc đạo của Hong Kong, suất lĩnh Hồng Tinh dùng xu thế như sét đánh đoạt hết địa bàn của Thanh bang, vả lại còn đem toàn bộ thủ hạ đắc lực của Vương Dũng trước kia đưa vào địa ngục, những thành viên khác của Thanh bang cũng chết thảm trọng.
Thanh bang tại Hong Kong chỉ còn trên danh nghĩa!
Dù những lão đại Thanh bang đều đoán được thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á cùng Hong Kong đều sẽ tổn thất, nhưng bọn hắn cũng không nghĩ ra sẽ bị thua thảm đến như thế.
Trong lúc nhất thời bên trong Thanh bang mỗi người đều cảm thấy bất an.
Thậm chí ngay cả Tiết Hồ đang làm Lã Vọng buông cần cũng có chút ngồi không yên.
Quảng Châu, Nhị Sa Đào, trong phòng sách biệt thự trung tâm.
Tiết Hồ cũng giống như ngày xưa, mặc đường trang, cầm tẩu thuốc ngồi trên ghế, trong tay cầm điện thoại, sắc mặt dữ tợn mà phẫn nộ, hắn như một con sư tử đang phát giận, rít gào nói: “Khôn Sa, đầu tháng năm ông đã đáp ứng tôi, đợt sau sẽ phân hàng cho tôi, đồng thời sẽ bổ sung lần trước đã thiếu. Hiện tại ông lại nói cho tôi biết, không hàng sao? Hàng đâu? Con mẹ nó hàng đi đâu hết vậy?”
“Tiết lão đại, ông không nên kích động.” Đầu bên kia điện thoại, trên mặt Khôn Sa xuất hiện biểu tình như bi ai, đồng thời lộ ra dáng tươi cười trào phúng, chậm rãi nói: “Vốn tôi đã đáp ứng ông, chỉ cần ông chịu ra giá để cho tôi vừa lòng, chẳng những tôi sẽ đưa hàng cho ông, còn bổ sung số hàng thiếu lần trước. Nhưng..”
“Nhưng cái gì?” Ngữ khí của Tiết Hồ âm trầm tới mức làm người sợ hãi, thanh âm khàn khàn tới cực điểm.
Khôn Sa than thở nói: “Tôi không phải đã nói rồi sao? Không hàng...”
“Hô... hô...” Nghe giọng điệu giải thích giống như trêu chọc của Khôn Sa, Tiết Hồ tức giận đến run rẩy cả người, thiếu chút nữa muốn đập vỡ điện thoại, hắn thở hồn hển rít gào: “Khôn Sa, rốt cục ông muốn làm gì? Tôi hi vọng ông hiểu được cho tới nay Thanh bang đều là khách hàng lớn nhất của Tam Giác Vàng! Hiện giờ ông làm như vậy giống như đánh mất khách hàng lớn nhất này, ông biết không ?”
“Tiết lão đại, chỗ của tôi quả thật không có hàng, không bằng ông tự nghĩ biện pháp khác đi thôi.” Đối diện với sự uy hiếp của Tiết Hồ, Khôn Sa không mày may để ý tới, bởi vì hắn biết không qua được bao lâu, Thanh bang sẽ bị xóa tên khỏi hắc đạo đại lục.
“Mẹ kiếp mày!” Lúc này Tiết Hồ hoàn toàn nổi giận, trực tiếp phát lên tiếng chửi thề.
Bởi vì hắn biết rõ, bởi nguyên nhân bị thời tiết ảnh hưởng, năm nay các nơi sản xuất thuốc phiện toàn cầu đều không đạt được sản lượng như ý, có cả danh xưng Tam Giác Bạc như Nam Mỹ Colombia vốn không đủ thỏa mãn thị trường Bắc Mỹ, hơn nữa còn phải bổ sung từ bên ngoài nên thị trường Bắc Mỹ mới miễn cưỡng được thỏa mãn, hơn nữa còn thỏa mãn theo kiểu gượng ép.
Mà thị trường Châu Âu vốn có nhu cầu lớn nhất lại còn không đủ hàng hóa cung ứng cho chính bản thân bọn hắn.
Ở dưới tình hình này, Tiết Hồ ngoại trừ tìm hàng từ Khôn Sa, vốn không còn cách tìm được nguồn hàng nào khác!
Hiện giờ Khôn Sa lại bảo hắn đi tìm nguồn hàng ở nơi khác, điều này làm sao khiến cho hắn không giận dữ?
“Tiết lão đại, kỳ thật tôi rất để ý tới tình hữu nghị giữa chúng ta. Nhưng tôi càng để ý tới ích lợi cùng cái đầu của chính mình.” Đối mặt sự giận dữ của Tiết Hồ, Khôn Sa thở dài nói:
“Nói đã đến nước này, ông có thể hiểu được hay không phải do chính ông thôi.”
Vừa nói xong, Khôn Sa trực tiếp cúp điện thoại.
Bất quá tôi càng để ý tới ích lợi cùng cái đầu của chính mình?
Bên tai quanh quẩn lời nhắc nhở cuối cùng của Khôn Sa, vẻ phẫn nộ trên mặt Tiết Hồ trong nháy mắt đọng lại, theo sau hắn tựa hồ như có suy nghĩ: chẳng lẽ Khôn Sa không giao hàng cho hắn là bởi vì tên tiểu tạp chủng Trần Phàm nhúng tay?
Không có khả năng!
Tên tiểu tạp chủng Trần Phàm vốn không có bất cứ quan hệ nào với Khôn Sa, Khôn Sa vì sao lại vì hắn buông bỏ quan hệ hợp tác với mình đây?
Tiết Hồ vội vàng lắc đầu thật nhanh như muốn phủ định ý nghĩ này.
Bất quá rất nhanh, trong óc của hắn lại tuôn ra ý nghĩ khác: Hoặc là nói, tên vương bát đản Khôn Sa cho rằng mình sẽ thua bởi tên tiểu tạp chủng Trần gia?
Ân, đúng vậy!
Nhất định là như vậy!
Tên khốn kiếp Khôn Sa luôn luôn là một người rất thực tế, hắn rất có thể đang cho rằng mình sẽ thua bởi tên tiểu tạp chủng Trần Phàm, vì muốn làm tốt quan hệ với tên tiểu tạp chủng kia, cho nên mới cố ý làm như vậy!
Trong lòng phân tích xong tất cả chuyện này, Tiết Hồ hận đến nghiến răng, nhịn không được mắng: “Khôn Sa, đầu óc mày thật sự bị hậu môn chen chúc! Tao sẽ thua cho tiểu tạp chủng Trần Phàm sao, có thể sao?”
Có thể sao?
Không ai trả lời Tiết Hồ.
Trả lời hắn chính là tiếng bước chân ngoài cửa.
“Phanh... phanh..” Theo sau tiếng bước chân ngừng lại, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Sắc mặt Tiết Hồ thâm trầm, cúp điện thoại.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng sách bị tên bảo tiêu trung niên đẩy ra.
“Tiết gia, từ buổi sáng đến bây giờ, ngoại trừ Vân Nam a Thủy, những tay trùm khắp các nơi đều gọi điện thoại tới hỏi hàng.” Nhận thấy được vẻ lo lắng trên mặt Tiết Hồ, bảo tiêu trung niên tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ cung kính một ít: “Bọn hắn nói trong điện thoại, hàng tồn của bọn hắn đều đã hết sạch, nếu bên a Thủy còn không đưa hàng cho bọn hắn, bọn hắn không thể giải thích với tay dưới, cũng không thể giải thích với đám thủ hạ!”
“Một hồi mày tận lực gọi điện thoại cho bọn hắn, bảo bọn hắn kiên trì thêm một tuần, một tuần sau a Thủy sẽ đưa hàng tới trên tay bọn hắn.” Tiết Hồ lạnh lùng trầm giọng nói.
Vừa nói chuyện đồng thời trong lòng Tiết Hồ đang thầm mắng: “Khôn Sa, tên vương bát đản, mày cứ đợi tới ngày một tháng bảy sau khi tao giết chết tiểu tạp chủng Trần Phàm, tao sẽ chậm rãi tính sổ với mày! Mẹ nó, chỉ cần tiểu tạp chủng họ Trần vừa chết. Thanh bang vẫn sẽ là khách hàng lớn nhất của mày! Tao cũng không tin đến lúc đó mày còn dám không giao hàng cho tao!”
Hiển nhiên theo Tiết Hồ xem ra, chỉ cần hắn giết chết Trần Phàm, Khôn Sa nhất định sẽ giao hàng cho hắn.
Dù sao chỉ cần Trần Phàm vừa chết, địa vị long đầu hắc đạo của Thanh bang tại đại lục không thể dao động, mà bốn nơi sản xuất thuốc phiện trên toàn cầu không có khả năng luôn luôn không xong, đến lúc đó một khi số hàng còn lớn hơn nhu cầu, Khôn Sa còn phải đi cầu Thanh bang mua hàng, lúc đó các đại hắc bang đè ép giá cả, đây đã là chuyện thường tình.
“Dạ.”
Trung niên bảo tiêu lập tức đáp lời.
“Mày đi gọi điện thoại ngay bây giờ đi.” Tiết Hồ khoát tay, sau đó buông tẩu, cầm điện thoại bàn, gọi di động cho a Thủy.
Bảo tiêu trung niên cung kính rời khỏi phòng sách, điện thoại chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của a Thủy: “Tiết gia.”
“Mày dẫn người qua Châu Âu, dùng giá cả thu mua chút hàng còn tán lạc trong tay họ.” Tiết Hồ trầm giọng nói: “Giá đắt cũng không quan trọng, nhất định phải mua cho được hàng để chúng ta có thể chống đỡ được tới đầu tháng bảy!”
“Dạ. Tiết gia.”
Sắc mặt a Thủy thật bình tĩnh trả lời.
Mà Tiết Hồ thở phào một hơi cúp điện thoại.
Thấy Tiết Hồ đã cúp điện thoại, a Thủy lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho Trần Phàm, ngữ khí càng cung kính hơn rất nhiều: “Trần tiên sinh, Tiết Hồ vừa gọi điện thoại cho tôi dẫn người đi Châu Âu dùng giá cao thu mua hàng còn tán lạc, tôi có đi không ?”
Hiển nhiên, a Thủy hiểu được nếu hắn không đi, vậy sẽ khiến Tiết Hồ hoài nghi, mà một khi đi xem như sẽ tạm thời giải trừ nguy cơ cho Thanh bang.
“Thời gian dùng nước nóng nấu ếch đã đủ dài, là thời điểm tăng thêm chút lửa.” Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài thản nhiên nói: “Động thủ đi.”
Dứt lời.
Quyết chiến, phát hỏa!