Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 570: Đỉnh Quyết Đấu 5

Khách sạn Bán đảo có lịch sử thật lâu tại Hong Kong, cũng là một trong những khách sạn xa hoa nổi tiếng nhất toàn cầu.

Khách sạn Bán đảo từng được tuyển làm một trong mười khách sạn lớn toàn cầu, từng đón tiếp tổng thống Mỹ Richard Nixon, ngôi sao bóng rổ Michael Jordan, nữ hoàng nước Anh Elizabeth Il đoàn xe Rolls - Royce của khách sạn chính là đoàn xe Rolls - Royce lớn nhất toàn cầu.

Khách sạn Bán đảo nằm tại số 22 Kim Sa Chuỗi Cửu Long Đường, đối diện cảng Victoria, là nơi thưởng thức cảnh biển lý tưởng nhất.

Vào lúc mười giờ đêm, Trần Phi khoác một chiếc áo bông tắm, bưng một ly rượu đỏ đứng bên cửa sổ nhìn xuống cảng Victoria đối diện, sắc mặt hơi có vẻ ngưng trọng.

Trong đầu dần hiện ra tình cảnh mình đã tức giận trong buổi hội nghị, vội vàng làm ra quyết định, Trần Phi âm thầm có chút hối hận.

Bản thân là người phụ trách đoàn đại biểu khu vực Tam Giác Châu Trường Giang lần này, Trần Phi rất rõ rõ lần này toàn bộ các xí nghiệp tham gia hoạt động đều là do các khu vực đại biểu trình báo tiến cử, quốc vụ viện xét duyệt phê chuẩn.

Đây cũng chính là nói, đoàn đại biểu cũng không có quyền lực quyết định xí nghiệp nào được tham gia hay không thể tham gia, chỉ có quyền đề nghị tiến cử!

Từ tháng sáu năm trước cho tới tận bây giờ, tập đoàn Cao Tường hợp tác cùng tập đoàn Kemer Er là một trong những chuyện đại sự của thương giới quốc nội, tập đoàn Cao Tường cũng thông qua lần hợp tác này chính thức trở thành một trong những tay đầu sỏ xí nghiệp dân doanh, trở thành một ngôi sao mới trong thương giới quốc gia.

Ở dưới tình hình này, tập đoàn Cao Tường đương nhiên có được tư cách tham gia hoạt động giao lưu lần này, thậm chí dùng lời nói của vị đại lão thường ủy đến từ tỉnh ủy Giang Tô, tập đoàn Cao Tường là một trong những nhân vật chính của buổi hoạt động giao lưu thương mại lần này!

Tuy rằng cảm thấy được quyết định của chính mình quá mức vội vàng, nhưng Trần Phi dù sao cũng cảm giác mình chiếm lý, tập đoàn Cao Tường quả thật không làm việc dựa theo quy củ!

Về phần Dương Viễn nói Trần Phàm từng nhận lời mời của Lý Thiên Thành...

Trần Phi tuyệt đối sẽ không tin tưởng điểm này!

Theo hắn xem ra, Lý Thiên Thành là nhân vật bậc nào, sẽ chịu chủ động mời Trần Phàm sao?

Nghĩ nghĩ. Trần Phi quyết định giải thích với đoàn đại biểu sau đó lấy ý kiến của đoàn đại biểu hội báo cho Ngụy Minh.

Mặc dù đoàn đại biểu không có quyền quyết định nhưng vẫn có quyền đề nghị!

Trần Phi tin tưởng chỉ cần lấy ý kiến của đoàn đại biểu hội báo, hơn nữa bản thân mình cũng chiếm lẽ phải, cấp trên cũng không thể không thận trọng suy nghĩ.

Nghĩ đến đây Trần Phi yên lòng bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

“Phanh...”

Cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, người gõ cửa chính là thư ký của Ngụy Minh, mà thư ký của Trần Phi lại toát đầy mồ hôi lạnh, kinh hồn táng đảm đứng phía sau, khóe mắt nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Ngụy Minh, hoàn toàn không dám thở mạnh.

Trong phòng, Trần Phi nghe được tiếng gõ cửa chân mày chợt nhướng lên, tựa hồ rất bất mãn vì có người làm phiền mình vào giờ này.

Trần Phi không chút hoang mang đi tới bên cạnh sô pha, rót một ly rượu cho mình cầm trên tay, ngồi bắt chéo chân trầm giọng nói: “Mời vào!”

Trong giọng nói tuy rằng có chữ “Mời” nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng.

Dát chi!

Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị thư ký của Ngụy Minh mở ra.

Thư ký của Ngụy Minh mở cửa xong liền lui ra phía sau, khom người tránh đường cho Ngụy Minh đi vào.

Trên sô pha trong đại sảnh, nguyên bản Trần Phi đang nhẹ nhàng lay động ly rượu chợt nhìn thấy Ngụy Minh xuất hiện ngay cửa, đồng tử đột nhiên phóng lớn, trên mặt tràn ngập vẻ chấn kinh.

Sắc mặt Ngụy Minh thật nghiêm túc, không nói một tiếng đi vào đại sảnh.

“Ba!”

Ngay sau đó, ly rượu rớt ra khỏi tay Trần Phi, rơi trên thảm sàn, không bị vỡ nhưng rượu văng tung tóe.

“Ngụy tổng lý.”

Trần Phi giống như phản xạ có điều kiện, thất kinh bật dậy nghênh đón Ngụy Minh.

Ngụy Minh đứng lại, nhìn thoáng qua chai Rafael năm 82 trên bàn, hừ lạnh nói: “Trần Phi đồng chí, rượu này không rẻ tiền đi?”

Trong lòng Trần Phi run lên.

Một chai Rafael có giá trị ngoài năm ngàn, không thể dùng từ tiện nghi mà Hình dung, mà là xa xỉ!

“Đồng chí Trần Phi a, trước đó không lâu bên tổ chức bộ cùng kỷ ủy đều truyền đạt văn kiện mệnh lệnh, yêu cầu chính phủ các nơi phải trong sạch hóa bộ máy chính trị xây dựng.” Ngụy Minh không nóng không vội đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, trầm giọng nói: “Anh thân là người phụ trách đoàn đại biểu lần này, không lấy mình làm gương, truyền đi ra đối với danh dự của anh ảnh hưởng rất lớn a.”

“Ngụy tổng lý giáo huấn rất đúng.” trần Phi kinh hãi run rẩy, đôi chân muốn đứng không vững.

Bản thân là Trần gia đại thiếu, lúc hắn đối mặt với nhiều đại lão quan trường, có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng khi đối mặt Ngụy Minh hắn thật sự sợ hãi.

Thứ nhất. Ngụy Minh nhìn thấy được một màn hắn đang xa xỉ lãng phí, lại thêm từ sau khi Trần lão thái gia nằm xuống Bát Bảo Sơn, lực ảnh hưởng cùng thế lực của Trần gia đều bị ảnh hưởng, trong khi Ngụy gia cũng không kém hơn Trần gia bao nhiêu, chỉ cần thêm một năm nữa Ngụy gia gia chủ Ngụy Minh liền có thể xóa đi chữ “phó” phía trước, chân chính đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực!

Thân phận như vậy, không thể không khiến hắn sợ hãi!

“Đồng chí Trần Phi, thỉnh chú ý xưng hô của anh.” sắc mặt Ngụy Minh phát lạnh: “Tôi chỉ là phó tổng lý.”

Cả người Trần Phi rung mạnh, không dám lên tiếng.

“Đồng chí Trần Phi, tôi nghe nói anh tự tiện quyết định hủy bỏ tư cách tham gia hoạt động giao lưu lần này của tập đoàn Cao Tường, có chuyện này không ?” Ngụy Minh bình thản nhìn vào mắt Trần Phi, khí thế của một người ở địa vị cao lại ép tới mức Trần Phi thở không nổi.

Mồ hôi lạnh nháy mắt tuôn ra trên trán Trần Phi, Trần Phi cũng không dám lau, trong lòng sợ hãi nói: “Ngụy phó tổng lý, không ... không có chuyện này.”

“Nga?” Ngụy Minh nhíu mày.

Trần Phi lại vội vàng giải thích: “Sự tình là như vậy, dựa theo quy định tập đoàn Cao Tường cần phải đi theo đoàn đại biểu cùng đến Hong Kong tham gia buổi hoạt động giao lưu ngày mai...”

“Chẳng lẽ người của tập đoàn Cao Tường không có tới sao?” Ngụy Minh cắt lời Trần Phi.

Sắc mặt Trần Phi thật khó xem: “Có đến, nhưng..”

“Nhưng cái gì?” Thanh âm của Ngụy Minh lạnh xuống.

Trong lòng Trần Phi chợt lộp bộp, bản năng chợt nhớ cách đó không lâu cha của Ngụy Minh. Ngụy lão gia tử từng đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực quốc gia từng dùng cơm với Trần Phàm, sau đó liền truyền ra tin tức Ngụy lão gia tử ủng hộ Trần Phàm.

Chẳng... chẳng lẽ thât sự đúng như lời bên ngoài đồn đãi, Ngụy gia muốn ủng hộ Trần Phàm?

Tự hỏi mình đồng thời mồ hôi Trần Phi cũng tuôn như mưa, ngữ khí run rẩy: “Nhưng... chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm cũng không có đến, theo lời của CEO Dương Viễn của tập đoàn Cao Tường đã nói, giữa trưa ngày mai Trần Phàm mới có thể đến nơi đây...”

“Dương Viễn cũng là CEO, cũng xem như đại biểu được cho tập đoàn Cao Tường phải không ? Chủ tịch tập đoàn Cao Tường chưa tới, Dương Viễn cũng đã thay mặt tới trước, cũng không phải là vấn đề gì lớn lao.” Ngụy Minh gằn từng chữ: “Chỉ như vậy anh đã muốn hủy bỏ tư cách tham dự buổi hoạt động giao lưu của tập đoàn Cao Tường sao? Là ai cấp cho anh quyền lực này?”

Là ai cấp cho anh quyền lực này?

Mấy chữ này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phi, sắc mặt Trần Phi trong nháy mắt trắng như tờ giấy.

“Ngụy phó tổng lý.” Trần Phi nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra nói: “Tôi không có bất kỳ quyền lực nào hủy bỏ tư cách tham gia của tập đoàn Cao Tường! Nhưng đoàn đại biểu nhất trí cho rằng, tập đoàn Cao Tường làm như vậy thuộc loại không làm theo quy định, vì thế muốn gặp ngài đề nghị hủy bỏ tư cách của tập đoàn Cao Tường.”

“Đoàn đại biểu đều nhất trí cho rằng như thế sao?” Ngụy Minh nở nụ cười, cười thật bí hiểm: “Đồng chí Trần Phi, anh xác định những đồng chí khác cũng cho rằng như vậy?”

Trần Phi định mở miệng nhưng lại cảm thấy trong cổ họng như bị mắc xương cá, hồi lâu cũng không nói ra được một chữ.

“Đồng chí Trần Phi, theo tôi được biết chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm là em họ của anh, giữa các anh tựa hồ có mâu thuẫn.” Ngụy Minh trầm giọng nói: “Nhưng bất kể như thế nào, anh cũng không nên đem tình cảm cá nhân đưa vào trong việc công. Còn nữa, thối lui một bước mà nói, anh cùng Trần Phàm đều là người của Trần gia, một chút mâu thuẫn mà thôi, chẳng lẽ anh không thể rộng rãi phóng khoáng được một chút nào sao?”

“Trần Phi ghi khắc lời chỉ dạy của Ngụy phó tổng lý.” Trần Phi cúi đầu kinh hồn táng đảm trả lời.

Ngụy Minh liếc mắt nhìn Trần Phi thật sâu, không nói thêm lời nào, đứng dậy rời đi. Trần Phi liền tranh thủ tiễn đưa Ngụy Minh ra khỏi phòng.

“Được rồi đồng chí Trần Phi, thời gian không còn sớm, anh nên nghỉ ngơi đi.” Tới cửa, Ngụy Minh ngăn lại lời đề nghị đưa tiễn hắn xuống đến đại sảnh khách sạn, trầm giọng nói: “Giữa trưa ngày mai chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm sẽ đến nơi này, đến lúc đó anh mang theo đoàn đại biểu đến giải thích cùng xóa đi lời đồn đãi không hay với Trần Phàm!”

“Dạ. Ngụy phó tổng lý.” Cả người Trần Phi chấn động, sắc mặt xám như tro tàn.

Nhận thấy được vẻ không cam lòng hiện trong mắt Trần Phi, Ngụy Minh thầm thở dài.

Nguyên bản lấy thân phận của hắn, chuyện này chỉ cần gọi điện thoại cho Trần Phi truyền đạt mệnh lệnh chỉ thị là đã xong.

Sở dĩ hắn tự mình đến đây, chỉ là vì muốn âm thầm nhắc nhở Trần Phi một chút, lại thật không ngờ Trần Phi vẫn chấp mê bất ngộ, điều này làm cho hắn càng đánh giá Trần Phi hạ xuống mức độ tệ hại nhất.

Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phi, Ngụy Minh cùng thư ký rời đi, mà thư ký của Trần Phi sắc mặt tái nhợt đứng ngay cửa phòng cũng không dám thở mạnh.

“Vì sao không gọi điện báo cho tôi biết?” Chờ thư ký đóng lại cửa phòng, Trần Phi lạnh lùng hỏi.

Cả người thư ký run lên, hoảng sợ nói: “Khi... khi tôi biết được tin, Ngụy phó tổng lý đã đi lên lầu...”

“Đồ vô dụng!”

Trần Phi hổn hển mắng một câu.

Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai câu nói ẩn ý cuối cùng của Ngụy Minh chút nào.

Cũng giống như đoàn đại biểu vùng châu thổ Trường Giang, lần này toàn bộ hành trình đều do xí nghiệp trả tiền, nhwng bởi vì tránh né ảnh hưởng bất lợi, tỉnh bộ cấp lại phân riêng một phòng, những thành viên khác hai người một phòng.

Ngay sau Ngụy Minh đến tìm Trần Phi chừng mười phút, ở trong một gian phòng đoàn đại biểu châu thổ Châu Giang ở lại.

Người đảm nhiệm ngành thực quyền trong khu vực kinh tế tỉnh Quảng Châu Trương Châu cũng còn chưa đi ngủ.

Mà một gã trưởng phòng ở chung một phòng khách sạn với hắn vào hai giờ trước sau khi ngửi thấy một loại dược vật không màu không sắc, đã ngủ say sưa như một con lợn chết.

“Vừa rồi, Ngụy phó tổng lý đã tự mình tìm tới Trần Phi. Bên ngoài đồn đãi, Ngụy gia lựa chọn ủng hộ Trần Phàm, nói vậy hãn Trần Phàm sẽ đúng giờ tham gia hoạt động trao đổi.”

Trong phòng vệ sinh, Trương Châu đứng ngay trước gương, vừa nhìn vào gương vừa nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm của Phong Diệp.

“Theo tôi được biết, lần này Long Nha xuất động năm người phụ trách bảo an buổi hoạt động trao đổi ngày mai. Tuy rằng anh đeo mặt nạ da người tôi đưa cho anh, nhưng không có nghĩa Long Nha sẽ không phát hiện được anh!” Ở trước gương, Trương Châu lạnh lùng nói: “Phong Diệp, tuy anh là thủ lĩnh tổ chức Phong Diệp, hơn nữa còn chen chân vào trong hai mươi người đứng đầu bảng sát thủ, nhưng bất kỳ một thành viên Long Nha nào cũng đều có thể giết được anh.”

Đầu bên kia điện thoại, Phong Diệp trầm mặc.

Trương Châu lạnh lùng nói: “Ngày mai trước khi lên Trân Châu Hào, ngoại trừ sẽ có việc kiểm tra của phía chính phủ Hong Kong, cũng sẽ có đặc công cùng Long Nha cao độ chú ý việc kiểm tra an ninh, cho nên anh không được để lộ sát khí, một chút cũng không thể được!”

“Hiểu được.”

Phong Diệp trầm giọng trả lời.

“Hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm, phương diện vũ khí anh không cần lo lắng, tôi sẽ có biện pháp mang vào.”

Vừa nói xong, Trương Châu cúp điện thoại, đặt sang một bên, nhìn vào gương chậm rãi tháo xuống mặt nạ da người.

Ngay sau đó.

Trương Châu lại biến thành Ảnh Tử!

back top