Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 592: Tào Gia Sám Hối, Tình Yêu Tiêu Phong (3)

Tào Vi!

Nghe được hai chữ này, Tiêu Phong ngồi bên cạnh, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang thống khổ, nhưng vẫn không nói gì.

“Nàng.... nàng... không muốn....” Tào Cảnh Huy kinh hồn táng đởm trả lời.

Không muốn đến?

Nghe được ba chữ này, nỗi thống khổ trong con ngươi Tiêu Phong nháy mắt biến mất, cướp lấy chính là biểu tình nghi hoặc.

Còn Trần Phàm thì vẫn thản nhiên hỏi: “Vì sao nàng không muốn đến?”

Lúc này đây, vô luận Tào Cảnh Huy, hay Tào Nghị đều không dám lên tiếng. Bởi vì... bọn hắn không biết Trần Phàm hỏi như thế là có dụng ý gì.

Mà Tiêu Phong thì gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người, tựa hồ như đang chờ mong cái gì đó.

“Ngẩng đầu lên, trả lời tôi xem nào.” Trần Phàm gõ nhẹ xuống bàn, ngữ khí kiên quyết không thể nghi ngờ.

“Dạ... dạ...!” Tào Cảnh Huy sợ tới mức giật nảy mình lên, sau đó vội vàng ngẩng đầu, toàn thân túa ra đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận đáp lời: “Nàng nói... nàng đã làm Tiêu Phong tổn thương hai lần, nên không muốn có lần thứ ba! Nàng còn nói, nếu Tiêu Phong nguyện ý buông tha cho Tào gia, thì nàng không đến cũng sẽ không cỏ ảnh hưởng gì. Tương phản, nếu Tiêu Phong quyết tâm diệt trừ, thì nàng đến đây cũng chẳng thấm tháp vào đâu.”

Vừa nghe Tào Cảnh Huy nói những lời này, đầu tiên Tiêu Phong thoáng ngẩn ra, sau đó cả người khẽ run rẩy lên. Còn Trần Phàm, thì bày ra biểu tình như sớm đã lường trước, trầm ngâm một phen, lại hỏi tiếp: “Nếu như tôi đoán không sai, thì hai cha con ông đã cố gắng bức ép nàng đến đây, phải không ?”

Oanh!

Tào Cảnh Huy và Tào Nghị trong lòng nhảy dựng lên, theo sau Tào Cảnh Huy không dám lãnh đạm, vội vàng cắn răng gật đầu. Đồng thời dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm, hy vọng Trần Phàm sẽ buông tha cho hai cha con nhà hắn.

Trần Phàm không thèm quản tới hai cha con Tào Cảnh Huy, mà liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Phong, nghiêm mặt nói: “Tiêu Phong, tôi đã từng nói với cậu rồi. Tào Vi là một cô gái không sai!”

Tiêu Phong cả người đình chỉ run rẩy, nhưng vẫn không có hé răng nửa lời.

“Tôi biết, từ sau chuyện lần trước, giữa cậu và cô ấy đã không còn liên hệ gì với nhau nữa. Mà khi Tào gia bị dồn vào tuyệt lộ, cô ấy liên hệ với cậu, đã làm cho cậu phi thường thất vọng! Cậu cho rằng, cô ấy đang lợi dụng tình cảm giữa hai người, để cứu lấy Tào gia.” Trần Phàm thở dài nói: “Kỳ thật... nhìn theo góc độ khác, thì có thể lý giải, cô ấy là bị ép buộc mà thôi. Hôm nay cô ấy không muốn đến đây gặp cậu, đã đủ chứng minh tâm ý rồi. Và đó cũng là việc duy nhất mà cô ấy có thể làm cho cậu!”

Tiêu Phong cắn răng, hai mắt phiếm hồng.

“Đi thôi đi tìm Tào Vi!” Trần Phàm quay sang vỗ vai Tiêu Phong nói.

Tiêu Phong cả người không ngừng run rẩy, có vẻ chần chừ.

“Đa tạ Trần tiên sinh khai ân!” Vừa nghe Trần Phàm nói như thế. Tào Cảnh Huy kích động thiếu chút nữa đã hôn mê. Theo sau.... hắn cùng Tào Nghị vội vàng phục lạy!

Một giây, hai giây, ba giây....

Thời gian trôi qua từng giây từng phút đồng hồ.

Một cái, hai cái, ba cái....

Hai cha con Tào gia không hề có ý muốn dừng lại.

“Bọn... họ....” Rốt cuộc Tiêu Phong đã làm ra quyết định, đảo mắt nhìn hai cha con Tào gia, cố gắng muốn nói cái gì đó.

Trần Phàm ngầm hiểu ý, rất nhanh đã hiểu tâm tư của Tiêu Phong, thản nhiên nói: “Các ngươi đứng lên đi.”

Lúc này, nghe Trần Phàm nói như vậy, hai cha con Tào gia mới dừng lại.

Có thể... vì sợ Trần Phàm sẽ đổi ý, cho nên lúc trước hai cha con Tào gia phục lạy mười phần ra sức. Lúc này vừa ngẩng đầu lên, thì khuôn mặt đã nhem nhuốc máu, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

“Được rồi, Tiêu Phong, cậu đi tìm Tào Vi thôi, còn tôi có mấy chuyện muốn nói với hai người bọn họ.” Trần Phàm nhìn thấy hai cha con Tào gia thần tình đầy máu, nhưng không hề cảm thấy thương xót chút nào.

Lúc này, nghe thấy Trần Phàm nhắc nhở lần thứ hai, Tiêu Phong cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà hung hăng phun ra một ngụm khí tức, đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhanh chân rời đi.

Mắt thấy Tiêu Phong rời đi, Tào Cảnh Huy không đợi Trần Phàm mở miệng, đã buông lời son sắt nói: “Trần tiên sinh. Tào Cảnh Huy nguyện ý làm chó săn cho ngài, giúp ngài thâu tóm toàn bộ Thanh Bang!”

“Tào Cảnh Huy, ông quả đúng là người thông minh.” Nghe Tào Cảnh Huy nói như vậy, Trần Phàm khẽ mỉm cười: “Trước kia ông từng ôm kỳ vọng với Tiết Hồ, cho rằng tôi sẽ thua trong tay Tiết Hồ, nên không thấy quan tài vẫn không đổ lệ. Hiện giờ, ông đã thấy quan tài, tốc độ thay đổi sắc mặt của ông so với lật trang sách còn muốn nhanh hơn nhiều!”

Tào Cảnh Huy vạn phần khẩn trương.

“Nhưng mà...Tào Cảnh Huy, ông cảm thấy, tôi sẽ chấp nhận để ông làm chó săn giúp tôi hay sao?” Trần Phàm ngữ khí biến đổi, thanh âm chợt lạnh xuống.

Sẽ chấp nhận sao?

Rầm... rầm!

Hai cha con Tào gia, lại quỳ rạp xuốngđất!

“Ở trong mắt tôi, ông không đáng một xu, không có ông thì tôi vẫn thu thập được Thanh Bang như cũ!” Trần Phàm thanh âm chợt lạnh xuống: “Tôi nói cho ông biết, Tào Cảnh Huy, nếu không phải huynh đệ tôi yêu con gái của ông, thì bây giờ....ông đã nằm vào trong quan tài lâu rồi!”

back top