Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 630: Một Đời Một Kiếp 2

“Anh...”

Thấy rõ đúng là Trần Phàm, nàng theo bản năng há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên làm sao thốt ra.

Trên mặt của nàng tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm lại chủ động tìm tới nàng!

Nàng rõ ràng nhớ rõ, ngày hôm qua khi nàng chủ động chào hỏi với Trần Phàm, thái độ của hắn rất lãnh đạm đối với nàng, tựa hồ đang cố ý tránh né nàng!

Cũng chính bởi vì như vậy, sáng hôm nay khi Bảo Nhi đến gọi nàng cùng đi ra ngoài với Trần Phàm, tuy rằng lòng nàng rất muốn đi, nhưng nàng lại cự tuyệt.

Không lời gì để nói.

Trần Phàm vươn tay, lau nước mắt trên mặt nàng.

Động tác của hắn rất chậm, rất nhẹ.

Nhận thấy được hành động của Trần Phàm, cả người nàng như bị sét đánh, vô cùng cứng ngắc, nhưng nàng không ngăn cản, mà tùy ý cho Trần Phàm làm chuyện này.

Không đợi Trần Phàm lau khô nước mắt trên mặt, nước mắt lại tiếp tục tràn ra trên mặt nàng, rơi trên tay Trần Phàm nóng hầm hập.

Trần Phàm thấy thế, thu tay về, đi vòng qua đàn tranh, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm của nàng, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt trắng bệch, thanh âm khàn khàn nói: “Lẽ ra em nên nói cho tôi biết.”

Em nên nói cho tôi biết...

Vài chữ thật nhẹ nhàng của Trần Phàm lại giống như tiếng sét đánh nổ vang bên tai nàng.

Đồng tử của nàng trợn tròn xoe, miệng mở ra, ánh mắt ngây ngốc.

Anh ấy đã biết?

Anh ấy đã biết!

Một thanh âm không ngừng hò hét trong lòng nàng, thân thể hoàn mỹ mềm mại bắt đầu không thể khống chế run lên.

Giờ khắc này, tâm tình của nàng trở nên phức tạp đến cực điểm, có giải thoát, cũng có khẩn trương lo lắng bất an, càng nhiều là áy náy cùng xấu hổ.

Bởi vì theo ý nào đó mà nói, kỳ thật nàng cũng rất muốn... rất muốn nói cho Trần Phàm biết tất cả chuyện này.

Nàng muốn cho Trần Phàm biết, nàng sai lầm rồi, sai đến rối tinh rối mù.

Nàng cũng muốn cho Trần Phàm biết, hận ý của nàng đối với hắn, chuyển hóa thành tình yêu, khắc cốt minh tâm.

Nàng còn muốn cho Trần Phàm biết, nàng có con của hắn, nàng muốn cho đứa bé có một gia đình, có một người cha.

Nàng muốn.

Thật sự rất muốn... rất muốn!

Nhưng...

Bởi vì sự cố chấp cùng quật cường của nàng, nàng từng ngu muội đi trả thù Trần Phàm, thậm chí làm ra chuyện bỏ thuốc kích thích để phát sinh quan hệ với Trần Phàm.

Mà Trần Phàm không thèm để ý với tất cả những chuyện này, ngay lúc sinh mạng nàng nguy hiểm nhất, còn không để ý nguy hiểm đi cứu nàng.

Nàng hối hận.

Đồng thời còn cảm giác mình vốn không có tư cách được tình yêu của Trần Phàm!

Nàng không xứng với hắn.

Cho nên cuối cùng nàng ngăn chặn nội tâm khát vọng muốn báo cho Trần Phàm biết hết thảy, thậm chí còn yêu cầu cha nàng đừng nói với Trần Phàm.

Mà hiện giờ, Trần Phàm đã biết...

Điều này làm cho nàng không biết phải làm sao!

Cảm nhận được vẻ khẩn trương cùng sợ hãi của nàng, bàn tay Trần Phàm chợt nắm chặt tay nàng, ôm lấy gắt gao, cố gắng truyền sự ấm áp cùng lực lượng cho nàng.

“Thực xin lỗi.” Cảm thụ được lực lượng truyền đến từ tay mình, nước mắt lại lướt qua khuôn mặt của nàng, nàng cắn nhẹ môi run rẩy nói': “Em chỉ là không muốn vì sự tồn tại của đứa bé mà bức bách anh ở chung một chỗ với em. Bởi vì em không xứng với anh!”

“Cần nói xin lỗi, cũng là tôi nói.” Trần Phàm nhẹ lắc đầu, ngữ khí ôn nhu mà tự trách: “Bất kể như thế nào tôi đã có được lần đầu tiên của em, là vật trân quý nhất trong đời em. Tôi được nhưng tôi lại không phụ trách, hơn nữa em mang thai tôi lại không biết.”

“Nhưng em đem lần đầu tiên cho anh chỉ là vì trả thù anh, mà chuyện em mang thai em cũng cố ý không nói cho anh.” Nạp Lan Hương Hương cắn môi, thân hình càng thêm run rẩy.

Trần Phàm nhẹ nhàng cười: “Cho nên, bản thân em tự trách, còn cho rằng mình không có tư cách làm nữ nhân của tôi, đúng không?”

Nước mắt rơi xuống, chảy vào trong miệng Nạp Lan Hương Hương, tràn ngập vẻ chua xót.

Khuôn mặt đầy nước mắt, cắn môi, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

“Em không sợ sau khi con lớn sẽ hỏi em cha nó là ai sao?” Trần Phàm cười cười, lại lau nước mắt trên mặt nàng: “Không sợ nó trách em đã đánh mất cha của nó?”

Nghe được lời an ủi của Trần Phàm, nhìn thấy dáng tươi cười thản nhiên của hắn, nước mắt của nàng rơi như mưa.

Sợ không?

Đương nhiên sợ!

“Cô gái ngốc nghếch, từ giờ này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi.” Trần Phàm đứng lên, đứng phía sau nàng, ôm cổ nàng, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định!

Từ giờ khắc này trở đi, em sẽ là nữ nhân của tôi!

Nghe được những lời này của Trần Phàm, trong tai nàng như nổ vang, lập tức ngừng thở!

Nàng nghiêng đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng ôn nhu.

Nhìn thấy, nhìn thấy, nàng không kìm lòng được đứng lên, nhào vào trong lòng Trần Phàm, dụi đầu vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

Nàng không nói gì thêm, chỉ ôm chặt hắn.

Tựa hồ nàng muốn dùng phương thức này kể ra tình yêu của nàng đối với Trần Phàm.

Một lần ôm này, đã làm tầng cửa sổ còn ngăn cản giữa nàng và Trần Phàm hoàn toàn bị phá nát thành mảnh nhỏ!

Nàng thành nữ nhân của hắn.

Một kiếp một đời.

back top