Ông nội muốn vứt bỏ mình sao?
Trong lòng vừa trào ra ý nghĩ này, Yến Thanh Đế vừa cảm thấy khiếp sợ đồng thời càng nhiều chính là sợ hãi!
Hắn là Yến gia đại thiếu, hắn rất rõ ràng địa vị của Yến Khánh trong Yến gia cao vời tới cỡ nào, có thể nói không chút nào khoa trương, ở Yến gia, Yến Khánh nói một cho tới bây giờ không ai dám nói hai!
Ở dưới tình hình này, nếu Yến Khánh vứt bỏ hắn, tương đương với việc phế bỏ thân phận Yến gia thái tử của Yến Thanh Đế, hoàn toàn bị biếm vào lãnh cung, đời này không còn khả năng chen chân vào tầng trung tâm của Yến gia, càng không khả năng đặt chân lên đỉnh kim tự tháp quyền lực của quốc gia!
Đây là điều mà Yến Thanh Đế không thể thừa nhận, cũng không cách nào thừa nhận!
Vì thế sau thoáng khiếp sợ, Yến Thanh Đế bò dậy, quỳ rạp xuống đất, thần tình hối hận nhìn Yến Khánh, khóc tang nói: “Thỉnh ông nội cho Thanh Đế thêm một lần cơ hội. Thanh Đế cam đoan sẽ không tiếp tục làm ông nội thất vọng nữa!”
“Cho mày thêm một lần cơ hội?”
Yến Khánh nhìn Yến Thanh Đế với ánh mắt rèn sắt không thành thép, ánh mắt ngoại trừ thất vọng cùng phẫn nộ, còn có một tia tiếc nuối không thể nói nên lời.
Có lẽ đã nhận ra tia không muốn cùng tiếc nuối tận sâu trong con ngươi của Yến Khánh, có lẽ bởi vì Yến Thanh Đế biết rõ biểu hiện trong giờ khắc này sẽ quyết định vận mệnh của hắn, vì thế sau khi nghe được lời nói của Yến Khánh, hắn không lập tức trả lời ngay mà phục lạy Yến Khánh.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Ba lần phục lạy, Yến Thanh Đế một lần so với một lần càng ra sức, thanh âm nặng nề tràn ngập cả văn phòng, đồng thời cũng làm ấm lên trái tim lạnh lùng của Yến Khánh.
Là người cầm quyền của Yến gia, Yến Khánh lại ở địa vị cao, đã nhìn thấy Yến Thanh Đế từ nhỏ trưởng thành tới tận hôm nay.
Trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ Yến Thanh Đế chẳng những thông minh, hơn nữa làm bất cứ chuyện gì cũng rất cố gắng.
Trong cuộc sống thơ ấu của những bạn bè cùng tuổi, Yến Thanh Đế đã tiếp nhận hệ thống giáo dục tinh anh nghiêm khắc nhất của Yến gia, còn phí không ít thời gian đi học tập thêm những thứ khác.
Lúc ở bậc tiểu học, Yến Thanh Đế là đội trưởng đội thiếu niên tiền phong, lúc ở trung học, trở thành đoàn viên, đại học đã trở thành chủ tịch hội sinh viên đại học Yên Kinh, luôn luôn là đối tượng cho người khác ngẩng nhìn ngưỡng mộ.
Sau khi tiến vào quan trường, Yến Thanh Đế nhờ vào Yến gia vun trồng, lại thêm sự cố gắng của chính mình, còn chưa đến ba mươi tuổi đã bò lên tới phó sở cấp, ba mươi tuổi đã được làm chính sở, đã trở thành đóa kỳ hoa trong quan trường nước cộng hòa.
Ngoài ra, trong vòng luẩn quẩn của những công tử tại Yên Kinh thậm chí cả nước, Yến Thanh Đế cũng nổi bật, cầm lấy đại kỳ của Yến gia, lung lạc lòng người, phát triển thân tín của riêng mình.
Thậm chí trong phe phái Yến gia hiện giờ, có không ít thành viên đều thông qua Yến Thanh Đế mượn hơi mà đến, trong đó còn có quan chức cấp tỉnh bộ.
Nghĩ đến đây, Yến Khánh có chút không đành lòng.
Tận sâu trong cảm tình mà nói, hắn thật rất thưởng thức Yến Thanh Đế, cũng rất thích đứa cháu này, cho nên không tiếc hết thảy mà bỏ sức ra bồi dưỡng.
Theo lý trí mà nói, từ nhỏ đến lớn Yến Thanh Đế luôn làm cho hắn rất hài lòng, hoàn toàn đạt được yêu cầu của hắn, ở rất nhiều chuyện còn mang đến nỗi vui mừng cho hắn, cho nên hắn lựa chọn khi Yến Thanh Đế còn chưa tới ba mươi tuổi đã quyết định cho Yến Thanh Đế làm người thừa kế đời thứ tư của Yến gia.
Nhưng...
Từ sau khi Yến Thanh Đế gặp được Trần Phàm.
Hết thảy những hành vi của Yến Thanh Đế bắt đầu làm Yến Khánh có chút thất vọng, mà sau khi Yến Thanh Đế nghe được lời dặn dò của Yến Khánh, nhưng khi đi tới Đại Liên lại giao phong với Trần Phàm, làm nỗi thất vọng trong lòng Yến Khánh càng thẳng tắp bay lên, sắp đạt tới bên cạnh nỗi tuyệt vọng.
Nhìn thấy Yến Thanh Đế dập đầu, trên trán hoàn toàn bị vết máu nhuộm đỏ, khóe mắt rưng rưng, Yến Khánh vô lực nhắm mắt lại, chờ sau khi mở mắt, vẻ tức giận trên mặt biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại biểu tình phức tạp.
Hắn lẳng lặng nhìn Yến Thanh Đế vài giây đồng hồ, than thở nói: “Ai, Thanh Đế, không phải ông không cho cháu cơ hội, thật sự lần này hành động của cháu làm cho ông quá thất vọng rồi.”
Nghe được lời nói của Yến Khánh, Yến Thanh Đế chảy nước mắt khóc tang nói: “Thanh Đế biết mình không ghi khắc lời dặn dò của ông nội, xông ra đại họa, làm cho ông nội tức giận, rất thất vọng.”
Yến Thanh Đế nói tới đây, dùng sức cắn môi, ánh mắt quật cường nhìn Yến Khánh: “Mà ông nội, Thanh Đế từ nhỏ đến lớn đều là đứa cháu được ông nội thích nhất, xem trọng nhất. Mà từ nhỏ đến lớn, Thanh Đế không có một lần làm cho ông nội thất vọng! Một lần cũng không có!”
“Thậm chí ông nội còn dự định cho phép Thanh Đế làm người thừa kế tương lai của gia tộc!” Yến Thanh Đế gằn từng chữ: “Chẳng lẽ ông nội muốn phủ định ánh mắt nhìn người của mình sao?”
Muốn phủ định sao?
Trong lúc nhất thời, Yến Khánh cũng có chút do dự.
Tuy rằng khi Yến Thanh Đế đối mặt với Trần Phàm nhiều lần làm cho hắn thất vọng, nhưng ở những lúc khác, biểu hiện của Yến Thanh Đế đủ cho hắn xem là hoàn mỹ, Yến Thanh Đế có thể từ chuyện Trần Ninh từ hôn nhanh chóng hồi phục đó là bằng chứng chính xác nhất.
Hơn nữa trong số những thành viên đời thứ tư của Yến gia, luận năng lực thật không có một người nào, không có một ai có thể so được với Yến Thanh Đế.
“Ông nội, Thanh Đế luôn một mực cố gắng, bởi vì Thanh Đế không muốn cô phụ kỳ vọng của ông nội, không muốn cô phụ kỳ vọng của Yến gia, càng không muốn làm cho người ngoài phủ định ánh mắt của ông nội!” Yến Thanh Đế nắm chặt tay, sắc mặt trở nên cực kỳ kiên quyết: “Cháu nhớ ông từng nói qua, từ nhỏ đến lớn cháu đều rất kiêu ngạo. Trước kia cháu hoàn toàn không thể lý giải được lời nói của ông nội, hiện tại cháu đã hoàn toàn hiểu rõ. Trong chuyện đối mặt với Trần Phàm, chính bởi vì cháu quá kiêu ngạo nên không xem hắn vào mắt, cho nên bị bại, bại đến rối tinh rối mù.”
“Nhưng thỉnh ông nội yên tâm, sau này Thanh Đế sẽ sửa chữa nhược điểm duy nhất cũng là trí mạng này!” Yến Thanh Đế cúi thấp đầu xuống thật sâu, dán sát mặt đất, trong giọng nói không còn vẻ sợ hãi, chỉ có vẻ không cam lòng cùng chấp nhất: “Thanh Đế xin thỉnh ông nội cho Thanh Đế thêm một lần cơ hội! Một lần cuối cùng!”
“Nếu sau này Thanh Đế tiếp tục làm ông nội thất vọng, không cần ông nội mở miệng, từ đó về sau Thanh Đế sẽ cút ra khỏi Yến gia, không bước vào cửa lớn Yến gia nửa bước, sau này chết cũng không được chôn cùng một chỗ với Yến gia tổ tông!”
Nhìn thấy thân hình không còn run rẩy của Yến Thanh Đế, nghe lời nói không cam lòng cùng chấp nhất của hắn. Yến Khánh chợt dao động!
Lòng người đều là huyết nhục.
Tuy rằng lần này Yến Thanh Đế quả thật làm hắn vô cùng thất vọng, xông ra đại họa thật sự quá lớn, lớn tới mức độ hắn phải ra mặt xử lý mới có thể miễn cưỡng kết thúc.
Nhưng đúng như lời Yến Thanh Đế, Yến Thanh Đế là đứa cháu hắn yêu thích nhất đồng thời cũng là thành viên đời thứ tư của Yến gia mà hắn xem trọng nhất!
Nếu cứ như vậy mà buông tha, trong lòng hắn ít nhiều có chút không muốn!
“Ai, Thanh Đế, lần này cháu xông ra đại họa quá lớn, dù ông có ra mặt xuất đầu cho cháu, cho dù có thể bảo trụ chức quan của cháu, nhưng muốn cháu dựa theo kế hoạch của ông, cho cháu từng bước một thượng vị, dẫn dắt Yến gia bước lên đỉnh quốc gia, thật ít có khả năng.” Vừa mềm lòng, Yến Khánh lại tiếp tục thở dài.
Nghe được lời nói của Yến Khánh, Yến Thanh Đế cũng không có vẻ vui mừng như khi nãy, chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Yến Khánh, nghiêm mặt nói: “Ông nội, tuy rằng chuyện lần này bị đưa ra ánh sáng, nhưng sự kiện nhà máy hóa chất Lăng Hóa tiết ra khí thể xảy ra hồi tháng ba, khi đó cháu còn chưa tới Đại Liên, trách nhiệm lớn nhất không phải do cháu.”
“Thứ hai, chỉ nói tới biện pháp ứng đối của cháu, mời buổi họp báo kia cũng không hề sai lầm, ngược lại đó là biện pháp giải quyết tốt nhất, mà sự thật cũng chứng minh, sau buổi họp báo lòng bất mãn của mọi người cũng dần dần giảm bớt, tình thế đã được khống chế.”
“Thứ ba, sở dĩ sự kiện bạo động phát sinh, hoàn toàn do hành vi của nhà máy hóa chất Lăng Hóa gây ra, tuy rằng cháu làm bí thư thành ủy Đại Liên cũng phải gánh trách nhiệm, nhưng chỉ cần nói cho quần chứng là do nhà máy hóa chất Lăng Hóa không tuân theo ước định, đuổi bọn hắn ra khỏi Đại Liên, đuổi ra quốc nội, như vậy cũng có thể nói cho qua, hơn nữa còn có thể bình ổn lòng tức giận của nhiều người.”
“Thứ tư, sau khi sự kiện bạo động bùng nổ, cháu cùng Lăng Vân Phong chạy tới hiện trường, đúng lúc ngăn cấm chuyện mở rộng, tuy rằng không nói công lớn hơn tội, nhưng công lao cũng đủ chống đỡ sai lầm.”
“Thanh Đế, cháu nói những điều này ông cũng hiểu rõ ràng.” Yến Khánh thở dài, hắn là người thuộc đỉnh kim tự tháp quyền lực, tự nhiên hiểu rõ quy tắc quan trường như lòng bàn tay...