Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 652: Ra Tay Không Theo Quy Tắc, Vừa Ra Tay Trí Mạng! 17

Trong toàn bộ quá trình cuộc họp báo, ngoại trừ người phát ngôn của quốc vụ viện nói chuyện, người phát ngôn bên trung kỷ ủy cũng đưa ra phát biểu. Trong cuộc nói chuyện, trung kỷ ủy đối với việc này cao độ xem trọng, đã thành lập tổ chuyên án, hoàn toàn điều tra được việc này thật rõ ràng, đối với một vài quan chức làm việc trái pháp luật, nghiêm trị không tha, hơn nữa phải đem kết quả điều tra công bố ra quần chúng.

Ngoài ra người phát ngôn của kỷ ủy còn tuyên bố trong buổi họp báo: Bí thư thành ủy Đại Liên Yến Thanh Đế vì muốn phối hợp với trung kỷ ủy và ngành quan hệ, vì thế đóng kịch trước mặt người phụ trách của nhà máy hóa chất Lăng Hóa là Đằng Nguyên, hơn nữa điều tra việc làm trái pháp luật của Lăng Vân Phong cùng một số quan chức đều có bằng chứng chính xác, mà bản thân đồng chí Yến Thanh Đế cũng không làm ra hành vi trái pháp luật!

Ngoài ra người phát ngôn trung kỷ ủy còn tuyên bố bí thư tỉnh ủy Liêu Ninh Lăng Vân Phong đêm qua bị bệnh tim đột phát nên đã đột ngột qua đời.

Sau khi buổi họp báo diễn ra hơn một giờ rồi kết thúc, biểu tình trên mặt Long Nữ thật quỷ dị.

Bởi vì tất cả chuyện này, lúc Trần Phàm chế định kế hoạch mấy ngày trước đã đoán đúng hầu như hoàn toàn.

Tắt ti vi, Trần Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Long Nữ đang đầy vẻ nghi hoặc, cười cười nói: “Tôi biết cô rất tò mò, người bên trung kỷ ủy là do tôi vận dụng quan hệ thỉnh đến, bằng chứng cũng do tôi cung cấp cho họ, nhưng họ không động Yến Thanh Đế, ngược lại còn cùng người của Yến gia tham dự buổi họp báo, hơn nữa còn ra mặt giải thích cho Yến Thanh Đế phải không?”

Long Nữ chớp mắt nhẹ gật đầu.

“Đây là kết quả sau khi đánh cờ. Yến Khánh tự mình đến Đại Liên, lập trường rõ ràng mà kiên định. Tuy rằng theo ý nào đó mà nói. Yến gia tại đế đô quyền thế ngập trời, nhưng cũng chỉ mạnh hơn những thế lực khác một chút mà thôi, xa xa không đạt tới mức một tay che trời. Nhưng Yến Khánh đến đã tỏ rõ lập trường, hơn nữa còn đích thân ra mặt đã tỏ quyết tâm muốn cứu Yến Thanh Đế.” Trần Phàm nhẹ nhàng cười nói: “Thế lực khác vì chú ý toàn cục, chỉ đành buông tha Yến Thanh Đế. Đương nhiên bọn họ làm như vậy, cũng là bởi vì Yến Thanh Đế chưa thu nhận ưu đãi từ chỗ Đằng Nguyên.”

“Cho dù là vì đại cục, cũng không thể toàn bộ đều dựa theo ý của Yến Khánh chứ?” Long Nữ nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

Trần Phàm cười cười nói: “Còn nhớ rõ vừa rồi trong buổi họp báo, người của trung kỷ ủy đã nói ra câu kia không? Đã tra ra bằng chứng làm trái pháp luật của Lăng Vân Phong cùng một ít quan viên, sơn dương thế tội không chỉ có một mình Lăng Vân Phong, còn có những người khác! Mà những người đó toàn bộ đều là thành viên trong phe phái Yến gia! Đây là cái giá mà Yến gia phải trả.”

“Đây cũng chính là nói, Yến gia vì bảo hộ Yến Thanh Đế, hi sinh một số người.” Trần Phàm thấy Long Nữ như có suy nghĩ, lại nói: “Hơn nữa buổi họp báo có thể qua mặt được dân chúng bình thường, nhưng không gạt được nhân sĩ thể chế, nhất là những nhân vật quyền cao chức trọng. Sau này bọn họ khó tránh sẽ nhằm vào chuyện này đả kích Yến Thanh Đế, con đường làm quan của Yến Thanh Đế sẽ phải chịu ảnh hưởng thật lớn.”

Tiền mất tật mang!

Nghe xong lời nói của Trần Phàm, trong lòng Long Nữ không khỏi toát ra những lời này.

Theo hắn xem ra, chuyện lần này không những làm cho Yến gia tổn thất một số người ủng hộ cùng lực lượng thân tín, hơn nữa còn làm cho con đường làm quan của thái tử Yến gia Yến Thanh Đế bị ảnh hưởng thật lớn, có thể nói là vô cùng thảm trọng.

Ngoại trừ Yến gia, gia chủ Lăng gia Lăng Vân Phong trở thành người chịu tội lớn nhất, tuy rằng bị bệnh tim đột tử, nhưng chuyện này sẽ liên lụy đến cả Lăng gia, thời gian về sau của Lăng gia chỉ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra!

Mà thu nhập lớn nhất của tập đoàn Anh Hoa trong quốc nội chính là tài chính về công nghiệp hóa chất, hiện giờ toàn bộ nhà máy đều bị hủy bỏ tư cách tham gia sản xuất kinh doanh, điều này gián tiếp đuổi tập đoàn Anh Hoa ra khỏi thị trường quốc nội.

Lăng gia, tập đoàn Anh Hoa, Yến gia, ba phương thế lực đều bị động ổ.

Long Nữ biết, Trần Phàm đã làm được hết thảy theo lời hắn nói trước kia.

Nàng còn biết đây chỉ là bước đầu tiên của Trần Phàm.

Hiện giờ con bài chưa lật thứ hai dẫn dắt lên hiệu quả còn chưa thể hiện ra.

Nhìn thấy biểu tình như đang suy nghĩ của Long Nữ. Trần Phàm cũng không mở miệng giải thích thêm điều gì.

Lúc trước hắn giải thích cho Long Nữ nghe, quả thật chỉ là tính tổn thất của Yến gia.

Nhưng...

Hắn biết rõ đây chẳng qua là một ít tổn thất mặt ngoài, không đủ để trí mạng.

Yến gia tổn thất lớn nhất chính là bởi vì sự tình lần này làm nhiều người tức giận!

Cùng lúc, Yến gia vì giữ gìn Yến Thanh Đế nên dùng thành viên thân tín làm kẻ chết thay, điều này làm những thành viên khác trong phe phái Yến gia nghĩ như thế nào?

Điều này sẽ làm cho một số người khác trong phe phái Yến gia đang lo lắng không biết sau này mình có bị biến thành kẻ chết thay nữa hay không .

Trong lòng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ như vậy, độ trung thành của bọn hắn đối với Yến gia sút giảm là điều tất nhiên.

Còn nữa, Yến gia vì cứu Yến Thanh Đế, bộ dáng như không để ý tới đại cục, muốn dùng tư thế như liều mạng, điều này làm cho thế lực khác nghĩ như thế nào? Quốc gia là do Yến gia ngươi định đoạt sao?

Yến Khánh bởi vì chú ý toàn cục, không dám động Trần Phàm, thế lực khác chẳng phải cũng là như thế?

Phạm phải nhiều người tức giận, điều này chôn xuống tai họa ngầm để ngày sau thúc đẩy thêm động lực làm cho bạch đạo đế quốc của Yến gia sụp đổ.

Mười phút sau, một chiếc S 600 chạy vào nhà cổ của Nạp Lan gia, một đường thẳng tới tòa lầu hai tầng của Trần Phàm.

Rất nhanh, chiếc xe chạy tới trước lầu, Dương Viễn ngồi băng sau khẩn cấp nhảy xuống, mang theo cặp công văn đi nhanh vào nhà.

Cũng giống như ngày thường, Dương Viễn đeo kính mắt gọng vàng, mặc bộ âu phục đơn giản, cả người làm cho người ta có cảm giác như lộ ra phong phạm đại tướng.

Nhưng không biết có phải do nguyên nhân thời tiết quá nóng, hay bởi vì trong lòng quá mức lo lắng, Dương Viễn vốn luôn trấn định tự nhiên ngay khi vừa tiến vào nhà, trên trán còn rướm mồ hôi, có vẻ hơi gấp gáp.

Theo sau, Dương Viễn nhìn thấy Trần Phàm đang ngồi trong đại sảnh.

“Trần tiên sinh.” Nhìn thấy Trần Phàm. Dương Viễn liền chào hỏi, thái độ cung kính, thậm chí có thể dùng từ kính sợ để hình dung.

Phải biết rằng lúc trước khi Dương Viễn biết được Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn đem tập đoàn Vấn Thiên hợp lại với tập đoàn Viễn Sơn của Tiêu gia và tập đoàn Hải Thụy của Tô Thanh Hải thành một, đổi thành tập đoàn lớn Cao Tường, Dương Viễn vốn không đồng ý.

Khi đó hắn luôn cho rằng Sở Vấn Thiên mới là một ông chủ có năng lực cùng quyết đoán nhất mà hắn từng gặp qua!

Hiện giờ ở trong lòng hắn, sự quyết đoán cùng phong mang của Trần Phàm còn lộ liễu hơn cả Sở Vấn Thiên, cũng hoàn toàn chinh phục hắn, đồng thời cũng làm cho hắn tin tưởng, chỉ cần luôn luôn đi theo Trần Phàm, sớm hay muộn hắn sẽ có một ngày từ vị “hoàng đế làm công của đại lục” biến thành “vị hoàng đế làm công của thế giới”!

“Dương ca, ngồi xuống uống ly nước, đừng gấp gáp.” Nhìn thấy biểu tình lo lắng của Dương Viễn cùng hình dáng mỏi mệt của hắn, Trần Phàm cũng biết Dương Viễn vì muốn hoàn thành chuyện mình dặn tối hôm qua nên bận rộn cả đêm không ngủ, liền tự mình đứng dậy rót nước cho Dương Viễn.

Nghe được hai chữ “Dương ca” chưa từng thay đổi, nhìn thấy hành động tự mình pha trà của Trần Phàm, trong lòng Dương Viễn nhiều ít có chút cảm động, cũng cảm thấy thật may mắn vì mình có thể đi theo một ông chủ như vậy.

Bởi vì Dương Viễn biết, Trần Phàm làm tất cả chuyện này cũng không phải là diễn kịch, cũng không phải cố ý thu mua lòng người, chỉ là một loại thói quen, kể từ ngày đầu tiên quen biết hắn. Trần Phàm đã gọi hắn là Dương ca, mỗi lần đều không hề cho hắn cảm giác là Trần Phàm đang làm ra vẻ.

Đối đãi bạn bè cùng cấp dưới, Trần Phàm chưa bao giờ bãi ra cái giá, điểm này hắn và Yến Thanh Đế hoàn toàn ngược lại.

Cảm động tiếp nhận chén trà Trần Phàm đưa qua. Dương Viễn định bỏ xuống hội báo xong công việc mới uống, chợt thấy Trần Phàm đưa tay ra muốn mời hắn uống ngay, vì thế cười cười bưng chén trà uống vài hớp.

Lúc uống trà, Dương Viễn cũng dần dần trấn định xuống, chỉ thấy hặn đặt chén trà lên bàn, chậm rãi nói: “Trần tiên sinh, theo chỉ thị của anh, tối hôm qua sau khi tôi đến Đại Liên, trước sau đã tiến hành hiệp đàm với đại biểu sáu xí nghiệp đến tham gia hội nghị đầu tư. Quá trình hiệp đàm thật thuận lợi, kết quả đều nằm trong dự đoán của anh, người phụ trách sáu xí nghiệp đều tỏ vẻ sẽ buông tha kế hoạch đầu tư vào Đại Liên.”

Nói xong việc này, ánh mắt Dương Viễn nhìn Trần Phàm lại nhiều hơn một phần kính sợ.

Hắn biết rõ, sáu xí nghiệp lớn buông tha kế hoạch đầu tư vào Đại Liên, tương đương buông tha việc đầu tư lên người Yến Thanh Đế, mà muốn làm ra quyết định này cần hạ quyết tâm thật lớn.

Theo cách nhìn của Dương Viễn, người cầm quyền sáu xí nghiệp lớn sở dĩ làm như vậy, chủ yếu là bị sự kiện do Trần Phàm làm đạo diễn tại Đại Liên uy hiếp, bọn hắn sợ sẽ trở thành tập đoàn Anh Hoa thứ hai!

Kế tiếp Trần Phàm cấp điều kiện cùng ưu đãi cho sáu xí nghiệp kia không chút thua kém.

Hai điều kiện gia nhập một chỗ, làm người phụ trách sáu xí nghiệp không chút do dự lựa chọn Trần Phàm, bỏ qua Yến Thanh Đế.

Lựa chọn của bọn họ khiến kế hoạch kiếm chiến tích của Yến Thanh Đế hoàn toàn buông trôi.

Trần Phàm đánh ra lá bài tẩy thứ hai.

Hắn cầm trong tay hai lá bài tẩy!

back top