Loảng xoảng loảng xoảng!
Phun ra một ngụm máu tươi. Yến Thanh Đế giống như bị rút hết khí lực toàn thân, vô lực ngã xuống chỗ ngồi, xô đổ mấy chiếc ghế.
Vừa ngã xuống đất Yến Thanh Đế giống như một con chó chết, sắc mặt tái nhợt, cả người liên tục run rẩy, không còn một chút khí thế của Yến gia đại thiếu.
Nhìn thấy một màn như vậy, người trên đài chủ tịch không có người nào đứng dậy giúp kéo hắn lên. Xương Hâm muốn giúp nhưng khóe mắt nhìn Trần Phàm, lại bỏ qua ý nghĩ này. Nếu hiện giờ hắn đi giúp Yến Thanh Đế, tạm thời không đề cập tới có thể lấy lòng được hay không, ít nhất sẽ đắc tội Trần Phàm!
Về phần...
Lấy lòng.
Sau khi Trần Phàm đi vào Đại Liên, một bộ quyền tổ hợp thật sự quá độc ác!
Theo Xương Hâm xem ra, với tâm tính kiêu ngạo của Yến Thanh Đế, nếu muốn khôi phục lại từ lần đả kích này, cũng không phải chuyện dễ, ngược lại còn khó hơn lên trời!
Nếu có thể bước qua, trời cao biển rộng, bước không qua, từ nay về sau biến thành phế nhân.
Người trên đài chủ tịch cũng không nhúc nhích, người dưới đài chủ tịch thì không cần phải nói, không ai dám lên đài chủ tịch đi đỡ Yến Thanh Đế.
“Thật không ngờ, thái tử Yến gia không ai bì nổi lại có kết quả thê thảm như thế.”
“Phải a, lấy trạng huống trước mắt của Yến Thanh Đế, có thể giữ được mạng hay không cũng không biết, lại càng đừng nói tới làm được chuyện gì khác.”
“Trần gia thanh niên thật sự là giết người không thấy máu a!”
Dưới đài chủ tịch, những đại biểu của xí nghiệp quốc doanh nhìn Yến Thanh Đế ngồi dưới đất rũ rượi, nhỏ giọng nghị luận, cùng đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt lộ vẻ kính sợ thật sâu!
Theo bọn hắn xem ra, trải qua sự việc ngày hôm nay, ngày sau ở quốc nội, đừng nói về những lão gia hỏa, chỉ nói về người trẻ tuổi, vô luận là quan nhị đại cũng tốt, siêu cấp phú nhị đại cũng thế, thậm chí là những thành viên thái tử đảng, tuyệt đối không còn ai dám đi khiêu chiến quyền uy của Trần gia thanh niên!
Dù sao nhân vật đầu lĩnh của thái tử đảng như Yến Thanh Đế còn gặp phải bi kịch, nếu có người khác còn dám đi khiêu chiến quyền uy của Trần Phàm, không thể nghi ngờ là nhổ lông trên đầu lão hổ: muốn chết!
Trong lúc các đại biểu xí nghiệp quốc doanh còn đang nghị luận, Trầm Tuyết Sơn vừa dùng lời nói kích thích Yến Thanh Đế tức giận tới hộc máu lại có chút sợ hãi.
Có thể ở trong quan trường hỗn tới địa vị như bây giờ, Trầm Tuyết Sơn tự nhiên không phải kẻ ngu ngốc.
Ngược lại hắn là một người rất thông minh lanh lợi.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ ràng, sau khi đắc tội Yến Thanh Đế, rất có thể gặp phải sự trả thù của Yến Thanh Đế cùng Yến gia.
Nhưng hắn và Vương phó chủ tịch đều giống như một ít quan viên tại Liêu Ninh, không còn sự lựa chọn nào khác.
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì Trần Phàm đã đưa cho bọn họ một phần lễ vật.
Phần lễ vật kia Trần Phàm lấy được từ trong tay Đằng Nguyên.
Tính cả Trầm Tuyết Sơn bên trong, những quan viên nhìn thấy phần đồ vật có thể làm cho Lăng Vân Phong mất hết danh dự còn bị nhồi máu cơ tim, bọn họ không chút nghi ngờ, Trần Phàm đưa phần lễ vật kia đủ làm cho bọn họ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể thoát thân!
Cho nên bọn họ đành phải lựa chọn làm quân cờ cho Trần Phàm, cố gắng đánh bại Yến Thanh Đế.
Ở dưới tình hình này, vì biểu hiện trung tâm, Trầm Tuyết Sơn trong thời điểm mấu chốt đứng dậy hiệp trợ Trần Phàm đánh một kích cuối cùng vào mặt Yến Thanh Đế!
Cũng là một kích trí mạng nhất!
Nhưng...
Trầm Tuyết Sơn nằm mơ cũng thật không ngờ thái tử Yến gia, nhân vật được xưng là đầu lĩnh thái tử đảng, năng lực thừa nhận của Yến gia đại thiếu lại yếu ớt đến như vậy, lại bị tức giận đến hộc máu.
Điều này không khỏi làm cho hắn lo lắng, vạn nhất Yến Thanh Đế thật sự xảy ra chuyện không hay, Yến gia có tìm hắn đền mạng hay không?
Trong lòng tràn ngập ra ý niệm lo lắng, Trầm Tuyết Sơn rất muốn cho người đỡ Yến Thanh Đế, hơn nữa để người đưa Yến Thanh Đế tới bệnh viện, nhưng lại có Trần Phàm ngay bên cạnh, hắn có ý tưởng nhưng cũng không dám hành động.
“Trầm chủ tịch, cho người đưa Yến bí thư vào bệnh viện đi thôi.” Ngay khi trong lòng hắn còn đang tràn ngập lo lắng, Trần Phàm mở miệng, ngữ khí bình tĩnh.
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm rơi vào trong tay Trầm Tuyết Sơn lại êm ái như tiên nhạc, hắn kích động liếc mắt nhìn Trần Phàm gật đầu, sau đó lập tức mệnh lệnh cho ba gã thành viên cục công thương Đại Liên đi tới đỡ Yến Thanh Đế đưa tới bệnh viện.
Ngay khi Trầm Tuyết Sơn đang hạ lệnh an bài, sắc mặt Nạp Lan Vĩnh Kha lại cực kỳ phức tạp.
Tuy rằng hắn đoán được hôm nay Trần Phàm đến hội trường sẽ làm lực ảnh hưởng của Nạp Lan gia tộc nâng cao thêm một bước, đồng thời cũng sẽ tạo bi kịch cho Yến Thanh Đế!
Nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, nhân vật như Trầm Tuyết Sơn cũng ở thời khắc mấu chốt đi nhờ và Trần Phàm, hiệp trợ Trần Phàm đánh một kích trí mạng cho Yến Thanh Đế!
Tuy rằng rất tò mò Trần Phàm rốt cục làm sao làm được, nhưng Nạp Lan Vĩnh Kha tự nhiên không hỏi.
Rất nhanh, bốn gã nhân viên cục công thương kinh hồn táng đảm vọt tới bên cạnh Yến Thanh Đế, bàn tay đầy mồ hôi đỡ hắn ngồi lên trên ghế.
Trên ghế, sắc mặt Yến Thanh Đế trắng nhợt như tờ giấy, trong mắt một mảnh trống rỗng, giống như một người đần độn, bộ dáng vô cùng dọa người.
Bốn gã nhân viên nhìn thấy thế, sợ Yến Thanh Đế cứ như vậy mà tắt thở, nào dám giúp đỡ hắn đi ra ngoài?
Vạn nhất trong quá trình giúp đỡ hắn, Yến Thanh Đế đột nhiên đi tìm Diêm Vương gia đàm luận nhân sinh, bọn hắn sẽ phải chịu trách nhiệm thì sao bây giờ?
“Trước tiên đem Yến bí thư tới phòng khách nghỉ ngơi một lát, chờ khi xe cứu thương tới thì lập tức mang đến bệnh viện.” Thấy bốn người không dám động thủ, Trầm Tuyết Sơn lại hạ mệnh lệnh, ngữ khí kiên quyết, hắn biết rõ Trần Phàm đã cho hắn đủ bậc thang cùng mặt mũi, hắn không thể tiếp tục lòng tham không đáy.
Nghe được mệnh lệnh của Trầm Tuyết Sơn, bốn gã nhân viên chỉ đành cắn răng dìu Yến Thanh Đế chậm rãi đi về hướng cửa phònghội nghị.
Dưới đài chủ tịch, Lăng Vĩ nhìn thấy một màn này, theo sau hắn lại nhìn Nạp Lan Hương Hương, cuối cùng đành bỏ qua ý niệm đi theo giúp đỡ Yến Thanh Đế ra ngoài.
Hắn sợ khi hắn đi tới gần Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương, sẽ bị tức hộc máu giống như Yến Thanh Đế.
Rất nhanh, bốn gã nhân viên dìu Yến Thanh Đế đi tới bên cạnh Trần Phàm, ba người Trần Phàm chủ động tránh đường.
Trong mũi ngửi được hương thơm cơ thể mê người của Nạp Lan Hương Hương, trong mắt nhìn thấy khuôn mặt của Trần Phàm, ánh mắt trống rỗng của Yến Thanh Đế thoáng chuyển biến, trong ánh mắt trống rỗng toát ra hận ý khắc cốt minh tâm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đem Trần Phàm bầm thây vạn đoạn mới có thể giải hận!
Nhưng...
Ngoại trừ hận ý, càng nhiều lại là sợ hãi!
Nỗi sợ hãi kia ngoại trừ làm cho hắn nhìn Trần Phàm, cũng không thể tỏ vẻ gì khác...
“Yến bí thư, thân thể là vốn liếng của sinh mạng, tức giận sẽ tổn thương thân, ngài kiểm chế một chút.” Nhìn thấy ánh mắt của Yến Thanh Đế. Trần Phàm mỉm cười, cảm giác giống như đang cùng bạn bè cũ nói chuyện phiếm, nhưng vẻ trào phúng trong giọng nói ai cũng có thể nghe hiểu được, đừng nói tới chính bản thân Yến Thanh Đế.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Yến Thanh Đế lại tức giận đến cả người chấn động, tiếp theo lồng ngực của hắn phập phồng kịch liệt, thân hình chợt khom xuống.
“Phốc xuy!”
Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, thân thể Yến Thanh Đế cong lại như con tôm khô, lại phun ra một ngụm máu, hơi thở cũng trở nên dồn dập, sau đó... hai mắt hắn tối sầm, hoàn toàn hôn mê!
Thấy một màn như vậy, biểu tình của Trần Phàm vẫn bình tĩnh, mà Nạp Lan Vĩnh Kha lại có cảm giác hết hồn.
Bốn gã nhân viên thấy thế sợ tới mức thân thể run lên, thần tình sợ hãi nhìn Trần Phàm, căn bản không dám tiếp tục đi tới.
“Các anh tốt nhất mau đưa Yến bí thư tới bệnh viện, nếu không xảy ra chuyện hậu quả các anh không gánh vác nổi!” Trần Phàm hữu ý vô ý nhắc nhở, tựa hồ hắn cũng không hi vọng Yến Thanh Đế đi đưa tin cho Diêm Vương gia ngay bây giờ.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, bốn người bị dọa đến sắc mặt biến đổi, không dám chậm trễ vội vàng nâng Yến Thanh Đế đang hôn mê rời khỏi hội trường.
Đưa mắt nhìn Yến Thanh Đế được đưa đi, mọi người trong hội trường lại đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Theo bọn hắn xem ra, hội nghị hôm nay do Yến Thanh Đế tổ chức, nhưng diễn viên chính là biến thành Trần Phàm.
Trong đó, Trầm Tuyết Sơn khi nhìn về phía Trần Phàm trong ánh mắt mang theo vài phần như muốn xin chỉ thị, tựa hồ đang muốn hỏi hắn kế tiếp nên làm gì bây giờ.
“Trầm chủ tịch, hội nghị tiếp tục tiến hành.” Trần Phàm nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của hắn, nghĩ nghĩ nói: “Mặt khác, có thể ở trong hội nghị tuyên bố chuyện tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kemer sẽ triển khai những hạng mục gì tại Liêu Ninh.”
“Được!”
Trầm Tuyết Sơn liền gật đầu, sau đó mang theo Vương phó chủ tịch lại quay về trên đài.
Trần Phàm cũng không đi theo Trầm Tuyết Sơn lên đài chủ tịch, lựa chọn ngồi bên dưới đài, Nạp Lan Hương Hương theo sát phía sau hắn, động tác tuy không thân mật như trước đó, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, đều có thể đoán được quan hệ giữa hai người!
Nạp Lan Vĩnh Kha vốn muốn cùng Trần Phàm cùng ngồi bên dưới đài, nhưng nhận thấy được ý tứ trong ánh mắt của hắn, nên đi theo Trầm Tuyết Sơn và Vương phó chủ tịch lên ngồi bên trên.
Chờ sau khi Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương ngồi xuống, hội trường lặng ngắt như tờ dần dần xuất hiện thanh âm, theo sau Trầm Tuyết Sơn cùng Xương Hâm tiến hành thương lượng ngắn ngủi, hội nghị tiếp tục tiến hành.
Trong lúc hội nghị tiếp tục tiến hành, ánh mắt mọi người trong hội trường như hữu ý vô ý nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ đồng thời bọn họ cũng hiểu được, từ nay về sau địa vị của Nạp Lan gia tộc tại Đông Bắc hoàn toàn không thể dao động, thậm chí còn có hi vọng xuôi nam!
Hiểu được điểm này, bọn họ cũng rất tò mò, tò mò chẳng lẽ Trần Phàm không hề sợ bị Yến gia trả thù chút nào sao?
Lo lắng không?
Trong lòng Trần Phàm đã có nắm chắc.
Nếu hắn muốn, vừa rồi hắn đã đưa Yến Thanh Đế đi đến gặp Diêm Vương gia đưa tin.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Bởi vì khi hắn nhìn thấy Yến Thanh Đế càng yếu ớt hơn trong sự tưởng tượng của hắn, kế sách tiếp theo đối phó với Yến gia không cần triển khai, hắn linh cơ ứng biến, thay đổi sách lược.
Hắn không thể để Yến Thanh Đế chết ở chỗ này!
Nếu Yến Thanh Đế thật sự chết ở nơi này, Yến Khánh tuyệt đối sẽ bão nổi, hơn nữa còn là liều lĩnh bão nổi!
Đối mặt với việc Yến Khánh bão nổi. Trần Phàm chưa chắc đã sợ, nhưng hắn biết rõ dù hắn có biện pháp đối kháng Yến Khánh, nhưng người bên cạnh hắn cùng một ít thế lực khó tránh sẽ bị liên lụy.
Dù sao, vô luận là Nạp Lan gia tộc hay hắc đạo phía nam, người bên cạnh Trần Phàm đều bị quấn vào sinh ý hắc đạo, dù Yến Khánh không làm gì được Trần Phàm, nhưng lấy thân phận của hắn muốn làm những thế lực này bị thương nặng tuyệt đối không phải là việc khó!
Còn nữa. Trần Phàm cũng biết hiện giờ vẫn chưa tới thời gian cùng Yến Khánh triển khai cuộc quyết chiến cuối cùng.
Không để Yến Thanh Đế chết. Trần Phàm cũng không cho hắn còn sống được khỏe mạnh.
Hắn biết rõ, với tố chất thân thể của Yến Thanh Đế, phun máu hai lần, tâm lý còn để lại nỗi ám ảnh không bao giờ phai nhạt, đi Diêm Vương điện đưa tin chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cứ để cho Yến Thanh Đế thoi thóp tới tháng mười, rồi hãy chết!
Đây là kế sách mới nhất của Trần Phàm!
Tháng mười.
Có một cuộc hội nghị được cả nước chú ý.
Đồng dạng còn có một trận quyết đấu đỉnh cấp nhất!