Bắn đĩa bay là một hạng mục trong trận thi đấu thể dục thể thao, trong trận máy bắn đĩa bay ra, cao thấp không đồng nhất, tốc độ nhanh chậm cũng khác nhau, tuyển thủ chỉ cần bắn rơi đĩa bay trước khi đĩa rơi xuống đất.
Bởi vì bắn đĩa bay khó hơn hạng mục bắn bia linh tinh gì đó, vì thế được những xạ thủ rất yêu thích.
Nhưng quốc nội quản lý súng ống cực kỳ nghiêm khắc, bình thường những kẻ yêu thích trò bắn đĩa bay rất khó thể nghiệm được niềm vui chơi thể thao này, ngoại trừ đi tới sân bắn có cấp bậc không thấp mới có cơ hội thể nghiệm.
Sân bắn Hồng Trúc nằm vùng ngoại thành Đông Hải, là một sân bắn có tính chất tư nhân, không mở ra cho người bên ngoài, được xem là một trong những địa phương được thành viên xã hội thượng lưu thường xuyên ghé thăm.
Những nhân sĩ có thể trở thành hội viên của sân bắn Hồng Trúc tại Đông Hải đều hiểu rất rõ ràng, sân bắn này là do năm xưa Sở Vấn Thiên bỏ ra đại lượng nhân lực vật lực tạo ra một sân bắn đỉnh cấp, chỉ tính kiến trúc chủ thể đã phân ra bốn tầng, mặt sau còn có một mảnh đất trống, dùng để chơi bắn đĩa bay, ngoài ra cách đất trống không xa là một rừng cây, trong rừng cây thường thường thà một ít dã thú, cung cấp cho những hội viên có sở thích săn thú tham gia săn bắn.
Ngoại trừ sân bãi ngưu bài, súng ống trong sân bắn cũng rất ngưu bài, đủ loại súng ống từ bình thường tới đỉnh cấp, thứ gì cần có đều có, ngoài ra còn có cung nỏ.
Tiểu bồ câu Sở Qua sở dĩ đặt nhiều súng ống trong phòng ngủ của mình cùng binh khí ngoại trừ bản thân kế thừa gien của Sở Vấn Thiên, khả năng rất lớn là từ nhỏ đã đến sân bắn Hồng Trúc chơi đùa, vì vậy ấn tượng khắc sâu.
Phương tiện phần cứng ngưu bài, lại thêm cổ đông còn có không ít quan chức chính giới cùng đại lão, vì thế sân bắn Hồng Trúc có danh khí rất lớn trong quốc nội.
Đương nhiên căn cứ theo hiệp thương âm thầm giữa Sở Vấn Thiên và các quan viên năm đó, súng ống trong sân bắn không thể đem ra ngoài, vì thế có quan chức quyền lực không nhỏ trong quân phương còn phái thêm vài người đến phụ trách công tác bảo an cùng an ninh trong sân bắn.
Không có ai biết lúc ấy Sở Vấn Thiên đã bỏ ra bao nhiêu tiền xây dựng sân bắn này.
Sau khi sân bắn được xây dựng, Sở Vấn Thiên giao cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Đây cũng là một trong những lễ vật quý trọng nhất mà Sở Vấn Thiên tặng cho nàng!
Khi trời chiều dần dần hạ xuống, khách nhân trong sân bắn cũng dần dần nhiều hơn.
Khác với dĩ vãng chính là những khách nhân đi qua ba trạm kiểm tra đi vào sân bắn cũng không ở lại trong chủ kiến trúc, mà thẳng đến mảnh đất phía sau.
Nguyên nhân bởi vì Trần Phàm.
Từ Yên Kinh trở về, Trần Phàm chuẩn bị cho việc xuất ngoại, mỗi ngày đều tiến hành huấn luyện để khôi phục lại thương thế trên cánh tay nhanh hơn, để trạng thái thân thể mình đạt tới thời kỳ đỉnh cấp nhất.
Ngoại trừ huấn luyện thật mạnh mẽ, Trần Phàm còn huấn luyện phản xạ, lấy việc bắn đĩa bay làm chuẩn.
Dù sao bắn đĩa bay là hạng mục huấn luyện năng lực bắn súng của một người.
Trong một tuần qua, mỗi ngày Trần Phàm tới đây đều tiến hành huấn luyện bắn đĩa bay trên đất trống.
Mỗi lần huấn luyện, đều sẽ hấp dẫn ánh mắt của các hội viên vây quanh quan sát.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Dưới trời chiều, những nhân sĩ xã hội thượng lưu tụ tập cùng một chỗ, đều dùng loại ánh mắt sùng bái nhìn Trần Phàm đang cầm súng đứng trên sân bắn.
Trong hạng mục thi đấu bắn đĩa bay, thường thường tuyển thủ dự thi đều dùng súng săn, bên trong súng là tán đạn, chỉ cần bắn ra có thể bắn trúng đĩa là đã xem như thành công.
Khác với những tuyển thủ dự thi cùng những người có sở thích bắn đĩa bay khác, Trần Phàm tiến hành huấn luyện chỉ dùng súng lục!
Dùng súng lục chơi bắn đĩa bay, trong mắt những người yêu thích cùng tuyển thủ đều là chuyện không thể nào.
Nhưng...
Từ tuần trước bắt đầu, tất cả mọi người đều chứng kiến Trần Phàm biến chuyện không khả năng biến thành có thể!
Hơn nữa Trần Phàm dùng loại bắn theo nhiều hướng trong hạng mục khó nhất của trò bắn đĩa bay!
Đĩa bay bắn theo nhiều hướng, cự ly của đĩa bay vốn là một thước, thời gian bay từ bốn tới sáu giây, khoảng cách tốt nhất đế trúng mục tiêu. Bởi vậy xạ thủ nhất định phải ngắm chuẩn khi đĩa bay liên tục bay ra trong khoảng phạm vi hai mươi thước phải bóp cò, nói cách khác yêu cầu xạ thủ phải hoàn thành một loạt động tác cầm súng, nhắm, bóp cò liên tục, động tác phải nhanh chóng, phản ứng phải cực nhanh.
Không phát nào bị trượt.
Trong một tuần qua, Trần Phàm đã dùng súng lục chơi bắn đĩa bay tạo nên thành tích như thế.
Mà hôm nay, hắn cho nhân viên công tác của sân bắn đem máy ném đĩa từ ba máy tăng thành sáu máy!
Đây cũng chính là nói, sáu máy ném đĩa đồng thời ném ra, lấy tốc độ, góc độ, độ cao khác nhau bay ra. Trần Phàm phải tập trung nhắm nhiều phương hướng khác nhau liên tục bắn sáu lần...
“Các anh nói hắn có thể làm được không?”
“Nếu hắn dùng súng săn hai ống, tuyệt đối không thành vấn đề, dùng súng lục, có chút khó khăn đi?”
“Đúng vậy, chúng ta đều chơi súng, sáu máy ném cùng ba máy ném cơ bản hoàn toàn là hai khái niệm, khó khăn tuyệt đối không chỉ một chút đâu.”
“Dùng súng lục đồng thời bắn ra nhiều hướng, hơn nữa còn là sáu máy ném, đây chỉ là chuyện trên lý luận mới thành công mà thôi.”
“Tôi nói các anh dùng lẽ thường đi phán đoán hắn là không đúng, chẳng lẽ các anh đã quên lúc trước khi hắn dùng ba máy ném cũng không trượt phát nào sao? Chớ quên, hắn chính là át chủ bài của quân nhân đặc chủng a.”
Dưới trời chiều, những hội viên vây xem đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, hứng trí thảo luận Trần Phàm có khả năng hoàn thành chuyện đó hay không, trong đó đại bộ phận người đều cho rằng khó khăn quá lớn, Trần Phàm không có khả năng làm được, cũng có một số ít người cho rằng Trần Phàm có thể làm được.
Thú vị chính là, người cho rằng Trần Phàm không thể hoàn thành đều là người có năng lực bắn súng không tầm thường, ngược lại người, cho rằng hắn làm được đều là một ít thái điểu trong trò chơi này.
“Sưu!”
“Sưu!”
Trong tiếng nghị luận sôi nổi, sáu tiếng xé gió vang lên, sáu chồng đĩa đột nhiên bắn ra, cao thấp khác nhau, tốc độ cùng góc độ cũng khác nhau, đồng thời cùng xuất hiện trên không trung.
“Phanh!”
“Phanh!”
Sau khi mấy chồng đĩa xuất hiện, không đợi mọi người kịp lấy lại tinh thần, tay phải bị thương của Trần Phàm đột nhiên nâng lên, bóp cò, sáu viên đạn gào thét bay ra, chuẩn xác không lầm bắn trúng chồng đĩa.
Chứng kiến những chiếc đĩa bay nổ toác trên không trung, những người vây xem toàn bộ đều trợn tròn mắt.
Nhưng...
Ngay khi bọn họ còn lâm vào trong khiếp sợ, Trần Phàm dùng tốc độ nhanh nhất đổi lại băng đạn, cùng lúc đó sáu chồng đĩa lại tiếp tục bay ra.
“Phanh!”
“Phanh!”
Lại là sáu phát, sáu chồng đĩa bay trên không trung lại nứt toác.
Ngây người!
Nhìn thấy một màn như vậy, các hội viên đều hoàn toàn ngây dại!
Bọn hắn dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, trong lòng chỉ có một ý niệm: Điều này làm sao có thể?
Có thể sao?
Khác với những hội viên kia, Long Nữ đứng một bên quan sát, từ đầu đến cuối sắc mặt luôn bình tĩnh như nước.
Bởi vì ở trong trí nhớ của nàng, từ mười năm trước Trần Phàm đã có thể làm được điều này!
Nếu để cho những hội viên kia biết được chuyện như vậy, hoặc biết thương thế trên tay phải Trần Phàm còn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ sẽ bị dọa ngất xỉu...
Bắn đĩa bay, đây là hạng mục trong khi tham gia huấn luyện, Trần Phàm luôn xếp hạng nhất.
Ngay khi hiện trường đang lặng ngắt như tờ vì hành động của Trần Phàm, thì đồng thời Trần Phàm đem khẩu súng ném cho Long Nữ đứng ở bên cạnh, tính toán sẽ chấm dứt buổi huấn luyện ngày hôm nay.
“Trời ạ, hắn tuyệt đối không phải là người!”
“Đúng vậy, phản ứng và tốc độ của hắn quá mức biến thái!”
“Không chỉ riêng tốc độ phản ứng, mà tôi đoán các phương diện khác của hắn đều rất biến thái...”
Nhìn thấy Trần Phàm đem súng giao cho Long Nữ, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ. Thì đám đông vây xem chung quanh mới dần dần khôi phục lại tinh thần, và bắt đầu sôi nổi bàn tán.
Đối với chuyện này, Trần Phàm tựa hồ sớm đã quen thuộc, nên không có tỏ vẻ gì, mà nhấc chân lên rời đi. Long Nữ bám sát theo ngay phía sau.
Rất nhanh. Trần Phàm đi vào cửa gian phòng thay quần áo. Người phụ trách ở sân bắn, sớm đã chờ đợi từ trước rồi.
Người phụ trách ở sân bắn là một người đàn ông trung niên, trên mặt đeo một cặp kính cận, từng được xem là một trong số những trợ thủ đắc lực của Sở Vấn Thiên. Sau khi Sở Vấn Thiên chết, đem giang sơn giao cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, người đàn ông trung niên này cũng nản lòng thối chí, không muốn dính dáng tới chuyện giang hồ nữa. Nhưng vẫn trợ giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc quản lý sân bắn.
“Trần tiên sinh.” Nhìn thấy Trần Phàm cùng Long Nữ xuất hiện, người đàn ông trung niên lập tức bước lên nghênh đón.
“Dư ca, mấy chuyện tôi nhờ anh chuẩn bị, đã an bài xong chưa?” Thấy người đàn ông trung niên bước lên nghênh đón, Trần Phàm mỉm cười hỏi.
Nghe Trần Phàm hỏi, người đàn ông trung niên họ Dư thần sắc hơi đổi, khóe miệng thoáng run rẩy vài cái.
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì chuyện tình Trần Phàm giao cho hắn làm quá mức quỷ dị. Trần Phàm yêu cầu hắn thông qua mạng lưới quan hệ, thu mua giống hổ Bangladesh, sư tử Châu Phi, báo, gấu đen, chó ngao Tây Tạng, chó sói và mấy loài dã thú khác nữa.
“Đã chuẩn bị xong rồi, Trần tiên sinh.” Người đàn ông trung niên họ Dư cung kính đáp. Theo sau nhịn không được lòng tò mò, chợt hỏi: “Trần tiên sinh, anh muốn cùng bằng hữu, khai mở một cuộc săn thú ở đây hay sao?”
“Mình tôi thôi!” Trần Phàm khẽ mỉm cười: “Lát nữa anh hãy thông báo, trong vòng ba ngày tới sân bắn sẽ đóng cửa. Anh dựa theo kế hoạch mà chuyển đám thú rừng kia tới đây. Hơn nữa.... trước khi chuyển, đừng cho chúng nó ăn gì nhé.”
“Hảo!” Nghe Trần Phàm nói như vậy, người đàn ông trung niên họ Dư, sắc mặt có vẻ khó coi, ở hắn xem ra, đám dã thú này đều ngỗ ngược mười phần, cực kỳ nguy hiểm, nhất là ở dưới tình huống đói khát. Nếu như Trần Phàm đi săn một mình, nhiều ít đều sẽ là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng khi nghĩ đến kỹ thuật bắn súng kinh khủng của Trần Phàm, thì hắn đã yên tâm hơn một chút, đồng thời mở miệng đề nghị: “Trần tiên sinh, ở sân bắn có loại đạn đã qua cải tạo. Loại đạn này có thể bắn xuyên thép, chỉ cần bắn trúng dã thú, thì hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Hay là đến lúc đó, anh lấy loại đạn này mà dùng?”
“Không cần!” Trần Phàm lắc lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của người đàn ông trung niên họ Dư.
Mà Long Nữ đang đứng ở bên cạnh, trên khuôn mặt băng lãnh, chợt toát ra một nụ cười cổ quái.
Bởi vì.... nàng biết. Trần Phàm căn bản là không có ý định dùng tới súng, mà tính toán đi săn bằng tay không . Thông qua phương thức này liệp sát dã thú, đem thể trạng của mình điều chỉnh đến mức độ tốt nhất!
Hiểu rõ điểm này, đồng thời Long Nữ cũng không hề nói cho người đàn ông trung niên họ Dư, biết rõ sự thật!
Ở nàng xem ra, nếu như để cho người đàn ông trung niên họ Dư biết được chuyện này, thì khẳng định là hắn sẽ bị dọa đứng tim!
Sở dĩ Trần Phàm muốn huấn luyện trước khi xuất ngoại. Trừ bỏ nghĩ cách nhanh chóng khôi phục thương thế ra, thì chủ yếu là vì Trần Phàm đã nghe được một chút tin tức về loại “Gien số 1”.
Căn cứ theo thông tin Kroff truyền về, hiện giờ tin tức Trần Phàm là Đồ Tể, đã bị một số đại nhân vật trong thế giới ngầm toàn cầu biết được. Các thế lực lớn đang rục rịch, ma quyền sát chưởng không nói, mà còn có không ít cao thủ Thần Bảng đã tiêm thành công gien số 1 vào người!
Gien số 1.
Trần Phàm khinh thường, không cần tiêm!
Hắn chỉ cần khôi phục thương thế xong, làm cho thân thể đạt tới trạng huống đỉnh phong là được rồi.
Bởi vì.... hắn chính là Đồ Tể!