Hiểu được điểm này, Trần Phàm nhịn không được nhìn lướt qua đôi môi màu đỏ nhạt của Lý Dĩnh.
Dưới ánh đèn. đôi môi khêu gợi của Lý Dĩnh giống như hai cánh hoa. mê người đến cực điểm.
Lý Dĩnh tựa hồ thật đã say, nàng không nhìn thấy cử động của Trần Phàm, mà vô lực dựa vào sau ghế, nhắm mắt lại. vẫn không nhúc nhích.
Mà những nam nhân vẫn luôn luôn chú ý hành động của hai người, thấy một màn như vậy, trên mặt tràn ngập vẻ ghen tỵ, theo bọn hắn xem ra. có thể cùng yêu tinh như Lý Dĩnh có nụ hôn gián tiếp so với buổi tối cùng nữ nhân bồi rượu trong quán bar lăn trên giường lớn trong khách sạn cũng còn có cảm giác thành tựu hơn nhiều.
Trần Phàm ngửa cổ đem hơn phân nữa chai rượu cuối cùng rót vào miệng, hai nam nhân khôi ngô đang đứng góc tây bắc quán rượu hướng bàn của Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đi tới.
Lúc hai người đi đường. ngẩng đầu ườn ngực. nện bước trầm ồn. ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Trần Phàm đã nhận ra vẻ tức giận trong ánh mắt hai người, lại không hề để ý tới, mà tiếp tục uống rượu.
“Hô...”
Đem hơn phân nữa chai rượu cuối cùng cạn sạch. Trần Phàm nhịn không được phun ra một hơi buồn bực. mùi rượu nồng nàn.
Mà hai nam nhân khôi ngô đi tới phía sau Lý Dĩnh, trong đó một nam nhân cúi người xuống. CUNG kính hỏi han: “Tiểu thư. thời gian không còn sớm. chúng ta cần phải trở về.”
Tuy rằng Lý Dĩnh đã đến cực hạn. nhưng ý thức vẫn còn chưa mơ hồ, nghe được lời nói của nam nhân, chậm rãi mở to mắt. ánh vào mi mắt chính là gương mặt đò của Trần Phàm, sau đó nàng đưa ánh mắt nhìn lên mấy chai rượu trống không. cười: “Chúng ta tiếp tục uống.”
Lời của Lý Dĩnh vừa thốt ra. sắc mặt hai nam nhân khôi ngô đều thay đổi. không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm, trong ánh mắt nồng đậm hương vị uy hiếp: tiểu tử, biết điều thì có bao xa lăn bao xa!
Nhận thấy được vẻ uy hiếp trong con ngươi hai người. Trần Phàm khinh thưởng cười: “Tôi nói mỹ nữ. bản thân tôi muốn tiếp tục uống với cô, nhưng hai cái đuôi sau lưng cô tựa hồ không muốn a?”
“Tiểu tử. rượu có thể uống loạn, nói không thể nói lung tung.” Trần Phàm vừa thốt lên. trong đó một nam nhân khôi ngô lập tức nheo ánh mắt. thậm chí còn nắm tay thành quyền, trên tay nổi gân xanh.
Cùng lúc đó, Lý Dĩnh loạng choạng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai người. oán giận nói: “Các anh có phiền hay không? Uống rượu cũng không cho người ta uống thống khoái!”
“Tiểu thư. chúng ta...” Hai gã nam nhân khôi ngô đối mặt Lý Dĩnh lại cực kỳ tôn kính, nhất thời không biết nên làm sao giải thích, lúc nói chuyện khóe mắt lạnh lùng quét nhìn Trần Phàm, cảm giác hận không thể đem Trần Phàm tháo thành tám mảnh.
Mắt thấy hai người không nói lời nào, Lý Dĩnh loạng choạng đứng lên. vươn tay, ý bảo Trần Phàm giúp đờ nàng: “Đi. chúng ta đối địa phương uống.”
Nhìn thấy hành động của Lý Dĩnh, đồng tử hai gã nam nhân khôi ngô đột nhiên phóng lớn. trong con ngươi đã tràn ngập vẻ lo lắng cùng phẫn nộ.
Ngay sau đó Trần Phàm cười hắc hắc. trực tiếp nắm lấy bàn tay phải trắng noãn của Lý Dĩnh, lòng bàn tay lập tức truyền tới một cảm giác bóng loáng mềm mại.
Trần Phàm không biết Lý Dĩnh từng là thiên hậu Châu Á Chẳng những ca hát thật hay, đàn dương cầm cũng rất xuất sắc, đôi tay dưỡng rất tốt. da thịt bóng loáng giống như mỹ ngọc.
Mắt thấy Trần Phàm nắm tay Lý Dĩnh, khóe mắt hai gã nam nhân khôi ngô kịch liệt run rẩy lên!
Nhưng không chờ bọn họ phát tác, Lý Dĩnh bởi vì uống nhiều rượu mà đứng không vững. thuận thế ngã vào trong ngực Trần Phàm.
Hương thơm mê người xông vào mũi. thân thể mềm mại nhu nhược nháy mắt ập vào người. hai tòa núi non cao ngất trước ngực lại đặt lên trên vai Trần Phàm.
Ôm thân thể mềm mại vào lòng, Trần Phàm chi cảm thấy cả người truyền đến một cảm giác mềm mại không cách nào hình dung.
Mà nhìn thấy một màn tươi đẹp này, ánh mắt ghen tỵ của những nam nhân trong quán bar cũng đều trợn tròn, cùng lúc đang chờ đợi Trần Phàm bị hai gã nam nhân khôi ngô đánh ngã xuống đất.
Nguyên bản tâm tình của Trần Phàm cũng có chút không ồn. đến quán bar chỉ là muốn uống cho say, trước đó bị hai gã nam nhân dùng ánh mắt uy hiếp, trong lòng thập phần khó chịu, hơn nữa còn có chút say ngà ngà. hoàn toàn từ đầu đã không xem hai người kia vào trong mắt.
Không chút suy nghĩ. Trần Phàm dùng một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng, đi ra cửa.
“Muốn chết!” Trong đó có một nam nhân khôi ngô nhìn thấy hành động của Trần Phàm, sắc mặt đại biến, khẽ quát một tiếng, bước ra một bước dài. tay phải thành hình chộp, chụp lên cổ áo Trần Phàm.
“Hô! Hô!”
Lần này, vừa nhanh vừa xảo, tay chưa tới từ sau lưng đã truyền lại tiếng xé gió.
Trần Phàm cũng không quay đầu lại. mà Ngay khi tay của nam nhân kia sắp nắm lấy được cổ áo của hắn thì sau lưng hắn Giống như mọc thêm đôi mắt. tay trái còn nhàn rỗi hướng ra phía sau vung lên. nháy mắt bắt lấy cổ tay nam nhân kia đang chụp tới.
Theo sau, Trần Phàm đột nhiên phát lực, dùng sức vung!
“Sưu!”
Ngay sau đó, nam nhân kia cảm thấy Ngay cồ tay truyền đến một cỗ lực lượng thật lớn. thân thể hắn bỗng nhiên bay lên không. Giống như một túi rác bị ném ra ngoài. trực tiếp văng ra.
“Oanh!”
Sau thoáng lượn ngắn ngủi trên không, thân hình nam nhân kia hung hăng đập lên bàn rượu phía trước, trực tiếp đem bàn rượu đập vở dưới đất. chai rượu cùng ly rơi đầy đất dập nát.
Trên sàn nhà. thân hình nam tử kia hơi có chút cuộn tròn, cố gắng giãy dụa đứng dậy lại không thấm thía gì.
Chi một cú đánh. Trần Phàm đã làm cho hắn tạm thời mất đi sức chiến đấu!
Một màn thình lình xảy ra làm cho tất cả mọi người trong quán bar đều giật mình!
Tựa hồ thật không ngờ tên mặt trắng nhỏ trong đôi mắt của bọn họ, thân thủ lại khủng bố đến như thế!
Thậm chí.. .Ngay cả nam nhân còn lại cũng thật không ngờ, hắn đối với thân thủ của đồng bạn mình thập phần rõ ràng, theo hắn xem ra. một màn vừa rồi cơ hồ dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung!
Trần Phàm đối với thời gian cùng sự nắm chắc độ mạnh yếu quả thực quá kinh Nhóm khùng!
“Đứng lại!” Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngùi, tên nam tử khôi ngô còn lại quyết đoán rút cây súng bên hông ra. họng súng đen nhanh nhắm Ngay Trần Phàm.
“A!”
Mắt thấy tên nam tử kia rút súng, trong đại sánh cả trai lẫn gái đều hét lên, hiện trường nhất thời trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Mà nguyên bán Trần Phàm còn đang giúp đỡ ôm Lý Dĩnh nhìn thấy một màn như vậy, không cằn quay đầu lại cũng biết là chuyện gì xảy ra.
“Làm sao vậy?” Nguyên bản Lý Dĩnh đang nhắm mắt tựa vào trong lòng Trần Phàm lại bị tiếng thét chói tai làm bừng tinh, nàng chóp mắt nghi hoặc nhìn Trần Phàm.
“Người của cô rút súng, xem ra đêm nay chúng ta không còn cách nào tiếp tục uống rượu, hôm khác đi.” Trần Phàm mỉm cười, ôm Lý Dĩnh xoay người, nheo mắt lại quét nhìn tên nam nhân kia. trong ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường cùng tự tin. tựa hồ đối với hắn mà nói. chỉ cần hắn nguyện ý, tùy lúc đều có thể để trước khi nam nhân kia nổ súng mà làm cho hắn mất đi sức chiến đấu.
Tự tin!
Tự tin không gì sánh kịp!
Nhận thấy được sự tự tin trong giọng nói của Trần Phàm lộ ra. nam nhân cầm súng trong tay vẻ mặt hơi đổi. trong lòng thế nhưng có chút khẩn trương.
Mà Lý Dĩnh lại biến sắc, nháy mắt giãy ra khỏi ngực Trần Phàm, la lớn: “Anh.. .anh làm gì?”
“Tiểu thư. tôi...tôi chỉ là lo lắng an nguy của cô.” Mắt thấy Lý Dĩnh giãy khỏi ôm ấp, nam nhân khôi ngô thu hồi súng. nghiêm mặt nói.
Lý Dĩnh dùng sức lắc lắc đầu. vẻ say tiêu trò vài phần, theo sau thanh âm lạnh lùng nói: “Các anh đây là hồ nháo!”
Bị Lý Dĩnh răn dạy cùng quờ mắng. nam nhân kia cúi đầu.
“Còn không đi mau!” Lý Dĩnh tức giận quát một tiếng, sau đó quay đầu lại. lại phát I hiện trước mắt chỉ là những bóng người còn đang thất kinh, những người kia đang thét chói tai hướng ra cửa chạy như điên.
Còn về.. .Trần Phàm, sớm đã không còn thấy hình bóng.
Ra quán bar, Trần Phàm theo dòng người rời đi, xa xa truyền tới thanh âm tiếng còi I cảnh sát, hiển nhiên, ông chủ quán bar nhìn thấy thủ hạ của Lý Dĩnh rút súng, trước tiên lựa chọn báo cảnh sát.
Một cơn gió thổi qua, vẻ say của Trần Phàm biến mất hơn phân nữa, hắn biết rõ, thủ hạ của Lý Dĩnh nếu dám ở Ngay trước mặt công chúng rút súng, liền tuyệt đối sẽ không sợ hãi cảnh sát.
Khi hắn hiểu được điểm này, Trần Phàm cũng rất tò mò, rốt cục Lý Dĩnh là thần thánh phương nào?
Theo Trần Phàm xem ra. Lý Dĩnh từng là thiên hậu Châu Á. có được bảo tiêu cũng không kỳ quái, nhưng ở đại lục bảo tiêu lại dám ở ngay trước mặt công chúng công khai rút súng, thân phận chân thật của Lý Dĩnh tuyệt đối cũng không chỉ là thiên hậu Châu Á đơn giản như vậy.
“Xem ra mình trong lúc vô ỷ chọc phải phiền toái không nhỏ a.”
Hắn ngoắc lại một chiếc taxi, Trần Phàm nhìn Lý Dĩnh đang được hai gã bảo tiêu đưa ra quán bar, âm thầm cảm thán.