“Chào các ngài, thỉnh gởi lời thăm hỏi của tôi đến Satan.”
Trong phòng sách yên lặng, thanh âm của Trần Phàm có vẻ dị thường chói tai.
“Ông là ai?” Trong giọng nói của Totti mang theo vài phần sợ hãi, đồng thời lại âm thầm đưa tay xuống ngăn kéo dưới bàn, muốn lấy cây súng lục.
“Mày là…Đồ Tể?”
Khác với Totti, Marcel từng nói chuyện điện thoại với Trần Phàm, vì thế ghi khắc thanh âm của Trần Phàm trong tâm khảm, lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, theo bản năng liền hỏi.
Đồ…Đồ Tể?
Nguyên bản Totti vừa định thò tay cầm súng lại nghe được tiếng hô của Marcel, trong lòng kịch liệt chấn động, thần tình kinh hãi nhìn Trần Phàm, động tác cũng chợt ngừng phắt lại.
“Marcel Desailly, tôi đã nói ông cùng gia tộc của ông không còn cần tiếp tục tồn tại.” Trần Phàm dùng một loại ánh mắt hài hước nhìn hai người: “Ân, ông chết sớm hơn một chút trong kế hoạch của tôi.”
“Sưu!”
Vừa nói xong, Trần Phàm quyết đoán bóp cò, viên đạn bay ra khỏi nòng súng, nháy mắt bắn trúng ấn đường của Marcel Desailly, xuyên qua gáy, máu tươi xen lẫn chất lỏng màu trắng văng khắp nơi.
Hình ảnh chợt dừng lại, dưới ánh đèn, Marcel Desailly trợn tròn mắt, thần tình đầy vẻ hoảng sợ.
“Oanh!”
Theo sau, Marcel Desailly ầm ầm ngã xuống, thân hình khôi ngô nện lên sàn nhà phát ra tiếng trầm đục.
“Đừng…đừng!” Trên mặt Totti văng đầy máu tươi cùng chất lỏng màu trắng, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, lúc này nghe được tiếng vang nặng nề, lập tức lấy lại tinh thần, không dám lau mặt, mà run rẩy cả người nhìn Trần Phàm, vạn phần hoảng sợ nói: “Đồ…Đồ Tể, chỉ cần ông không giết tôi, gia tộc Qiesi Jarno sẽ trợ giúp ông đối phó Thanh bang, còn có thể trợ giúp ông xử lý Tiết Hồ!”
“Ông có tư cách nói điều kiện với tôi sao?” Trần Phàm cười lạnh một tiếng.
Totti há to miệng, đồng tử phóng tới lớn nhất.
“Sưu!”
Theo sau, không đợi Totti trả lời, Trần Phàm lại bóp cò, viên đạn xuyên vào miệng Totti, xuyên qua gáy.
Cũng giống như Marcel Desailly, Totti bị một phát súng bắn vỡ đầu.
Trần Phàm thu súng, giống như quỷ mị biến mất trong hành lang.
Cùng lúc đó.
Bảo tiêu của gia tộc Qiesi Jarno chia làm hai đường, một bộ phận xếp thành hình tròn phóng nhanh về biệt thự số hai mươi ba, một bộ phận dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu biệt thự trung tâm, hơn nữa còn chạy thẳng tới biệt thự số hai.
Rất nhanh, hơn mười bảo tiêu từ bốn phương hướng khác nhau chạy tới biệt thự số hai, trong đó có một nửa phụ trách canh gác bốn phía, một nửa trực tiếp vọt vào trong biệt thự.
Thật nhanh, đội trưởng bảo tiêu phụ trách tuần tra thần tình khẩn trương đẩy nhanh cửa phòng sách lầu hai, nhìn thấy Marcel Desailly cùng Totti bị bắn vỡ đầu, tử trạng thật thê thảm.
“Tê…”
Nhìn thấy một màn như vậy, mấy tên bảo tiêu cũng không khỏi hít sâu một hơi, thần tình kinh hãi.
Tựa hồ bọn hắn không thể tin được, có người có thể thoải mái lẻn vào trang viện gia tộc Qiesi Jarno thực hiện vụ ám sát Totti.
“Ciro, ngài Totti cùng ngài Marcel Desailly đều bị bắn chết rồi!”
Sau thoáng kinh hãi, đội trưởng bảo tiêu tuần tra liền thông qua vô tuyến điện báo cáo tin tức với đội trưởng bảo tiêu gia tộc Qiesi Jarno.
“Ciro, chung quanh biệt thự số hai mươi ba và những biệt thự gần bên không phát hiện được người lẻn vào.”
Hắn vừa báo xong, đội trưởng bảo tiêu dẫn người đi tới biệt thự số hai mươi ba cũng vừa hội báo.
Hoa!
Hai người vừa hội báo xong, Ciro còn chưa đáp lời, cả trang viện đột nhiên lâm vào một mảnh tối đen.
“Chết tiệt, kẻ lẻn vào đã cắt đứt nguồn điện, mau, mọi người vây quanh biệt thự trung tâm!” Trong phòng theo dõi, Ciro đang định thông qua hình ảnh giám thị tìm kiếm dấu vết người lẻn vào, nhưng cả tòa trang viện đều lâm vào bóng tối, hắn liền quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh.
Ciro rất rõ ràng, những người đang ở trong khu biệt thự trung tâm đều là thành viên trung tâm tuyệt đối của gia tộc Qiesi Jarno, bọn họ trở về trang viện là do gia tộc Qiesi Jarno tuyên chiến với gia tộc Gambino, mà phòng vệ trong trang viện sâm nghiêm cũng khiến bọn họ được yên tâm hơn.
Nếu bọn họ đều bị giết chết, gia tộc Qiesi Jarno mất đi trụ cột, cũng biến thành một đống cát vụn.
Theo ý nào đó mà nói, ý tưởng của Ciro không sai, nhưng trong hoảng loạn hắn lại quên mất nếu người lẻn vào có thể xử lý các bảo tiêu, như vậy tự nhiên cũng lấy được vô tuyến điện, như vậy mệnh lệnh của hắn cũng trực tiếp truyền vào trong tai kẻ lẻn vào.
Có lẽ vì muốn xác minh suy đoán của Ciro, sau khi cắt đứt nguồn điện, Trần Phàm cũng không lập tức hành động, ẩn vào trong một bụi cây, thông qua vô tuyến điện nghe mệnh lệnh an bài của Ciro.
Khi biết được bọn họ muốn tụ tập về khu biệt thự trung tâm, khóe miệng Trần Phàm hiện lên nụ cười lạnh như băng, sau đó thu hồi súng lục, rút ra con dao nhiễm vết máu, lệ khí đang ẩn giấu đột nhiên bùng nổ, nguyên bản con ngươi đen nhánh cũng biến thành đỏ rực.
Giờ khắc này hắn đã tiến nhập vào trạng thái điên cuồng!
Đã tiến vào trạng thái điên cuồng, hắn cũng không tiếp tục lựa chọn ẩn giấu, mang theo dao găm trực tiếp tiến tới chỗ đám bảo tiêu đang tập trung về khu biệt thự trung tâm.
Khi hai mươi bốn bảo tiêu vây biệt thự số hai mươi ba không tìm được ai, lại biết được tin tức Totti đã bị bắn chết, biết rõ người lẻn vào thực lực khủng bố, trong lúc cẩn thận bọn hắn cũng không phân tán hành động như lúc trước, mà tập hợp cùng một chỗ, chạy về hướng biệt thự trung tâm.
Mây đen đầy trời, trong trang viện một mảnh tối đen, bọn hắn từng trải qua huấn luyện đặc thù năng lực nhìn ban đêm tuy không thể so sánh với Trần Phàm, nhưng cũng mạnh mẽ hơn người bình thường không ít, bọn hắn mơ hồ có thể nhìn thấy mấy thước xa trước mặt.
Đang chạy, ba gã bảo tiêu chạy đầu tiên bỗng nhiên ngừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Phía trước giống như có người, các anh thấy được không?”
“Không có.” Mấy gã bảo tiêu hỏi lẫn nhau.
“Hô…hô…”
Theo sau, bọn hắn chợt cảm thấy phía trước nổi lên một trận gió đêm, cơn gió đêm thình lình nổi lên làm bọn hắn đều cảm nhận được cỗ hàn ý lạnh lẽo.
“Hắn…hắn ở nơi này!”
Bỗng nhiên gã bảo tiêu như phát hiện được tân đại lục, hô to một tiếng giơ súng bắn về hướng đông bắc.
Hắn vừa bắn, những người khác dù chưa phát hiện mục tiêu nhưng vẫn cùng giơ súng lên bắn theo, hơn mười viên đạn hợp thành một cái lưới lớn bao phủ phương hướng đông bắc, tiếng súng liên tục vang lên không ngừng bên tai.
“Hình…hình như không có ai?”
Sau một vòng bắn, trong lòng những gã bảo tiêu đều hiện lên dấu chấm hỏi thật lớn.
Cùng lúc đó, trong tai bọn hắn truyền tới thanh âm chất vấn của Ciro: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Ciro, trước khi chúng tôi đến khu biệt thự trung tâm đã gặp người lẻn vào, nhưng đối phương giống như…” Bảo tiêu đi đầu tiên hồi báo với ngữ khí sợ hãi, đến cuối cùng đồng tử của hắn đột nhiên phóng lớn, trong tầm mắt hắn, một thân ảnh màu đen giống như quỷ mị cấp tốc lao tới gần hắn.
“Tựa hồ cái gì?”
Ciro có chút sốt ruột hỏi.
Không một tiếng trả lời.
Trả lời Ciro là một thanh dao găm.
“Phốc xuy!”
Dưới ánh trăng, Trần Phàm vung dao thuận thế cắt ngang cổ họng tên bảo tiêu, máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt phun ra, một đao, một bảo tiêu bị mất mạng!
Nhìn thấy một màn quỷ dị này, không riêng gì những tên bảo tiêu khác, dù là hai bảo tiêu đứng bên cạnh cũng ngây dại.
Bởi vì bọn hắn vốn không biết Trần Phàm làm sao xuất hiện!
Cảm giác giống như đột nhiên trống rỗng hiện ra…
Bọn hắn ngây dai, nhưng Trần Phàm lại không hề dừng lại.
Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Giết người!
“Phốc xuy!”
“Phốc xuy!”
Giống như chỉ là trong chớp mắt, Trần Phàm lại chém ra hai đao, lại là một đao liền mất mạng, hai gã bảo tiêu khác còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần liền cảm giác lực lượng trên người đang xói mòn thật nhanh.
“Giết…xử lý hắn!”
“Phanh!”
Trong đám người, tên bảo tiêu đứng gần với hai bảo tiêu kia nhất hoảng sợ hét lên một tiếng dẫn đầu bóp cò.
“Phanh phanh phanh bang bang…”
Hắn vừa nổ súng, mấy tên bảo tiêu còn lại bị một màn quỷ dị trước mắt hù sợ, liền hướng phía trước bóp cò.
Hơn mười viên đạn quét tới phía trước, sau khi cổ họng ba gã đội trưởng bảo tiêu bị cắt đứt, thân hình lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Trần Phàm lại biến mất.
Đúng vậy!
Hắn giống như chưa từng xuất hiện qua, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người!
“Cẩn thận!”
Theo sau, ngay khi những tên bảo tiêu kia bắn hết đạn, một gã nhìn thấy không biết từ khi nào Trần Phàm đã tiến đến sau đám người, sắc mặt không khỏi đại biến, cố gắng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng là đã muộn!
“Phốc xuy!”
Ánh đao hiện lên, máu tươi văng khắp nơi!
Tên bảo tiêu kia không kịp phản ứng, trực tiếp bị một đao của Trần Phàm chém rụng đầu!
Một đao đi qua, Trần Phàm không ngừng lại, chuyển biến mục tiêu lại chém ra một đao!
“Phốc xuy!”
Dao mổ vung, đầu người rơi!
Trong lúc nhất thời, trong đám người bạch quang hiện lên, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt.
Trần Phàm tiến vào trạng thái điên cuồng giống như con sói hoang tiến vào đàn dê, triển khai giết chóc điên cuồng!
“Thượng đế a! Ai nói cho tao biết con mẹ nó rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Khu trung tâm biệt thự, tiếng gào của Ciro đã hoàn toàn khàn đục, tuy nhiên vẫn không ai trả lời hắn, hắn chỉ nghe được thanh âm tiếng đao cắt qua cổ họng, cùng tiếng tru vạn phần hoảng sợ của đám bảo tiêu kia.
“Hắn…hắn không phải người!”
“Hắn là ác ma!”
Ngay khi Ciro sắp sửa phát điên, có hai gã bảo tiêu bị hù phá mật vứt bỏ súng, xụi lơ trên mặt đất, ý thức hỗn loạn tru lên, tựa hồ đang muốn dùng phương thức này xua tan nội tâm sợ hãi.
Phốc xuy!
Phốc xuy!
Lời của bọn hắn vừa thốt ra, Trần Phàm thủ tiêu xong những người khác, trong nháy mắt đi tới trước người bọn hắn, lạnh lùng lẫn vô tình vung lên dao mổ, kết liễu tính mạng bọn hắn.
“Mẹ nó! Nói chuyện! Con mẹ nó tụi mày nói chuyện a? Nói cho tao biết rốt cục làm sao vậy? Tụi mày gặp phải phục kích sao?” Ciro mau phát điên rồi, thân là đội trưởng bảo tiêu trang viện Qiesi Jarno, hắn đã ở nơi này mười mấy năm, chưa bao giờ gặp qua chuyện như đêm nay.
Nghe thanh âm Ciro truyền ra trong vô tuyến điện, Trần Phàm khàn khàn nói: “Bọn hắn đều chết hết.”
“Mày…mày nói cái gì? Bọn hắn đều chết hết? Mày…mày là ai?” Nghe được Trần Phàm trả lời, trái tim Ciro treo cao trên cổ họng, ngữ khí cũng trở nên lộn xộn: “Con mẹ nó mày là ai?”
“Đứa trẻ, đây là một tràng thịnh yến giết chóc, thỉnh tận tình hưởng thụ.”
Trong bóng đêm, Trần Phàm cắt đứt vô tuyến điện, bước về hướng khu biệt thự trung tâm.