Là hội trưởng hội người Hoa nước Mỹ, Diệp Tranh Vanh có địa vị quan trọng trong giới Hoa kiều tại Mỹ, thậm chí hắn cũng có được địa vị không tầm thường trong xã hội thượng lưu nước Mỹ.
Xí nghiệp của hắn trải rộng khắp các thành thị chủ yếu, trong đó tổng bộ thương hội người Hoa nằm tại New York, nằm ở phía tây Los Angeles và thành phố tội ác Las Vegas.
Las Vegas nổi danh thành thị cờ bạc, tài sản của Diệp Tranh Vanh ở tại Las Vegas là một sòng bạc có quy mô không nhỏ.
So sánh với sòng bạc của tập đoàn Metro – Gold của gia tộc Gambino, sòng bạc của Diệp Tranh Vanh tại Las Vegas không tính lớn, vị trí địa lý cũng bình thường.
Dựa theo đạo lý mà nói, tại Las Vegas có quá nhiều sòng bạc, hiệu suất kiếm tiền của một sòng bạc như vậy sẽ không cao, nhưng bằng nhân mạch khủng bố cùng thân phận không tầm thường, sòng bạc của Diệp Tranh Vanh chưa bao giờ thiếu vắng khách nhân.
Hôm nay cũng là như thế.
Tám giờ sáng, trong đại sảnh sòng bạc đã lục tục có khách nhân xuất hiện, trong đó có một ít khách tối đêm qua ở lại trong phòng khách của sòng bạc, sáng sớm lại tiếp tục tham gia vào chuyện cờ bạc gỡ vốn.
Đêm qua Diệp Tranh Vanh chạy tới Las Vegas, đang ngồi trong văn phòng nghe người phụ trách hồi báo xong công tác, cũng không làm ra chỉ thị gì, lại thay đổi đề tài hỏi: “Mấy ngày nay tiểu Mỵ nghe lời không?”
Người phụ trách sòng bạc này của Diệp Tranh Vanh là một người đàn ông có khuôn mặt nhã nhặn, đeo kính mắt gọng vàng, mặc bộ âu phục màu vàng nhạt, cả người toát lên cảm giác thật gọn gàng.
Mà trên thực tế, từ sau khi được Diệp Tranh Vanh trả lương cao mời về phụ trách sòng bạc này, người đàn ông trung niên tên Tô Lỗi liền dùng phong cách làm việc gọn gàng khiến cho hiệu suất kiếm tiền của sòng bạc đề cao thêm một cấp bậc.
Nhưng…
Lúc này nghe câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, Tô Lỗi lại lộ ra biểu tình khó khăn, không biết nên làm sao mở miệng.
Từ sau khi cưỡng ép Diệp Mỵ về Mỹ, Diệp Tranh Vanh dùng lý do Diệp Mỵ bị bệnh kéo dài hôn lễ của Diệp Mỵ cùng Tiết Thanh, đưa Diệp Mỵ tới Las Vegas, phái bốn gã bảo tiêu bảo hộ nàng đồng thời cũng xem như giam lỏng.
“Ai.”
Nhìn thấy Tô Lỗi muốn nói lại thôi, Diệp Tranh Vanh cũng biết rõ tính cách của con gái, bất đắc dĩ thở dài cười khổ nói: “Tôi đi xem nó.”
“Diệp tiên sinh, cần tôi đi với ngài không?” Tô Lỗi cung kính hỏi.
Diệp Tranh Vanh lắc đầu: “Không cần, anh đi làm việc của anh đi.”
Vừa nói xong Diệp Tranh Vanh đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, bảo tiêu của hắn thấy thế vội vàng đuổi theo.
Năm phút sau, vẻ mặt Tô Lỗi thật cung kính tiễn Diệp Tranh Vanh ra khỏi sòng bạc, lại tự mở cửa xe cho hắn, cung tiễn hắn rời đi.
Khi xe chậm rãi rời khỏi sòng bạc, Diệp Tranh Vanh ngồi trong xe, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, sau đó nhìn Jack đang lái xe hỏi: “Jack, anh điều tra thế nào? Chuyện tối hôm qua rốt cục là chuyện gì xảy ra? Là Trần Phàm làm sao?”
Vừa nói xong, biểu tình Diệp Tranh Vanh liền trở nên nghiêm túc.
Hắn là hội trưởng thương hội người Hoa tại Mỹ, hắn nghe nói tối hôm qua xảy ra hai cuộc thảm sát hai gia tộc Qiesi Jarno và Profaci, nhưng không biết có phải do Trần Phàm động thủ hay không, cho nên để Jack đi điều tra.
“Ông chủ, theo tin tức tôi điều tra được, chuyện tối hôm qua đích thật do Đồ Tể làm.” Jack vừa lái xe vừa trả lời, trên mặt lộ ra biểu tình kính sợ: “Trong đó tổng bộ hai gia tộc tại New York đều bị một mình Đồ Tể huyết tẩy, mà những phân bộ khác thì bị Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn xử lý.”
Lúc rạng sáng, khi Diệp Tranh Vanh biết được cuộc thảm sát của hai gia tộc, từng nghĩ chuyện này là do Trần Phàm gây ra, nhưng lại không dám khẳng định.
Lúc này nghe được lời nói của Jack, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi, thầm mắng mình đã đánh giá thấp năng lực của Trần Phàm.
“Ông chủ, ngoài chuyện đó, theo tin tức tôi nắm được, mấy hôm trước gia tộc Gambino có thể tiêu trừ được nguy cơ là nhờ Đồ Tể, mà bởi vì chuyện này, gia tộc Gambino tựa hồ chọn lựa trợ giúp Đồ Tể nên vận dụng cảnh sát Mỹ đem Thanh bang làm thế tội sơn dương gánh tội cho cuộc thảm sát hai gia tộc kia.” Jack bổ sung.
“Tê…”
Lúc này Diệp Tranh Vanh nghe xong hít sâu một hơi.
Hắn hiểu rõ nguy cơ của gia tộc Gambino khó giải quyết đến bao nhiêu, phải biết rằng lúc ấy ngay cả đệ nhất gia tộc trong quân đội như Heyde Gus còn phải bó tay hết cách!
Bởi vì như vậy, chuyện Trần Phàm có thể trợ giúp gia tộc Gambino xoay chuyển cục diện, hóa giải nguy cơ, điều này đại biểu cho điều gì, Diệp Tranh Vanh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được!
“Nhanh, Jack, tăng thêm tốc độ!” Sau thoáng khiếp sợ, Diệp Tranh Vanh tỉnh táo lại, trầm ngâm chốc lát hơi có vẻ khẩn trương nói với Jack.
Nghe lời hối thúc của Diệp Tranh Vanh, nhận thấy được vẻ lo lắng trong giọng nói của hắn, Jack hiểu được Diệp Tranh Vanh muốn dùng Diệp Mỵ đánh chủ ý với Đồ Tể.
“Dạ, ông chủ.”
Tuy trong lòng hiểu được hết thảy, nhưng hắn là một gã bảo tiêu xuất sắc, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, hắn liền trả lời, tăng thêm tốc độ, chiếc Lincoln lao đi như bay.
Hai mươi phút sau.
Diệp Tranh Vanh đã đi tới khu phú hào nổi tiếng tại Las Vegas.
Một trong bốn thành phố cờ bạc nổi tiếng thế giới, Las Vegas ngoại trừ hành nghiệp cờ bạc, sản nghiệp khác cũng cực kỳ phát đạt, trong đó nổi danh nhất là ngành kinh doanh khách sạn, phòng khách sạn đắt nhất không phải nằm ở New York, Washington, mà là ở Las Vegas!
Bởi vì ngành kinh doanh khách sạn quá mức phát đạt, rất nhiều kẻ có tiền sau khi đi tới Las Vegas đều không thích ở lại khu phú hào, mà lựa chọn ở trong khách sạn xa hoa.
Bởi vì tình hình này, nguyên bản khu phú hào Las Vegas nổi danh lại càng thêm quạnh quẽ, cả con đường có rất ít xe cộ đi lại, đại đa số biệt thự đều đóng kín cửa, không ai biết chủ nhân những tòa biệt thự đã bao lâu rồi không ở lại.
Diệp Tranh Vanh mua hai tòa nhà cấp cao trong khu phú hào, trong đó một biệt thự mừng sinh nhật mười tám tuổi của Diệp Mỵ, một là dành cho bản thân hắn.
Tối hôm qua hắn đến Las Vegas quá muộn, cũng không về ở trong biệt thự, mà ở lại trong khách sạn của sòng bạc.
Khi xe của Diệp Tranh Vanh xuất hiện ngay cửa biệt thự của Diệp Mỵ, hai gã bảo tiêu canh cửa vội vàng tiến lên nghênh đón.
Diệp Tranh Vanh mỉm cười gật đầu, ngồi xe chạy vào biệt thự.
So sánh với trang viện của gia tộc Gambino, biệt thự của Diệp Mỵ không lớn lắm, cả biệt thự chỉ có một bể bơi, một hoa viên cùng một ga ra độc lập.
“Diệp tiên sinh.”
Khi Diệp Tranh Vanh đi tới ngay cửa biệt thự, một gã da đen dáng người khôi ngô cúi đầu chào.
“Mies, vất vả cho anh.” Diệp Tranh Vanh mỉm cười vỗ vai Mies, sắc mặt thập phần thân thiết.
Đơn giản là vì trước kia Mies là bảo tiêu của Diệp Tranh Vanh, sau hắn dùng giá cao mời được Jack, lại để cho Mies phụ trách bảo hộ an toàn của Diệp Mỵ.
“Đây là công việc của tôi.” Mies thản nhiên mở miệng.
Diệp Tranh Vanh cười hỏi: “Tiểu Mỵ gần đây vẫn nghe lời chứ?”
Nghe lời!
Nghe được hai chữ này, Mies có cảm giác khóc không ra nước mắt, hắn thoáng do dự nói: “Ông chủ, mấy ngày nay tiểu thư tự nhốt mình trong phòng, hoặc là tìm cách chạy trốn, từ sau khi về đây, tiểu thư tổng cộng đã bỏ trốn mười tám lần, trong đó mười hai lần trong đêm khuya. Có mấy lần vì muốn chạy, nàng còn giả vờ bị bệnh…”
Nghe xong lời thuật lại của Mies, dù Diệp Tranh Vanh đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng bị chấn kinh không nhẹ.
Bởi vì căn cứ theo lời của Mies, chẳng những Diệp Mỵ giả bệnh, giả ngây giả dại, còn lấy cớ mua băng vệ sinh rời khỏi biệt thự, muốn bỏ rơi đám người Mies tại trung tâm thương mại, kết quả lại bị đám người Mies bắt lại được.
“Các anh ở bên ngoài canh chừng, tôi đi nói chuyện với nó.” Diệp Tranh Vanh cười khổ phân phó một câu, sau đó một mình đi vào biệt thự.
Diệp Mỵ cũng không ở trong đại sảnh, bên trong vắng vẻ, có vẻ dị thường chỉnh tề.
Diệp Tranh Vanh cũng không do dự đi thẳng về phòng ngủ chính trong biệt thự.
Trong ký ức của hắn, bình thường Diệp Mỵ ra ngoài chơi sau khi về nhà sẽ ở mãi trong phòng ngủ lên mạng, chơi trò chơi.
Đúng như suy nghĩ của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ đang chơi game trong phòng ngủ.
Diệp Mỵ đang ngồi trước máy vi tính, tai đeo ống nghe, đang tập trung tinh thần chơi game.
“Diệp Mỵ.”
Diệp Tranh Vanh thấy thế nhẹ nhàng đi tới phía sau Diệp Mỵ, vỗ lên vai nàng.
Diệp Mỵ đang chơi tận hứng, đột nhiên bị người vỗ vai, nhân vật trong trò chơi nhất thời bị người đánh vỡ đầu, nàng tức giận đến run cả người, theo bản năng mở miệng mắng: “Con mẹ nó, không thấy lão nương đang chơi game sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Mỵ lại cảm thấy không đúng, những bảo tiêu kia chưa bao giờ dám bước vào phòng nàng nửa bước, vô luận đưa cơm nước cũng chỉ cung kính đứng ngoài cửa.
“Hừ!”
Theo sau, Diệp Mỵ quay đầu lại thấy Diệp Tranh Vanh, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn.
Biểu tình của Diệp Tranh Vanh lại thật sự cổ quái.
Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy Diệp Mỵ chỉ mặc bộ áo bó sát người màu đen, hơn nữa còn không mặc áo ngực, hai điểm lồi trước ngực nổi lên cực kỳ rõ ràng.
“Tiểu Mỵ, con thay quần áo, cha có chuyện muốn nói với con.” Diệp Tranh Vanh ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nói.
Không hề để ý đến.
Diệp Mỵ vẫn chỉ chuyên chú chơi trò chơi.
“Chỉ cần con đáp ứng nói chuyện đàng hoàng với cha, cha sẽ đồng ý cho con giải trừ hôn ước với Tiết Thanh, hơn nữa không hề can dự tình cảm của con.” Diệp Tranh Vanh thả ra lời dẫn dụ.
Quả nhiên…
Diệp Tranh Vanh vừa xuất chiêu sát thủ, Diệp Mỵ giống như bị kích thích, nhảy dựng lên khỏi ghế, trừng đôi mắt xinh đẹp nói: “Lão Diệp, tôi cho ông biết, nếu ông dám lừa dối tôi, tôi không để yên cho ông đâu!”
“Tiểu Mỵ, dù cho cha mười lá gan cha cũng không dám lừa dối con a?” Diệp Tranh Vanh giơ cao hai tay như đầu hàng: “Đúng rồi tiểu Mỵ, con yêu thích Trần Phàm đúng không?”