Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 717: Người Thắng Làm Vua, Người Thua Làm Giặc (1)

Trong một gian phòng trong hộp đêm, Tiết Hồ ngồi trên ghế, hai tay bị trói bằng dây thừng, miệng nhét khăn, không thể nhúc nhích, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm “ô ô”.

Hai gã đại hán da đen dáng người khôi ngô đang đứng trước người Tiết Hồ, nhìn thẳng vào hắn.

Không biết bởi do ngọn đèn làm chói mắt hay ánh mắt hai gã đại hán làm Tiết Hồ không thoải mái, Tiết Hồ mở to mắt nhìn thấy họ liền dừng giãy dụa, nhắm hai mắt lại, giống như đã cam chịu.

Mấy phút sau, Trần Phàm cùng Fina đi vào phòng.

“Chủ nhân, bà chủ.”

Nhìn thấy hai người vào phòng, hai gã đại hán cúi đầu chào, trước đó khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm ở ngoài cửa, Fina đã yêu cầu bọn hắn gọi Trần Phàm là chủ nhân, vì thế họ cũng biết thân phận Trần Phàm không tầm thường, cho nên lập tức chào Trần Phàm.

“Fina, cô mang người của cô đi xuống trước, một lúc nữa cô bé mà tôi nói tới đây, cô mang nàng vào chỗ này.” Nhìn thấy Tiết Hồ nhắm hai mắt, sắc mặt như tro tàn, Trần Phàm trầm ngâm nói.

“Dạ, chủ nhân!”

Fina cung kính đáp lại một câu, sau đó mang theo hai gã đại hán đi ra khỏi phòng.

“Ba!”

Nhìn thấy Fina đã rời đi, Trần Phàm đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tiết Hồ, lấy ra xì gà Cuba do hộp đêm cung cấp, châm lửa rít một hơi.

“Như thế nào? Tiết Hồ, chẳng lẽ ông không dám đối mặt kết quả này?” Chậm rãi phun ra một ngụm khói, Trần Phàm bắt chéo chân nhìn Tiết Hồ, mở miệng.

Lời nói của Trần Phàm giống như một thanh chủy thủ sắc bén trực tiếp đâm vào nội tâm yếu đuối nhất của Tiết Hồ, thân hình hắn run lên kịch liệt, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.

Hắn không khỏi hồi tưởng lại quá khứ từng giao thủ với Trần Phàm.

Lúc trước Trần Phàm mang theo nhóm người Tô San đến Hàng Châu, thần xui quỷ khiến tiêu diệt phân bộ Thanh bang tại Hàng Châu, làm kế hoạch lấn chiếm Đông Hải của Thanh bang thất bại, cùng kết thù với Thanh bang, tuy rằng Tiết Hồ đã nhắc nhở Tiết Cường khi đối mặt với Trần Phàm phải cẩn thận, nhưng từ sâu trong nội tâm mà nói hắn cũng không xem Trần Phàm ra gì.

Theo hắn nghĩ, Trần Phàm nhiều nhất chỉ là một võ phu mà thôi.

Khi đó hắn lại xem một kẻ như vậy là đối thủ sao?

Sẽ không!

Bởi vì khi đó hắn là chưởng môn nhân của Thanh bang, là người cầm quyền hắc đạo đại lục, là Tiết gia hô mưa gọi gió nam bán quốc!

Theo hắn xem ra, với thế lực của hắn ở nam bán quốc, hắn có một trăm loại phương pháp đùa chết Trần Phàm!

Về sau Trần Phàm danh chấn đế đô, Trần gia thiếu gia, Long Nha, sau khi hai thân phận này bại lộ, Tiết Hồ mới ý thức được mình đã khinh thị Trần Phàm, hơn nữa còn nghiêm trọng cảnh cáo Tiết Cường, trước khi Trần lão thái gia qua đời không được phát sinh xung đột với Trần Phàm.

Vì phòng ngừa Tiết Cường vì tuổi trẻ khí thịnh gây ra phiền toái, hắn còn cố ý phái Tiết Cường đi qua phân bộ Thanh bang tại Đông Nam Á.

Có thể nói ngay lúc đó Tiết Cường cũng không dám chọc tới Trần Phàm.

Tất cả bởi vì ngọn núi lớn Trần gia.

Có Trần gia bao che Trần Phàm, Tiết Hồ không thể trêu vào!

Bởi vì không dám trêu vào, khi Trần Phàm vì Lưu Oánh Oánh đưa Hồng vương gia của Vân Nam vào trong tay cảnh sát, hủy đi đường dây thuốc phiên của Thanh bang tại Vân Na, Tiết Hồ chỉ biết nuốt răng nanh vào bụng, giận mà không dám nói gì.

Về sau Trần lão thái gia buông tay rời nhân gian, nằm trong Bát Bảo Sơn.

Thân là thái tử gia của Thanh bang, từ nhỏ tới lớn Tiết Cường luôn sinh hoạt trong sự hâm mộ cùng kính sợ của người khác, Trần Phàm cho hắn nỗi sỉ nhục làm cho hắn không thể nào quên, vì thế ở Đông Nam Á trở về, khi biết được Trần Phàm bị đá ra khỏi Trần gia, hắn cùng Trần Phi liên thủ lợi dụng Lưu Oánh Oánh đào hố cho Trần Phàm, muốn cho Trần Phàm một kích trí mạng!

Âm mưu của bọn hắn thực hiện được, khi đó Trần Phàm bị đá ra Trần gia, hành vi của bọn hắn giống như đâm thêm một đao trong lòng Trần Phàm, tàn nhẫn cực điểm.

Nhưng…

Hành vi của bọn hắn chọc giận Trần Phàm.

Trần Phàm nổi giận giết chết Tiết Cường.

Đối với Tiết Hồ mà nói, Tiết Cường là đứa con trai độc nhất của hắn, hắn đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trong người Tiết Cường, từ nhỏ đến lớn dùng lực lượng bồi dưỡng, vì mong có một ngày Tiết Cường có thể tiếp nhận sự nghiệp của hắn, tiếp tục nắm Thanh bang trong tay.

Chính vì như vậy, Trần Phàm giết chết Tiết Cường, trực tiếp làm Tiết Hồ phẫn nộ!

Khi đó Tiết Hồ biến thành con chó điên, hắn vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ đưa Trần Phàm vào tù, muốn giết chết Trần Phàm!

Lần đó Trần Phàm bị dồn tới tuyệt lộ!

Lần đó Trần gia không ra mặt bảo vệ Trần Phàm, ngược lại Trần Kiến Quốc còn bỏ đá xuống giếng, yêu cầu giải quyết theo việc công.

Một lần đó, Trần Phàm bỏ qua huân chương Long Nha, bỏ qua vinh dự Long Nha đổi lại cuộc sống mới.

Sau lần đó Long Nha biến thành Đồ Tể!

Điểm này Tiết Hồ không biết.

Khi đó Tiết Hồ chỉ xem Trần Phàm là Long Nha bị vứt bỏ, một con chó nhà tang bị Trần gia đá văng!

Rất nhiều người đứng bên ngoài quan sát cuộc tỷ thí này cũng không biết.

Những người đó cũng giống như Tiết Hồ, cho rằng Trần Phàm căn bản không thể lay động được Thanh bang, kết cục của Trần Phàm chỉ còn con đường chết!

Nhưng kết quả cuối cùng đã cho Tiết Hồ cùng những người kia một cái tát vang dội.

Chính giới, đánh vào mặt Yến gia, quân giới buộc Trần Kiến Quốc cút ra khỏi quân khu NJ, hắc đạo làm Thanh bang sụp đổ…

Trần gia thanh niên mang theo niềm kiêu ngạo của Đồ Tể, lại một lần chế tạo kỳ tích, cuối cùng thắng được ván cờ kia, làm Tiết Hồ cút ra khỏi quốc nội.

Ban đầu đi vào nước Mỹ, Tiết Hồ vì biết Sơn Khẩu Tổ cùng Hắc Ám U Linh sẽ không bỏ qua Trần Phàm, cho nên còn chờ Trần Phàm đuổi theo hắn ra nước ngoài, bởi vì như vậy xác định Trần Phàm sẽ chết không có chỗ chôn.

Tiếp tục về sau, khi tin tức Long Nha chính là Đồ Tể được truyền ra, hi vọng của Tiết Hồ tan biến, cũng chân chính cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Đồ Tể, hai chữ này làm cho hắn sợ hãi không gì so sánh nổi!

Ngày nào đó hắn mới ý thức được, tên thanh niên từng bị hắn cùng mọi người coi khinh, đủ làm cho Thanh bang của hắn tan thành mây khói.

Cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn kéo dài mãi đến khi đám người Dixi đến.

Khi Dixi đem theo đám người Maha tìm tới hắn, hắn giống như từ địa ngục về tới thiên đường, một lần nữa lại cho rằng Trần Phàm sẽ gặp bi kịch.

Mà hiện giờ hết thảy đều kết thúc, người bi kịch chính là hắn, là Tiết Hồ!

Chuyện cũ như khói, bên tai nghe câu hỏi của Trần Phàm, Tiết Hồ có cảm giác như mình nằm mơ.

Nhưng hương vị xì gà lan tỏa nói cho hắn biết, đây không phải đang nằm mơ, hắn đã bị đánh bại, bại tới rối tinh rối mù, hắn bị Trần Phàm dùng một cước từ trên đỉnh kim tự tháp đá xuống!

“Ông đang hối hận sao? Hối hận lúc ban đầu không xem trọng tôi, hối hận ngay từ đầu không hạ tử thủ với tôi, đúng không?” Nhận thấy được khuôn mặt khô quắt của Tiết Hồ dần lộ ra biểu tình hối hận, Trần Phàm dụi tắt xì gà, cười lạnh hỏi.

Hối hận sao?

“Bá!”

Tiết Hồ đột nhiên mở mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trần Phàm, hổn hển ú ớ nói: “Đúng vậy! Tao hối hận, nếu ngay từ đầu tao biết…”

“Biết cái gì?” Trần Phàm đứng dậy đi tới trước người Tiết Hồ, cúi người khinh miệt nhìn hắn.

Tiết Hồ nghẹn lời.

Bởi vì nếu ngay từ đầu hắn biết Trần Phàm chính là Đồ Tể, hắn căn bản không có khả năng tiếp tục đấu với Trần Phàm, lúc đó đối với hắn mà nói, Đồ Tể, hai chữ này đủ làm hắn đánh mất toàn bộ dũng khí tranh đấu, đồng thời hai chữ Đồ Tể hoàn toàn có thể quyết định kết quả của cuộc tỷ thí này!

“Giết…tao đi…”

Vài giây sau, Tiết Hồ lại ú ớ mở miệng, lúc hắn nói chuyện cho người ta cảm giác vô lực, màu đỏ trong hai mắt cũng biến mất, ánh mắt trở nên vô cùng trống rỗng, cảm giác giống như một người chết.

“Giết ông?” Trần Phàm nhìn Tiết Hồ, khẽ lắc đầu: “Nếu chỉ là ân oán giữa tôi và ông, có lẽ tôi sẽ cho ông chết được thoải mái một chút. Đáng tiếc ông đã liên lụy tới quá nhiều người, cho nên ông chết hay sống, hay cho ông sống không bằng chết, quyết định này không phải nằm trong tay của tôi.”

Lộp bộp!

Nghe được mấy chữ sống không bằng chết, Tiết Hồ theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, cũng không biết ý tứ trong lời nói của Trần Phàm.

Xoạch! Xoạch! Xoạch!

Ngay khi Tiết Hồ còn đang sợ hãi, ngoài hành lang truyền vào tiếng bước chân.

Rất nhanh, tiếng bước chân dừng lại, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiết Hồ, tôi không thể không nói, làm một con người, còn là người đàn ông, đời này ông sống như một con chó, tôi sẽ cho ông biết, ông sống thất bại tới cỡ nào!” Trần Phàm lạnh lùng nói với Tiết Hồ một câu, sau đó xoay người nói: “Vào đi.”

Dát chi!

Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra, Fina mang theo một cô gái xuất hiện ngay cửa.

Cô gái là một cô gái lai.

Nàng có mái tóc dài màu vàng óng, dáng người cao gầy, ngực vung mông tròn, khuôn mặt kết hợp tinh hoa giữa người phương đông cùng người phương tây, làm cho người ta một loại cảm giác kinh diễm.

Nhìn thấy cô gái xuất hiện ngay cửa phòng, sắc mặt Tiết Hồ nhất thời thay đổi!

Hắn trợn tròn mắt, thần tình không thể tưởng tượng nổi nhìn cô gái, cảm giác như thật sự không tin cô gái sẽ xuất hiện ở nơi này!

Bởi vì cô gái không phải ai khác, là con gái của hắn, Tiết Kha.

Khác với Tiết Hồ, Tiết Kha nhìn thấy Tiết Hồ lại không hề lộ ra biểu tình kinh ngạc, cảm giác như đã dự đoán hai người gặp mặt sẽ là như thế này.

“Chủ nhân, còn gì phân phó nữa không?” Fina cung kính nhìn Trần Phàm hỏi.

Trần Phàm lắc đầu: “Không có, cô đi xuống trước đi!”

“Dạ!”

Fina cung kính lên tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

“Xoạch! Xoạch!”

Cửa phòng đóng lại, Tiết Kha đi về hướng Tiết Hồ, giày cao gót giẫm trên mặt đất, thanh âm chói tai.

Khoảng cách ngắn dần, khuôn mặt Tiết Kha không còn biểu tình lạnh lùng, chỉ còn vẻ phẫn nộ!

Một bước, hai bước, ba bước, rất nhanh Tiết Kha đi tới trước người Tiết Hồ.

Ngay sau đó.

Trong biểu tình kinh hãi của Tiết Hồ, Tiết Kha, con gái của hắn vung lên tay phải.

“Ba!”

Tiếng vang giòn truyền ra, Tiết Kha để lại dấu vết năm ngón tay trên mặt Tiết Hồ.

Nghe tiếng vang thanh thúy, cảm thụ được trên mặt truyền tới cảm giác rát bỏng đau đớn, Tiết Hồ ngây người!

Hoàn toàn ngây người!

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, con gái của hắn lại vào lúc hắn thất bại nhất còn cho hắn một cái tát vang dội!

Hắn trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiết Kha, cảm giác như muốn hỏi nàng, hỏi con gái của hắn: Vì sao?

Vì sao?

Giống như trả lời cho Tiết Hồ, Tiết Kha dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Hồ, thần tình hận ý nói: “Tiết Hồ, biết không? Tôi nằm mộng cũng muốn giết ông!”

back top