Đêm.
Bóng tối bao phủ trên không thành thị, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, giống như một thác nước màu bạc.
Trong màn đêm, gia tộc Heyde Gus thật yên lặng, sau lưng vẻ yên lặng che giấu mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Trần Phàm ngồi trên chiếc Hummer rời khỏi trang viện gia tộc Heyde Gus, dọc theo một con đường thẳng tắp chạy nhanh ra cửa trang viện.
Trong xe, tên đặc công ngồi ở vị trí tài xế sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, trong vẻ lạnh lùng lại xen lẫn vài phần hoảng sợ bất an, hai tay cầm vô lăng không tự chủ được run rẩy, khớp xương trắng bệch.
“Không cần khẩn trương, bom trong xe sẽ không nổ đâu.” Thấy một màn như vậy, Trần Phàm mỉm cười nói: “Anh và tôi cũng sẽ không chết.”
Nghe được lời nói nhẹ nhàng của Trần Phàm, đặc công lái chiếc Hummer chỉ cảm thấy bên tai vang lên đạo kinh thiên lôi điện, cả kinh đến cả người run rẩy.
Hắn xoay đầu lại, trợn tròn mắt, thần tình kinh hãi nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang hỏi, vì sao Trần Phàm biết trong xe cài bom? Vì sao Trần Phàm lại biết bom sẽ không nổ?
“Tay lái.”
Trần Phàm nhẹ nhàng xoay cổ, nhắc nhở.
Ách…
Vừa nghe được lời nhắc nhở của Trần Phàm, tên đặc công chợt thấy xe đã bị trệch hướng đang vọt tới bãi cỏ bên đường.
Phát hiện này làm hắn lấy lại tinh thần, cực nhanh đánh tay lái, cho xe quay trở về đường thẳng.
Vừa ổn định lại, tên đặc công chẳng những không hỏi ra nghi hoặc trong lòng, còn nhờ vào tố chất tâm lý khủng bố làm vẻ khiếp sợ trên mặt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Hiển nhiên, lúc này hắn đã khôi phục lý trí.
Hắn không dám cam đoan Trần Phàm có phải đang thăm dò hắn hay không.
Trần Phàm thấy thế nhẹ nhàng cười, không mở miệng giải thích.
Không biết có phải cần ở trước mặt Trần Phàm làm ra vẻ bình tĩnh giả tạo, hay bởi vì lời nói tự tin của Trần Phàm làm hắn có lòng tin sẽ còn sống, tên đặc công hoàn toàn tiêu trừ cảm xúc hoảng sợ, lái xe cực kỳ vững vàng.
Trong bất tri bất giác, xe đã chạy tới cửa trang viện gia tộc Heyde Gus, đặc công gác ở cửa đã nhận được mệnh lệnh của Schneider, không hề ngăn trở mà cho đi.
Nhìn thấy cảnh này, tên đặc công kia lại quái dị liếc mắt nhìn Trần Phàm, hiển nhiên đã hoàn toàn tin theo lời nói của Trần Phàm trước đó.
Nhưng…
Hắn cũng không rõ, Trần Phàm làm sao đoán được điều này?
Giống như trả lời tên đặc công kia, khi chiếc Hummer thuận lợi chạy nhanh ra khỏi trang viện gia tộc Heyde Gus, Trần Phàm lấy ra di động gọi cho Silva.
Đầu bên kia điện thoại, Silva vừa thuyết phục được Schneider, tuy rằng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cả người giống như bị hư thoát, vô lực dựa trên ghế sô pha trong đại sảnh, cảm giác còn mệt mỏi hơn một đêm làm tình tới bảy lần, hao tổn tinh thần.
“Ông…ông…”
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên khi di động reo lên trong túi, Silva vẫn không chú ý.
Khác với Silva chính là biểu tình của Schneider hết sức phức tạp.
Dưới ánh đèn, hắn ngậm một điếu xì gà, như đang dùng nicotin tiêu trừ hối hận trong nội tâm.
“Silva, điện thoại.”
Nhìn thấy Silva còn thất thần, Schneider nhíu mày nhắc nhở.
“Nga..”
Silva lấy lại tinh thần, lấy ra di động vừa nhìn thấy là do Trần Phàm gọi tới, hoảng sợ, thiếu chút nữa ném luôn di động, cả người bật lên khỏi ghế sô pha.
“Làm sao vậy?”
Schneider thấy thế vẻ mặt đầy nghi hoặc, trong ký ức của hắn Silva là một người luôn bình tĩnh, đâu dễ dàng khác thường như thế?
“Đồ…Đồ Tể điện thoại.” Silva nuốt nước bọt, cố gắng làm cho mình trấn định lại, kết quả hắn thất bại, thanh âm của hắn hơi run lên.
Đồ Tể?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Schneider chợt giật nảy.
Tựa hồ hai chữ Đồ Tể đã biến thành ma chú trong lòng hắn.
“Chuyển máy, xem hắn nói gì.”
Rất nhanh, Schneider dụi tắt xì gà làm ra quyết định.
“Hô…”
Silva hít sâu một hơi, mạnh mẽ làm cho mình bình tĩnh trở lại, thậm chí còn dùng ngữ khí thân cận: “Đồ Tể, bạn của tôi, có chuyện gì vậy?”
“Silva, chúc mừng ông.” Trong xe, Trần Phàm châm một điếu xì gà, rít nhẹ một hơi, cười nói.
Chúc mừng?
Nghe được hai chữ này, thần tình Silva ngây ra, sau đó lấy lại tinh thần, nghi hoặc hỏi: “Đồ Tể, ý…của anh là gì?”
“Silva, ông đúng như tôi suy đoán, dùng hành động của ông bảo vệ đầu của ông, bảo vệ gia tộc Gambino, bảo vệ tình hữu nghị của chúng ta, chẳng lẽ chuyện này không đáng chúc mừng sao?”
Trong xe, ánh lửa tàn thuốc chiếu rọi lên trên khuôn mặt Trần Phàm, trong màn đêm, vẻ mặt của hắn bình tĩnh như nước, tựa như mặt hồ không gợn sóng.
Ngay trên vị trí tay lái, tên đặc công nghe được lời nói của Trần Phàm, khóe mắt nhìn thấy biểu tình yên lặng như nước của hắn, ở sâu trong nội tâm chợt thấy lạnh cả người.
Cùng lúc đó, đầu bên kia điện thoại, nguyên Silva còn đang mờ mịt khó hiểu vừa nghe được lời giải thích của Trần Phàm, giống như bị điện giật, cả người sững sờ tại chỗ, còn hoảng sợ buông di động rơi xuống mặt đất.
“Xoát!”
Schneider chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Silva, thấy di động của hắn rơi ra, liền vươn tay chụp lấy.
“Sao vậy?” Schneider nắm lấy di động cũng không tắt máy mà dùng tay che lại ống nghe, đồng thời hạ giọng hỏi Silva.
“Cô đông!”
Silva lại nuốt nước bọt, diễn cảm quái dị nói: “Hắn…hắn…hắn cũng biết.”
Biết rồi?
Nghe được lời nói của Silva, Schneider cũng cả kinh nhưng phản ứng không lớn như Silva.
“Silva, có lẽ tướng quân Schneider cũng ở ngay bên cạnh ông phải không?” Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm giống như nghe được thanh âm của Schneider, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nói: “Để cho hắn nghe điện thoại.”
Trong đại sảnh, thanh âm của Trần Phàm vang trong điện thoại, thanh âm không lớn như đủ cho Silva và Schneider nghe được.
“Trần, bạn của tôi, anh muốn nói chuyện với tôi sao?”
Schneider dù sao cũng là nhân vật đại biểu cho quân đội, dù gì cũng không quá hiểu biết về Trần Phàm, nên vừa nghe nói liền cầm di động trầm giọng lên tiếng.
“Ha ha…tướng quân Schneider, làm bạn với ông thật đúng là chuyện nguy hiểm, vì tôi thật không thể đoán trước khi nào ông sẽ động thủ xử lý tôi.” Trần Phàm cười trêu ghẹo nói.
Schneider biến sắc, ngữ khí cũng rất bình tĩnh: “Trần, lời của anh là ý gì?”
“Người Hoa chúng tôi có câu nói, đánh người không vẽ mặt, ông không muốn tôi nói thẳng ra chứ?” Trần Phàm vẫn cười, thanh âm dần dần lạnh giá.
Cảm giác được khí thế của Trần Phàm biến hóa, tên đặc công cũng run rẩy lên.
Mà Schneider lại trầm mặc.
Giờ khắc này hắn không biết nên làm sao trả lời Trần Phàm.
Bởi vì lời nói của Trần Phàm cho hắn hiểu Trần Phàm đã biết mọi việc.
“Tướng quân Schneider, xem ra ông vẫn rất để ý mặt mũi của mình, không thích bị người vẽ mặt.” Trần Phàm hài hước nói: “Bất kể như thế nào tôi cũng cần chúc mừng ông, chúc mừng ông cuối cùng làm ra lựa chọn chính xác.”
“Tê…”
Schneider hít sâu một hơi, đồng thời cực nhanh vận chuyển đại não, suy tư kế hoạch của mình rốt cục bại lộ ở nơi nào, thế cho nên làm Trần Phàm hiểu rõ.
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm không hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của hắn dù bom không nổ Trần Phàm cũng sẽ không nói ra câu nói hắn đã làm ra lựa chọn chính xác.
“Tướng quân Schneider, tôi có thể rõ ràng nói cho ông biết, nếu như ông làm ra một lựa chọn khác, tôi chẳng những sẽ không chết, ngược lại bây giờ ông đã biến thành một khối thi thể lạnh băng!” Trần Phàm thấy Schneider trầm mặc, mở miệng lần nữa, ngữ khí hoàn toàn chuyển biến, vẻ cường thế trong lời nói hoàn toàn không chút nào che giấu: “Ông tin không?”
Tin không?
Cảm thụ được vẻ cường thế cùng sát ý trong lời nói của Trần Phàm, bên tai quanh quẩn lời nói trước đó của Silva, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút từ khi gặp mặt Trần Phàm.
Trong lòng Schneider chậm rãi hiện lên một đáp án.
Tin!
Giờ khắc này trực giác cùng lý trí cho hắn đáp án này.
“Tướng quân Schneider, tôi hi vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Trần Phàm thấy Schneider lựa chọn trầm mặc, mất đi hứng thú nói chuyện, bắn xì gà ra cửa sổ đồng thời cười cười nói: “Cuối cùng, chúc ngài đêm nay ngủ ngon giấc.”
“Ba!”
Vừa nói xong, Trần Phàm không đợi hắn đáp lời trực tiếp cúp điện thoại.
Ngủ ngon giấc!
Nghe được lời chúc phúc của Trần Phàm, Schneider thật muốn hỏi thăm mẹ của thượng đế, thuận tiện hỏi thượng đế một câu, vì sao tạo ra được một quái thai như Trần Phàm.
Cố nén xúc động muốn đập vỡ điện thoại, sắc mặt Schneider âm trầm ngồi trên sô pha.
“Đồ Tể…Đồ Tể làm sao biết tất cả chuyện này?” Nhìn thấy Schneider ngồi xuống, Silva nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Con mẹ nó tôi làm sao biết?”
Thần tình Schneider tức giận mắng, trong tức giận mang theo vẻ biệt khuất không thể hủy diệt.
Phải biết rằng, hắn là thượng tướng năm sao duy nhất trong quân đội, là người chấp chưởng gia tộc Heyde Gus.
Thân phận như vậy làm cho hắn đi tới bất cứ nơi nào đều có thể dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn quanh hết thảy.
Mà giờ này khắc này hắn lại cảm thấy được trong mắt Trần Phàm hắn giống như một tên hề!
Hắn có loại cảm giác bị Trần Phàm chơi đùa trong lòng bàn tay!
Nhìn thấy Schneider phát hỏa, Silva liền biết điều lựa chọn trầm mặc.
Thấy Silva trầm mặc, Schneider nhớ tới lời nhắc nhở trước đó của hắn, lại cảm giác mình có chút quá đáng, nghĩ nghĩ nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của ông, Silva.”
Hiển nhiên hắn cũng biết không có Silva nhắc nhở, hắn làm ra lựa chọn khác, mà kết quả sẽ đúng như lời nói của Trần Phàm!
“Schneider, sau này chúng ta đừng chơi đùa trước mắt hắn nữa, chúng ta vốn không phải là đối thủ của hắn.” Silva nghiêm túc nói.
Schneider bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng vừa động liền nhớ ra điều gì đó.
Mười giây sau.
Đội trưởng đặc công phụ trách bảo an cho Schneider đi nhanh vào biệt thự, kính cẩn chào: “Tướng quân, xin hỏi ngài có gì phân phó?”
“Anh kiểm tra thân thể tôi cùng Silva, xem trên người chúng tôi có thứ gì hay không.” Sắc mặt Schneider âm trầm nói, đồng thời cũng tự tìm kiếm trên người mình.
“Dạ, tướng quân!”
Tên đặc công tuy không hiểu vì sao Schneider truyền đạt mệnh lệnh như vậy nhưng vẫn đáp ứng, hơn nữa liền làm theo.
Hắn kiểm tra Schneider trước tiên.
Hắn kiểm tra thật tinh tế tỉ mỉ, không buông tha địa phương nào.
Một phút sau.
Hắn lắc đầu, lại đi tới chỗ Silva.
Ba phút sau.
Hắn tìm được một vật nghe trộm cỡ nhỏ trên người Silva.
Nhìn thấy máy nghe trộm trong tay đặc công, Silva hoảng sợ đón lấy ánh mắt âm trầm của Silva, há to mồm muốn giải thích gì đó, nhưng không biết nên giải thích như thế nào.
Nhì thấy biểu tình chấn kinh nhưng đầy vẻ vô tội của Silva, Schneider khẽ thở dài.
Hắn hiểu được không phải Silva giở trò quỷ.
“Không phải ta vô năng, nhưng vì đối thủ quá giảo hoạt…”
Cùng lúc đó, trong đầu Schneider đột nhiên toát ra một câu từng đọc được trong sách.