Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 732: Lặng Lẽ Chờ Đợi, Lặng Yên Thay Đổi

Đưa Điền Thảo an toàn trở về nhà, Trần Phàm nghĩ hai người còn sợ hãi, định đưa hai người đến ở cùng hắn và Tô San, nhưng hai người đều nói không sao, vì thế Trần Phàm cũng không cưỡng cầu, tự mình quay về nhà.

Khi hắn về đến tiểu khu thì đã nửa đêm.

Có lẽ do quá muộn, đại đa số gia đình trong tiểu khu đã ngủ, chỉ còn ít ánh đèn lóe lên, có cả nhà của Trần Phàm cùng Tô San.

Nha đầu kia, đã trễ thế này còn không ngủ?

Nhìn thấy đại sảnh trong nhà lóe ánh đèn, Trần Phàm cười khổ lắc đầu, chân bước nhanh hơn.

Trở về nhà, hắn có thể nhìn thấy được thành viên Ám Đường ẩn núp trong bóng tối.

Có lẽ biết được thói quen của hắn, những người kia không hiện thân, hắn lại hướng về họ gật đầu như chào hỏi.

Năm phút sau.

Khi hắn mở cửa tiến vào nhà, liền dở khóc dở cười.

Trong phòng khách, ti vi đang mở, nhưng Tô San không có xem ti vi, mà mặc bộ áo ngủ bằng tơ đang nằm ngủ trên sô pha.

Vừa cười khổ, hắn lập tức thay dép, đi tới bên cạnh sô pha.

Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng, trong phòng khách được mở điều hòa.

Trần Phàm đi tới bên cạnh Tô San, nhìn thân thể mềm mại của nàng, mơ hồ nổi lên phản ứng sinh lý của đàn ông, trên mặt không có chút tà niệm, cảm thấy có chút đau lòng: “Nha đầu này không biết ngủ như vậy sẽ dễ bị cảm sao?”

Nói xong, Trần Phàm tắt đi điều hòa.

Làm xong hắn buông điều khiển từ xa, khom người bế bổng Tô San lên.

“Ân…”

Trong lúc ngủ mơ, Tô San tựa hồ nhận ra dị thường, mơ mơ màng màng kêu lên, sau đó rúc vào trong lòng Trần Phàm.

Bởi vì đi học nên mỗi ngày nàng đều để đồng hồ báo thức, nhưng vẫn không dậy nổi, với tính này của nàng, Trần Phàm đã hiểu rất rõ.

Hiện giờ thấy nàng bị mình ôm lấy nhưng vẫn ngủ say sưa, hắn không khỏi bật cười, theo hắn thấy dù hắn có đem nàng bán đi chắc nàng vẫn còn có thể tiếp tục thảo luận nhân sinh cùng Chu công trong giấc mộng.

“A, ngốc tử, anh về rồi sao?” Ngay khi hắn bế nàng đi lên lầu, thân hình Tô San chợt nhúc nhích, trên gương mặt ngủ say hiện lên nét cười hạnh phúc.

Nghe thanh âm hưng phấn của nàng, thấy vẻ cười hạnh phúc, Trần Phàm nghĩ nàng tỉnh lại nên chợt dừng chân, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng vẫn còn ngủ say sưa, thở đều đều, vẫn đang trong giất mộng.

Thấy một màn như vậy, hắn không khỏi ngẩn ra, mà nụ cười trên mặt Tô San lại biến mất, chỉ còn lại biểu tình tức giận: “Hừ, ngốc tử, coi như anh có lương tâm, cuối cùng biết chạy về ngay trong ngày kỷ niệm một năm quen nhau của chúng ta.”

Quen nhau một năm?

Nghe được lời này, hắn thoáng suy nghĩ chợt phát hiện hôm nay đúng là ngày kỷ niệm một năm quen nhau.

Vào năm trước, hắn lẻ loi một mình đến Đông Hải, Tô Thanh Hải cùng Tô San đến sân bay nghênh đón, còn thực hiện hôn ước ngay trước mặt hai người, hơn nữa cho hai người vào ở chung trong một ngôi nhà chuẩn bị sẵn.

Bắt đầu từ ngày đó, Trần Phàm cùng Tô San bắt đầu ở cùng nhau.

Ban đầu hai người như nước lửa bất dung, gây cãi không ngừng, cảm giác như nếu không gây cãi trong lòng không thoải mái, dùng một cách khác nói chính là: trời sinh cừu nhân.

Sau đó, một loạt sự tình phát sinh, Tô San dần yêu Trần Phàm, không còn tranh cãi, không phải nàng không muốn, mà không còn thời gian.

Đúng vậy!

Trong một năm qua, Trần Phàm ngoại trừ đoạn thời gian mới khai giảng còn ở cạnh nàng, về sau đều liên tục đi xa.

Nghĩ tới đây hắn chợt cảm thấy vô cùng tự trách, hắn biết mình thiếu nàng rất nhiều!

Theo hắn nghĩ, nếu như không có mình, nàng không cần thay thế cho cô gái đã chết đính hôn với mình, không cần đánh mất tuổi thơ ấu vui tươi, thậm chí còn sinh ra ác cảm với nam giới.

“Thật xin lỗi.”

Nhìn gương mặt của nàng trong giấc ngủ, hắn không tự chủ được cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.

Vừa hôn nhẹ, tựa như hời hợt, không lưu dấu vết.

Nhưng…

Trong lòng Trần Phàm, thân thể Tô San chợt run lên thật khẽ.

Thậm chí hắn có thể nhìn thấy được vẻ xúc động trên mặt nàng.

“Đồ ngốc, anh không cần xin lỗi em. Bởi vì em biết không phải anh không muốn ở cạnh em, mà anh bận rộn quá, có rất nhiều chuyện cần anh đi xử lý.” Trong lúc ngủ mơ, Tô San lại nói: “Cha em đã nói với em, bảo em đừng giận anh, ông nói anh là một tiềm long, không có khả năng vĩnh viễn ở lại trong bùn cạn, bầu trời mới là sân khấu cho anh bay lượn.”

“Yên tâm đi ngốc tử, anh cứ đi làm việc của mình, em không có gì, em sẽ chiếu cố mình, huống chi còn có chị Lý Dĩnh cũng tới với em…”

Nghe lời nàng nói, nếu không phải thấy nàng còn nhắm mắt thở đều đều, hắn sẽ cho rằng nàng đã tỉnh ngủ.

Hắn vừa cảm thấy lạ lùng vừa cảm thấy thật sự áy náy.

Mà Tô San nói xong cũng liền bất động.

“Hô…”

Trần Phàm thấy thế, phun ra một hơi lại ôm Tô San lên lầu.

Rất nhanh hắn đi tới trước cửa phòng nàng.

Dát chi!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.

Đứng trong phòng, nhìn thấy hết thảy, Trần Phàm không khỏi thoáng lặng người.

Trong phòng được sắp xếp thật ngăn nắp, thậm chí sách vở cũng chỉnh tề, đầu giường cũng đặt chú gấu bông thân thiết của Tô San.

Nếu không phải có con gấu nhỏ, Trần Phàm còn tưởng phòng ngủ do dì Điền sắp xếp.

Chẳng lẽ dì Điền đã tới?

Trần Phàm thầm tự hỏi, ôm Tô San đến bên giường buông nàng xuống.

“Ngốc tử, đừng đi, đừng rời khỏi em…”

Khi hắn vừa buông Tô San, định đắp mền cho nàng, thân hình nàng kịch liệt chấn động, hoảng sợ kêu một tiếng, lại bật người ngồi dậy mở to đôi mắt.

Nghe tiếng thét hoảng sợ của Tô San, hắn cũng ngây ra, nhìn thấy có lẽ nàng nằm ác mộng, nắm lấy bả vai nàng nhẹ nhàng lắc hai cái nói: “San San, đừng sợ, là anh.”

Nói chung người bị bừng tỉnh ý thức sẽ chợt trống rỗng, lối suy nghĩ cũng tạm dừng.

Lúc này nàng chính là như thế, không nghe được lời Trần Phàm, biểu tình vẫn còn ngây ngốc.

Một giây, hai giây, ba giây, Tô San hơi nháy mắt, đồng tử chợt co rút lại.

“Trần Phàm?”

Tô San trong nháy mắt trợn tròn xoe, trên mặt tràn ngập nỗi khiếp sợ.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng như sợ mình nhìn lầm, nhắm mắt lại nhẹ lắc đầu, lại mở to mắt.

Nàng muốn dùng phương thức này xác nhận mình không phải xuất hiện ảo giác, hoặc còn đang trong giấc mộng.

“Là anh, nha đầu ngốc.” Trần Phàm cười khổ gật đầu.

Lần này Tô San không hé răng, dùng sức véo tay của mình.

“Ai u!”

Vừa véo tay, nàng chợt thấy đau, kêu to một tiếng liền xác định mình không phải đang nằm mộng!

“Ngốc tử, thật là anh sao?” Bị đau đớn kích thích, nàng hoàn toàn khôi phục ý thức, trên mặt nở nụ cười hưng phấn, ngữ khí hơi kích động.

Trần Phàm gật đầu, nhẹ giúp nàng sửa lại mái tóc, ôn nhu hỏi: “Nằm ác mộng phải không, không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tô San lắc đầu, lại nhớ ra gì đó, có chút kích động nói: “Không phải ác mộng! Em cho anh biết, thật quá thần kỳ!”

Thần kỳ?

Trần Phàm khó hiểu.

“Em nói anh nghe, vừa rồi trong mộng em thấy anh trở lại, còn hôn em, còn nói xin lỗi em, sau đó anh muốn đi, em lôi kéo không cho anh đi…” Tô San nhớ lại giấc mộng, hoa chân múa tay vui sướng nói: “Kết quả em vừa mở mắt anh liền xuất hiện, anh nói có thần kỳ hay không?”

“Thần kỳ.”

Trần Phàm nói xong, càng thêm tự trách mãnh liệt.

Tục ngữ nói ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm sẽ mơ thấy.

Theo hắn xem ra, nếu không phải Tô San quá nhớ hắn, làm sao lại mộng thấy mình, lại còn cười vui vẻ như vậy?

Hắn biết nàng không hề oán hận hắn thường xuyên đi xa, nhưng trong lòng vẫn hi vọng hắn thường ở nhà bồi nàng.

Hắn không biết từ sau khi dì Điền nghỉ việc, mỗi ngày nàng đều tự thu thập mọi việc trong nhà, làm thức ăn, đặt trong lò vi ba, một mình ngồi trong đại sảnh chờ mong Trần Phàm có thể đột nhiên trở về.

Quay về cùng nàng ăn cơm, xem ti vi.

Nhiều ban đêm.

Một lần lại một lần chờ mong.

Một lần lại một lần ngủ ngay trên sô pha.

Cô gái từng bị xem như thế thân đi hoàn thành sứ mạng.

Cô gái từ chán ghét nhưng về sau càng hãm sâu bể tình.

Cô gái từng vô tư không hề quan tâm tới hôn phu của mình.

Cô gái cho dù biết người đàn ông của mình có thêm nhiều người đàn bà khác nhưng vẫn làm như không biết, khuôn mặt luôn tươi cười, không biết đã chờ đợi bao đêm.

Nàng vì hắn.

Lẳng lặng chờ đợi, yên lặng thay đổi.

back top