Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 737: Đánh Trước Nói Sau 2

Sở Qua ném nửa chai rượu xuống đất.

“Ba!”

Chai rượu rơi xuống đất, nhất thời vỡ nát, thanh âm kia như bùa đòi mạng làm mấy người còn lại sợ tới mức gương mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt sợ hãi.

Tên thanh niên ngồi cạnh Dương Dương hoảng sợ kêu lên: “Tao là Y Hạ, chú của tao là đại sứ Y Điền của lãnh sự quán Nhật Bản, mày dám…” Hắn vừa nói vừa lấy di động bấm gọi cho Y Điền.

“Tiểu Qua, được rồi.”

Thấy một màn như vậy, Trần Phàm chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn như đủ cho mọi người nghe được.

Nghe được lời nói của Trần Phàm, Sở Qua buông tay, những người khác không hẹn đều đưa mắt nhìn Trần Phàm.

Nói chung ở quán bar phát sinh chuyện đánh nhau, chỉ cần không làm tai nạn chết người, cho dù cảnh sát có đến tối đa chỉ là xử lý theo án kiện trật tự trị an.

Nhưng một khi trong án kiện liên lụy tới người nước ngoài thì khác, nhất là một bên tổn thương là người ngoại quốc, cảnh sát sẽ cẩn thận xử lý, sợ sự tình làm lớn tạo thành ảnh hưởng không hay.

Về phần đắc tội người trong lãnh sự quán…

Như vậy càng khó khăn!

Chuyện như vậy nếu như xử lý không tốt, sẽ trực tiếp thống lên tận Bộ ngoại giao, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước.

Bởi nguyên nhân như vậy, cho dù một ít công tử trác táng đều không dám tùy ý trêu chọc người của lãnh sự quán, về phần những người dám đụng chạm tới họ, chỉ có một kết quả: bi kịch!

Lúc này nghe được Trần Phàm để Sở Qua đánh bị thương đám người Y Hạ, lại nghe được tiếng gầm lên giận dữ trong điện thoại, không ít khách nhân biết được vấn đề bên trong chuyện này đều nhìn Trần Phàm với ánh mắt lo lắng!

Cũng có một số người lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, giống như đang chờ mong Trần Phàm làm sao xử lý chuyện này.

“Tiểu Qua, đưa điện thoại tới đây.”

Đúng lúc này, Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn nhưng đủ cho mọi người nghe được.

Sở Qua nghe được tiếng gầm giận dữ của Y Điền, định cầm điện thoại mắng trở về, nghe Trần Phàm nói như thế giật lấy di động đi tới bên cạnh đưa cho Trần Phàm.

Tiếp nhận điện thoại, Trần Phàm không để ý tới ánh mắt những người chung quanh, bình tĩnh nói: “Không cần hô to, cháu của ông đã nằm xuống rồi.”

“Hỗn đản, tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

Nghe được lời nói của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại Y Điền lặng người, sau đó điên cuồng gào lên.

“Ông xác định?” Ngữ khí Trần Phàm vẫn thật bình tĩnh.

Có lẽ ngữ khí của Trần Phàm quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm Y Điền cảm thấy không bình thường.

“Mày là ai?”

Nhận thấy được điểm này, Y Điền bức bách bản thân mình bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi.

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là các người chạy tới chỗ này khi dễ người.” Trần Phàm ôn hòa hỏi: “Ông cảm thấy chuyện này thích hợp sao?”

“Khi dễ người? Hắc hắc, rốt cục ai khi dễ ai, mày nói không tính, cảnh sát định đoạt!” Thấy Trần Phàm “không dám” tự giới thiệu, Y Điền lại hùng hồn: “Tao cho mày biết, mày dám làm bị thương cháu tao, tao sẽ cho mày vào tù, mày không chạy thoát được đâu!”

“Yên tâm, tôi sẽ không chạy, tôi còn ở ngay trước mặt cảnh sát cho ông một cái tát.” Trần Phàm nở nụ cười: “Ông tin không?”

back top