Nếu như nói ở Nhật Bản không ai không biết Tá Đằng Nhất Lang, như vậy ở chính giới tuyệt đối không ai không biết tên của Liễu Xuyên Tùng Cát.
Bởi vì hắn là người cầm quyền của Liễu Xuyên gia tộc!
Đồng dạng còn là tổng vụ đại thần!
Hai thân phận này làm địa vị của hắn ở trong quốc nội người thường không thể tưởng tượng!
Nhưng…
Mặc dù ở trong nước Nhật có quyền thế ngập trời, nhưng Liễu Xuyên Tùng Cát vì muốn tránh né hiềm nghi nên không ở lại trang viên của Liễu Xuyên gia tộc, hắn ở lại một căn nhà cao cấp trong Tokyo.
Ở chung cùng hắn còn có vợ hắn là Y Đằng Lan cùng con gái của hắn.
Đêm khuya.
Khi đại đa số người đã tiến vào trong mộng đẹp, Liễu Xuyên Tùng Cát còn chưa ngủ, vẫn còn ngồi trong phòng sách như ngày thường.
Khác với dĩ vãng chính là hắn không phê duyệt văn kiện mà đang cau mày, biểu tình thật âm trầm.
Dát chi!
Một lát sau, cửa phòng sách bị người đẩy ra, Y Đằng Lan đi vào phòng, nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Liễu Xuyên Tùng Cát, không dám quấy rầy, rót trà cho hắn.
“Thời gian đã muộn, ngài định khi nào mới đi nghỉ ngơi?” Đặt nước trà tới trước mặt Liễu Xuyên Tùng Cát, Y Đằng Lan ôn nhu hỏi.
Lời của Y Đằng Lan làm Liễu Xuyên Tùng Cát giật mình, hắn nhìn sang vợ: “Vừa rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại.”
Ân?
Nghe hắn nói, Y Đằng Lan không khỏi ngạc nhiên.
Mọi người đều biết, từng có một câu nói thật lưu hành: phụ nữ không nên lấy chồng người Nhật Bản, đàn ông muốn cưới vợ nên cưới người vợ Nhật Bản!
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì ở nước Nhật, nam nữ bất bình đẳng, địa vị phụ nữ không cao – “xã hội mà đàn ông là trung tâm” đã sớm “nổi danh toàn cầu”!
Phụ nữ bình thường đã là như thế, bản thân là vợ của Liễu Xuyên Tùng Cát, Y Đằng Lan càng biểu hiện thật rõ ràng.
Từ ngày bà gả vào Liễu Xuyên gia tộc cho tới bây giờ, chưa từng thăm hỏi qua công việc của Liễu Xuyên Tùng Cát.
Một lần cũng không có!
Không riêng như thế, Liễu Tùng Cát cũng rất ít chủ động nói chuyện với bà.
Mà hôm nay hắn lại ngoại lệ…
Điều này làm sao không để Y Đằng Lan kinh ngạc?
“Em trai cùng con trai của em gái bà ở Trung Quốc bị người đánh.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Y Đằng Lan, Liễu Xuyên Tùng Cát chậm rãi mở miệng nói.
“Bá!’
Nghe lời chồng, sắc mặt Y Đằng Lan lập tức biến đổi lớn!
Tuy rằng bà rất ít hỏi tới chuyện của chồng, nhưng là vợ, Y Đằng Lan hiểu biết rất sâu về chính trị cùng quan trường!
Hơn nữa thế lực gia tộc bà tại Nhật Bản không tầm thường, nhiều thế hệ làm quan, còn có đại nhân vật, mà Y Điền chính là nhân vật số hai bên lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng tại Trung Quốc!
Bởi vì như vậy, bà rất rõ ràng chuyện Y Điền bị đánh sẽ ảnh hưởng đến thế nào với mối quan hệ giữa hai quốc gia.
“Là ai đánh họ?”
Sau thoáng khiếp sợ, vẻ mặt Y Đằng Lan nghi hoặc, theo bà xem, tạm thời không đề cập tới địa vị cùng thân phận của chồng, chỉ bằng thế lực của gia tộc mình cùng thân phận của Y Điền, không nên phát sinh loại sự tình này mới đúng.
“Là một người.”
Ngữ khí Liễu Xuyên Tùng Cát âm trầm, trong con ngươi lóe ra hung quang.
Đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, hắn là nhân vật đại biểu cho Ưng phái nước Nhật!
Nhất là ở vấn đề về đại lục, thái độ của hắn càng thêm cứng rắn!
Mà năm trước, con gái của hắn Liễu Xuyên Tình Tử và Liễu Xuyên Phong cùng Tá Đằng Dụ Nhân đến Đông Hải, kết quả Liễu Xuyên Phong bị trọng thương, Liễu Xuyên Tình Tử bị Sở Qua đánh mấy bạt tai, nhận hết sỉ nhục.
Lúc ấy Liễu Xuyên Tùng Cát biết được tin tức liền phẫn nộ, lợi dụng quyền lực trong tay gây áp lực, yêu cầu bên ngoại giao phải cho hắn một công đạo!
Cũng chính bởi vì như thế, với nhân mạch cùng lực ảnh hưởng của hiệu trưởng Tần An vẫn không thể đè ép được sự kiện kia.
“Lần trước Tình Tử cùng tiểu Phong bị người khi dễ, hiện giờ cả Y Điền cùng Y Hạ cũng bị đánh, người đại lục ngày càng quá mức, tôi nghĩ nên cho họ một ít trừng phạt!” Nghe lời chồng nói, vẻ ôn nhu trên mặt Y Đằng Lan biến mất, chỉ còn lại thần tình tức giận.
Liễu Xuyên Tùng Cát nheo mắt lại, sắc mặt lạnh đến dọa người: “Đây là cùng một người làm!”
“Là hắn?” Y Đằng Lan ngẩn ra, liền bị chọc giận hoàn toàn: “Tên kia thật quá cuồng vọng, chúng ta phải cho hắn một sự giáo huấn khó quên!”
Lần này Liễu Xuyên Tùng Cát không hé răng.
Bởi vì hắn nghe được bên ngoài truyền vào tiếng bước chân.
“Phanh…phanh..”
Ngoài cửa truyền vào một giọng nữ: “Cha, con có thể vào không?”
“Vào đi, Tình Tử.”
Liễu Xuyên Tùng Cát lên tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Xuyên Tình Tử đi vào phòng.
“Mẹ cũng ở đây sao?”
Nhìn thấy Y Đằng Lan, Liễu Xuyên Tình Tử không khỏi ngẩn ra, theo nàng biết mẹ nàng ngoài việc bưng trà dâng nước, không bao giờ tới phòng sách của cha nàng.
“Mẹ với cha con đang nói chuyện thôi.” Sắc mặt Y Đằng Lan thật khó coi.
Nói chuyện?
Nghe bà nói, vẻ kinh ngạc trên mặt Liễu Xuyên Tình Tử càng nồng đậm, theo bản năng hỏi: “Cha mẹ nói chuyện gì vậy?”
“Cậu cùng em họ con bị đánh ở đại lục.” Y Đằng Lan nhìn thoáng qua chồng, thấy chồng không tỏ vẻ gì, thần tình phẫn nộ nói.
“Cái gì?” Sắc mặt Liễu Xuyên Tình Tử lập tức biến đổi, đồng thời cũng đang nhớ lại nỗi xấu hổ gặp phải tại Đông Hải, lập tức phẫn nộ gào lên: “Lại là tên chết tiệt kia!”
“Tình Tử, người làm bị thương cậu và em họ con cũng là người giết chết Tá Đằng Dụ Nhân!”
Giống như vì xác minh lời bà, nghe được mẹ nói, Liễu Xuyên Tình Tử chợt cảm thấy như bị một thanh chủy thủ đâm vào nội tâm, toàn thân chấn động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.
“Lại là tên hỗn đản chết tiệt kia!” Liễu Xuyên Tình Tử dị thường kích động: “Cha, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua! Chúng ta phải làm cho tên kia trả giá thảm trọng!”
“Con không biết, hiện giờ thân phận hắn tại đại lục không bình thường, chúng ta thật khó đối phó hắn.” Ngữ khí của Liễu Xuyên Tùng Cát thật âm trầm, còn kèm theo không cam lòng: “Nhưng chuyện này cha sẽ không bỏ qua, nếu chúng ta không buộc hắn trả giá thật nhiều, vậy hãy để cho cả đại lục phụ trách cho hành vi của hắn!”
Vừa nói xong, trong con ngươi hắn lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Phàm.
“Cha, chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?”
Dù biết cha mình sẽ lấy chuyện này để thực hiện ý định trả thù, nhưng nghe nói không thể trực tiếp đối phó Trần Phàm, vẻ mặt Liễu Xuyên Tình Tử không cam lòng, cảm giác như chỉ khi đem Trần Phàm nghiền xương thành tro mới tiêu tan được mối hận trong lòng nàng!
“Đinh…linh…linh…”
Lúc này không đợi hắn đáp lời, điện thoại trong phòng sách vang lên.
“Được rồi, hai người ra ngoài đi, chuyện này tôi tự có an bài.” Liễu Xuyên Tùng Cát trầm giọng nói.
“Cha!”
Liễu Xuyên Tình Tử vẫn không cam lòng.
“Tình Tử!” Liễu Xuyên Tùng Cát tức giận, lại trầm giọng nói: “Đi ra ngoài đi, cha đáp ứng con, sẽ tận khả năng đi đối phó hắn!”
“Giết hắn! Cha, nếu như có thể hãy giết hắn!” Thần tình Liễu Xuyên Tình Tử đầy hận ý: “Tốt nhất có thể bắt sống hắn, con muốn lột da róc xương uống máu hắn!”
Dứt lời, thấy nét mặt cha có chút khó coi, Liễu Xuyên Tình Tử đành phải theo Y Đằng Lan rời khỏi phòng.
Thấy hai người đã đi ra, Liễu Xuyên Tùng Cát cầm điện thoại.
“Liễu Xuyên quân, chuyện của Y Điền tôi đã nghe nói.” Điện thoại rất nhanh chuyển được, truyền ra thanh âm Tá Đằng Nhất Lang: “Tôi có biện pháp làm cho tên kia phải trả giá thật nhiều!”
“Biện pháp gì?”
Liễu Xuyên Tùng Cát liền hỏi.
Nghe hắn hỏi, Tá Đằng Nhất Lang không giấu diếm, nói ra âm mưu của hắn bàn bạc với Công Đằng Nghĩa Hòa.
“Tá Đằng quân, nếu ông đã tin tưởng như vậy, về phía đại lục để ông đi giải quyết!” Nghe xong hắn nói, Liễu Xuyên Tùng Cát trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện khác để tôi đi xử lý!”
“Được!”
Đầu bên kia điện thoại, Tá Đằng Nhất Lang nghe xong, có vẻ thập phần hưng phấn, cảm giác như đã được chứng kiến Trần Phàm gặp phải tai nạn.
Tai nạn sao?
Ít nhất trước mắt không có.
Bởi vì.
Ngay khi hai người còn đang thương lượng đối sách, Trần Phàm cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Chủ nhân cuộc điện thoại chính là thủ trưởng số 1!