Trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải ở khu Phổ Đông của Tân Giang, đối diện với khu kiến trúc bên kia sông, cùng với Đông phương Minh Châu, Kim mậu Đại Hạ tạo thành cảnh quan nổi tiếng.
Vào lúc bảy giờ rưỡi sáng, từng chiếc xe cảnh sát hú còi inh hỏi chạy tới trung tâm hội nghị quốc tế, sau đó mấy trăm cảnh sát được bố trí cảnh giới ở những tuyến đường xung quanh trung tâm để ngăn cản quần chúng đi lại.
Không chỉ như thế, để bảo đảm an toàn cho hội nghị, tổng đội cảnh sát vũ trang Đông Hải còn phái ra sáu đại đội phong tỏa những con đường chung quanh trung tâm, trận thế có chút cường đại.
Các ký giả túc trực thật sớm bên ngoài cửa trung tâm cũng không bị xua đi mà chỉ cần đưa ra thẻ công tác là có thể tiến vào tòa nhà hội nghị trung tâm.
Chẳng qua là vào thời điểm đi vào, bọn họ sẽ phải chịu sự kiểm tra ngặt nghèo, xác định không có nghi vấn gì thì mới được nhân viên kiểm tra cho vào.
Đúng tám giờ.
Trên con đường chính đang bị tạm thời phong tỏa kia xuất hiện mấy chục chiếc xe hơi tạo thành một đoàn xe dài làm người đi đường hai bên đều nhìn cả vào.
Chiếc xe cảnh sát chạy đầu tiên chịu trách nhiệm mở đường, theo sau là một loạt xe có treo biển của thành ủy Đông Hải và biển số của các ban ngành, ngoài ra ở giữa còn có mấy chiếc xe không treo biển công.
Trong đó chói mắt chính là chiếc Rolls-Royce màu bạc của Edward, nó giống như một vị vua trong đoàn xe, khiến cho những chiếc xe mang biển nhà nước trở nên tầm thường.
Dĩ nhiên, trong này có nguyên nhân là vì Yến Khánh không ngồi xe chuyên dùng của y.
Nếu là y ngồi xe chuyên dùng của mình thì hiển nhiên sẽ làm tắt phong quang chiếc xe của Edward.
Dù sao nó cũng là biểu trưng cho quyền lực chí cao của quốc gia!
Tám giờ 20'.
Đoàn xe đã tiến vào bãi đậu xe của trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải.
Đứng chờ ở bãi đậu xe này là mấy người đứng đầu do tập đoàn Cao Tường phái ra. Dương Viễn chịu trách nhiệm tiếp đãi, ngoài ra còn có người phụ trách khu vực châu Á của tập đoàn Warner, Romane, thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Đông Hải và mấy người đứng đầu các ban ngành.
Mắt thấy đoàn xe của Yến Khánh đã tới, thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Đông Hải dẫn đầu đoàn người đang đứng chờ vội vàng nghênh đón, cùng lúc đó nhân viên Ban Tuyên giáo thành phố Đông Hải vội vàng chụp ảnh.
Bởi vì có Yến Khánh tới đây mà cấp bậc hội nghị cao hơn một bậc, dẫn đến công tác bảo đảm an ninh phải tăng cường tương ứng, công tác quay phim chụp ảnh đều do nhân viên Ban Tuyên giáo Đông Hải phụ trách là một chi tiết trong đó.
Yến Khánh sau khi xuống xe thì nở nụ cười khoan hòa, hàn huyên với mọi người mấy câu rồi sau đó dẫn mọi người tiến thẳng vào hội nghị trung tâm.
Thứ tự của đoàn người bao gồm Yến Khánh đi đầu, phía sau là thư ký của của y Duyên An Sơn và người đứng đầu chính giới Đông Hải Bàng Vân Thiên, Edward, Dai Fu và tổng tài tập đoàn Cao Tường Tô Thanh Hải.
Sau khi tiến vào hội nghị trung tâm, Bàng Vân Thiên dẫn Yến Khánh và một số người sẽ ngồi lên đài chủ tịch vào một căn phòng khách tạm thời nghỉ ngơi rồi sẽ tham dự hội nghị sau, những người khác do Dương Viễn dẫn đường đi thẳng vào hội nghị trung tâm lầu 7 Đông Hải sảnh.
Đông Hải sảnh là phòng hội nghị lớn nhất của trung tâm hội nghị, có diện tích tất rộng, có thể chứa được cả ngàn người.
Trên đài chủ tịch của phòng hội nghị đặt một dãy bàn, trên mặt bàn đều để các biển ghi rõ tên họ, bàn chính chính giữa tấm biển có tên Yến Khánh, ở hai bên là Trần Phàm cùng Edward, ngoài ra còn có tên Bàng Vân Thiên, một số người trong cấp ủy và lãnh đạo các ban ngành trọng yếu.
Lúc Dương Viễn dẫn mọi người tiến vào Đông Hải sảnh thì mấy ký giả và một đám nhân vật của thương giới đã sớm chờ chực đã lâu.
Ở các hội nghị có nhiều cấp bậc như thế, trong phòng hội nghị phân chia rất rõ ràng khu vực cho các ký giả, các thương nhân lớn và người trong chính quyền.
Rất nhanh, nhân viên công tác hiện trường dẫn mấy người đi theo Yến Khánh vào sắp xếp ở khu vực dành cho nhân viên chính quyền.
Bởi vì Edward đến nên Dai Fu không thể ngồi trên đài chủ tịch, nàng tiến thẳng vào ngồi ở khu vực dành cho thương giới.
Mái tóc dài vàng óng của nàng hôm nay cố ý để xõa, cũng không đeo kính để lộ cặp mắt xanh thẳm, đôi môi tô son nhẹ càng tôn thêm vẻ hấp dẫn.
Nàng không mặc đồ đồng phục của tập đoàn Wales mà mặc lễ phục dạ hội màu đen.
Bộ lễ phục thời trang hoàn toàn tôn lên vóc người kiều diễm của nàng, nhất là hai tòa thánh nữ lại càng bắt mắt, cặp chân thon dài dài đi giày cao gót gợi cảm.
Lúc này nàng hoàn toàn không giống với một nữ cường nhân của thương giới châu Âu tới từ Anh quốc mà giống như một siêu mẫu trên trang bìa của một tạp chí nổi tiếng.
Sự xuất hiện của nàng cơ hồ hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nhân tại hiện trường, đại đa số ánh mắt của nam nhân nhìn về phía nàng đều lộ vẻ tán thưởng, song cũng có một vài ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Tuy nhiên những ánh mắt đó chỉ chợt lóe lên.
Hiển nhiên những người đó cũng biết thân phận cao quý của Dai Fu không phải là người mà bọn họ có thể chinh phục!
Đối mặt với ánh mắt của nam nhân toàn trường, Dai Fu không hề cảm thấy có chút khó chịu mà ngẩng đầu, ưỡn ngực nện bước mạnh mẽ, đi thẳng vào khu vực dành cho các thương nhân lớn.
Hàng ghế đầu tiên của khu vực dành cho thương giới vẫn để trống, đây là chỗ mà ban tổ chức đặc biệt dành riêng cho đại biểu của tập đoàn Warner cùng tập đoàn Cao Tường.
Lúc mấy người Dai Fu, Tô Thanh Hải, Dương Viễn, Hi Mạn tiến vào chỗ ngồi thì mấy người ngồi ở hàng thứ hai bao gồm Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tiêu Viễn Sơn, Tiêu Phong, Điền Thảo rối rít đứng lên, chuẩn bị nghênh đón.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn đều là đại cổ đông của tập đoàn Cao Tường, tham dự hội nghị này là chuyện phải làm, còn về phần Tiêu Phong cùng Điền Thảo là do Trần Phàm an bài riêng cho Dương Viễn.
Lúc trước, Tiêu Phong với mái tóc cắt ngắn, mặc âu phục tiến vào trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu tham gia hoạt động trao đổi thương nghiệp do Tỉnh ủy Chiết Giang Tỉnh chủ trì thì gây ra chấn động, càng nhiều hơn là khinh thị!
Lần này, lúc hắn và Điền Thảo cùng nhau tiến vào hội trường, mặc dù chỉ gây ra một vài chấn động nhưng không ai dám xem nhẹ.
Bởi vì tất cả đều biết đồ đệ của Tiêu Phong cùng Điền Thảo, ngày sau tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật phong vân trong thương giới người Hoa, đã như vậy sao có thể xem nhẹ?
“Hoàng Phủ tiểu thư, Tiêu tiên sinh, Tiểu Phong, Tiểu Thảo, chào mọi người.” Đi tới hàng thứ nhất còn trống, Dai Fu cũng không lập tức ngồi xuống mà chào hỏi bốn người Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hiện giờ Hoàng Phủ Hồng Trúc đã trở thành nữ nhân của Trần Phàm, dĩ nhiên là biết vị trí của Dai Fu trong lòng hắn vì thế mà không lạnh lùng như thường lệ mà mỉm cười đáp lại.
Dưới ánh đèn, ánh mắt của hai người chạm nhau cũng không tóe lửa, dĩ nhiên một chút địch ý sâu thẳm thì không cách nào che dấu.
Sở dĩ có địch ý là bởi vì các nàng thuộc về cùng loại người.
Các nàng đều xinh đẹp giống nhau, cơ trí, lạnh lùng, còn có cả sự kiêu ngạo tận xương tủy!
Dai Fu lúc đối mặt với Hoàng Phủ Hồng Trúc ít nhiều cũng có địch ý nhưng khi đối mặt với Điền Thảo thì lại giống như chị em.
Hàn huyên mấy câu ngắn ngủi, đoàn người của Dai Fu cũng đi vào chỗ ngồi.
Mắt thấy bọn họ đã yên vị, ánh mắt của mọi người lại nhìn ra cửa để chờ các nhân vật chính của ngày hôm nay.
Tám giờ năm mươi lăm phút.
Trong sự mong đợi của mọi người, đoàn người do Yến Khánh dẫn đầu đi vào cửa.
Yến Khánh đi đầu tiên, theo sau y chính là Edward, Bàng Vân Thiên, tiếp nữa là thư ký của y Duyên An Sơn.
Đoàn người của Yến Khánh vừa tới thì làm cả hội trường đột nhiên yên tĩnh lại, các ký giả không lấy máy chụp hình như trong một hội nghị bình thường mà chỉ có nhân viên của Ban tuyên giáo Đông Hải Ban tiến hành việc này.
Rất nhanh, đoàn người của Yến Khánh đi tới chỗ dành riêng cho mình rồi ngồi xuống.
Khi cả đoàn người đã ngồi xong thì cả phòng hội nghị chỉ còn lại hai chỗ trống!
Hai chỗ ngồi này là thuộc về Trần Phàm cùng Hoàng Chí Văn.
Trong đó, Trần Phàm ngồi ở bên phải của Yến Khánh, còn người đứng đầu tỉnh Liêu Ninh tham dự hội nghị Hoàng Chí Văn ngồi vào hàng đầu dành cho các quan viên, ngay sát chỗ của người lãnh đạo thứ hai của chính giới Đông Hải.
Chẳng lẽ hắn thật sự bị người Nhật Bản bắt đi rồi?
Yến Khánh sau khi ngồi xuống, ý niệm đầu tiên khi không thấy Trần Phàm là như vậy.
Tuy nhiên đó chỉ là một ý niệm thoáng qua, Yến Khánh cũng không suy nghĩ nhiều về việc này.
Bởi vì theo y thấy cho dù hôm nay Trần Phàm có mặt hay không thì kết quả cũng chỉ là hai chữ, bi kịch, bốn chữ, hoàn toàn bi kịch!
Sau đó, Yến Khánh nhìn xuống phía dưới nhìn về chỗ các quan viên, cuối cùng dừng lại ở chỗ của Hoàng Chí Văn.
Nhìn thấy chiếc ghế trống này, con ngươi của Yến Khánh đột nhiên co rút lại, thoáng hiện lên một tia tức giận.
Mắt thấy Yến Khánh dừng lại ở chỗ của Hoàng Chí Văn, Bàng Vân Thiên thân là người chủ trì hội nghị cũng cảm thấy hết sức tò mò vì sao Hoàng Chí Văn vốn hết sức ẩn nhẫn vào thời khắc mấu chốt lại tỏ thái độ.
Tò mò thì tò mò, với thân phận của Bàng Vân Thiên, dĩ nhiên y sẽ không lắm miệng đi hỏi chuyện như vậy?
Không riêng gì Bàng Vân Thiên tò mò, những quan viên biết một chút về chuyện Hoàng Chí Văn công kích Yến gia đều có chút tò mò.
Tuy nhiên so với sự vắng mặt của Hoàng Chí Văn thì một vài lãnh đạo bao gồm cả Bàng Vân Thiên biết rõ mục đích Yến Khánh tới đây hôm nay lại càng tò mò Trần Phàm hôm nay có xuất hiện hay không.
Theo bọn họ đánh giá, nếu hôm nay Trần Phàm không xuất hiện thì cho thấy hắn đã mất mạng; còn nếu Trần Phàm xuất hiện thì chỉ với con bài tập đoàn Wales, căn bản chưa thể dao động đại thần như Yến Khánh.
Lịch sử luôn lặp lại, nhất là với những điều mà Trần Phàm đã trải qua trong quá khứ.
Lần này, trong mắt của một vài người biết rõ tin tức, Trần Phàm lần nữa bị dồn đến tuyệt cảnh.
Lần này, hắn trực tiếp đối mặt với người nắm quyền lực nhất của Yến gia, Yến Khánh!
Hắn sẽ xuất hiện sao?
Chắc chắn.
Bởi vì, lần này hắn không chỉ muốn đánh vào mặt Yến gia mà là muốn tuyên chiến!!