Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, vẻ tuyệt vọng và mệt mỏi đều hiện rõ trên mặt, vậy mà người ấy vẫn cố gắng tỏ ra kiên cường, khiến cho tâm nàng không khỏi nhói đau. Giây phút đó, thật sự nàng rất muốn đến bên Vệ Minh Khê, ôm lấy nàng, vì nàng mà chống đỡ hết thảy, nhưng Dung Vũ Ca lại kiềm xuống, nàng vì yêu mình đã chuẩn bị hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn không thể lựa chọn mình, xem như là Dung Vũ Ca nàng vô dụng, không liên quan đến Vệ Minh Khê.
Cũng không hiểu sao lần này Vũ Dương đối với các nàng lại khoan dung một cách kỳ lạ, chủ động rời đi, để Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ở lại bên nhau.
“Một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi kinh thành, có lẽ sẽ không trở về nữa.” Dung Vũ Ca thản nhiên nói, nàng không dám nhìn Vệ Minh Khê, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
“Cuối cùng vẫn phải đi sao…” Vệ Minh Khê nở nụ cười nhàn nhạt, chuyện tới nước này, nàng biết ngay cả quyền níu giữ mình cũng không còn nữa.
“Vệ Minh Khê, ta không hận nàng, cho nên nàng nhất định phải sống thật tốt.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, chỉ một thoáng nhìn qua cũng đủ làm cho Dung Vũ Ca rối loạn tâm thần. Dung Vũ Ca vươn tay, chạm vào gương mặt Vệ Minh Khê, thì ra nàng vẫn không thể bỏ mặc nữ nhân này, nàng sẽ chờ sau khi Vệ Minh Khê giúp đỡ Cao Mộ Ca đăng cơ, ổn định cục diện rồi mới ra đi, bởi vì nàng thật sự không thể yên lòng. Vệ Minh Khê nhất định phải sống tốt, mọi tâm nguyện của nàng, Dung Vũ Ca đều đã giúp nàng đạt được, trước kia dù Vệ Minh Khê khiến nàng thương tích đầy mình thì nàng cũng không hối tiếc, mặc dù sau này không thể gặp lại, thì hiện tại nàng cũng hy vọng Vệ Minh Khê có thể an bình.
Vệ Minh Khê cười thảm lắc đầu, Hiên nhi đi rồi, Dung Vũ Ca cũng đi nốt, cả đời này của nàng đâu còn lại gì, làm thế nào có thể tốt đẹp được? Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới trước đó nàng cũng nói lời hy vọng Dung Vũ Ca có thể sống tốt, hiện tại nghĩ đến, có lẽ chỉ làm người ta khó chịu hơn mà thôi.
Tay Vệ Minh Khê giữ chặt bàn tay Dung Vũ Ca đang đặt lên gương mặt mình, nỗi đau thương cùng nước mắt vừa rồi vẫn cố che giấu rốt cuộc cũng chảy ra, từng giọt nóng bỏng rơi xuống tay Dung Vũ Ca, khiến cho sự giá lạnh trong lòng nàng cũng dần dần tan chảy.
“Ta không dám hy vọng xa xôi, chỉ xin nàng trước khi đi, hãy nói với ta một tiếng, nói lời từ biệt cuối cùng, được không?” Vệ Minh Khê biết cái gọi là nói lời từ biệt nhất định sẽ làm đau nàng một lần nữa, nhưng dù sao thì so với việc hôm nay từ biệt rồi mãi không bao giờ gặp lại thì vẫn tốt hơn nhiều, thôi thì cứ để thời khắc chia ly này kéo dài một chút.
Dung Vũ Ca nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Minh Khê, một đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ nhuộm một màu ưu thương, Dung Vũ Ca mềm lòng, sau đó yên lặng gật đầu, nàng vĩnh viễn không bao giờ cự tuyệt được bất kỳ yêu cầu nào của Vệ Minh Khê.
Tràn ngập trong không khí lúc ấy ngoài ưu thương còn có tuyệt vọng vô bờ, không thể nào vơi đi.
***
Vệ Minh Khê không cho mình có quá nhiều thời gian để khóc, hoàn cảnh không cho phép nàng phóng túng bản thân được đau xót và yếu đuối. Một Vệ Minh Khê luôn luôn ôn hoà nhưng thái độ đối với việc Cao Mộ Ca đăng cơ lại cường ngạnh một cách khác thường.
Quả thật trước đó chưa từng có tiền lệ một nữ nhân nào lên làm nữ đế, do đó mức độ phản đối trong triều đình là vô cùng lớn. Vệ Thái Hậu vốn rất ít tham gia vào chính sự lại đột nhiên đứng ra, lấy ngữ khí kiên định chiếu cáo thiên hạ, tôn nữ của nàng, Cao Mộ Ca tương lai sẽ trở thành nữ vương. Tuyên bố này vừa giống như trong dự kiến, vừa giống như ngoài dự liệu, khiến cho thái độ của các quan lại cũng diễn biến một cách khác nhau, một số đại thần bảo trì trầm mặc, đứng ở vị trí trung lập, một số khác ủng hộ, nhưng tần suất phản đối là nhiều nhất. Ngược lại Vệ Minh Khê hoàn toàn không giống với tác phong ôn hoà ngày thường, cường ngạnh tru sát hoặc trục xuất không ít văn quan võ tướng nào phản đối, ngắn ngủi trong vòng một tháng, sự phản đối ở triều đình theo việc Vệ Minh Khê hạ lệnh tru sát hơn trăm tên quan viên cũng dần dần biến mất. Nhưng mà, từ đó một Vệ Minh Khê luôn được khoác lên chiếc áo sáng suốt hiền minh lại chính thức phủ thêm màu sắc chính trị, ai có thể lường trước một Vệ Thái Hậu bình thường vẫn ôn hòa thiện lương ở sâu trong chốn hậu cung lại có thể ra tay thẳng thừng độc ác như thế?
Vệ Minh Khê còn lấy danh nghĩa Thái Hậu ra lệnh đại tướng quân Dung Trực chia binh phái đến trấn thủ tại các địa phận của thân vương quận vương, làm cho họ không dám vọng động một chút nào, trơ mắt nhìn Cao Mộ Ca đăng cơ, giận mà không dám nói gì.
Rốt cuộc tại triều đình, thanh âm phản đối cũng biến mất hoàn toàn, tuy trong dân gian vẫn còn chút dư âm bất mãn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đại cục, nữ chủ thiên hạ đã chuyện đã định.
Một Vệ Minh Khê độc đoán chuyên quyền, không để ý lễ pháp luân thường, nhất quyết để tiểu Mộ Ca đăng cơ lên ngôi nữ hoàng, lãnh khốc diệt trừ rất nhiều đại thần, hình tượng Vệ Minh Khê trong lịch sử từ đó về sau liền đảo điên, có người ủng hộ, có người lén lút chửi bới, khen chê không đồng nhất.
Vũ Dương đương nhiên cũng đồng ý ủng hộ lập Cao Mộ Ca lên làm đế vương, mỗi người đều có tư tâm, điểm ấy Vũ Dương không phủ nhận, vương triều nhất định cần một hoàng đế, nhưng nếu chọn người đương nhiên phải chọn người thân cận nhất với mình. Dung Trực vì bảo hộ nàng, từ đầu tới cuối cũng không để Vũ Dương ra mặt. Dung Trực thà rằng nếu Cao thị tông tộc muốn tìm một người để hận, hắn thà rằng họ hận Vệ Minh Khê chứ không phải thê tử của mình, dù sao thê tử của mình cũng là công chúa nhà họ Cao.
Bỏ qua ân oán cá nhân, quả thật Vũ Dương không thể phủ nhận ở Vệ Minh Khê có những điểm làm cho nàng vô cùng bội phục. Nữ nhân này là người làm đại sự, là một nữ tử hiếm hoi vừa có trí vừa có dũng, chẳng những không vì cái chết của nhi tử mà ngã gục, ngược lại trong thời gian ngắn nhất bằng thủ đoạn mạnh mẽ san bằng mọi chướng ngại để tôn nữ lên ngôi. Vệ Minh Khê kia tuy thân thể gầy yếu nhưng lại là một nữ tử có nghị lực vô cùng vô tận. Đột nhiên Vũ Dương hiểu được vì cớ gì nữ nhi lại có thể yêu thương nữ nhân này, nhưng Vệ Minh Khê không thể chỉ thuộc về một người nào đó, nàng thuộc về thiên hạ.
Vệ Minh Khê ngồi trên điện nhìn tiểu Mộ Ca toàn thân long bào tiêu sái đi đến long ỷ, nàng phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa thì nữ oa nho nhỏ này mới trưởng thành? Và phải đeo trên lưng tiếng xấu độc đoán chuyên quyền, nắm giữ chính sự bao nhiêu năm nữa? Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca đi từng bước lên bậc thang tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thương, trong tâm vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, không lẽ nàng cứ thế, nhất định phải ở tại nơi tịch mịch này nhìn tuổi già kéo đến hay sao…
Dung Vũ Ca đứng xen lẫn trong các cung nữ, từ xa xa nhìn về phía Vệ Minh Khê, chỉ cần nơi nào có Vệ Minh Khê, trong mắt Dung Vũ Ca cũng vĩnh viễn hiện hữu chỉ một người. Nhìn bức rèm che khuất Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy bức rèm như ẩn như hiện kia như tượng trưng cho sự ngăn cách tình cảm giữa nàng và mình, xa đến mức làm cho Dung Vũ Ca có cảm giác sao mình cô đơn quá, có lẽ đã đến lúc mình nên ra đi rồi…
Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, ngày đó, ngoài không khí ảm đạm đầy mùi máu tanh của các quan viên đã chết, còn lại đều rất vui mừng. Ngày đó, tại kinh thành đặc biệt giới nghiêm, cũng là một ngày được lưu giữ đặc biệt trong sử sách, mọi chi tiết đều được sử quan ghi chép lại.
***
Dung Vũ Ca nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên mình nửa đêm lẻn vào tẩm cung Vệ Minh Khê, nhưng lần này cùng trước kia có rất nhiều thứ bất đồng, lần này không những được Tĩnh Doanh đặc biệt thông qua, mà cảnh tượng cũng vừa quen thuộc vừa xa lạ như vừa mới xảy ra đêm qua, dù thực tế mình đã rời xa nơi này sáu năm.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nằm co ro trong góc giường, trong tâm khẽ nhói đau, nào ai biết nữ nhân được sử quan ghi chép là người tâm cơ nhất, là nữ nhân quyền khuynh thiên hạ lại bất lực đến nhường này, có lẽ trong giấc ngủ cũng không hề yên ổn, dáng vẻ bất an, ngay cả đôi hàng mi lá liễu cũng nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt ấy, nhìn thế nào cũng thấy thiếu vài phần huyết sắc. Trong lòng nàng thật ra có bao nhiêu mâu thuẫn vậy?
Có lẽ cảm ứng được Dung Vũ Ca đến, Vệ Minh Khê từ từ mở mắt, nhìn thấy Dung Vũ Ca đột nhiên xuất hiện ở bên mình, khoảnh khắc đáng sợ kia cuối cùng vẫn đến, nàng tới cáo biệt mình sao? Rốt cục cũng đến ngày này, rốt cục cũng muốn li khai….
“Ta đến nói lời từ biệt.” Dung Vũ Ca chậm rãi mở miệng.
“Đi nơi nào?”
“Đông Đô, hoặc là Giang Nam, nơi nào cũng vậy thôi.” Không có Vệ Minh Khê, thì đi nơi nào cũng đều giống nhau.
“Vũ Dương công chúa có biết không? Nàng ở bên ngoài sẽ khiến mẫu thân lo lắng…” Vệ Minh Khê không dám nói chính nàng mới là người lo lắng, không dám nói mình muốn giữ nàng lại, đành phải lôi Vũ Dương ra làm bia đỡ, tranh thủ hy vọng Dung Vũ Ca có thể vì Vũ Dương mà lưu lại, Vệ Minh Khê mãi mãi là một Vệ Minh Khê hèn yếu trong tình cảm.
“Đây không phải là phạm vi ngươi cần quan tâm, ngươi tự lo cho mình cho tốt đi!” Dung Vũ Ca gắt Vệ Minh Khê, trong lòng nàng rất phiền não, nàng chán ghét Vệ Minh Khê lúc nào cũng hèn yếu, khí thế trên triều đình kia đi đâu mất rồi?
Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca quát, hết sức luống cuống nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói cái gì tiếp theo.
“Ta đã tuân thủ lời hứa của ta, đến nói với ngươi một tiếng, được rồi, cũng đến lúc ta phải đi rồi.” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê như nàng vợ bé đang chịu ủy khuất thì lại càng tức giận, nói xong liền xoay người đi, nhưng bị Vệ Minh Khê bắt lại cánh tay.
“Trước khi đi, ôm ta một lần cuối cùng được không? Hiên nhi chết rồi, ta thực sự rất khổ sở...” Nhìn Dung Vũ Ca xoay người, nước mắt Vệ Minh Khê cũng lập tức rơi xuống, thì ra mình chưa bao giờ kiên cường như mình đã tưởng, chỉ biết tìm lấy cái cớ yếu đuối…
Ngữ khí cầu xin của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca dừng lại, nàng xoay người nhìn Vệ Minh Khê đang lệ rơi đầy mặt, trước đây Vệ Minh Khê cũng chưa từng yếu ớt như thế. Dung Vũ Ca ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, nhanh chóng ôm lấy Vệ Minh Khê, trong khoảnh khắc ấy, tấm lá chắn cuối cùng trong lòng nàng cũng hoàn toàn sụp đổ. Tuy nàng biết Vệ Minh Khê rất gầy, nhưng cũng không nghĩ tới thân thể nàng lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương như thế này, thậm chí xương cốt trên người đâm vào mình còn khiến mình đau.
Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, không giữ được nàng, vậy lưu lại giờ khắc này cũng tốt, kia là hơi thở biết bao quen thuộc, làm cho Vệ Minh Khê từ sau khi Cao Hiên chết, mọi cảm xúc chưa kịp bộc lộ lần đầu tiên đều hết thảy phát tiết ra ngoài, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt chảy xuống cổ Dung Vũ Ca, lan rộng cả vùng vai áo.
Cao Hiên chết đi không khác gì từ ngực Vệ Minh Khê cắt xuống một khối thịt đầm đìa máu chảy, người hiểu rõ nỗi đau này nhất đương nhiên là Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca đã từng hận Cao Hiên không thể lập tức biến mất trên đời này, nhưng đến khi Cao Hiên thật sự không còn, Dung Vũ Ca mới phát hiện năm đó mình ích kỷ đến cỡ nào, chưa trưởng thành đến mức nào. So với ai khác nàng là người hy vọng Vệ Minh Khê có thể hạnh phúc nhất, nhìn thấy một Vệ Minh Khê cô đơn, từ năm sáu tuổi mình đã muốn bảo vệ nàng, mang đến cho nàng hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng, mình lại không thể thay nàng chia sẻ bất kỳ nỗi đau nào.
Dung Vũ Ca lại càng ôm Vệ Minh Khê chặt hơn, thân thể nàng suy kiệt như vậy, Vệ Minh Khê còn có thể chống đỡ được bao lâu? Dung Vũ Ca không dám nghĩ, mặc dù mình đi, nhưng vẫn mong Vệ Minh Khê mạnh khoẻ, nhưng hiện tại Dung Vũ Ca lại bắt đầu sợ hãi, nếu mình đi rồi, có lẽ thật sự là âm dương cách biệt…
Ôm lấy Dung Vũ Ca rồi, Vệ Minh Khê liền hối hận, lẽ ra không nên để Dung Vũ Ca ôm mình, nếu không ôm, nàng còn có thể kiên cường, nàng đã có thói quen cô đơn, có thói quen tuyệt vọng, nhưng cái ôm cuối cùng này lại làm cho nàng trở nên mềm yếu và tham lam, làm cho nàng không muốn buông Dung Vũ Ca ra nữa.
“Đừng đi, được không? Ta dùng tất cả thời gian còn lại đều bồi thường cho nàng, nàng muốn ta làm gì ta cũng có thể.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, giao trái tim và khát vọng từ trong đáy lòng nói ra, nàng không nghĩ mình đủ vĩ đại để Dung Vũ Ca được tự do, nàng biết mình ích kỉ, nhưng mình đã ích kỉ quá nhiều lần rồi, thì cuối cùng cứ ích kỉ thêm một lần nữa đi.
Dung Vũ Ca nhắm hai mắt, đột nhiên nàng hiểu được, thì ra nàng vẫn còn chưa đi là vì chờ đợi những lời này của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê khiếp nhược chưa bao giờ dám nói ra những lời như thế, nàng biết cả đời này mình cũng không thoát khỏi lưới tình của Vệ Minh Khê…
“Hiện tại bộ dáng của ngươi như quỷ thế này, làm sao bồi được tuổi thanh xuân của ta, làm sao bồi được tình cảm của ta?” Dung Vũ Ca đột nhiên mở miệng nói.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca chằm chằm, sau đó buông Dung Vũ Ca ra. Cũng đúng, hiện tại mình đã không còn trẻ nữa, chính mình còn không dám nhìn mình trong gương, huống hồ là Dung Vũ Ca? Dung Vũ Ca còn trẻ như vậy, vẫn xinh đẹp như thế, mình quả thật không nên…
“Vệ Minh Khê, nàng thật vô dụng, ta mới nói hai ba câu đã chạy mất!” Dung Vũ Ca hờn giận nói với Vệ Minh Khê: “Vô luận thế nào cũng không được để ta li khai nữa, không có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca chẳng khác gì một cái xác không hồn cả. Chỉ là hiện tại Vệ Minh Khê rất gầy, không đẹp một chút nào hết, ta phải chăm sóc nàng, nuôi nàng béo một chút, làm cho nàng thật xinh đẹp mới được, ta không muốn một Vệ Minh Khê xấu như vậy đâu…” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, tất cả trách nhiệm, nàng sẽ vì Vệ Minh Khê mà gánh vác.
Vệ Minh Khê cảm giác mình giống như từ địa ngục bước lên thiên đường, ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, vùi đầu lên vai nàng, nước mắt lã chã tuôn rơi, không sao dừng được.
Cũng không hiểu sao lần này Vũ Dương đối với các nàng lại khoan dung một cách kỳ lạ, chủ động rời đi, để Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ở lại bên nhau.
“Một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi kinh thành, có lẽ sẽ không trở về nữa.” Dung Vũ Ca thản nhiên nói, nàng không dám nhìn Vệ Minh Khê, chỉ sợ mình sẽ mềm lòng.
“Cuối cùng vẫn phải đi sao…” Vệ Minh Khê nở nụ cười nhàn nhạt, chuyện tới nước này, nàng biết ngay cả quyền níu giữ mình cũng không còn nữa.
“Vệ Minh Khê, ta không hận nàng, cho nên nàng nhất định phải sống thật tốt.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, chỉ một thoáng nhìn qua cũng đủ làm cho Dung Vũ Ca rối loạn tâm thần. Dung Vũ Ca vươn tay, chạm vào gương mặt Vệ Minh Khê, thì ra nàng vẫn không thể bỏ mặc nữ nhân này, nàng sẽ chờ sau khi Vệ Minh Khê giúp đỡ Cao Mộ Ca đăng cơ, ổn định cục diện rồi mới ra đi, bởi vì nàng thật sự không thể yên lòng. Vệ Minh Khê nhất định phải sống tốt, mọi tâm nguyện của nàng, Dung Vũ Ca đều đã giúp nàng đạt được, trước kia dù Vệ Minh Khê khiến nàng thương tích đầy mình thì nàng cũng không hối tiếc, mặc dù sau này không thể gặp lại, thì hiện tại nàng cũng hy vọng Vệ Minh Khê có thể an bình.
Vệ Minh Khê cười thảm lắc đầu, Hiên nhi đi rồi, Dung Vũ Ca cũng đi nốt, cả đời này của nàng đâu còn lại gì, làm thế nào có thể tốt đẹp được? Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới trước đó nàng cũng nói lời hy vọng Dung Vũ Ca có thể sống tốt, hiện tại nghĩ đến, có lẽ chỉ làm người ta khó chịu hơn mà thôi.
Tay Vệ Minh Khê giữ chặt bàn tay Dung Vũ Ca đang đặt lên gương mặt mình, nỗi đau thương cùng nước mắt vừa rồi vẫn cố che giấu rốt cuộc cũng chảy ra, từng giọt nóng bỏng rơi xuống tay Dung Vũ Ca, khiến cho sự giá lạnh trong lòng nàng cũng dần dần tan chảy.
“Ta không dám hy vọng xa xôi, chỉ xin nàng trước khi đi, hãy nói với ta một tiếng, nói lời từ biệt cuối cùng, được không?” Vệ Minh Khê biết cái gọi là nói lời từ biệt nhất định sẽ làm đau nàng một lần nữa, nhưng dù sao thì so với việc hôm nay từ biệt rồi mãi không bao giờ gặp lại thì vẫn tốt hơn nhiều, thôi thì cứ để thời khắc chia ly này kéo dài một chút.
Dung Vũ Ca nhìn đôi mắt trong suốt của Vệ Minh Khê, một đôi mắt sâu không thấy đáy, chỉ nhuộm một màu ưu thương, Dung Vũ Ca mềm lòng, sau đó yên lặng gật đầu, nàng vĩnh viễn không bao giờ cự tuyệt được bất kỳ yêu cầu nào của Vệ Minh Khê.
Tràn ngập trong không khí lúc ấy ngoài ưu thương còn có tuyệt vọng vô bờ, không thể nào vơi đi.
***
Vệ Minh Khê không cho mình có quá nhiều thời gian để khóc, hoàn cảnh không cho phép nàng phóng túng bản thân được đau xót và yếu đuối. Một Vệ Minh Khê luôn luôn ôn hoà nhưng thái độ đối với việc Cao Mộ Ca đăng cơ lại cường ngạnh một cách khác thường.
Quả thật trước đó chưa từng có tiền lệ một nữ nhân nào lên làm nữ đế, do đó mức độ phản đối trong triều đình là vô cùng lớn. Vệ Thái Hậu vốn rất ít tham gia vào chính sự lại đột nhiên đứng ra, lấy ngữ khí kiên định chiếu cáo thiên hạ, tôn nữ của nàng, Cao Mộ Ca tương lai sẽ trở thành nữ vương. Tuyên bố này vừa giống như trong dự kiến, vừa giống như ngoài dự liệu, khiến cho thái độ của các quan lại cũng diễn biến một cách khác nhau, một số đại thần bảo trì trầm mặc, đứng ở vị trí trung lập, một số khác ủng hộ, nhưng tần suất phản đối là nhiều nhất. Ngược lại Vệ Minh Khê hoàn toàn không giống với tác phong ôn hoà ngày thường, cường ngạnh tru sát hoặc trục xuất không ít văn quan võ tướng nào phản đối, ngắn ngủi trong vòng một tháng, sự phản đối ở triều đình theo việc Vệ Minh Khê hạ lệnh tru sát hơn trăm tên quan viên cũng dần dần biến mất. Nhưng mà, từ đó một Vệ Minh Khê luôn được khoác lên chiếc áo sáng suốt hiền minh lại chính thức phủ thêm màu sắc chính trị, ai có thể lường trước một Vệ Thái Hậu bình thường vẫn ôn hòa thiện lương ở sâu trong chốn hậu cung lại có thể ra tay thẳng thừng độc ác như thế?
Vệ Minh Khê còn lấy danh nghĩa Thái Hậu ra lệnh đại tướng quân Dung Trực chia binh phái đến trấn thủ tại các địa phận của thân vương quận vương, làm cho họ không dám vọng động một chút nào, trơ mắt nhìn Cao Mộ Ca đăng cơ, giận mà không dám nói gì.
Rốt cuộc tại triều đình, thanh âm phản đối cũng biến mất hoàn toàn, tuy trong dân gian vẫn còn chút dư âm bất mãn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đại cục, nữ chủ thiên hạ đã chuyện đã định.
Một Vệ Minh Khê độc đoán chuyên quyền, không để ý lễ pháp luân thường, nhất quyết để tiểu Mộ Ca đăng cơ lên ngôi nữ hoàng, lãnh khốc diệt trừ rất nhiều đại thần, hình tượng Vệ Minh Khê trong lịch sử từ đó về sau liền đảo điên, có người ủng hộ, có người lén lút chửi bới, khen chê không đồng nhất.
Vũ Dương đương nhiên cũng đồng ý ủng hộ lập Cao Mộ Ca lên làm đế vương, mỗi người đều có tư tâm, điểm ấy Vũ Dương không phủ nhận, vương triều nhất định cần một hoàng đế, nhưng nếu chọn người đương nhiên phải chọn người thân cận nhất với mình. Dung Trực vì bảo hộ nàng, từ đầu tới cuối cũng không để Vũ Dương ra mặt. Dung Trực thà rằng nếu Cao thị tông tộc muốn tìm một người để hận, hắn thà rằng họ hận Vệ Minh Khê chứ không phải thê tử của mình, dù sao thê tử của mình cũng là công chúa nhà họ Cao.
Bỏ qua ân oán cá nhân, quả thật Vũ Dương không thể phủ nhận ở Vệ Minh Khê có những điểm làm cho nàng vô cùng bội phục. Nữ nhân này là người làm đại sự, là một nữ tử hiếm hoi vừa có trí vừa có dũng, chẳng những không vì cái chết của nhi tử mà ngã gục, ngược lại trong thời gian ngắn nhất bằng thủ đoạn mạnh mẽ san bằng mọi chướng ngại để tôn nữ lên ngôi. Vệ Minh Khê kia tuy thân thể gầy yếu nhưng lại là một nữ tử có nghị lực vô cùng vô tận. Đột nhiên Vũ Dương hiểu được vì cớ gì nữ nhi lại có thể yêu thương nữ nhân này, nhưng Vệ Minh Khê không thể chỉ thuộc về một người nào đó, nàng thuộc về thiên hạ.
Vệ Minh Khê ngồi trên điện nhìn tiểu Mộ Ca toàn thân long bào tiêu sái đi đến long ỷ, nàng phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa thì nữ oa nho nhỏ này mới trưởng thành? Và phải đeo trên lưng tiếng xấu độc đoán chuyên quyền, nắm giữ chính sự bao nhiêu năm nữa? Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca đi từng bước lên bậc thang tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thương, trong tâm vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, không lẽ nàng cứ thế, nhất định phải ở tại nơi tịch mịch này nhìn tuổi già kéo đến hay sao…
Dung Vũ Ca đứng xen lẫn trong các cung nữ, từ xa xa nhìn về phía Vệ Minh Khê, chỉ cần nơi nào có Vệ Minh Khê, trong mắt Dung Vũ Ca cũng vĩnh viễn hiện hữu chỉ một người. Nhìn bức rèm che khuất Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy bức rèm như ẩn như hiện kia như tượng trưng cho sự ngăn cách tình cảm giữa nàng và mình, xa đến mức làm cho Dung Vũ Ca có cảm giác sao mình cô đơn quá, có lẽ đã đến lúc mình nên ra đi rồi…
Tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, ngày đó, ngoài không khí ảm đạm đầy mùi máu tanh của các quan viên đã chết, còn lại đều rất vui mừng. Ngày đó, tại kinh thành đặc biệt giới nghiêm, cũng là một ngày được lưu giữ đặc biệt trong sử sách, mọi chi tiết đều được sử quan ghi chép lại.
***
Dung Vũ Ca nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên mình nửa đêm lẻn vào tẩm cung Vệ Minh Khê, nhưng lần này cùng trước kia có rất nhiều thứ bất đồng, lần này không những được Tĩnh Doanh đặc biệt thông qua, mà cảnh tượng cũng vừa quen thuộc vừa xa lạ như vừa mới xảy ra đêm qua, dù thực tế mình đã rời xa nơi này sáu năm.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nằm co ro trong góc giường, trong tâm khẽ nhói đau, nào ai biết nữ nhân được sử quan ghi chép là người tâm cơ nhất, là nữ nhân quyền khuynh thiên hạ lại bất lực đến nhường này, có lẽ trong giấc ngủ cũng không hề yên ổn, dáng vẻ bất an, ngay cả đôi hàng mi lá liễu cũng nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt ấy, nhìn thế nào cũng thấy thiếu vài phần huyết sắc. Trong lòng nàng thật ra có bao nhiêu mâu thuẫn vậy?
Có lẽ cảm ứng được Dung Vũ Ca đến, Vệ Minh Khê từ từ mở mắt, nhìn thấy Dung Vũ Ca đột nhiên xuất hiện ở bên mình, khoảnh khắc đáng sợ kia cuối cùng vẫn đến, nàng tới cáo biệt mình sao? Rốt cục cũng đến ngày này, rốt cục cũng muốn li khai….
“Ta đến nói lời từ biệt.” Dung Vũ Ca chậm rãi mở miệng.
“Đi nơi nào?”
“Đông Đô, hoặc là Giang Nam, nơi nào cũng vậy thôi.” Không có Vệ Minh Khê, thì đi nơi nào cũng đều giống nhau.
“Vũ Dương công chúa có biết không? Nàng ở bên ngoài sẽ khiến mẫu thân lo lắng…” Vệ Minh Khê không dám nói chính nàng mới là người lo lắng, không dám nói mình muốn giữ nàng lại, đành phải lôi Vũ Dương ra làm bia đỡ, tranh thủ hy vọng Dung Vũ Ca có thể vì Vũ Dương mà lưu lại, Vệ Minh Khê mãi mãi là một Vệ Minh Khê hèn yếu trong tình cảm.
“Đây không phải là phạm vi ngươi cần quan tâm, ngươi tự lo cho mình cho tốt đi!” Dung Vũ Ca gắt Vệ Minh Khê, trong lòng nàng rất phiền não, nàng chán ghét Vệ Minh Khê lúc nào cũng hèn yếu, khí thế trên triều đình kia đi đâu mất rồi?
Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca quát, hết sức luống cuống nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói cái gì tiếp theo.
“Ta đã tuân thủ lời hứa của ta, đến nói với ngươi một tiếng, được rồi, cũng đến lúc ta phải đi rồi.” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê như nàng vợ bé đang chịu ủy khuất thì lại càng tức giận, nói xong liền xoay người đi, nhưng bị Vệ Minh Khê bắt lại cánh tay.
“Trước khi đi, ôm ta một lần cuối cùng được không? Hiên nhi chết rồi, ta thực sự rất khổ sở...” Nhìn Dung Vũ Ca xoay người, nước mắt Vệ Minh Khê cũng lập tức rơi xuống, thì ra mình chưa bao giờ kiên cường như mình đã tưởng, chỉ biết tìm lấy cái cớ yếu đuối…
Ngữ khí cầu xin của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca dừng lại, nàng xoay người nhìn Vệ Minh Khê đang lệ rơi đầy mặt, trước đây Vệ Minh Khê cũng chưa từng yếu ớt như thế. Dung Vũ Ca ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ, nhanh chóng ôm lấy Vệ Minh Khê, trong khoảnh khắc ấy, tấm lá chắn cuối cùng trong lòng nàng cũng hoàn toàn sụp đổ. Tuy nàng biết Vệ Minh Khê rất gầy, nhưng cũng không nghĩ tới thân thể nàng lại gầy đến mức chỉ còn da bọc xương như thế này, thậm chí xương cốt trên người đâm vào mình còn khiến mình đau.
Vệ Minh Khê ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, không giữ được nàng, vậy lưu lại giờ khắc này cũng tốt, kia là hơi thở biết bao quen thuộc, làm cho Vệ Minh Khê từ sau khi Cao Hiên chết, mọi cảm xúc chưa kịp bộc lộ lần đầu tiên đều hết thảy phát tiết ra ngoài, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt chảy xuống cổ Dung Vũ Ca, lan rộng cả vùng vai áo.
Cao Hiên chết đi không khác gì từ ngực Vệ Minh Khê cắt xuống một khối thịt đầm đìa máu chảy, người hiểu rõ nỗi đau này nhất đương nhiên là Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca đã từng hận Cao Hiên không thể lập tức biến mất trên đời này, nhưng đến khi Cao Hiên thật sự không còn, Dung Vũ Ca mới phát hiện năm đó mình ích kỷ đến cỡ nào, chưa trưởng thành đến mức nào. So với ai khác nàng là người hy vọng Vệ Minh Khê có thể hạnh phúc nhất, nhìn thấy một Vệ Minh Khê cô đơn, từ năm sáu tuổi mình đã muốn bảo vệ nàng, mang đến cho nàng hạnh phúc, nhưng đến cuối cùng, mình lại không thể thay nàng chia sẻ bất kỳ nỗi đau nào.
Dung Vũ Ca lại càng ôm Vệ Minh Khê chặt hơn, thân thể nàng suy kiệt như vậy, Vệ Minh Khê còn có thể chống đỡ được bao lâu? Dung Vũ Ca không dám nghĩ, mặc dù mình đi, nhưng vẫn mong Vệ Minh Khê mạnh khoẻ, nhưng hiện tại Dung Vũ Ca lại bắt đầu sợ hãi, nếu mình đi rồi, có lẽ thật sự là âm dương cách biệt…
Ôm lấy Dung Vũ Ca rồi, Vệ Minh Khê liền hối hận, lẽ ra không nên để Dung Vũ Ca ôm mình, nếu không ôm, nàng còn có thể kiên cường, nàng đã có thói quen cô đơn, có thói quen tuyệt vọng, nhưng cái ôm cuối cùng này lại làm cho nàng trở nên mềm yếu và tham lam, làm cho nàng không muốn buông Dung Vũ Ca ra nữa.
“Đừng đi, được không? Ta dùng tất cả thời gian còn lại đều bồi thường cho nàng, nàng muốn ta làm gì ta cũng có thể.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, giao trái tim và khát vọng từ trong đáy lòng nói ra, nàng không nghĩ mình đủ vĩ đại để Dung Vũ Ca được tự do, nàng biết mình ích kỉ, nhưng mình đã ích kỉ quá nhiều lần rồi, thì cuối cùng cứ ích kỉ thêm một lần nữa đi.
Dung Vũ Ca nhắm hai mắt, đột nhiên nàng hiểu được, thì ra nàng vẫn còn chưa đi là vì chờ đợi những lời này của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê khiếp nhược chưa bao giờ dám nói ra những lời như thế, nàng biết cả đời này mình cũng không thoát khỏi lưới tình của Vệ Minh Khê…
“Hiện tại bộ dáng của ngươi như quỷ thế này, làm sao bồi được tuổi thanh xuân của ta, làm sao bồi được tình cảm của ta?” Dung Vũ Ca đột nhiên mở miệng nói.
Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca chằm chằm, sau đó buông Dung Vũ Ca ra. Cũng đúng, hiện tại mình đã không còn trẻ nữa, chính mình còn không dám nhìn mình trong gương, huống hồ là Dung Vũ Ca? Dung Vũ Ca còn trẻ như vậy, vẫn xinh đẹp như thế, mình quả thật không nên…
“Vệ Minh Khê, nàng thật vô dụng, ta mới nói hai ba câu đã chạy mất!” Dung Vũ Ca hờn giận nói với Vệ Minh Khê: “Vô luận thế nào cũng không được để ta li khai nữa, không có Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca chẳng khác gì một cái xác không hồn cả. Chỉ là hiện tại Vệ Minh Khê rất gầy, không đẹp một chút nào hết, ta phải chăm sóc nàng, nuôi nàng béo một chút, làm cho nàng thật xinh đẹp mới được, ta không muốn một Vệ Minh Khê xấu như vậy đâu…” Dung Vũ Ca nhíu mày nói, tất cả trách nhiệm, nàng sẽ vì Vệ Minh Khê mà gánh vác.
Vệ Minh Khê cảm giác mình giống như từ địa ngục bước lên thiên đường, ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, vùi đầu lên vai nàng, nước mắt lã chã tuôn rơi, không sao dừng được.