Cung Khuynh

Chương 13-14

Chương 13: Ngươi đã bao giờ vì mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?
“Không buông!” Dung Vũ Ca đưa mặt sát vào tai Vệ Minh Khê, bốc đồng nói.
“Dung Vũ Ca!” Thanh âm Vệ Minh Khê có chút trầm thấp mang theo ý tứ cảnh cáo.
“Ai kêu ngươi đem thứ đó tặng cho người khác?” Dung Vũ Ca vẫn còn lằng nhằng dây dưa vấn đề lúc nãy. Vệ Minh Khê có chút đau đầu, Dung Vũ Ca xem ra lúc này giống như tiểu nữ hài vừa bá đạo vừa bốc đồng, một chút cũng không đáng yêu, có thể thấy nàng đang cố tình làm như vậy.
Ngoài Thước Nhi võ công tầm thường thì võ công Tĩnh Doanh lại rất giỏi, còn giỏi hơn cả Dung Vũ Ca, chỉ mỗi khinh công là không bằng. Cho nên Tĩnh Doanh nghe được Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê đối thoại hết sức rõ ràng, quả thật cực kỳ ám muội, phối hợp một màn này làm cho Tĩnh Doanh tưởng tượng càng thêm sâu xa. Hoàng hậu nương nương luôn luôn không vui khi người khác gần người, huống chi bị người ta ôm lấy, dường như nương nương đối với Thái tử phi có chút không giống như với người khác. Tuy rằng bị Dung Vũ Ca ôm, lúc này thần sắc nương nương chỉ có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không giãy dụa nhiều hay kêu mình xuất thủ ngăn lại, có thể minh chứng nương nương kỳ thật cũng không quá chán ghét khi Thái tử phi ôm.
Thước Nhi suy nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng nghĩ đươc kỳ quái ở chỗ nào. Tư thế Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi ôm nhau rất mờ ám, rõ ràng là Thái tử phi lợi dụng sờ mó nương nương, khoan khoan, Thái tử phi là nữ, hơn nữa Thái tử phi lại là con dâu nương nương, Thước Nhi vừa hiểu được đầu liền to như cái đấu.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Vệ Minh Khê để Tĩnh Doanh và Thước Nhi lui xuống. Nàng không muốn ở trước mặt thị nữ lại thảo luận cùng Dung Vũ Ca đề tài này, mà Dung Vũ Ca lại tùy hứng bá đạo, tựa hồ không định quên đi việc này dễ dàng như vậy. Ở trước mặt hạ nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, xem ra sau này cái gì Dung Vũ Ca cho đều không thể nhận bừa được.
“Vậy ngươi muốn thế nào, tặng thì cũng tặng rồi!” Vệ Minh Khê nhíu mày hỏi, không biết Dung Vũ Ca rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu yên đây.
“Lần này người không được ném, cũng không được tặng người khác, chỉ có thể để cho mình dùng. Thứ này thật sự là thứ tốt, trong thiên hạ chỉ có mỗi người là không biết thôi, không được đưa cho người khác nữa đó!” Dung Vũ Ca đem ngọc cơ cao cướp về từ tay Đổng Vân Nhu nhét lại vào tay Vệ Minh Khê, dùng ngón tay bao quanh tay Vệ Minh Khê không cho nàng từ chối.
“Sao thứ này lại ở trong tay ngươi?” Vệ Minh Khê kinh ngạc nhìn Dung Vũ Ca, tỏ vẻ nghi hoặc cực kì. Hiển nhiên đây không phải bình thứ hai, nàng đòi lại từ chỗ Đổng Vân Nhu sao? Bất quá, Đổng Vân Nhu tựa hồ không phải người sẽ bỏ qua những thứ mình yêu thích, không phải là Dung Vũ Ca……
“Vốn không phải là cho Đổng Vân Nhu, ta tự nhiên phải đòi về, không lý do gì để tiện nghi cho người khác chiếm!” Dung Vũ Ca nói như chuyện đương nhiên là thế, hoàn toàn không cảm thấy hành động vừa rồi của mình thổ phỉ cỡ nào.
“Ngươi chạy theo Đổng Vân Nhu cướp về?” Vệ Minh Khê nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca như thể chuyện đương nhiên, liền biết mình không đoán sai. Bởi vì đây hoàn toàn giống việc Dung Vũ Ca hay làm, tranh người đoạt vật giống như là chuyện thường ngày không gì đáng kể, Dung Vũ Ca thật sự được nuông chiều quá thành ra càn rỡ, quá bốc đồng quá bá đạo rồi.
Vệ Minh Khê cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, Dung Vũ Ca bộ dáng ngang nhiên cướp gọn từ trong tay Đổng Vân Nhu, dáng vẻ cường đạo chắc chẳng cần che đậy gì cả. Dung Vũ Ca cứ làm như đó là chuyện dĩ nhiên phải thế, còn Đổng Vân Nhu thì chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, Dung Vũ Ca rõ ràng là ỷ thế hiếp người. Vệ Minh Khê nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng buồn cười, Dung Vũ Ca vốn được sinh ra với dung mạo yêu nghiệt như thế, thành ra làm ra chuyện gì quá phận đều có thể giảm nhẹ đi ba phần.
Dung Vũ Ca tự mình nhận định đó là chuyện bình thường, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào cũng mặc, cũng như chính mình đối với cữu mẫu kiêm mẹ chồng hiện tại như hổ đói rình mồi đã nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Trân quý như vậy, đưa cho người khác ngươi cũng luyến tiếc, vậy vì sao lại đưa cho bản cung?” Vệ Minh Khê hỏi.
“Người không phải ‘người khác’!” Làm sao Vệ Minh Khê giống người khác được? Vệ Minh Khê đáng ghét, vì sao cứ thích đem mình đánh đồng với người khác, Dung Vũ Ca nhất thời khắc chế không được hơi đề cao âm lượng.
Vệ Minh Khê nhìn dáng vẻ quá khích vừa rồi của Dung Vũ Ca, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ có chút manh mối nào đó. Chỉ là Vệ Minh Khê vẫn không nắm bắt được, mà kỳ thật cũng không phải Vệ Minh Khê không hiểu được, chẳng qua là nàng không chịu nghĩ theo hướng kia thôi.
“Người là mẫu hậu của ta mà!” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng nghi hoặc của Vệ Minh Khê, rất nhanh bổ sung thêm một câu. Dù sao bây giờ chưa đến thời điểm, bại lộ tâm ý quá sớm chỉ sợ gây phản ứng ngược. Tuy rằng Dung Vũ Ca toàn thân đều tản ra hơi thở bất lương, ý đồ sớm đã bị ngoại nhân là hai tiểu cung nữ nhìn thấu vài phần, đáng tiếc đối với phương diện này Vệ Minh Khê vẫn còn tương đối trì độn.
“Nhìn không ra Thái tử phi hiếu thuận như thế?” Vệ Minh Khê cười nói, ngữ khí trào phúng rõ ràng.
“Đương nhiên là ta tốt, mẫu hậu sẽ dần dần phát hiện thêm nhiều điểm tốt của ta thôi.” Da mặt Dung Vũ Ca cực dày, không quên gửi cho Vệ Minh Khê thêm một nụ cười vô cùng yêu mị.
Từ nhỏ gia phong Vệ Minh Khê đã luôn hướng nữ tử phải khiêm tốn nhún nhường, dịu dàng kín đáo, mà gia phong Dung Vũ Ca căn bản cùng Vệ gia hoàn toàn đối lập. Vệ Minh Khê cảm thấy may mắn khi Dung Vũ Ca không được sinh ra ở Vệ gia, bằng không Vệ gia chắc sẽ bị một tay nàng phá hỏng. Cho nên thật sự mà nói thì Dung Vũ Ca vốn không phải là nguyên mẫu con dâu trong cảm nhận mà Vệ Minh Khê muốn. Vệ Minh Khê vốn muốn từ Vệ gia tìm ra một nữ tử ôn tĩnh nhã nhặn để phối ngẫu cùng thái tử, cùng thái tử tương kính như tân chứ không phải như vậy. Xem ra thì Dung Vũ Ca sẽ khi dễ thái tử, có khi thái tử còn có thể thay nàng che dấu ấy chứ.
“Dung Vũ Ca hãy giúp đỡ Hiên nhi, hắn là kẻ rất thiện lương, cần ngươi hỗ trợ.” Vệ Minh Khê cảm khái nói, ngữ khí đối với Dung Vũ Ca cũng dịu đi vài phần.
“Vệ Minh Khê, ngươi tính toán khắp nơi chỉ vì tương lai của Cao Hiên, vậy có bao giờ ngươi vì chính mình chưa? Đã bao giờ vì bản thân mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê hỏi.
Phải chăng nếu không có Cao Hiên, tâm trí của Vệ Minh Khê có thể thảnh thơi một chút!? Phải chi mình sinh ra sớm một vài năm, có thể gặp được Vệ Minh Khê trước khi nàng lập gia đình. Nàng sinh ta chưa sinh, lúc ta sinh, may thay nàng chưa kịp già, tuy vẫn muộn một chút nhưng vẫn còn kịp mà.
Vệ Minh Khê ngây người một chốc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cái từ “truy cầu” này, tựa hồ là đặc quyền của thiếu nữ.
“Người không nghĩ tới đúng không? Kỳ thật là người không dám nghĩ tới, tiên hoàng tứ hôn, tước đoạt hy vọng của một thiếu nữ mới mười hai tuổi. Năm đó thiếu nữ ấy còn chưa nếm được tình yêu là gì, vậy mà từ đó về sau bị nhốt trong chốn thâm cung. Vì thế bị ép phải học được cách ngươi lừa ta gạt, làm thế nào có thể bảo vệ mình trong thế giới này, hiểu được phải ngụy trang như thế nào, hiểu được tâm cơ, hiểu được……” Dung Vũ Ca nhìn vào mắt Vệ Minh Khê, nàng muốn từ ánh mắt Vệ Minh Khê nhìn ra một điểm đột phá nào đó.
“Dung Vũ Ca, không cần ra vẻ hiểu biết ta. Dung Vũ Ca, ngươi cứ làm tốt vị trí Thái tử phi của ngươi đi!” Vệ Minh Khê cười nhạt nói. Tâm tư nàng sớm đã tĩnh như nước, Dung Vũ Ca lại muốn khiêu khích trong lòng mình gợn sóng, rốt cuộc có mưu đồ gì. Nàng sẽ không dễ dàng bị người khác châm ngòi lay động.
Nhưng Vệ Minh Khê không hề phát hiện ra bản thân mình lại dùng tới từ “ta” mà không phải là “bản cung”.
“Thái tử phi”, Dung Vũ Ca chán ghét từ này. Nhìn Vệ Minh Khê lạnh lùng, cảnh giới trong lòng Vệ Minh Khê thật đúng là tầng tầng lớp lớp, mình chỉ thử bước vào một chút liền lập tức bị văng ra.
“Không có ai hiểu, thực sự rất tịch mịch.” Dung Vũ Ca bĩu môi nói, bộ dạng sống chết khẳng định ngươi rất tịch mịch.
Vệ Minh Khê lạnh lùng liếc nhìn Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng không dám nói nữa. Nàng biết giờ phút này chọc giận Vệ Minh Khê không có gì tốt cả.
Vệ Minh Khê lại lạnh lùng nhìn Dung Vũ Ca vẫn còn ôm tay mình, Dung Vũ Ca cảm giác tay mình như bị đóng băng. Lần này liền ngoan ngoãn buông cánh tay đang ôm Vệ Minh Khê ra, quả nhiên là nữ nhân đã thống trị hoàng cung hai mươi năm, khí thế hơn người khác rất nhiều, xứng đáng là nữ nhân mình yêu, không giống như bất kì một nữ nhân nào khác trên đời này. Dung Vũ Ca mặc dù không thể ôm Vệ Minh Khê cho thoả ý nguyện, cũng cố quay về phía Vệ Minh Khê làm ra vẻ si mê khờ dại.
“Người không được vứt, cũng không được cho người khác nữa nha……” Dung Vũ Ca kéo kéo ống tay áo Vệ Minh Khê làm nũng, tư thái mười phần giống tiểu hài tử.
Vệ Minh Khê lại liếc Dung Vũ Ca một cái, sau đó lãnh đạm nói:“Thái tử phi nên trở về cung đi!”
“Lại đuổi ta!” Dung Vũ Ca nhỏ giọng oán giận. Nhìn mặt Vệ Minh Khê lạnh lùng, mẫu hậu rõ ràng là thẹn quá hoá giận mà, khẳng định là bị mình nói trúng tâm tư, bằng không vừa rồi vẫn đang bình thường sao giờ lại biến sắc như thế. Mẫu hậu cũng thật là nóng nảy, nhưng mà thôi cũng không sao, dù mẫu hậu luôn cố gắng hoàn mỹ quá mức thì nhất định cũng sẽ có điểm nào đó thiếu hụt, Dung Vũ Ca thầm nghĩ. Chẳng qua, khắp thiên hạ mọi người đều biết, tính tình Hoàng hậu rất tốt.
Trên đường trở về tâm tình Dung Vũ Ca vẫn rất tốt, hôm nay rốt cục có thể ôm Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca cảm thấy trên người mình vẫn còn lưu lại mùi hương từ trên người nàng, liền quyết định để lưu lại hương thơm này hôm nay sẽ không tắm rửa. Dung Vũ Ca nghĩ đến vừa rồi Vệ Minh Khê chủ động ôm mình vào lòng, cười run hết cả người. Dung Vũ Ca vốn như đoá hoa tươi sắc, nói có bao nhiêu diễm liền còn có bấy nhiêu diễm, cơ hồ có thể làm mắt người ta bị thương.
***
Màn đêm khẽ buông xuống đem đến cho Dung Vũ Ca một giấc xuân tình, trong mộng Vệ Minh Khê không giống trước kia bị động mà là chủ động tương giao thân xác, nằm trên người mình, thân hình mềm mại quấn lấy mình, ấm áp và mềm mại. Giấc mộng đầy xuân sắc cơ hồ bức Dung Vũ Ca đến phát điên. Giấc mộng ướt át lả lướt đang tiến hành đến thời điểm tà ác thì Dung Vũ Ca lại đột nhiên bừng tỉnh. Khó khăn lắm tối nay mới có giấc mộng có vẻ hoàn mỹ, không dễ dàng Vệ Minh Khê mới là người chủ động, vì cái gì lại tỉnh dậy chứ? Dung Vũ Ca tức đến độ cắn chặt cái gối cho hả giận, đến khi nào thì giấc mộng mới trở thành sự thật đây? Dung Vũ Ca buồn bã, kỳ thật hai năm nay Dung Vũ Ca đều u sầu, cũng không kém thế này là bao.
***
Vì Hoắc Liên Tâm và Đổng Vân Nhu cùng các tú nữ khác vẫn chưa được thụ phong, cho nên quyết định luôn ở kề cận nhau, ít nhất lúc được phong chỉ, nhóm tú nữ đều cùng một chỗ lĩnh chỉ .
“Đổng Vân Nhu, Hoắc Liên Tâm nghe phong……”
Các tú nữ trước đều là đọc lướt qua, chức hàm cũng không cao. Thời điểm phong đến Hoắc Liên Tâm đột nhiên cất cao giọng, Hoắc Liên Tâm trong lòng vui sướng nói không nên lời. Xem ra trong các tú nữ, chức hàm của mình hẳn là cao nhất, nhưng đến lúc thái giám đọc tiếp lại đau nhói trong lòng. Sao Đổng Vân Nhu lại được phong làm quý phi, so với mình cao hơn rất nhiều? Rõ ràng trong mắt Hoàng hậu, nói tư sắc, các nàng chẳng phân biệt được cao thấp, nhiều lắm là mỗi người mỗi vẻ, mà nói thật nàng so với Đổng Vân Nhu tốt hơn nhiều lắm, dựa vào cái gì mà Đổng Vân Nhu lại cao hơn mình một bậc? Hoắc Liên Tâm ghen ghét nhìn về phía Đổng Vân Nhu, trên mặt có chút trắng bệch, nhưng rất nhanh liền trấn định lại!
Đổng Vân Nhu cũng nghe đến ngây ngẩn cả người, mình là quý phi sao, Hoàng đế bị sắc đẹp của mình hớp hồn sao? Phong mình làm quý phi, thực quá tốt, nhưng phải chăng có nghĩa là ngày sau thường xuyên được sủng hạnh? Đổng Vân Nhu có chút phức tạp, nói thật, Cao Hàn tuy rằng không tính là già, cũng coi như anh tuấn nhưng chuyện phòng the thật sự rất thô lỗ, Cao Hàn là nam nhân thích chinh phục, dục vọng quá thịnh cũng không kỳ quái. Tuy rằng về sau cảm giác so với lần đầu tiên tốt hơn nhiều, nhưng Đổng Vân Nhu vẫn không thích, cảm giác giống như bán dâm, được rồi, chí ít nàng cũng chỉ bán cho người quyền thế nhất thiên hạ. Nghĩ như vậy tâm lý Đổng Vân Nhu cũng cân bằng hơn rất nhiều, ít nhất trong hoàng cung, trừ Hoàng hậu cùng Hoàng đế, những người khác thấy mình đều phải khách khách khí khí hành lễ với mình. Lại nhìn sắc mặt Hoắc Liên Tâm vừa rồi trắng bệch, trong lòng không khỏi đắc ý. Tuy rằng mặt ngoài Hoắc Liên Tâm đối với mình thật sự khách khí, nhưng nàng cảm giác được Hoắc Liên Tâm đối với mình đầy khinh thường, về sau Hoắc Liên Tâm nhìn thấy mình còn phải hành lễ, thật muốn đem Hoắc Liên Tâm hung hăng kia thử bạt tai một cái.
“Chúc mừng tỷ tỷ .” Hoắc Liên Tâm miễn cưỡng cười vui, dịu dàng nói với Đổng Vân Nhu, cố nén cảm giác bất bình trong lòng.
“Đột nhiên biến thành tỷ tỷ, nghe có chút không quen.” Đổng Vân Nhu cười như yêu hồ mị hoặc, làm cho Hoắc Liên Tâm vô cùng ghen ghét, Đổng Vân Nhu dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, ai cười ai khóc chưa đến cuối cùng còn chưa nói được!
Từ lúc đó Hoắc Liên Tâm cũng coi Đổng Vân Nhu là địch nhân gần nhất, mà Vệ Minh Khê cũng không phải loại thiện lương gì.
————————o0o———————
Chương 14: Cầm tiêu hợp tấu, băng sơn có điểm hòa tan
Ngày mùng bảy tháng hai là ngày sinh thần của Dung Vũ Ca, xưa nay Dung Vũ Ca phi thường được sủng ái cho nên nhân dịp này Cao Hàn để cho Vệ Minh Khê vì Dung Vũ Ca mà ban khánh yến.

Tuy chỉ là gia yến nhưng cũng không kém so với quốc yến là bao nhiêu, vương công đại thần ngoài tam phẩm mới được mời, cũng không thể không đến. Dù sao thân phận Dung Vũ Ca cũng rất đặc thù, là con dâu Hoàng đế, lại là cháu bên ngoại của Hoàng đế, phụ thân lại là đại tướng quân tay cầm trọng binh, bộ dạng lại khuynh quốc tuyệt thế, hoàn toàn vượt qua cả công chúa đế quốc.

Vệ Minh Khê đương nhiên ngồi ở bên cạnh Cao Hàn, ngoài ra kề bên Cao Hàn còn có thêm hai nữ tử thanh xuân, mỗi người một vẻ, đó là tân phong Đổng quý phi cùng Hoắc chiêu nghi.

Tất nhiên nơi hội tụ những gì quyến rũ nhất, chói mắt nhất khẳng định là Dung Vũ Ca, đẹp lộng lẫy đến mức yêu mị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ sợ nhìn sẽ thất tâm.

Nghe mỗi người một câu chúc, lỗ tai Dung Vũ Ca như muốn dài ra. Nàng ai oán nhìn Vệ Minh Khê, ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng đều đã chúc mình, ban cho kỳ trân dị bảo. Duy mỗi Vệ Minh Khê ngồi ở phía trên, trên mặt nàng ngoài vẻ mỉm cười đoan trang, lại cái gì cũng chưa nói, giống như trước kia khoảng cách xa xôi không thể vượt qua. Dung Vũ Ca chốc chốc trộm ngắm nhìn Vệ Minh Khê, nàng sẽ cho mình cái gì nhỉ? Lòng Dung Vũ Ca tràn đầy chờ mong Vệ Minh Khê sẽ cho mình một món quà, một món quà không giống với bất kỳ người nào khác. Nhưng có lẽ món quà đó ngoài trân quý ra thì cũng không còn tâm ý gì khác, vậy thay vì để Vệ Minh Khê đưa một ít lễ vật không có gì mới, không bằng chính mình đòi thứ mình thích.

“Đại yến sắp bắt đầu, Vũ Ca có gì muốn nói không?” Cao Hàn sủng ái hỏi Dung Vũ Ca.

“Ta nghĩ muốn một lễ vật, muốn mẫu hậu trao cho ta.” Dung Vũ Ca trong sáng nói.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong lòng buồn bực, sao chuyện gì Dung Vũ Ca cũng thích dính đến mình vậy? Nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ quái gì, dù là muốn bất kỳ cái gì trong thiên hạ, chỉ cần nói với Hoàng thượng là được, vì sao phải ở trước mặt mọi người đem mình ra? Vệ Minh Khê trong lòng lo thắt, nhưng vẫn ra vẻ phối hợp với tình huống hiện tại, nghi hoặc hứng thú nhìn Dung Vũ Ca.

“Vũ Ca muốn cái gì, phụ hoàng không thể cho ngươi sao? Ngươi muốn Hoàng hậu đưa ngươi cái gì?” Có cái gì Hoàng hậu có mà Hoàng đế lại không có đây? Cao Hàn sinh ra vài phần tò mò.




“Thứ này chỉ có mẫu hậu có, cho nên chỉ mẫu hậu mới có thể cho được” Dung Vũ Ca cười thản nhiên với Vệ Minh Khê, như hoa như tuyết, vẻ mặt sáng chói, thật làm người ta lóa mắt. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, trong mắt Dung Vũ Ca tựa hồ thấy được hai chữ “mong chờ”.

“Được rồi, chỉ cần là thứ bản cung có bản cung sẽ đưa ngươi, Thái tử phi muốn gì chỉ cần mở miệng…” Vệ Minh Khê cười nói.

Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Cao Hàn đều tò mò. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Thái tử phi rốt cuộc muốn từ Hoàng hậu nương nương hiền tuệ lễ vật gì, tất cả đều vắt óc ra mà nghĩ.

“Ta muốn người!” Dung Vũ Ca nhìn thẳng vào Vệ Minh Khê, tựa hồ đem tất cả mọi người bên cạnh đều biến mất hết. Mà những người này thật sự cũng không có ở trong mắt Dung Vũ Ca, ta thật sự chỉ muốn một người mà thôi, ánh mắt Dung Vũ Ca chính là nói như vậy.

Vệ Minh Khê nhìn lại Dung Vũ Ca, trong mắt Dung Vũ Ca tựa hồ cất giấu một chút cảm xúc mà nàng không thể lý giải nổi, ánh mắt nóng rực ấy, rốt cuộc là ý gì?

Tay Tĩnh Doanh mướt mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Thái tử phi lớn mật như thế, dám ở trước mặt người trong thiên hạ nói ra ý đồ đối với Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng bình thường Thái tử phi ra vẻ càn rỡ nuông chiều, nhưng thế này cũng quá cả gan làm loạn rồi?

Vũ Dương công chúa nhíu mày nhìn nhi nữ của mình, Vũ Ca rốt cuộc muốn làm cái gì.

Không đợi mọi người phản ứng, Dung Vũ Ca đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Ta muốn mẫu hậu thổi cho ta một khúc tiêu, Hoàng hậu là thiên hạ đệ nhất tài nữ, không gì không thông. Ta muốn cùng mẫu hậu hợp tấu một khúc cầm tiêu làm quà sinh nhật, ta nghĩ việc này so với bất cứ điều gì đều trân quý hơn, mẫu hậu vừa rồi đã đáp ứng ta, phụ hoàng có thể làm chứng.”

Dung Vũ Ca cười nói, tầm mắt dời khỏi Vệ Minh Khê, sợ nếu còn nhìn Vệ Minh Khê thì sẽ đem cảm xúc trong lòng đều lộ ra hết .


Mọi người liền hiểu ra, nguyên lai là muốn Hoàng hậu thổi tiêu. Người trong thiên hạ đều biết Hoàng hậu là thiên hạ đệ nhất tài nữ, nhưng còn chưa bao giờ nghe qua Hoàng hậu thổi tiêu, giờ phút này đều gợi lên hiếu kỳ trong lòng mọi người. Thái tử phi cũng thật sự tinh quái, sao lại nghĩ ra lễ vật như vậy, quả thật có chút không giống người thường.

Tất cả chúng nhân lại đồng loạt duỗi thân dài cổ chờ Hoàng hậu nương nương cho một câu trả lời thuyết phục, tuy rằng để mẹ chồng thổi một khúc làm quà sinh nhật cho con dâu có chút thất lễ, nhưng vẫn che dấu không được hưng phấn trong lòng mọi người, hy vọng Hoàng hậu có thể đáp ứng.

Chỉ có Tĩnh Doanh là âm thầm một phen lau mồ hôi lạnh, sợ là ở đây chỉ có một mình nàng biết Thái tử phi kia nói thật, cũng may Thái tử phi vẫn còn biết suy nghĩ.

Cao Hàn từ nhỏ đã sủng ái Dung Vũ Ca, mà nàng từ nhỏ đã không đem lễ nghi đặt vào trong mắt, nghe cũng đã quen cho nên Dung Vũ Ca đưa ra yêu cầu như vậy, Cao Hàn chẳng những không thấy kì quái, ngược lại còn rất hứng thú.

“Hoàng hậu vừa rồi nói cái gì cũng đều có thể đáp ứng nàng, bây giờ cũng nên thoả mãn tâm nguyện của Vũ Ca đi.” Hoàng đế tươi cười nói. Vệ Minh Khê đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì gật đầu, trong lòng lại không ngừng mắng Dung Vũ Ca càn rỡ.

Vũ Dương công chúa cũng nhíu mày, Vũ Ca gả vào đế vương gia, chẳng những không thu liễm tính tình một chút, ngược lại càng thêm càn rỡ. Để Hoàng hậu nương nương thổi tiêu chúc sinh nhật nàng, vậy mà quỷ nha đầu này cũng có thể nghĩ ra. Vũ Dương nhìn Vệ Minh Khê bất động thanh sắc, chỉ mong Vệ Minh Khê sẽ không để bụng chuyện này. Cũng may hoàng đệ sủng ái nha đầu kia, không cho như vậy là càn rỡ, chỉ sợ ngày sau sẽ gặp rắc rối thôi.

Khi ngọc tiêu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Vệ Minh Khê, trước mặt Dung Vũ Ca cũng là cây cổ cầm. Tất cả khách nhân đều cảm thấy quả nhiên đại yến hôm nay mình đến tham dự là không uổng phí, thiên hạ đệ nhất tài nữ cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ hợp tấu, lại là hai nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ hợp tấu, thật sự là ngàn năm một thuở, ngẫm lại đều cảm thấy kích thích.

Bất quá Thái tử phi có phải có chút không biết tự lượng sức mình hay không, dám yêu cầu cùng Hoàng hậu nương nương hợp tấu sao? Đây là Thước Nhi thầm nghĩ, nàng nghĩ tới bộ dáng mất mặt của Thái tử phi khi không theo kịp tiếng tiêu của Hoàng hậu nương nương liền thấy vô cùng vui sướng, hừ, phải khiến cho Thái tử phi càn rỡ kia biết Hoàng hậu nương nương lợi hại đến mức nào.

Cung nữ Tiểu Hoa cũng xen lẫn trong đại yến lần này, vừa nghe Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi hợp tấu, hưng phấn đến tay phát run, có thể được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng hậu nương nương, ngay cả rượu cũng quên rót cho các đại thần, cũng may tâm tư đại thần đều đặt hết lên màn hợp tấu, cũng không chú ý tới.


Đổng Vân Nhu nhìn một màn này, cũng lộ ra chút hiếu kì, Vệ Minh Khê là nhân vật nổi danh, nàng cũng muốn nhìn thử Vệ Minh Khê có đảm đương nổi danh tiếng kia không.

Hoắc Liên Tâm cũng âm thầm nghĩ, Vệ Minh Khê có thể xứng với danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ hay không, so với mình thì sẽ thế nào?

Xin hãy nhớ kỹ, nơi này không ai chờ mong biểu hiện của Dung Vũ Ca. Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, ngoài việc Dung Vũ Ca xinh đẹp mà được nuông chiều thì không còn hình tượng nào khác. Trong ba ngàn giai lệ được sủng ái, nàng phỏng chừng chỉ là bình hoa di động thôi.

Cho nên tất cả mọi người hầu như không để mắt đến Dung Vũ Ca, chỉ có Vũ Dương khẽ mỉm cười. Tuy rằng không đồng ý hành vi càn rỡ vừa rồi của nữ nhi, nhưng hợp tấu thế này quả thật có chút hay ho.

Năm đó mình cầm kỳ thi họa mọi thứ đều không tầm thường, nhưng lại không hơn được Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê chưa từng thắng mình, nhưng Vũ Dương biết đó là Vệ Minh Khê cố tình, mỗi lần đều cầm hoà với mình, tài hoa của nàng vĩnh viễn đều ở trên mình. Vũ Dương cảm thấy mình có thể thắng Vệ Minh Khê ở dung mạo, nhưng như trước vẫn không thể tính là thắng, khí chất của Vệ Minh Khê vẫn khiến người khác thẹn là không bằng. Hôm nay nữ nhi mình ít nhiều cũng có thể thay mình gỡ lại một chút mặt mũi rồi.

Vệ Minh Khê liếc mắt nhìn Dung Vũ Ca một cái, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng. Dung Vũ Ca trông thấy nhưng vẫn cười sáng lạn như hoa xuân, nàng biết Vệ Minh Khê sẽ không hạ thủ lưu tình với mình, hơn nữa sẽ cố gắng làm cho mình gian nan, ai kêu mình đưa ra yêu cầu càn rỡ như vậy. Nhưng nàng rất vui vẻ, nàng không cần Vệ Minh Khê nương tay, nếu mình không năng lực, làm sao có thể xứng với Vệ Minh Khê?

“Khúc nhạc là ngươi chọn hay là ta chọn?” Vệ Minh Khê hỏi Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu chọn đi.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng bát cầm, thử hạ âm.

Vệ Minh Khê gật đầu, nàng cũng không đem tên khúc nhạc nói ra, tiếng tiêu đã lập tức nổi lên, tiếng đàn của Dung Vũ Ca cũng lập tức theo vào, trong thời gian quá ngắn đã có thể đoán ra Vệ Minh Khê thổi khúc gì. Tất cả mọi người trong chốc lát đều quay đầu lại nhìn Dung Vũ Ca với cặp mắt khác xưa.

Cầm nghệ Dung Vũ Ca so với Vũ Dương công chúa cao hơn nhiều, Vệ Minh Khê không thể không đối với Dung Vũ Ca nổi thêm vài phần kính trọng. Khóe miệng Vệ Minh Khê khẽ cười, không kém mới tốt, thật là tốt. Trên đời có bao nhiêu người có thể kích khởi ý chí chiến đấu của Vệ Minh Khê đâu, lần đầu tiên nghe Dung Vũ Ca đàn, Vệ Minh Khê đã bị cầm âm dẫn đường. Nguyên bản là muốn cho Dung Vũ Ca xấu mặt khi hợp tấu, nhưng giờ đột nhiên lại có cảm giác tri âm. Phút chốc toàn tâm đều nhập thần, ngoại trừ lúc cùng nhạc công tỷ thí mới từng có loại cảm giác tận lực vô cùng mãn ý như thế.




Vệ Minh Khê vốn chọn bài khó nhất, Dung Vũ Ca cũng có chút cố sức, cũng may không rớt lại ở khoảng cách quá xa. Nhìn Vệ Minh Khê tao nhã ở kia làm cho Dung Vũ Ca tưởng như được thấy dáng người năm xưa, hình bóng nàng năm đó đã khiến cho mình giống như hãm thân vào cơn lốc xoáy, càng lún càng sâu.

Ngón tay Dung Vũ Ca thon dài lả lướt trên cầm huyền càng lúc càng nhanh, cũng dần dần lạc trong tiếng tiêu của nàng, giờ phút này trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có Vệ Minh Khê, rốt cuộc không còn nhìn thấy bất kì ai khác.

Tất cả khách nhân đang uống rượu, chén như dừng giữa không trung, tất cả mọi âm thanh hầu như thinh lặng, toàn bộ chỉ biết lẳng lặng mà nghe, đều bị một màn cầm tiêu hợp tấu cao siêu này làm cho kinh thán. Mặc dù tiếng tiêu cùng tiếng đàn đã dừng lại hồi lâu, nhưng âm thanh văng vẳng bên tai có lẽ đến ba tháng sau cũng không phai nhòa, tuyệt đối không phải nói quá.

Mặc dù Tiểu Hoa không hiểu phong nhã là như thế nào nhưng cũng nghe đến trợn mắt hốc mồm, thật là hay, quả nhiên nhạc khúc này chỉ có Hoàng hậu nương nương tài năng mới thổi hay được như vậy, hình như Thái tử phi cũng rất lợi hại.

Vệ Minh Khê thổi xong, trong lòng thực sự vui sướng, loại cảm giác vui sướng này tựa hồ từ ngày tiến cung chưa từng có. Vì thế tự dưng Vệ Minh Khê sinh ra một chút cảm giác phức tạp với Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê mỉm cười nhìn thẳng Dung Vũ Ca, làm cho Dung Vũ Ca tràn đầy vui vẻ, Vũ Dương cũng rất vừa lòng, không uổng phí Vũ Ca được xét là có mệnh luyện cầm. Lần đầu tiên cảm giác Vệ Minh Khê dụng tâm mà thổi, không vì khiêm nhượng mà dối trá.

Hoắc Liên Tâm tuy rằng không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận Vệ Minh Khê tài hoa vĩnh viễn ở trên mình.

Dung Trực từ nãy đến bây giờ vẫn bất động thanh sắc cũng khẽ mỉm cười, nữ nhi của mình tài mạo vô song, mới là thiên hạ đệ nhất.

Người vẫn không nhìn ra sự tình gì là Cao Hiên, chỉ thấy hai nữ nhân thân thuộc nhất của mình, mẫu hậu rất lợi hại, Vũ Ca cũng rất lợi hại, bèn cười cực kỳ vui vẻ

————————o0o———————�� �

back top