Lúc Tĩnh Doanh chải đầu cho Vệ Minh Khê, tâm tư khẽ động.
“Nương nương thấy Thái tử phi như thế nào?” Tĩnh Doanh nhẹ nhàng chải những lọn tóc mềm mại của Vệ Minh Khê, khẽ hỏi.
“Dung Vũ Ca?” Vệ Minh Khê nghĩ đến họa thủy yêu nghiệt Dung Vũ Ca kia, lông mày khẽ nhướng cong cong, chỉ là một động tác rất nhỏ đến không thể nhỏ hơn được, nhưng cũng không thoát được ánh mắt bén nhọn của Tĩnh Doanh.
“Vâng.” Tĩnh Doanh gật đầu.
“Chỉ là một tiểu nha đầu chuyên môn lừa đảo, tâm nhãn rất nhiều nhưng cũng không có gì trở ngại.” Vệ Minh Khê cảm thấy vô cùng kỳ quái khi Tĩnh Doanh chủ động hỏi về Dung Vũ Ca, người có thể khiến Tĩnh Doanh chủ động hỏi chắc chắn không phải người đơn giản.
“Nương nương tựa hồ rất có hảo cảm đối với nàng.” Tĩnh Doanh cười nói, khuôn mặt thanh lệ hàng năm không cười đột nhiên nở rộ tựa u liên.
“Tĩnh Doanh, ý của ngươi là sao, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Minh Khê nhíu mày. Không biết tại sao khi nghe Tĩnh Doanh nói đến hai chữ “hảo cảm”, trong lòng Vệ Minh Khê vừa không thoải mái vừa thấy kỳ quái.
“Chẳng qua nô tì nghĩ Thái tử phi quả thật rất có mị lực, sinh ra họa quốc khuynh thành không nói, tâm kế cũng không tầm thường.” Tĩnh Doanh vẫn như trước đánh đòn Thái Cực, vu hồi tác chiến.
“Nàng tựa hồ không có ác ý.” Vệ Minh Khê theo phản xạ có điều kiện, vì Dung Vũ Ca biện giải một câu.
“Nàng không có ác ý, nhưng trong lòng nàng có tư tâm……” Ngày sau so với có ác ý còn khó giải quyết hơn nhiều, Tĩnh Doanh nói còn chưa xong, Dung Vũ Ca đã xông vào.
Trong lòng Dung Vũ Ca vốn thập phần thấp thỏm bất an, nàng rốt cuộc nói gì với Vệ Minh Khê? Dung Vũ Ca nhìn Tĩnh Doanh, lại nhìn Vệ Minh Khê, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối nào đó.
Vệ Minh Khê nhíu mày thấp giọng trách mắng:“Dung Vũ Ca, đây là Phượng Nghi cung, không phải Đông cung, không thể tự ý xông vào loạn xạ như vậy.”
“Tĩnh Doanh đang tâm sự cùng mẫu hậu?” Ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm Tĩnh Doanh. Tĩnh Doanh bất động thanh sắc tiếp tục giúp Vệ Minh Khê chải đầu, ánh mắt như độc xà của Dung Vũ Ca không hề ảnh hưởng đến nàng.
“Chẳng lẽ việc gì của bản cung đều phải nói cho Thái tử phi?” Vệ Minh Khê không vui nói.
“Mẫu hậu, nhi thần mượn Tĩnh Doanh một chút.” Dung Vũ Ca thấy biểu tình Vệ Minh Khê không khác thường ngày, liền biết Tĩnh Doanh còn chưa đem bí mật tiết lộ, không phí thời gian liền cứng rắn kéo Tĩnh Doanh ra ngoài. Thật ra nếu Tĩnh Doanh không muốn đi, dù Dung Vũ Ca kéo như thế nào cũng sẽ không nhúc nhích , nhưng Tĩnh Doanh lại tự nguyện theo Dung Vũ Ca rời đi.
Tâm Vệ Minh Khê sinh ra một chút hờn giận, sao Dung Vũ Ca lại không hỏi ý kiến mình? Rõ ràng càng ngày càng không để mình vào mắt mà , thật sự là quá càn rỡ .
Dung Vũ Ca kéo Tĩnh Doanh ra nơi vắng vẻ vốn để đặt mấy cái thùng gỗ múc nước sau hoàng cung.
“Tĩnh Doanh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Dung Vũ Ca có vẻ rơi vào đường cùng, ủ rủ hỏi.
“Nô tỳ chẳng muốn thế nào cả, Thái tử phi quá lo rồi.” Tĩnh Doanh vẫn như trước không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói.
“Coi như ta cầu ngươi. Từ năm ta sáu tuổi ta đã bắt đầu chú ý đến nàng, mười ba tuổi chân chính yêu thương nàng, đợi đến năm mười tám tuổi, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy mới dám tới gần nàng. Mười hai năm, đối với các ngươi, những người ngoài cuộc mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng ngươi có biết ta vì nàng phải trả giá bao nhiêu không? Vì có thể cùng nàng xứng đôi, khi người khác chơi đùa ngoạn nhạc, ta chỉ ở nhà vùi đầu học cầm, học họa, học bất cứ thứ gì Vệ Minh Khê biết. Ta xem sách sử buồn tẻ, quốc sách, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý đều đọc qua, kỳ thật ta không phải thích học những thứ này, nhưng là ta bức bản thân học. Bởi vì những thứ Vệ Minh Khê biết, ta nhất định phải biết, chỉ có khi cái gì ta cũng đều học xong, có lẽ ta mới biết được trong lòng Vệ Minh Khê suy nghĩ gì, có thể biết nàng tài giỏi đến mức nào.
Mặc dù ta từ nhỏ thông tuệ hơn người, nhưng ta làm sao cũng không thể làm được như Vệ Minh Khê, cái kiểu trí tuệ chỉ cần nhìn qua một lần là không bao giờ quên, cho nên ta mấy năm nay một chút cũng không thoải mái. Nàng càng lợi hại, ta lại càng kiêu ngạo, lại càng tự hào, rõ ràng ta cùng với nàng bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vì để có thể biến thành người thân của nàng, ngươi có biết ta đã phải trả giá bao nhiêu không? Ngươi có biết cái kiểu luyện cầm, luyện đến mười ngón tay đều đau đớn đầm đìa máu chảy, ngươi có biết hằng đêm thắp đèn đọc sách, cái cảm giác tịch mịch là như thế nào không? Ngươi có biết bao nhiêu cố gắng của ta chỉ vì chờ đợi một thứ kết quả mà ngươi không biết phải chờ đợi đến bao giờ, loại tư vị này ngươi có hiểu hay không?”
Dung Vũ Ca nói đến mắt đỏ bừng, nhớ tới những vất vả trước kia liền cảm thấy không cam lòng. Vất vả như thế, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nhưng vì Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Cữu cữu không xứng với Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nhất định phải xứng với nàng!
“Chuyện đó không có quan hệ gì đến ta.” Biểu tình trên mặt Tĩnh Doanh vẫn không hề thay đổi.
“Tĩnh Doanh ngươi không có tâm, cho nên ngươi không biết nỗi đau của người khác, không thèm để ý đến cố gắng của người khác!” Dung Vũ Ca quát Tĩnh Doanh, nước mắt lại kìm không được chảy xuống. Nàng có thể lường trước được phản ứng của Vệ Minh Khê sau khi biết đươc chuyện này, nhất định là chạy đi rất xa, không cho mình gần nàng thêm chút nào nữa.
Tĩnh Doanh như trước không hề động dung, im lặng xoay người rời đi.
“Cố gắng của ngươi cùng ta không có quan hệ, phải biết rằng chủ nhân của ta là nương nương không phải ngươi. Còn ta có thay đổi chủ ý hay không, không phải bởi vì thái độ của ngươi, mà phụ thuộc vào thái độ của nương nương. Có lẽ nàng cũng cần biết người hiểu nàng là ai, đương nhiên, người kia có thể không phải là ngươi.” Tĩnh Doanh không dừng cước bộ vừa đi vừa nói, nhưng những lời này vẫn bay tới tai Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca mừng rỡ như điên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt chưa kịp khô. Tĩnh Doanh không nhúng tay là tốt rồi, xem ra mình nên thu liễm một chút, không thể lại để cho người khác nhìn ra sơ hở được, nàng không muốn có thêm một Tĩnh Doanh khác xuất hiện.
Dung Vũ Ca lau nước mắt, nàng biết lúc này nàng nhất định rất nhếch nhác thảm hại. Nói đến mới thấy, Tĩnh Doanh thật đúng là người có ý chí sắt đá, làm cho tuyệt thế đại mỹ nữ khóc lóc ầm ỹ như vậy, vậy mà một chút cũng không động dung, bên người Vệ Minh Khê đúng là toàn động vật máu lạnh!! Dung Vũ Ca âm thầm oán giận trong lòng, vì cái gì nàng lại thích Vệ Minh Khê như vậy? Dung Vũ Ca có dự cảm mình ngày sau ủy khuất đều sẽ do Vệ Minh Khê mà ra, mà mình lại nhất định sẽ vui vẻ vì nàng mà chịu đựng.
Dung Vũ Ca tính đến Phượng Nghi cung nhìn Vệ Minh Khê thêm một chút, nhưng nghĩ đến mắt mình lúc này nhất định đang đỏ hồng, thật là thảm hại, liền xoá bỏ ý niệm này trong đầu. Chờ ngày mai dưỡng tinh thần cho tốt rồi sẽ lại đi Phượng Nghi cung gặp Vệ Minh Khê vậy, Dung Vũ Ca rốt cục cũng có thể an tâm hồi Đông cung, hôm nay thần kinh bị Tĩnh Doanh hành hạ thảm thương đủ rồi.
Dung Vũ Ca đi rồi, bãi đất liền trở nên vắng vẻ.
Sau mấy cái thùng gỗ đặt trong sân có người bỗng giật mình, nguyên lai là Tiểu Hoa trốn ở bên trong ngủ lười, nghe thấy thế liền không dám hô hấp. Sau khi xác định các nàng đều đã đi rồi, mới dám há miệng ra thở, người người đều nói hoàng cung nhiều bí mật, Tiểu Hoa tiến cung hơn mười năm, đã nghe bàn tán nhiều chuyện, nhưng bí mật này thật sự là đại dọa người. Thái tử phi bộ dáng yêu diễm thế kia lại yêu Hoàng hậu nương nương, tuy Hoàng hậu nương nương rất vĩ đại, rất tốt bụng, được nhiều người yêu quý cũng đúng, nhưng người nọ lại là Thái tử phi, là con dâu của Hoàng hậu nương nương, nghĩ đến đấy cảm xúc Tiểu Hoa vẫn còn hoang mang, khó có thể tin được.
Lại nói, không ngờ Thái tử phi lại si tình như thế, mà bề ngoài Thái tử phi không giống như người si tình. Thoạt nhìn tựa như con bướm chỉ thích bay từ bụi hoa này sang bụi hoa khác, đẹp đến họa thủy, thật khó có thể liên hệ với hình tượng một kẻ si tình. Bất quá Hoàng hậu nương nương thật lợi hại, ngay cả con dâu mình cũng yêu nàng nhiều năm như vậy, không uổng phí mình cũng yêu quí nàng đến ba năm.
Nhưng mà chuyện Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê cùng việc nàng thích Vệ Minh Khê vốn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Vì thế tuy nàng chỉ là một cung nữ như người qua đường giữa chốn thâm cung nhưng lại là người biết được bí mật lớn nhất ở nơi này. Ngày sau Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi phát sinh cảnh tượng gì, cũng chỉ có nàng sẽ là ngoại nhân duy nhất hiểu được chân tướng.
***
“Dung Vũ Ca mang ngươi ra ngoài làm gì?” Vệ Minh Khê hỏi Tĩnh Doanh vừa trở về.
“Thái tử phi tựa hồ biết ta biết võ, vừa rồi kéo ta ra ngoài tỷ thí một chút.” Tĩnh Doanh nói dối không chớp mắt.
“Nàng làm sao mà biết được? Nàng nhàm chán quá hay sao? Nàng đâu?” Vệ Minh Khê không phát hiện ngay cả khi nàng hỏi ba vấn đề, mỗi vấn đề cũng chỉ đều xoay quanh Dung Vũ Ca.
“Người tập võ, nghe thấy hơi thở liền biết đối phương biết võ hay không, Thái tử phi thật khiến người ta ngạc nhiên, biết ta có võ nên kiếm ta tỉ thí, nàng bị thương nhẹ nên đã hồi Đông cung nghỉ ngơi rồi.” Tĩnh Doanh theo thứ tự lần lượt trả lời câu hỏi của Vệ Minh Khê, lời nói dối quả thật như thiên y vô phùng (áo trời không vết vá).
“Vết thương nhẹ? Nàng không sao chứ?” Vệ Minh Khê nhướng mày hỏi. Thiệt đáng đời mà! Dung Vũ Ca thuần túy là không có việc gì lại tự đi tìm phiền toái, đại nội thị vệ cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Doanh, Dung Vũ Ca thoạt nhìn giống như một cái gối thêu hoa, còn dám tìm Tĩnh Doanh tỷ thí ư?
“Nô tỳ ra tay có chừng mực, chỉ cần tĩnh dưỡng đến ngày mai là ổn.” Tĩnh Doanh hồi đáp, quả nhiên là nương nương có chút để ý Dung Vũ Ca. Hy vọng mình quyết định không sai lầm, nàng vốn không thèm để ý đến thái độ Dung Vũ Ca, quan trọng là thái độ của nương nương mà thôi.
“Nói xem, ngươi cùng Thái tử phi từ lúc nào lại quen thân như vậy?” Vệ Minh Khê thuận miệng hỏi, nàng nhớ rõ Tĩnh Doanh không thích cùng người khác kết giao, lại càng không thích cùng Dung Vũ Ca có liên quan gì.
Da đầu Tĩnh Doanh thoáng tê dại, Hoàng hậu nương nương quả nhiên không phải dễ dàng hồ lộng, kỳ thật nàng cùng Thái tử phi làm gì có một chút nào thân thiết? Tĩnh Doanh âm thầm kêu khổ.
“Nô tỳ cùng Thái tử phi không quen biết, Thái tử phi vì sao tìm nô tỳ, nô tỳ cũng không biết.” Tĩnh Doanh đem trách nhiệm đổ hết lên người Dung Vũ Ca.
“Dung Vũ Ca thích hồ nháo cũng không có gì kỳ quái, nhưng ngươi cũng đi theo nàng hồ nháo, bản cung vẫn có chút bất ngờ.” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hòa, không mang một chút trách cứ nào, nhưng Tĩnh Doanh vẫn cảm giác được một áp lực vô hình. Hoàng hậu nương nương quả thật không giận mà uy.
“Võ công Dung Vũ Ca kỳ thật so với nương nương nghĩ còn tốt hơn, đặc biệt khinh công của nàng, cho dù là nô tỳ cũng không chắc theo kịp, cho nên Tĩnh Doanh tâm sinh chút hứng thú thôi. Nương nương thứ tội, nô tỳ sớm đã thoát ly giang hồ, nhưng tập tính khi tập võ rốt cuộc còn chưa thể hoàn toàn sửa đổi.” Tĩnh Doanh nói thành khẩn, khiến cho Vệ Minh Khê cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Đã nghi thì không nên dùng, đã dùng người thì cũng không nên nghi ngờ, đó vốn là thuật dụng nhân của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê tạm thời tin, hơn nữa nàng tin tưởng nếu Tĩnh Doanh có gì giấu diếm thì nhất định cũng sẽ không nguy hại đến mình, dù sao Tĩnh Doanh là người từng trải, không thể giống những người khác mọi chuyện đều tìm rõ căn nguyên được.
“Bản cung sao lại trách tội ngươi, chỉ là bản cung cũng có chút tò mò thôi, Tĩnh Doanh tâm tĩnh như nước lại vẫn có lúc vì người mà dao động.” Vệ Minh Khê cười nói, dáng vẻ ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
“Tâm tĩnh như nước không phải Tĩnh Doanh, là Hoàng hậu nương nương mới đúng.” Tĩnh Doanh phản bác. Cũng chỉ có ở bên cạnh Vệ Minh Khê, Tĩnh Doanh mới lộ ra chút tính tình trẻ con thiếu nữ.
Vệ Minh Khê cười lắc đầu, cái gì tâm như chỉ thủy, nếu mình làm được thế đã có thể thấu triệt hồng trần, nàng tự nhận mình không có ngộ tính lớn như vậy.
***
Dung Vũ Ca từ dưới nước trồi lên, hôm nay thật sự là quá mạo hiểm. Tĩnh Doanh đã xong, kế tiếp chính là Thước Nhi, đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt gà mái mẹ kia so với Tĩnh Doanh thì tốt hơn nhiều. Một Tĩnh Doanh đã đủ khiến mình chật vật, thêm vài người thế nữa, mình chắc sẽ bị dồn vào chân tường mất, gian khổ dữ dội! Dung Vũ Ca thở dài, Vệ Minh Khê, ngày sau ngươi nên bồi thường ta thế nào đây? Dung Vũ Ca vừa nghĩ đến Vệ Minh Khê, trong lòng liền tràn ngập sức mạnh, rồi sẽ có một ngày có thể khiến cho Vệ Minh Khê nằm trong lòng mình!
Dung Vũ Ca cười đến mức có vài phần giống như cáo trộm được gà. Tuy rằng đem nàng so sánh với cáo có vài phần không nhân đạo, nhưng biểu tình nàng tà ác thế kia, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.
————————o0o———————�� �
“Nương nương thấy Thái tử phi như thế nào?” Tĩnh Doanh nhẹ nhàng chải những lọn tóc mềm mại của Vệ Minh Khê, khẽ hỏi.
“Dung Vũ Ca?” Vệ Minh Khê nghĩ đến họa thủy yêu nghiệt Dung Vũ Ca kia, lông mày khẽ nhướng cong cong, chỉ là một động tác rất nhỏ đến không thể nhỏ hơn được, nhưng cũng không thoát được ánh mắt bén nhọn của Tĩnh Doanh.
“Vâng.” Tĩnh Doanh gật đầu.
“Chỉ là một tiểu nha đầu chuyên môn lừa đảo, tâm nhãn rất nhiều nhưng cũng không có gì trở ngại.” Vệ Minh Khê cảm thấy vô cùng kỳ quái khi Tĩnh Doanh chủ động hỏi về Dung Vũ Ca, người có thể khiến Tĩnh Doanh chủ động hỏi chắc chắn không phải người đơn giản.
“Nương nương tựa hồ rất có hảo cảm đối với nàng.” Tĩnh Doanh cười nói, khuôn mặt thanh lệ hàng năm không cười đột nhiên nở rộ tựa u liên.
“Tĩnh Doanh, ý của ngươi là sao, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Minh Khê nhíu mày. Không biết tại sao khi nghe Tĩnh Doanh nói đến hai chữ “hảo cảm”, trong lòng Vệ Minh Khê vừa không thoải mái vừa thấy kỳ quái.
“Chẳng qua nô tì nghĩ Thái tử phi quả thật rất có mị lực, sinh ra họa quốc khuynh thành không nói, tâm kế cũng không tầm thường.” Tĩnh Doanh vẫn như trước đánh đòn Thái Cực, vu hồi tác chiến.
“Nàng tựa hồ không có ác ý.” Vệ Minh Khê theo phản xạ có điều kiện, vì Dung Vũ Ca biện giải một câu.
“Nàng không có ác ý, nhưng trong lòng nàng có tư tâm……” Ngày sau so với có ác ý còn khó giải quyết hơn nhiều, Tĩnh Doanh nói còn chưa xong, Dung Vũ Ca đã xông vào.
Trong lòng Dung Vũ Ca vốn thập phần thấp thỏm bất an, nàng rốt cuộc nói gì với Vệ Minh Khê? Dung Vũ Ca nhìn Tĩnh Doanh, lại nhìn Vệ Minh Khê, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối nào đó.
Vệ Minh Khê nhíu mày thấp giọng trách mắng:“Dung Vũ Ca, đây là Phượng Nghi cung, không phải Đông cung, không thể tự ý xông vào loạn xạ như vậy.”
“Tĩnh Doanh đang tâm sự cùng mẫu hậu?” Ánh mắt Dung Vũ Ca nhìn chằm chằm Tĩnh Doanh. Tĩnh Doanh bất động thanh sắc tiếp tục giúp Vệ Minh Khê chải đầu, ánh mắt như độc xà của Dung Vũ Ca không hề ảnh hưởng đến nàng.
“Chẳng lẽ việc gì của bản cung đều phải nói cho Thái tử phi?” Vệ Minh Khê không vui nói.
“Mẫu hậu, nhi thần mượn Tĩnh Doanh một chút.” Dung Vũ Ca thấy biểu tình Vệ Minh Khê không khác thường ngày, liền biết Tĩnh Doanh còn chưa đem bí mật tiết lộ, không phí thời gian liền cứng rắn kéo Tĩnh Doanh ra ngoài. Thật ra nếu Tĩnh Doanh không muốn đi, dù Dung Vũ Ca kéo như thế nào cũng sẽ không nhúc nhích , nhưng Tĩnh Doanh lại tự nguyện theo Dung Vũ Ca rời đi.
Tâm Vệ Minh Khê sinh ra một chút hờn giận, sao Dung Vũ Ca lại không hỏi ý kiến mình? Rõ ràng càng ngày càng không để mình vào mắt mà , thật sự là quá càn rỡ .
Dung Vũ Ca kéo Tĩnh Doanh ra nơi vắng vẻ vốn để đặt mấy cái thùng gỗ múc nước sau hoàng cung.
“Tĩnh Doanh, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Dung Vũ Ca có vẻ rơi vào đường cùng, ủ rủ hỏi.
“Nô tỳ chẳng muốn thế nào cả, Thái tử phi quá lo rồi.” Tĩnh Doanh vẫn như trước không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói.
“Coi như ta cầu ngươi. Từ năm ta sáu tuổi ta đã bắt đầu chú ý đến nàng, mười ba tuổi chân chính yêu thương nàng, đợi đến năm mười tám tuổi, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy mới dám tới gần nàng. Mười hai năm, đối với các ngươi, những người ngoài cuộc mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng ngươi có biết ta vì nàng phải trả giá bao nhiêu không? Vì có thể cùng nàng xứng đôi, khi người khác chơi đùa ngoạn nhạc, ta chỉ ở nhà vùi đầu học cầm, học họa, học bất cứ thứ gì Vệ Minh Khê biết. Ta xem sách sử buồn tẻ, quốc sách, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý đều đọc qua, kỳ thật ta không phải thích học những thứ này, nhưng là ta bức bản thân học. Bởi vì những thứ Vệ Minh Khê biết, ta nhất định phải biết, chỉ có khi cái gì ta cũng đều học xong, có lẽ ta mới biết được trong lòng Vệ Minh Khê suy nghĩ gì, có thể biết nàng tài giỏi đến mức nào.
Mặc dù ta từ nhỏ thông tuệ hơn người, nhưng ta làm sao cũng không thể làm được như Vệ Minh Khê, cái kiểu trí tuệ chỉ cần nhìn qua một lần là không bao giờ quên, cho nên ta mấy năm nay một chút cũng không thoải mái. Nàng càng lợi hại, ta lại càng kiêu ngạo, lại càng tự hào, rõ ràng ta cùng với nàng bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vì để có thể biến thành người thân của nàng, ngươi có biết ta đã phải trả giá bao nhiêu không? Ngươi có biết cái kiểu luyện cầm, luyện đến mười ngón tay đều đau đớn đầm đìa máu chảy, ngươi có biết hằng đêm thắp đèn đọc sách, cái cảm giác tịch mịch là như thế nào không? Ngươi có biết bao nhiêu cố gắng của ta chỉ vì chờ đợi một thứ kết quả mà ngươi không biết phải chờ đợi đến bao giờ, loại tư vị này ngươi có hiểu hay không?”
Dung Vũ Ca nói đến mắt đỏ bừng, nhớ tới những vất vả trước kia liền cảm thấy không cam lòng. Vất vả như thế, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nhưng vì Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Cữu cữu không xứng với Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca nhất định phải xứng với nàng!
“Chuyện đó không có quan hệ gì đến ta.” Biểu tình trên mặt Tĩnh Doanh vẫn không hề thay đổi.
“Tĩnh Doanh ngươi không có tâm, cho nên ngươi không biết nỗi đau của người khác, không thèm để ý đến cố gắng của người khác!” Dung Vũ Ca quát Tĩnh Doanh, nước mắt lại kìm không được chảy xuống. Nàng có thể lường trước được phản ứng của Vệ Minh Khê sau khi biết đươc chuyện này, nhất định là chạy đi rất xa, không cho mình gần nàng thêm chút nào nữa.
Tĩnh Doanh như trước không hề động dung, im lặng xoay người rời đi.
“Cố gắng của ngươi cùng ta không có quan hệ, phải biết rằng chủ nhân của ta là nương nương không phải ngươi. Còn ta có thay đổi chủ ý hay không, không phải bởi vì thái độ của ngươi, mà phụ thuộc vào thái độ của nương nương. Có lẽ nàng cũng cần biết người hiểu nàng là ai, đương nhiên, người kia có thể không phải là ngươi.” Tĩnh Doanh không dừng cước bộ vừa đi vừa nói, nhưng những lời này vẫn bay tới tai Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca mừng rỡ như điên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt chưa kịp khô. Tĩnh Doanh không nhúng tay là tốt rồi, xem ra mình nên thu liễm một chút, không thể lại để cho người khác nhìn ra sơ hở được, nàng không muốn có thêm một Tĩnh Doanh khác xuất hiện.
Dung Vũ Ca lau nước mắt, nàng biết lúc này nàng nhất định rất nhếch nhác thảm hại. Nói đến mới thấy, Tĩnh Doanh thật đúng là người có ý chí sắt đá, làm cho tuyệt thế đại mỹ nữ khóc lóc ầm ỹ như vậy, vậy mà một chút cũng không động dung, bên người Vệ Minh Khê đúng là toàn động vật máu lạnh!! Dung Vũ Ca âm thầm oán giận trong lòng, vì cái gì nàng lại thích Vệ Minh Khê như vậy? Dung Vũ Ca có dự cảm mình ngày sau ủy khuất đều sẽ do Vệ Minh Khê mà ra, mà mình lại nhất định sẽ vui vẻ vì nàng mà chịu đựng.
Dung Vũ Ca tính đến Phượng Nghi cung nhìn Vệ Minh Khê thêm một chút, nhưng nghĩ đến mắt mình lúc này nhất định đang đỏ hồng, thật là thảm hại, liền xoá bỏ ý niệm này trong đầu. Chờ ngày mai dưỡng tinh thần cho tốt rồi sẽ lại đi Phượng Nghi cung gặp Vệ Minh Khê vậy, Dung Vũ Ca rốt cục cũng có thể an tâm hồi Đông cung, hôm nay thần kinh bị Tĩnh Doanh hành hạ thảm thương đủ rồi.
Dung Vũ Ca đi rồi, bãi đất liền trở nên vắng vẻ.
Sau mấy cái thùng gỗ đặt trong sân có người bỗng giật mình, nguyên lai là Tiểu Hoa trốn ở bên trong ngủ lười, nghe thấy thế liền không dám hô hấp. Sau khi xác định các nàng đều đã đi rồi, mới dám há miệng ra thở, người người đều nói hoàng cung nhiều bí mật, Tiểu Hoa tiến cung hơn mười năm, đã nghe bàn tán nhiều chuyện, nhưng bí mật này thật sự là đại dọa người. Thái tử phi bộ dáng yêu diễm thế kia lại yêu Hoàng hậu nương nương, tuy Hoàng hậu nương nương rất vĩ đại, rất tốt bụng, được nhiều người yêu quý cũng đúng, nhưng người nọ lại là Thái tử phi, là con dâu của Hoàng hậu nương nương, nghĩ đến đấy cảm xúc Tiểu Hoa vẫn còn hoang mang, khó có thể tin được.
Lại nói, không ngờ Thái tử phi lại si tình như thế, mà bề ngoài Thái tử phi không giống như người si tình. Thoạt nhìn tựa như con bướm chỉ thích bay từ bụi hoa này sang bụi hoa khác, đẹp đến họa thủy, thật khó có thể liên hệ với hình tượng một kẻ si tình. Bất quá Hoàng hậu nương nương thật lợi hại, ngay cả con dâu mình cũng yêu nàng nhiều năm như vậy, không uổng phí mình cũng yêu quí nàng đến ba năm.
Nhưng mà chuyện Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê cùng việc nàng thích Vệ Minh Khê vốn là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Vì thế tuy nàng chỉ là một cung nữ như người qua đường giữa chốn thâm cung nhưng lại là người biết được bí mật lớn nhất ở nơi này. Ngày sau Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử phi phát sinh cảnh tượng gì, cũng chỉ có nàng sẽ là ngoại nhân duy nhất hiểu được chân tướng.
***
“Dung Vũ Ca mang ngươi ra ngoài làm gì?” Vệ Minh Khê hỏi Tĩnh Doanh vừa trở về.
“Thái tử phi tựa hồ biết ta biết võ, vừa rồi kéo ta ra ngoài tỷ thí một chút.” Tĩnh Doanh nói dối không chớp mắt.
“Nàng làm sao mà biết được? Nàng nhàm chán quá hay sao? Nàng đâu?” Vệ Minh Khê không phát hiện ngay cả khi nàng hỏi ba vấn đề, mỗi vấn đề cũng chỉ đều xoay quanh Dung Vũ Ca.
“Người tập võ, nghe thấy hơi thở liền biết đối phương biết võ hay không, Thái tử phi thật khiến người ta ngạc nhiên, biết ta có võ nên kiếm ta tỉ thí, nàng bị thương nhẹ nên đã hồi Đông cung nghỉ ngơi rồi.” Tĩnh Doanh theo thứ tự lần lượt trả lời câu hỏi của Vệ Minh Khê, lời nói dối quả thật như thiên y vô phùng (áo trời không vết vá).
“Vết thương nhẹ? Nàng không sao chứ?” Vệ Minh Khê nhướng mày hỏi. Thiệt đáng đời mà! Dung Vũ Ca thuần túy là không có việc gì lại tự đi tìm phiền toái, đại nội thị vệ cũng không phải là đối thủ của Tĩnh Doanh, Dung Vũ Ca thoạt nhìn giống như một cái gối thêu hoa, còn dám tìm Tĩnh Doanh tỷ thí ư?
“Nô tỳ ra tay có chừng mực, chỉ cần tĩnh dưỡng đến ngày mai là ổn.” Tĩnh Doanh hồi đáp, quả nhiên là nương nương có chút để ý Dung Vũ Ca. Hy vọng mình quyết định không sai lầm, nàng vốn không thèm để ý đến thái độ Dung Vũ Ca, quan trọng là thái độ của nương nương mà thôi.
“Nói xem, ngươi cùng Thái tử phi từ lúc nào lại quen thân như vậy?” Vệ Minh Khê thuận miệng hỏi, nàng nhớ rõ Tĩnh Doanh không thích cùng người khác kết giao, lại càng không thích cùng Dung Vũ Ca có liên quan gì.
Da đầu Tĩnh Doanh thoáng tê dại, Hoàng hậu nương nương quả nhiên không phải dễ dàng hồ lộng, kỳ thật nàng cùng Thái tử phi làm gì có một chút nào thân thiết? Tĩnh Doanh âm thầm kêu khổ.
“Nô tỳ cùng Thái tử phi không quen biết, Thái tử phi vì sao tìm nô tỳ, nô tỳ cũng không biết.” Tĩnh Doanh đem trách nhiệm đổ hết lên người Dung Vũ Ca.
“Dung Vũ Ca thích hồ nháo cũng không có gì kỳ quái, nhưng ngươi cũng đi theo nàng hồ nháo, bản cung vẫn có chút bất ngờ.” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hòa, không mang một chút trách cứ nào, nhưng Tĩnh Doanh vẫn cảm giác được một áp lực vô hình. Hoàng hậu nương nương quả thật không giận mà uy.
“Võ công Dung Vũ Ca kỳ thật so với nương nương nghĩ còn tốt hơn, đặc biệt khinh công của nàng, cho dù là nô tỳ cũng không chắc theo kịp, cho nên Tĩnh Doanh tâm sinh chút hứng thú thôi. Nương nương thứ tội, nô tỳ sớm đã thoát ly giang hồ, nhưng tập tính khi tập võ rốt cuộc còn chưa thể hoàn toàn sửa đổi.” Tĩnh Doanh nói thành khẩn, khiến cho Vệ Minh Khê cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Đã nghi thì không nên dùng, đã dùng người thì cũng không nên nghi ngờ, đó vốn là thuật dụng nhân của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê tạm thời tin, hơn nữa nàng tin tưởng nếu Tĩnh Doanh có gì giấu diếm thì nhất định cũng sẽ không nguy hại đến mình, dù sao Tĩnh Doanh là người từng trải, không thể giống những người khác mọi chuyện đều tìm rõ căn nguyên được.
“Bản cung sao lại trách tội ngươi, chỉ là bản cung cũng có chút tò mò thôi, Tĩnh Doanh tâm tĩnh như nước lại vẫn có lúc vì người mà dao động.” Vệ Minh Khê cười nói, dáng vẻ ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
“Tâm tĩnh như nước không phải Tĩnh Doanh, là Hoàng hậu nương nương mới đúng.” Tĩnh Doanh phản bác. Cũng chỉ có ở bên cạnh Vệ Minh Khê, Tĩnh Doanh mới lộ ra chút tính tình trẻ con thiếu nữ.
Vệ Minh Khê cười lắc đầu, cái gì tâm như chỉ thủy, nếu mình làm được thế đã có thể thấu triệt hồng trần, nàng tự nhận mình không có ngộ tính lớn như vậy.
***
Dung Vũ Ca từ dưới nước trồi lên, hôm nay thật sự là quá mạo hiểm. Tĩnh Doanh đã xong, kế tiếp chính là Thước Nhi, đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt gà mái mẹ kia so với Tĩnh Doanh thì tốt hơn nhiều. Một Tĩnh Doanh đã đủ khiến mình chật vật, thêm vài người thế nữa, mình chắc sẽ bị dồn vào chân tường mất, gian khổ dữ dội! Dung Vũ Ca thở dài, Vệ Minh Khê, ngày sau ngươi nên bồi thường ta thế nào đây? Dung Vũ Ca vừa nghĩ đến Vệ Minh Khê, trong lòng liền tràn ngập sức mạnh, rồi sẽ có một ngày có thể khiến cho Vệ Minh Khê nằm trong lòng mình!
Dung Vũ Ca cười đến mức có vài phần giống như cáo trộm được gà. Tuy rằng đem nàng so sánh với cáo có vài phần không nhân đạo, nhưng biểu tình nàng tà ác thế kia, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.
————————o0o———————�� �